Chương 107: Độc chiến tứ công tử
Ngươi có thể trốn tránh trách nhiệm, nhưng không thể bỏ đi tôn nghiêm.
Lưu Bang đế vương xuất thân vô lại, chiếm một vị trí quan trọng trong dòng lịch sử, dù đời sau nói đến thường là châm biếm. Mà Hạng Võ rơi xuống dòng Ô Giang ch.ết bi thảm, nhưng người khác nhắc đến cũng không kèm chữ anh hùng? Ngươi không cần làm anh hùng, nhưng phải làm chân tiểu nhân.
Có lẽ bởi vì chịu ảnh hưởng quá lớn của lão già, Diệp Thu biết rõ mình không nên chọc giận Hàn gia hay cái gọi là Tô Hàng S4, nhưng hắn không có lựa chọn như vậy.
Lúc ấy ở Yến Kinh là người khác chủ động khiêu khích hắn, thậm chí còn bị người ta hắt rượu vào người, mà sau khi đến Tô Hàng đối phương lại chủ động vạch trần thân phận muốn làm mình mất mặt, nếu cố kỵ thế lực gia tộc đối phương hay là một kẻ nào khác mới đến nơi này chắc chắn sẽ xin lỗi, nhưng Diệp Thu hắn không như vậy.
Đối với một nam nhân mà nói, có nhiều thứ còn quan trọng hơn sinh tử. Hơn nữa chọc giận toàn bộ, cùng lắm thì chạy.
Mà đám lưu manh này lại càng thêm buồn cười, bọn chúng được gọi tới đánh người, thấy người của mình bị đánh liền tức giận.... con mẹ nó, chúng mày có tư cách gì phát hỏa? Chẳng lẽ người khác chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất chờ bọn mày đánh, ngay cả một chút phản kháng cũng không được?
Đây là thời đại mạnh nuốt yếu, cái gọi là đấu võ mồm các cường giả chân chính đều coi thường. Nếu ngươi thấy mình yếu, ra vẻ đáng thương là đương nhiên. Nhưng nếu ngươi cảm thấy ai cũng là phế vật, vậy cứ chân chính biến kẻ khác thành phế vật đi.
Khiến bọn họ biết rõ chênh lệch so với ngươi, họ mới kính sợ ngươi. Bằng không, bọn họ luôn rình rập không ngớt bất cứ lúc nào cũng có thể cho ngươi một đao.
Diệp Thu lòng sinh tức giận, nhìn tên lưu manh hắc ca không chút khách khí đang xông đến, chiếc gậy bóng chày dài một thước vù vù phang tới, mang theo tiếng xé gió nhắm vào lồng ngực Diệp Thu. May mắn hắn còn chút cố kỵ, không có đánh thẳng vào đầu. Bằng không có lẽ hắn sẽ bị đánh thành ngu ngốc.
Thân thể Diệp Thu như cành liễu, mềm mại ngả ra mặt đất. Đầu sát chạm đất, hai chân như chiếc đinh bám chặt lấy mặt đất. Đây là công phu nổi danh Thiết Bản Kiều, Diệp Thu sử ra tuyệt đối thu hút ánh mắt chúng nhân.
"Người biết chiêu Thiết bản Kiều rất nhiều, nhưng có được sự mềm dẻo cùng với độ thuần thục như vậy, ta lần đầu nhìn thấy....." Ngay cả Liên Phong Duệ cũng vẻ mặt nghiêm túc nói.
"Đại ca, chiêu thức này nhìn thật đẹp. Nhưng có tác dụng gì a?" Quách Thành Chiếu nghi hoặc hỏi.
"Xem tiếp sẽ biết."
Bối Khắc Tùng sốt ruột nhìn ra cửa quán bar, người tụ tập đến nơi này ngày càng nhiều, lại không thấy bóng dáng Trầm Mặc Nùng đâu. Vô luận là Diệp Thu bị thương, hay hắn làm bị thương người khác, Bối Khắc Tùng ở giữa đều vô cùng khó xử.
Hắc ca một bổng nện xuống, không thấy bóng dáng Diệp Thu đâu. Đợi hắn muốn giơ gậy tiếp tục ra chiêu, Diệp Thu hai tay chống đất, xoay người nhanh chóng tung cước, đã văng hắc ca lên.
Hắc ca đột nhiên cảm thấy thân thể mình bay khỏi mặt đất. Như hoa bồ công anh bị gió thổi bay, trên không trung lơ lửng, sau đó ầm một tiếng đập vào tường. Xương cốt toàn thân như bị nứt ra, vốn muốn đứng dậy chiến tiếp, nhưng vô luận cố gắng thế nào, hai tay hai chân cũng đều không chút khí lực nào.
Sau khi Diệp Thu dùng hai mũi chân đá bay hắc ca, đàn em của hắc ca mới đánh đến nơi. Diệp Thu bắt lấy một chiếc gậy đang vụt tới, dùng sức giằng lấy, cây gậy bóng chày đã nằm trong tay. Sau đó Diệp thu phản lại một gậy, đánh cho kẻ vừa lao vào kia đến thất khiếu chảy máu.
Trong tay có vũ khí Diệp Thu như hổ thêm cánh, một người chiến đấu với hơn hai chục người nhưng không rơi vào hạ phong, hơn nữa xuống tay rất ngoạn độc. Mỗi lần có kẻ xông lên, đều bị hắn đánh gãy một chân. Một đám lưu manh trong lòng e ngại, không ngờ lúc đầu uy phong lẫm liệt là vậy, bây giờ lại không ai dám ra tay, chỉ vây quanh Diệp Thu vụt gió.
Diệp Thu ở bên trong cầm gậy bóng chày. Nhìn về phía đám lưu manh cả nửa ngày không dám tiến lên, cười nói: "Bọn mày có đánh nữa không?"
Không đánh. Chúng tao cứ vây quanh mày, vây mày nửa năm, cho mày ch.ết đói. Đám lưu manh cùng nghĩ.
Diệp Thu thấy không ai trả lời, cũng chẳng thèm nói thêm, cầm gậy bóng chày chủ động lao lên. Giống với những kẻ trước, kẻ nào cản đường đều bị hắn đánh gãy một chân.
Âm thanh rắc rắc cùng ầm ầm tiếng người gãy chân ngã trên mặt đất vang lên, khiến đám người xung quanh nghe thấy cũng đều kinh hãi.
Trên mặt đất đều là những kẻ ôm chân kêu thảm, chỉ có Diệp Thu cầm gậy bóng chày còn đứng. Tình cảnh trông thật quỷ dị.
Hàn Ấu Lăng sắc mặt tái nhợt. Thân thể không tự chủ được lui về sau vài bước. Ban đầu lòng còn vô cùng mong đợi, muốn thấy cảnh Diệp Thu bị đánh gãy chân sau đó bị xích như chó lôi ra Tây Hồ. Không ngờ hơn mười nam nhân kinh qua máu huyết còn không phải đối thủ của hắn. Trong lòng rung động thế nào có thể đoán ra. Nguồn truyện:
Liên Phong Duệ từ trong đám người đi ra, nhìn Diệp Thu nói: "Anh bạn, lưu cho mỗi người một đường lui, ngày sau còn có thể gặp mặt. Mày sao ra tay nặng như vậy?"
"Nêu không thích, về sau tốt nhất đừng gặp lại là tốt nhất. Tao sở dĩ phế một chân của bọn chúng vì lúc trước chúng tuyên bố muốn lấy một chân của tao."Diệp Thu chỉ gậy vào Hắc ca đang nằm cạnh góc tường nói. Nếu hắn không phải lúc trước thét lớn muốn lấy một chân, hiện tại chưa chắc đã thảm như vậy.
"Mày nghĩ có thể rời khỏi Tô Hàng?"
"Đó là chuyện sau này. Chưa xảy ra, ai có thể biết được? Bất quá, hiện giờ tao còn việc quan trọng hơn muốn làm." Diệp Thu nói xong cầm gậy bóng chày đi đến chỗ Hàn Ấu Lăng. Chuyện này hoàn toàn vì hắn mà ra, đành xin hắn hai cái đùi.
Hàn Ấu Lăng chạm phải ánh mắt Diệp Thu, lập tức chột dạ. Thân thể lại một lẫn nữa trốn ra sau đám Liên Phong Duệ cùng Bối Khắc Tùng.
"Diệp Thu, chuyện hôm nay nên chấm dứt đi? Ầm ĩ qua lớn cũng không tốt." Bối Khắc Tùng lên tiếng khuyên nhủ.
"Vừa rồi anh không nhúng tay, hiện tại càng không thể nhúng tay. Đúng không?" Diệp Thu cười mỉm nhìn Bối Khắc Tùng.
Bối Khắc Tùng có chút đỏ mặt, quả thật vừa rồi đám người kia vây công Diệp Thu hắn không ra mặt ngăn cản, hiện tại Diệp Thu phản kích mình lại chạy ra làm người tốt. Quả thật không thể nói được.
Liên Phong Duệ cau mày, tiến lên từng bước, vừa lúc chặn lấy Diệp Thu đang đi tới chỗ Hàn Ấu Lăng thối lui, nói: "Được rồi. Nên ngừng đi. Chẳng lẽ mày muốn đuổi cùng giết tuyệt?"
"Không có. Tao chỉ có oán báo oán có cừu báo cừu thôi. Không liên quan đến tao, tao cần gì đối phó hắn."
"Chúng tao bốn người cùng vinh quang, đã đánh phải đánh cả bốn người."
"Vậy thật khiến tao khó xử. Vốn tao không định ra tay với chúng mày.""
"Sao? Mày còn muốn ra tay với chúng tao?"
"Thật đáng tiếc. Bị mày đoán trúng rồi." Diệp Thu nói xong, đập gậy bóng chày vào đầu Liên Phong Duệ.
Liên Phong Duệ không ngờ đối phương dám ra tay với mình, hơn nữa nói đánh là đánh, căn bản không cho người ta có cơ hội chuẩn bị. Biết một gậy này rất lợi hại, thân thể liên tục lui về sau, liên tiếp tránh được ba gậy của Diệp Thu.
"Không tồi, thì ra có thật tài."" Diệp Thu nhìn bước chân Liên Phong Duệ lui về sau rất trầm ổn, nói.
"Mày tốt nhất nên rõ ràng hiện tại đang làm gì."" Liên Phong Duệ sắc mặt tái mét nói. Hắn bình thường có luyện chút công phu, cho nên có thể né tránh đợt công kích đầu của Diệp Thu. Mình là Tô Hàng tứ thiểu, đối phương không những có ý định muốn đả thương mình, hơn nữa còn thực sự dùng gậy đánh tới, đối với hắn là một loại vũ nhục. Huống chi còn bức mình lui về sau, không có lực chống đỡ.
"Tao đang rất tỉnh táo. Đánh Tô hàng tứ thiểu thôi." Diệp Thu cười nói. Khóe mắt dư quang liền thấy thân ảnh Trầm Mặc Nùng từ trong xe Audi chui ra, liền biết vở kịch chân chính bây giờ mới bắt đầu.
""Nam nhân Tô Hàng chúng tao không dễ bị chèn ép như vậy." Liên Phong Duệ ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Diệp Thu, nhận lấy gậy bóng chày kẻ khác đưa qua, trong lòng cũng tìm được chút dũng khí đối chọi với Diệp Thu.
"Tao phải thử xem khó ở chỗ nào." Diệp Thu nói xong, hai tay câm gậy vọt tới chỗ Liên Phong Duệ.
Trầm Mặc Nùng vô cùng nóng ruột, một người đạm bạc tao nhã như nàng mà hôm nay vượt ba lần đèn đỏ. Thật vất vả mới tới nơi, liền thấy một đám người vây quanh cửa quán bar Tước Sĩ. Sau đó vừa mở cửa xe chạy tới, đã thấy Diệp Thu cầm gậy lao tới một nam nhân khác.
Trầm Mặc Nùng đầu có chút to ra, nam nhân này nàng biết, đúng là người đứng đầu tứ đại công tử - Liên Phong Duệ. Diệp Thu đang làm gì, chẳng lẽ muốn lưu lại một đoạn gia thoại một mình độc chiến tứ đại công tử sao?
"Diệp Thu. Mau dừng tay." Trầm Mặc Nùng không thể tưởng tượng, nếu sự việc cứ tiếp tục sẽ thành cái dạng gì.