Chương 41
Edit: Nhật Nhật
...
Khi vận mệnh không còn nữa, nó sẽ giống như một tòa tháp được xây bằng cát vậy, chạm nhẹ một cái là sụp.
Khi lần đầu tiên Vương Dược Thanh cảm nhận được điều này, là lúc lão chuẩn bị được đưa vào phòng phẫu thuật, công ty Điện ảnh và Truyền hình - đối tác của lão đứng cạnh xe đẩy của bệnh viện nói: "Chúng ta bị DiniShi* tố cáo! Hình tượng thụy thú Kỳ Lân trong "Sơn Hải tiên hiệp truyện" rốt cuộc là ông lấy từ đâu ra hả? Có phải ông muốn hại ch.ết tất cả bọn này không!"
* Gốc ở đây là 迪尼仕 / Dí ní shì /, Disney bên đó phát âm là / Díshìní/. Không biết có liên quan gì đến nhau không nữa, tại bên dưới nói đây là công ty phim hoạt hình rất nổi tiếng. Nếu là cty Trung Quốc thì chắc là do tác giả chém ra. Lấy tên gần gần giống với Disney.
DiniShi là công ty hoạt hình nổi tiếng, nắm trong tay vô số bản quyền, được mệnh danh là dũng sĩ thi đua trong những vụ kiện cáo về bản quyền tác phẩm.
Nếu vấn đề bản quyền chọc đến DiniShi, đừng nói là kiện cáo mất bao nhiêu thời gian, cũng đừng có nói đến thắng thua ở đây, chỉ cần DiniShi không ngừng đệ đơn kháng cáo, này đối với toàn thể mọi người chính là một tín hiệu vô cùng rõ ràng ⸺⸺ Hình tượng Kỳ Lân trong "Sơn Hải tiên hiệp truyện" là đạo phẩm.
Cái này không giống với mấy vụ đạo văn trên mạng, nói tới nói lui thật thật giả giả, cuối cùng vẫn trắng bóc, trong tâm lý của quần chúng nhân dân, DiniShi có một loại uy tín nhất định, cho dù tòa án có phán trắng án thì công chúng vẫn sẽ không tin tưởng.
Huống hồ bên đối tác của Vương Dược Thanh đã so sánh bản thiết kế Kỳ Lân của hai bên với nhau, không thể nói là giống nhau như đúc, nhưng mà cũng chả có điểm nào khác biệt.
Phần diễn của Kỳ Lân trong "Sơn Hải tiên hiệp truyện" rất nhiều, toàn bộ cậu truyện đều sử dụng hình dáng thụy thú để xuất hiện, nhân vật vô cùng được yêu thích, công ty còn nhân cơ hội bán không ít goods cũng hộp bí ẩn của nhân vật này.
Nếu DiniShi thắng kiện, bọn họ vừa phải bồi thường một số tiền lớn cho đối phương, lại còn vì chuyện bộ phim gặp vấn đề phải bồi thường thêm tiền vi phạm hợp đồng cho các trang web lớn khác, hơn nữa trong phim có đạo phẩm, nếu bị buộc gỡ bỏ...
Hai mắt đối tác tối sầm lại, hận không thể nằm luôn lên xe đẩy, vào phòng giải phẫu cả thể.
Đáng sợ hơn chính là, Kỳ Lân này chính là nam chính trong bộ phim mới mà công ty đang quay - "Huyền thoại thần thú", chưa kể đến các đạo cụ cùng trang phục diễn mà họ bỏ tiền thiết kế riêng cho nhân vật, bộ phim này bọn họ quyết tâm đầu tư lớn, còn vung tiền dựng hẳn một cung điện, cũng lấy hình tượng Kỳ Lân làm chủ đề chính. Số tiền này bây giờ trôi theo nước cả rồi.
"Không phải ông nói nhân vật này là do ông tự tay thiết kế sao? Lừa người không sao hết, đi chép của người khác cũng không vấn đề gì, nhưng ông chọc ai không chọc? Sao lại đâm đầu vào DiniShi hả?"
Nghe mấy lời này, y tá Vương Giai Giai không nhịn được nhìn một cái khinh bỉ.
Quả nhiên rặt một lũ rắn rết làm ổ với nhau, hóa ra tên này không phải đang tức giận vì chuyện đạo diễn Vương sao chép, mà đang tức giận vì đối phương chọn chép không đúng người.
Nếu người bị ăn cắp tác phẩm chỉ là một tác giả vô danh, chỉ sợ đám không biết tốt xấu này sẽ dùng tiền tài cùng quyền lực của mình để đè sự việc xuống.
Bộ "Sơn Hải tiên hiệp truyện" này cô cùng từng xem qua, lúc đó còn mua gối ôm hình Kỳ Lân về, giờ nghĩ lại Kỳ Lân đó là đạo phẩm, Vương Giai Giai tức thì cảm thấy buồn nôn.
Dưới thân Vương Được Thanh không ngừng có chất lỏng ấm áp chảy ra, xem ra là đoạn xương cụt bị gãy của lão đang tác âm thầm tác oai tác quái.
Giờ phút này, lão cuối cùng cũng hiểu được câu "Cho dù tâm địa kẻ kia có lạnh lùng đến đâu, trực tràng vẫn luôn ấm áp".
Nhưng mà có ấm nữa, thì cũng không thể sưởi ấm trái tim đang lạnh băng nứt nẻ của lão.
Lão không tài nào nghĩ ra được, rõ ràng thiết kế Kỳ Lân kia là lúc lão đột nhập vào phòng làm việc của Chu Mật tìm được trong thùng rác mà, đó không phải là tác phẩm của Chu Mật sao? Sao lại có dính dáng đến DiniShi?
Từ sau khi trận đổi vận có hiệu lực, sự nghiệp lão lập tức trở mình, đồng thời mắc phải tật xấu kỳ quái thích ăn rác thải, đối với lão, quy tắc ngầm đã không còn gây được cảm giác hứng thú nào nữa, chỉ có lúc ăn rác mới khiến lão thấy sung sướng.
Rác thải trộm được so với rác trong nhà càng khiến lão muốn ngừng mà ngừng không được.
Vợ, con trai, tình nhân, tất cả đều vì nguyên do này mà rời bỏ lão.
Hôm đó lão không nhịn được trộm thùng rác của Chu Mật đi, đang muốn vùi đầu ăn thì lại tìm thấy một bản phác thảo ở bên trong.
Kỳ Lân được vẽ phác thảo bên trên vô cùng đáng yêu, vô cùng sống động, thiết lập tính cách được viết bên trên cũng rất thú vị, plot twist [ ] cũng rất đặc sắc.
Bản thảo tốt như vậy, thế mà Chu Mật lại đem vứt đi.
Vương Dược Thanh tính ra thì cũng là người quen của Chu Mật, nhưng hai người không qua lại mấy, phần lớn đều là đụng mặt ở trong nhà Tô Hoài Chương.
Tô Hoài Chương rất thích lải nhải với lão, cái gì mà Chu Mật tốt thế nào, giỏi ra sao, sau này nhất định sẽ có tương lai tươi sáng, muốn bọn họ quan tâm chăm sóc lẫn nhau.
Trong lúc vô hình, hiểu biết của lão đối với Chu Mật trở nên rõ ràng.
Chu Mật có chút cầu toàn, chỉ cần là thứ bản thân cảm thấy không hài lòng, thì sẽ vứt vào sọt rác. Trừ những thứ mà bản thân cảm thấy hứng thú ra thì người này chả để ý cái gì khác nữa.
Kể cả là lão lấy bản phác thảo này ra dùng, thì Chu Mật cũng không bao giờ xem phim cổ trang, đương nhiên cũng sẽ không phát hiện ra. Mà kể cả có phát hiện thì đã làm sao? Lão đã đặt trận đổi vận cùng món trang trí ngọc chạm khắc kia vào phòng làm việc của đối phương rồi, Chu Mật chỉ có thể càng ngày càng xui xẻo mà thôi.
Thực ra lão cũng có thể giấu đồ vật vào chỗ nào đó kín đáo hơn, hoặc là lấy danh nghĩa tặng quà, khiến món đồ có yểm phép đổi vận kia quang mình chính đại xuất hiện trong phòng làm việc của Chu Mật.
Nhưng mà làm thế không đủ kích thích. Đối với người chả thiếu thứ gì nữa như lão, thì kích thích so với kiếm tiền còn quan trọng hơn nhiều.
Lão không nghĩ ra, tại sao bản phác thảo thiết kế này lại trở thành đồ của DiniShi.
Website video cùng bên hợp tác nhất định sẽ từng người từng người đến cửa đòi bồi thường, tương lai đang chờ đợi lão phía trước chỉ có một màu đen, tối tăm mù mịt.
Ngay lúc lão sắp suy sụp hoàn toàn, thì nhận được điện thoại của đại sư Lâm.
Trợ lý cầm điện thoại, để sát vào tai giúp lão.
"Này, họ Vương kia, có phải ông muốn hại ch.ết tôi không hả?"
"Ông có biết hai quỷ hồn mà ông muốn giải quyết là ai không?"
"Đó chính là Tống Đế Vương là thư ký của ngài, Kim Tuyết Thành đó."
Mông Vương Dược Thanh đang đau muốn ch.ết rồi, nói không ra lời nữa, chỉ có thể miễn cưỡng hớ một tiếng, để biểu đạt nghi hoặc của bản thân.
Tống Đế Vương là ai?
"Nếu không phải lần này đi công tác, tôi biểu hiện tích cực, chịu thương chịu khó, được Thành hoàng đại nhân khen ngợi. Nể tình bộ xương già này của tôi, tốt bụng nhắc nhở một câu, thì chắc tôi ch.ết không tìm nổi chỗ chôn."
"Cả Tống Đế Vương mà ông cũng dám dây vào, còn cái gì mà ông không dám nữa không hả? Muốn làm Diêm La Vương luôn chắc!"
"Họ Vương kia, từ này về sau hai chúng ta đường ai nấy đi, trước đây tiền ông thuê tôi nhờ xem phong thủy tôi lập tức trả lại hết cho ông, ông muốn ch.ết thì mặc xác ông, đừng có liên lụy đến một nhà già trẻ của tôi!"
Bên kia gào thét xong thì lập tức dập máy, Vương Dược Thanh ra hiệu để trợ lý cầm điện thoại ra, lão vươn tay, run rẩy đánh ra ba chữ Tống Đế Vương.
tr.a baidu, lão vừa nhìn thấy câu trả lời đầu tiên hiện ra, người đã muốn ngất xỉu.
Tống Đế Vương, cai quản địa ngục thứ ba.
Tại sao? Đây rốt cuộc là tại sao?
Ngài đường đường là một Diêm Quân, tại sao lại lên đây làm con hát, tại sao lại còn cùng một người đàn ông trên Dương gian sinh ra Quỳnh Nhân nữa!
Đây có phải lý do tại sao Quỳnh Nhân và Kim Tuyết Thành tuổi tác lại cách xa nhau như thế không?
Bởi vì Từ Lê không phải người, cho nên Quỳnh Nhân cũng giống Na Tra, ở trong bụng mẹ mãi không chịu ra?
Sao lão lại chọc đến cái loại "Thần đời hai" này chứ.
*
Nhà của Quỳnh Nhân và Ngôn Mặc so với bình thường thì náo nhiệt hơn nhiều.
Chu Mật dìu Dư Vi, hai người nhất quyết muốn dập đầu với Quỳnh Nhân và Ngôn Mặc.
Quỳnh Nhân: "Chị còn đang chống nạng kìa..."
Dư Vi kiên quyết: "Vậy tạm giữ lại trước đã, cậu cứu mạng ba người nhà chị, dập đầu với cậu là phải."
Quỳnh Nhân: "Thực sự không cần."
Dập đầu lạy Ngôn Mặc thì trái lại không vấn đề gì, người này là thần linh, dập đầu với hắn không mất gì.
Ngôn Mặc cũng lắc đầu: "Không cần."
Dư Vi nhéo mạnh một cái lên lưng Chu Mật, Chu Mật y như con la bị quất roi, áu một tiếng, sau đó lập tức nhớ đến chuyện chính.
"Thầy Quỳnh, sau này cậu chính là ông chủ của tôi, chỉ cần trả chút lương để tôi nuôi gia đình là được, nếu muốn tôi kiêm luôn cả biên kịch thì kịch bản cứ tính theo giá thị trường, về phần đạo diễn, tôi làm miễn phí cho cậu, cậu thấy sao?"
Quỳnh Nhân yên lặng nhìn anh ta.
Vậy vẫn còn ít à, nhưng biên kịch vốn là nghề yếu thế trong giới, anh ta đã nhường rất nhiều rồi mà, Chu Mật cắn răng nói: "Nếu không kịch bản cũng giảm giá 50%."
Quỳnh Nhân lại càng cạn lời.
"Em có phải Chu Lột Da đâu, không cần anh ký giấy bán thân, quay phim ở dưới đó, nên tính thế nào thì tính thế đó, trích phần trăm theo khả năng."
"Thật, thật à?" Chu Mật không thể tin nổi, tuy lý trí biết Quỳnh Nhân là người tốt, sẽ không lừa mình, nhưng anh ta vẫn có cảm giác bánh nhân thịt trên trời rơi xuống đập trúng đầu, rất không chân thật.
Tại sao trần đời lại có một ông chủ có lương tâm vậy này, nhân viên chạy tới chủ động xin bán mình cũng không cần.
Chu Mật lại có kích động muốn rơi lệ.
Trong đôi mắt màu vàng sáng của Ngôn Mặc hiện lên sự ấm áp, Quỳnh Nhân giống như mặt trời vậy, vĩnh viễn tỏa ánh sáng ấm áp của mình tới xung quanh.
Quỳnh Nhân: "Được rồi, điều khoản cụ thể thì nhân viên trong công ty sẽ liên hệ với anh để bàn bạc."
Tô Hoài Chương thấy mọi chuyện đã kết thúc êm đạp, không khỏi cảm thấy tuổi già được yên lòng.
Nhưng mà cụ cảm thấy có hơi không rõ: "Vương Dược Thanh sao lại sao chép thiết kế của Dini Shi được, hắn tuy xấu xa nhưng tình tình rất cẩn thận, đến cả cụ cũng mãi đến lúc mất rồi mới biết tên đó làm người chả ra gì."
Quỳnh Nhân thuật lại nghi hoặc của cụ Tô.
Chu Mật gãi gãi đầu: "Chắc là tại tôi đó."
Anh ta có một bạn học đại học làm việc tại Dini Shi, bản phác thảo thiết kế ban đầu của Kỳ Lân thật ra là tác phẩm của cậu bạn học này.
Lúc đó kịch bản cùng thiết kế của người này bị công ty phủ quyết, mới tìm đế Chu Mật khóc lóc kể lể một trận.
Chu Mặc vừa nghe bạn học than thở, vừa tiện tay tô lại bản phác thảo Kỳ Lân kia, còn nhân thể viết lên đó vài ý tưởng thiết kế nhân vật mà mình nghĩ ra.
Đây cũng là thói quen của anh ta, coi như luyện tay luôn.
Bạn học khóc lóc than thở mệt rồi thì lăn ra ngủ, Chu Mật bèn vứt bản nháp kia vào sọt rác.
Sau đó, có lẽ đúng lúc gặp vụ Vương Dược Thanh trộm thùng rác.
Mấy năm gần đây, thị trường điện ảnh ở Trung Quốc phát triển một cách chóng mắt, Dini Shi cũng muốn làm vài bộ phim có chủ đề liên quan đến văn hóa Trung Hoa, cho nên mới lôi lại kịch bản và thiết kế nhân vật của người bạn học kia ra.
*