Chương 52
Đây là bắt cóc trắng trợn!
Máy bay trực thăng ầm vang xẹt qua bầu trời, một giờ sau thì dừng lại ở sân bay tư nhân Singapore. Dư Y bị Nguỵ Tông Thao nửa kéo nửa ôm nhét vào trong xe hơi, mái tóc dài đã sớm bệt vào đầu đầy mồ hôi, trên cổ tay còn bị dây nịch cột lấy. A Thành được kêu chờ ở đây nhìn thấy thì trợn mắt há hốc mồm.
Diện tích nước Singapore rất nhỏ, từ sân bay đến căn nhà lớn nằm trên đảo Sentato không tốn bao nhiêu thời gian. Dư Y không có thời gian thưởng thức phong cảnh đường xá. Cô luôn dùng đầu đập vào Nguỵ Tông Thao, A Thành phải nhảy lên chỗ tài xế phía trước để trốn, nhanh như chớp không còn bóng dáng.
Dư Y giận dữ không thể kiềm chế được, mặc kệ đầu có đau hay không, húc mạnh về phía Nguỵ Tông Thao, miệng gào thét phun ra lời lẽ thô tục khiến cho Nguỵ Tông Thao nhíu mày.
Nguỵ Tông Thao cố gắng hết sức tránh né cô, mặc cho cô húc vào ngực của mình. Thấy cô muốn húc về phía mặt của anh thì anh né mình đi, rồi ôm lấy Dư Y không để cho cô đụng vào cửa xe.
Dư Y bùng nổ. Mồ hôi trên trán chảy vào mắt, con mắt đau đớn không mở ra được. Cả người cô nhếch nhác, toàn thân đầy mồ hôi giống như là trúng mưa, nhưng Nguỵ Tông Thao lại quần áo chỉnh tề, trên áo sơ mi ngay cả một nếp nhăn cũng không có.
Dư Y nghiến răng nghiến lợi: “Anh có bản lĩnh thì vẫn luôn trói tôi đi!”
Nguỵ Tông Thao tự mình biết đuối lý, kiên nhẫn dỗ dành cô: “Ai kêu em muốn ầm ĩ? Được rồi, tôi thả em ra ngay lập tức.” Anh lau mồ hôi trên mặt Dư Y một cái, cởi sợi dây nịch ra cho cô.
Ai dè dây nịch vừa mới cởi ra thì trước mặt liền có một bàn tay quơ đến, tát trên mặt anh một tiếng “chát”. Không đau nhưng thành công khiến cho vẻ mặt anh đen lại.
Dư Y giơ cằm lên, ngực phập phồnng không chừng, hai tay nắm chặt lại, trong mắt đã có nước mắt. Cô nghiến răng, gằn từng tiếng như là dùng dao khắc lên đá, nhọc nhằn nhưng lại khắc sâu: “Đây là anh nói ‘nói chuyện yêu đương’? Nguỵ Tông Thao, tôi điên rồi mới có thể ở cùng với anh!”
Một khắc trước anh ta mới tình cảm nồng nàn chân thành, nháy mắt thì dùng dây nịch trói cô lại. Dư Y có thể chấp nhận anh đã tự tung tự tác đối với cô khi ở Nho An Đường, nhưng không thể chấp nhận sau khi quan hệ giữa hai người đã thay đổi, anh còn đối xử khốn nạn với cô như vậy. Lúc bắt đầu đã không công bằng, nhất định hai người sẽ không có quan hệ bình đẳng!
Hai má Nguỵ Tông Thao giần giật, giống như còn có thể cảm nhận được tay cô đã chạm qua. Cô vốn đã mệt hết sức rồi, dùng không tới nửa phần sức lực.
Không khí trong xe đông lại, không ai nói gì cả. Bãi đất đậu xe của ngôi nhà lớn hết sức mênh mông, chung quanh có thể nhìn thấy được cây xanh bao phủ. Cây cối sinh trưởng vô cùng rậm rạp, ngăn cản ánh mặt trời chói chan cùng những hỗn loạn bên ngoài. Nơi này giống như bị ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Dư Y nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, trong lòng nổi lên từng trận cảm giác lạnh lẽo cùng chua xót, trên cổ tay có vết hằn đỏ. Thật ra cô rất sợ đau, từ nhỏ đến lớn khi bạn bè đùa giỡn chỉ vỗ lên cánh tay của cô thì cô sẽ cảm thấy đau đớn, thể chất như thế nhưng cô cũng không biết phải làm sao. Cha mẹ thường xuyên cười nhạo cô ‘đụng một cái liền vỡ tan’. Mấy năm nay dường như tốt hơn một chút, cô đã học được chịu đau, bị thương cũng không cần người khác xin lỗi và cha mẹ dỗ dành.
Tay bỗng nhiên bị người nào đó cầm lấy. Dư Y dùng sức tránh né nhưng không tránh khỏi. Cô nghe thấy người kia ở sau lưng nói: “Tôi sống hơn ba mươi năm, cho tới bây giờ chưa có bị người nào tát tay. Không ai tát được tôi.”
Nguỵ Tông Thao dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay Dư Y, nâng tới bên môi hôn một cái. Nhận thấy cô thoáng run rẩy, anh tiếp tục nói: “Em thật ra rất thông minh, gạt tôi thả Trần Chi Nghị ra, em lại tính bỏ chạy. Hai ngày nay em làm bộ làm tịch ở bên cạnh tôi có phải rất vất vả hay không?” Anh bỏ tay Dư Y ra, kéo mạnh cô vào lòng, nâng mặt của cô lên, hạ giọng nói: “Nếu em không nỡ bỏ anh ta, tôi sẽ kêu người mang anh ta đến. Dư Y, tính nhẫn nại của tôi có hạn, đừng nên thử thách tôi nữa, thành thành thật thật ở lại bên cạnh tôi, đừng có những ý tưởng gì nữa!”
Dứt lời, Nguỵ Tông Thao bỏ cô ra, mở cửa xe đi thẳng vào nhà lớn, bỏ lại Dư Y ở bên ngoài. Sau khi vào nhà, anh liền cởi bỏ hai nút áo, xoa lấy thắt lưng hít thở thật sâu, cố gắng kềm chế sự buồn bực của mình. Đúng là anh đã bị Dư Y làm cho thẹn quá hoá giận, nhất thời không thể hoàn toàn khống chế. Nguỵ Tông Thao hung hăng đi nhanh về phía hành lang, đồ trang trí trên giá gỗ ở dọc đường đi “loảng xoảng” một trận, tất cả đồ sứ đều vỡ vụn trên mặt đất.
Anh dẫm lên những mảnh vỡ, cảm thấy sự bén nhọn ở dưới chân. Đi tới đi lui mấy lượt, sắc mặt xanh mét rốt cuộc cũng thoáng dịu đi. Anh quay trở ra ngoài cửa, thấy Dư Y đang đứng ở cổng ngửa đầu nhìn, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống: “Ở trên có khoá, em có muốn chạy cũng không chạy thoát đâu.” Dừng một chút, anh lại nói: “Đi vào đi.”
Dư Y chỉ do dự một lát thì xoay người đi vào nhà lớn, tóc dài rối loạn, mồ hôi đã bị gió thổi khô, nhìn thoáng qua Nguỵ Tông Thao không chớp mắt. Cô mang dép lê nên vóc người chỉ đến xương quai xanh của đối phương, thoạt nhìn cô càng gầy yếu hơn so với thường ngày, gió thổi qua có thể ngã.
Trên hành lang là một đống bừa bãi, mảnh vụn đầy đất không có chỗ đặt chân. Dư Y không dừng lại, tiếp tục đi về phía trước, những mảnh nhỏ dưới chân kêu “lạo xạo”. Bỗng nhiên bên hông căng chặt, cô khẽ kêu một tiếng, bị người nào đó mạnh mẽ bế lên, khiến cho cô la hoảng lên tại chỗ, trên môi mềm nhũn.
“Kêu la cái gì.” Nguỵ Tông Thao lại hôn cô một cái, bước nhanh về phía trước, giày da giẫm lên những mảnh vỡ như đi trên đất bằng.
Hành lang rất dài, rốt cuộc đã đi tới phòng khách. Trong tầm mắt phía trước là một cửa sổ tiếp đất bằng kính sáng loáng, bên ngoài là hồ bơi, xuyên qua cây cối rậm rạp có thể thấp thoáng nhìn thấy được biển xanh thăm thẳm.
Nguỵ Tông Thao ngồi trên sô pha, đặt Dư Y ở trên đùi, bàn tay cầm lấy chân của cô, không thấy có mảnh sứ hoặc vết thương nào cả.
Dư Y muốn rút chân lại, nhíu mày đẩy anh ra. Nguỵ Tông Thao ôm cô sát thêm một chút, nói: “Tổng cộng có sáu gian phòng ngủ, từ cửa vào bên phải là phòng của người giúp việc, ba phòng chứa đồ, hai phòng bếp. Căn nhà lớn đối diện biển, ngoài hồ bơi ra còn có một chiếc du thuyền tư nhân đang đậu, gần đó có một sân gôn và câu lạc bộ du thuyền tư nhân. Em thích đi mua sắm thì lần sau tôi sẽ mang em đi Orchard Road (một con phố sầm uất nổi tiếng của Singapore), đi xe chỉ cần mười lăm phút, rất tiện lợi.”
Dư Y rủ mắt xuống không nói. Nguỵ Tông Thao nâng cằm cô lên, thấp giọng nói: “Singapore rất đẹp, ở lại bên cạnh tôi, được không?”
Dư Y nhẹ nhàng nói: “Tát một cái rồi cho miếng bánh ngọt?”
“Là em tát tôi.” Nguỵ Tông Thao hôn cô: “Em còn chưa cho tôi bánh ngọt.”
Anh ôm Dư Y quay về phòng ngủ ở lầu hai, chờ cho cô tắm rửa xong thì lại ôm cô đi ra. Anh không muốn dùng lời nói dỗ dành cô nữa, chỉ có thể cố gắng hết sức dùng hành động để biểu thị. Dù sao thì trên mặt anh thật sự đã trúng một cái tát, không tức giận là giả, nhưng mà nhìn thấy Dư Y thì anh liền mềm lòng một cách khó hiểu. Cô bế lên nhẹ như vậy, cánh tay lại nhỏ bé như thế, thắt lưng giống như có thể bẻ gãy dễ dàng, vết hằn đỏ trên cổ tay còn chưa có mất đi.
Dư Y chỉ có đem theo tổng cộng ba cái áo thun và hai cái quần sóoc, bị Nguỵ Tông Thao ép buộc đến cái gì cũng chưa kịp thu dọn. Giờ đây cô không có quần áo để mặc, chỉ có thể mượn một cái áo sơ mi của anh, mặc vào thấy trống trơn. Cô trốn vào trong chăn, thúc giục anh đi ra ngoài mua quần áo lót.
Nguỵ Tông Thao hôn cô không muốn đi nên gọi điện thoại kêu người ta đi mua, giải thích với Dư Y: “Dì Hoa làm công ở nhà chúng tôi hơn ba mươi năm. Toà nhà lớn này cũng là dì ấy phụ trách quét dọn. Một tuần dì ấy lại đây hai lần, bình thường thì chăm sóc ăn uống và sinh hoạt thường ngày của bố già.”
Không bao lâu thì dì Hoa đã đưa quần áo tới. Qua thật lâu Nguỵ Tông Thao mới đi ra khỏi phòng ngủ.
Dì Hoa đợi ở ngoài cổng nhà lớn cả nửa ngày, nhìn thấy cổng mở ra thì vừa đi vừa oán trách: “Cậu bảo tôi mua đồ lại đây, kết quả khiến cho người ta chờ ở bên ngoài nửa ngày, có biết là trời nắng lắm hay không, ban ngày ban mặt mà chẳng lẽ cậu đang ngủ?”
Vào nhà nhìn thấy Nguỵ Tông Thao đang mặc áo ngủ, dì ấy nghẹn họng nhìn trân trối, quên cả buông túi mua sắm ở trong tay xuống, không ngừng vòng quanh Nguỵ Tông Thao: “Trời ơi, tôi vẫn luôn nghĩ là cậu thích A Thành, không nghĩ tới cậu thật sự giấu một người phụ nữ? Kêu tôi mua quần áo lót, chẳng lẽ các người vừa làm xong cái chuyện đó, còn thật là kịch liệt đến nỗi cô ấy không có quần áo để mặc?”
Nguỵ Tông Thao đã sớm quen với cách nói chuyện của dì Hoa, mặt không đổi sắc giật lấy túi mua sắm trong trong dì ấy, nói một tiếng cảm ơn rồi mời dì Hoa đi về. Mắt Dì Hoa trừng như cái chuông đồng: “À, cậu đây là qua cầu rút ván? Tiền đi xe taxi cậu còn chưa có trả cho tôi.” Nói xong liền quành qua anh, đi lên trên lầu. “Cậu giấu phụ nữ, tôi không có nhìn trộm, tôi chỉ muốn lấy lại tiền!”
Nguỵ Tông Thao nhíu nhíu mày, bất đắc dĩ nói: “Dì Hoa, tôi còn đang dỗ dành cô ấy, dì đừng doạ cho cô ấy sợ.”
Dì Hoa bỗng nhiên tỉnh ngộ, xem ra tình hình chiến đấu lúc trước quả thật kịch liệt. Dì ấy lập tức thu hồi bước chân, hóng chuyện cũng không cần nóng lòng nhất thời, khi đi ra ngoài thì nói: “Đừng có ăn hϊế͙p͙ phụ nữ, qua hai ngày thì tôi sẽ nấu canh cho cậu, dỗ dành cô ấy cho tốt. Đến lúc đó thì mang đến cho bố già gặp!”
Dư Y ở trong phòng ngủ nghe được giọng nói lớn tiếng của dì Hoa, tâm sự nặng nề rốt cuộc hơi chuyển biến tốt lên. Nguỵ Tông Thao đưa quần áo lót cho cô, thấy vẻ mặt cô thả lỏng, nghĩ một chút nói: “Dì Hoa đúng là lão ngoan đồng. Khi còn bé tôi không nghe lời thì dì ấy sẽ bỏ thứ gì đó vào đồ ăn của tôi để chỉnh tôi.”
Dư Y nghĩ rằng Nguỵ Tông Thao chỉ là một người quen cường thế, một người đàn ông có tính tình lạnh lẽo, hoá ra anh cũng có lúc bị người lớn bắt nạt. Dường như cô không hiểu anh lắm. Ba tháng trước sau khi rời khỏi, cô nhìn thấy nhưng cũng không chú ý đến tin tức của tập đoàn Vĩnh Tân, cũng không biết là sau đó lại xảy ra chuyện gì, thân phận thật sự của Nguỵ Tông Thao lại là cái gì.
Cô hoảng hốt một chút, không rõ làm sao mà mình lại dây dưa với một người đàn ông lai lịch không rõ như vậy. Rõ ràng trước đó cô còn hết sức thất vọng, mà hiện giờ lại im lặng ngồi ở trên giường của anh, nội trong mấy giờ đồng hồ mà cảm xúc dao động rất lớn, căn bản là không giống với bản thân mình trước kia.
Dư Y mặc xong quần áo, tiếc là dép lê vẫn không vừa chân, kích thước quá lớn, cô chỉ có thể vừa đi vừa kéo lê, vẫn kéo lê cho tới trên ban công.
Cảnh biển ngoài ban công chấn động lòng người. Ánh nắng chiều phủ lên khắp vùng biển, trong mắt đều là ánh sáng vàng rực lóng lánh. Dưới lầu có cây cối xanh um và du thuyền. Căn nhà lớn hai tầng này tựa như đứng lặng ở trên mặt biển. Dư Y nhìn quanh bốn phía, phát hiện nơi này được biển rộng vây quanh, đầu mũi có thể ngửi được mùi nước biển, gió biển mát mẻ cũng dán đến trước mặt. Cuộc sống lúc trước của cô coi như là xa xỉ, đến khi bị mất đi cũng chưa có thấy qua ngôi nhà lớn đối diện biển như vậy, ra khỏi cửa là có thể ngồi trên du thuyền tư nhân, quả thật giống như là trong phim truyền hình.
Nguỵ Tông Thao ôm lấy bả vai cô, theo cô nhìn ra phía xa xa: “Tôi không thể đóng cánh cổng lại cả đời, không thể luôn trói tay em lại. Em muốn chạy trốn luôn có biện pháp, tôi chỉ có thể lần lượt đi bắt em trở về. Em không còn là đứa con nít nữa, hẳn là hiểu được tôi đối đãi với em như thế nào. Em chạy không thoát đâu.”
Gió biển thổi có chút lạnh lẽo. Dư Y cảm thấy lạnh, tay trên vai lại chặt thêm một chút, ôm cô vào trong ngực, đuổi đi một chút cảm giác lạnh lẽo.
Dư Y nghiêng đầu nhìn anh, đột nhiên nói: “Tôi sẽ ở lại Singapore sinh sống.”
Nguỵ Tông Thao trợn mắt nhìn, khoé miệng vừa muốn gợi lên, lại nghe cô nói: “Nhưng tôi muốn sống một mình, tôi cho phép anh theo đuổi tôi!”