Chương 15: Phòng tranh
Lúc Lạc Uyển đi ra từ đồn công an sau khi lấy lời khai xong thì cũng đã quá nửa đêm. Thượng Quan Lưu VânTiểu Mộ và Lý Đại Lộ đều đang ngồi trên ghế đợi cô, bởi cô là người cuối cùng nhìn thấy người bị nạn nên cảnh sát hỏi han rất tỉ mỉ.
Sau khi rời đồn công an, người Lạc Uyển cứ run lên bần bật. Thượng Quan Lưu Vân thấy vậy liền bước lên trước, định nắm tay cô nhưng cô bỗng rụt tay lại.
Tiểu Mộ an ủi nói: “Không sao, là do chúng ta không may,gặp ngay phải một cô gái tự sát, bây giờ em về nhà ngủ một giấc thật ngon đi!”
Đang nói thì điện thoại của Tiểu Mộ đột nhiên đổ chuông, giọng con gái hét lớn bên trong: “ Tiểu Mộ, anh ở đâu? Sao emkhông tìm thấy anh?”
Cả bốn người đều nghe rất rõ, là giọng của Thẩm Cơ, thanh âm lạnh lùng lại tha thiết đó nghe qua điện thoại cũng thấy đáng sợ.
Lạc Uyển đi sau cùng, còn Lý Đại Lộ ở ngay trước mặt cô. Nhìn hai an hem Thượng Quan đi ra bãi lấy xe, Lý Đại Lộ bất ngờ quay đầu, đối diện với Lạc Uyển, nhưng Lạc Uyển lại sợ hãi cúi đầu.
Lý Đại Lộ nói: “Em đừng qua lại với Tiểu Mộ, anh ta không như em nghĩ đâu, anh ta rất nguy hiểm, em đừng qua lại với anh ta.”
Lạc Uyển giật mình ngẩng đầu nhìn, ánh mắt biểu lộ nét kinh ngạc: “Không thể nào, Tiểu Mộ không phải người như vậy.”
“Em hãy tin anh, em từng hỏi vì sao mắt anh có thể sáng trở lại, vậy anh cho em biết, hôm đó em đi rồi, anh ở nhà đợi em về thì nghe thấy tiếng bước chân xuyên thẳng qua cửa đến trước mặt anh, một giọng nói già nua nói với anh, nếu anh giúp bà ấy làm một việc, bà ấy sẽ giúp mắt anh sáng trở lại.”
“Người kia là ai? ” Lạc Uyển truy hỏi.
“Là Thượng Quan Thanh, bàcủa Thượng Quan Lưu Vân.”
“Hả!” Lạc Uyển bịt miệng. Hôm đó bà mới qua đời, tìm Lý Đại Lộ làm gì?
“Bà ấy muốn anh giúp bà ấy cứu rỗi linh hồn của cháu trai bà ấy, lúc đó anh cũng cảm thấy rất kỳ lạ, bởi anh không biết cháu trai bà ấy thì vì sao bà ấy đến tìm anh. Mãi saukhi đến linh đường, nghe giọng nói ghi âm của Thượng Quan Thanh lúccòn sống mới biết người lúc đó tìm anh là bà ấy.”
Lạc Uyển biện giải: “Vậy cũng có khả năng là Thượng Quan Lưu Vân, hoặc một cháu trai khác?”
“Em sẽ nghi ngờ Thượng Quan Lưu Vân sao?” Lý Đại Lộ cười khẩy nói.
Lạc Uyển không lên tiếng vì cô không thể nghi ngờ người đàn ông đó, nhưng cô cũng không muốn thừa nhận Tiểu Mộ là kẻ nguy hiểm. Không thể nào, Tiểu Mộ có gì có thể gây nguy hiểm sao?
Chữ “Mạc” kia đột nhiên hiện ra trong đầu cô, bên dưới chữ “Mạc” thêm một chữ “Nhật” chẳng phải là “Mộ” sao? Bạn trai năm đó của Sở Anh lẽ nào chính là Thượng Quan Tiểu Mộ, nếu không phải Tiểu Mộ, vậy thì vì sao cô ấy nhất định không cho côbiết lại còn luôn giấu cô, vì lúc đó đại vị của Tiểu Mộ không thích hợp việc công khai bạn gái.
Nhưng, đây không thể là sự thật được, Lạc Uyển đau khổ ôm đầu, đây không thể là sự thật! Tiểu Mộ không phải là người xấu, tuyệt đối không phải Tiểu Mộ! Tất cả đều sai rồi.
Lạc Uyển đẩy Lý Đại Lộ ra rồi một mình đi thẳng về phía trước, bước đi vô định. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi bất ngờ phải chịu một đòn tâm lý quá nặng như thế khiến cô nhất thời chưa thể có phản ứng gì.
Thượng Quan Lưu Vân nhìn Lý Đại Lộ và Lạc Uyển đi trên phố thì cắn răng lái xe đi theo hướng khác. Còn Tiểu Mộ lại lạnh lung nhìn về phía trước, anh vừa lái xe vừa cầm điện thoại, nói với người ở đầu dây bên kia: “Anh muốn vẽ tranh, bây giờ em đến phòng tranh cảu anh, anh đến đón em.”
“Quá nửa đêm còn muốn vẽ cái gì? Anh thật xấu xa!” Thẩm Cơ ở đầu dây bên kia vui mừng cúp điện thoại. Cô vô cùng thích chí vì cuối cùng đã thắng được một chiêu, người đàn ông này nửa đêm nửa hôm đã nhớ đến mình, bất luận là thể xác hay linh hồn, dù sao cũng đã tóm được anh ta.
Trên đường đi Lạc Uyển đẩy Lý Đại Lộ ra, cô vẫy tay gọi một chiếc taxi đợi khách bên đường. Sau đó chạy thẳng lên tòa nhàcao ốc Kim Tường, cô muốn chứng thực chuyện Tiểu Mộ không phải là người xấu.
Lúc Lạc Uyển chạy đến tòa nhà lại không để ý chiếc xe cao cấp màu trắng kia của Tiểu Mộ đã đỗ trong bãi.
Cô bước vào thang may,suy nghĩ giây lát rồi ấn lên tầng trên cùng. Cô không phải không tin lời Lý Đại Lộ, có điều sự thực này khiến cô khó chấp nhận được. Trong đầu cô lúc này đang có rất nhiều thứ từ từ ghép lại thành một bức tranh, toàn bộ chân tướng sự việc như một bức tranh dần dần được mở ra, dù mọi thứ đã được chứng thực trong long, nhưng cô vẫn hy vọng tất cả đều là giả.
Sân thượng vô cùng yên tĩnh, phòng tranh kia rất đẹp, rộng rãi và được sắp đặt rất nghệ thuật nữa. Phong cảnh nhẹ nhành hiển ra dưới ánh đèn, những thứ này rất hợp với phong cách của Tiểu Mộ. Nơi này luôn nhẹ nhàng và dịu dàng khiến người ta không thể không để ý, nhưng vẫn phảng phất lộ ra sự đau thương.
Thấy cánh cửa phòng tranh chỉ khép hờ, cô nhẹ nhàng giơ tay ra, đầu ngón tay từ từ chạm vào cánh cửa màu trắng, rồi một cảm giác dấy lên trong lòng giống như màu xanh đổ vào làn nước trong suốt, loáng một cái đã theo đầu ngón tay nhuộm xanh cả cánh cửa.
Lạc Uyển không hề thấy sợ hãi, cô muốn biết nhất bây giờ không phải là cánh cửa màu xanh, cũng không để ý đến sự sống ch.ết của mình mà chỉ muốn chứng minh một chuyện.
Phòng tranh rộng đến 200m . hơn nữa còn rất cao. Trên trần nhà là một bức bích họa đẹp vô cùng, Đức mẹ Maria được trang trí ngồi ở giữa, bên trong ngoài một chiếc ghế và một tấm vải ra thì tất cả đều là tranh sơn dầu treo trên tường, mà đều là tranh các cô gái, mỗi cô gái mang một vẻ đẹp khác nhau, có người xinh tươi, có người ngây thơ, có người vui vẻ, có người đau buồn, nhưng một điểm chung là tất cả các cô gái đều mang khuôn mặt rất đẹp và đôi mắt dịu dàng.
Lạc Uyển cứ đứng lặng giữa phòng tranh ngắm những bức tranh sơn dầu được vẽ như thật. Cơ hồ tất cả các cô gái đều có thể bước ra từ trong tranh, bất cứ khi nào đều có thể đoạn tuyệt với bụi trần mà ra đi.
Một mình Lạc Uyển dạo bước giữa rất nhiều bức tranh, những bức tranh này được treo thành hàng ngay ngắn. Cô lặng lẽ ngắm từng bức, rồi lại bước đến bên cạnh tấm vải vẽ, sờ vào màu vẽ trên tranh, vẫn còn ướt, nhất định vừa rồi có người vẽ tranh ở đây.
Lạc Uyển thấy một bức tranh sơn dầu vừa được treo lên dù chỉ mới vẽ xong một phần nhưng cũng có thể nhận ra người trên tranhchính là Thẩm Cơ. Thẩm Cơ đứng trước một cổng viện cổ, tựa người vào cửa sổ, phía sau là màu nền xanh đen, còn đôi mắt vô cùng độc ác, tựa như một con rắn đang chuẩn bị cắn người vậy.
Lạc Uyển khẽ khàng bước đến sờ vào bức tranh kia, một phần mắt vẫn còn ướt, có lẽ là vừa mới vẽ. Cô đặt ngón tay lên bức tranh, bất chợt tấm vải tranh kia khẽ động đậy, giống như có người sờ vào bức tranh từ phía đằng sau.
Lạc Uyển đột nhiên nhớ ra điều gì nên quyết đinh kéo tâm vài tranh xuống, chỉ thấy Thẩm Cơ đứng trong chiếc hộp thủy tinh, nước đã tràn đến chân. Đôi mắt Thẩm Cơ trợn trừng như đang muốn cầu xin sự giúp đỡ của Lạc Uyển, hóa ra cô ta không ngừng đạp tay vào thành hộp thủy tinh mới khiến bức tranh động đậy như thế.
Thẩm Cơ đang gắng sức gọi lớn nhưng Lạc Uyển không hề nghe thấy. Loại thủy tinh này cách âm, chỉ có nước từ từ bơm vào, chỉ một lát nữa thôi trong hộp sẽ hết không khí, nước tràn qua đỉnh đầu Thẩm Cơ, khi đó Thẩm Cơ sẽ trở thành tiêu bản được ngâm trong nước.
Lạc Uyển vội vớ khung vẽ rồi đạp mạnh vào hộp thủy tinh lớn kia, nhưng khung vẽ bị vỡ thành bốn năm mành, còn thủy tinh không hề bị sây sát. Xem ra loại thủy tinh này không chỉ cách âm mà còn có thể chống đạn.
Lạc Uyển và Thẩm Cơ, một người bên ngoài, một người ở bên trong hộp, hai người đều ra sức đập mạnh vào chiếc hộp thủy tinh, nhưng chẳng có tác dụng gì. Lạc Uyển muốn tìm người giúp đỡ, đang chuẩn bị chạy ra ngoài thì phát hiện cánh cửa đã bị khóa trái.
Cô đang tập trung nghĩ cáchthì lại một bức tranh khác lọt vào tầm nhìn. Trong tranh là cô gái đang mỉm cười ngồi trên ghế đá, tay cầm một bông hoa nhìn về phía trước khẽ mỉm cười. Nụ cười kia ngọt ngào biết bao giống như đang nhìn ngắm người mình yêu thương nhất.
Lạc Uyển ngã ngửa về sau mấy bước, cô gái trong bức tranh kia qua đỗi thân quen, chỉ lúc hạnh phúc nhất Sở Anh mới có biểu hiện như vậy.
Cô run rẩy tiến lên phía trước giật mạnh bức tranh, rồi chầm chậm quỳ xuống, cuối cùng cũng nhìn thấy mái tóc dài của Sở Anh nhẹ nhàng tản ra, nụ cười giống như thiên sứ.
Nhìn thấy bức tranh sơn dầu ở tầng bảy chính là cảnh tượng trong phòng tranh này, chẳng trách cô mãi không tìm thấy thi thể của Sở Anh,ai ngờ cô ấy lại bị giấu ở đây?
Mối ngờ vực trong lòng Lạc Uyển cuối cùng đã được làm sáng tỏ: Vì sao bà phải ch.ết? Vì sao phải đem theo Sở Anh và những linh hồn ngâm sau những bức tranh sơn dầu kia? Vì sao muốn cứu rỗi linh hồn Tiểu Mộ, muốn giúp cháu trai chuộc tội. Vì sao bà muốn đem lại ánh sáng cho LýĐại Lộ, bởi bà nghĩ rằng Lý Đại Lộ có thể giúp cô và Thượng Quan Lưu Vân, quan trọng hơn giúp cho Tiểu Mộ nhận ra trên đời này còn có một thứ gọi là linh hồn.
Lẽ nào thực sự là Tiểu Mộ? Lạc Uyển lắc đầu, nước mắt tuôn rơi như mưa.
Cô quay đầu, nhìn lại thấy cô gái ở bể bơi. Trong tranh côấy vẫn đẹp như thế, tựa như con chim vàng anh đang trốn trong lồng, bộ dạng rất đỗi hạnh phúc.
Cô bước đến rồi lấy hết dũng khí kéo bức tranh sơn dầu xuống. Trong hộp thủy tinh, một bàn tay đang lơ lửng chìa về phía cô, khuôn mặt cô gái đó đã ngửa ra sau, cơ hồ bị rơi vào bóng đêm vô hạn.
Lạc Uyển không ngừng kéo những bức tranh sơn dầu còn lại xuống. Sau mỗi bức tranh đều có một chiếc hộp thủy tinh cỡ lớn, trong mỗi chiếc hộp đều ngâm một thi thể nữ. Hàng loạt bức tranh sơn dầu cũng là vô số thi thể các cô gái với rất nhiều mái tóc dàicùng hàng loạt những đôi mắt đang mở to, từng hàng từng hàng vây lấy Lạc Uyển, có lẽ con đường tháo thân của cô chính là cánh cửa kia.