Chương 55
Lưu Ngạn ch.ết, Trưởng lão hội rơi vào rối loạn, tuy vẫn còn hai người trấn giữ vẫn khiến lòng người hoang man, chưa kể Cảnh Hiên còn rất có khả năng ngồi lên vị trí Thiếu chủ, đối với bọn họ là uy hϊế͙p͙ lớn. Điều Cảnh Hiên không ngờ là bọn họ vẫn lập nên kế hoạch đưa cậu vào chỗ ch.ết.
Đây là phương án tiếp theo được đặt ra sau khi mượn tay Lan Lăng Phong tay giết ch.ết Cảnh Hiên, hiện tại đối với Trưởng lão hội, Cảnh Hiên bắt buộc phải ch.ết.
Hai ngày sau, Cảnh Hiên theo thường lệ lái xe về nhà, cậu rất lâu chưa về sớm như vậy nhưng Lan Lăng Phong lo lắng cho sức khoẻ của cậu, quy định trước năm giờ phải bỏ hết việc về nhà. Cảnh Hiên là người cuồng công việc, không hề muốn nhưng ánh mắt sắc bén của phụ thân khiến cậu không thể cự tuyệt.
Chuông điện thoại reo, là một dãy số lạ.
“Lan Cảnh Hiên, Lan Đại thiếu gia không biết dạo này có khoẻ không?”- Đầu dây bên kia giọng điệu đầy châm chọc.
Trong lòng Cảnh Hiên sinh ra dự cảm xấu, có thể nói Cảnh Hiên trong rất nhiều tình cảnh nguy hiểm vẫn giữ được tính mạng là nhờ loại giác quan thứ sáu này.
“Ngươi là ai?”
“Ngài không cần biết nhưng Nhị gia nhà ta rất quan tâm đến ngài.”
Cảnh Hiên cười lạnh một tiếng: “Ngay cả tên cũng chưa báo đã nói lời trêu cợt, thật quá vô lễ đi.”-
“Đại thiếu gia chỉ có thủ hạ thân tín của ba mới gọi mình, trước mặt người bên ngoài luôn gọi mình là Hiên thiếu gia, kẻ kia dám gọi thế chắc chắn lai giả bất thiện.”
“Địa điểm đã được gửi đến máy của cậu, mong câu sẽ không cự tuyệt.”
Không đợi Cảnh Hiên nói chuyện, điện thoại đã báo tin nhắn. Cảnh Hiên mở ra đọc, bàn tay nắm chặt như muốn bóp nát tất cả.
Đạp mạnh chân ga, Cảnh Hiên lao xe đến địa điểm trong tin nhắn. Cảnh Hiên biết mình đã lọt vào bẫy, cũng biết mình không có lựa chọn khác, trước mắt chỉ có thể dựa theo chỉ dẫn của đối phương.
Cảnh Hiên dừng đèn đỏ, mở ra một tin nhắn khác, là hình ảnh trường của Ngôn nhi, phòng giáo vụ đã bị cài bom. Cảnh Hiên cũng bị cảnh cáo nói, nếu gọi người đến phá bom sẽ lập tức kích nổ. Tức giận ném điện thoại sang một bên, Cảnh Hiên đạp mạnh ga, bây giờ cậu thật sự cái gì cũng không thể làm. Vì Ngôn nhi, vì hàng trăm học sinh trong ngôi trường kia cậu chỉ có thể đáp ứng.
Xe chạy đến bến tàu, Cảnh Hiên bước xuống xe. Đập vào mắt chính là cảnh biển mênh mông lộng gió, đường chân trời xa xa dần hoà nhập như chính mình cùng Lan gia đã hoà làm một.
Có vài người xuất hiện trước mặt cậu, người đi đầu ngữ khí đầy cung kính: “Nhị gia chúng ta chờ cậu đã lâu, xin hãy giao ra tất cả vũ khí tuỳ thân, chúng ta sẽ bảo quản giúp cậu.”
Cảnh Hiên cười lạnh, rút Vân diễm ném cho hắn: “Vậy ngươi giúp ta bảo quản nó cho tốt, nó có một vết xước ta sẽ lấy mạng ngươi.”
Tên đứng phía sau khinh thường cười đùa: “Không biết tự lượng sức, cũng không biết có còn cái mạng để lấy lại đồ của mình không nữa?”
Chưa đợi hắn nói hết câu, Cảnh Hiên đã vọt tới, bàn tay bóp chặt cổ hắn gằn giọng: “Ta có còn mạng hay không vẫn chưa biết nhưng bây giờ ta sẽ cho người mất mạng.”
Tiếng ngón tay cử động răng rắc, hắn ta hoảng sợ chưa kịp phản ứng đã bị Cảnh hiên cho tiếp một cước bay ra xa mất thước, phun ngụm máu tươi rồi nằm bất động.
Cảnh Hiên không phải kẻ thích giết người, bình thường đều nho nhã lịch thiệp nhưng chuyện hôm nay đã chạm đến nghịch lân của cậu, cả người tản ra sát khí. Bọn họ gần như bị Cảnh Hiên doạ, không dám manh động, hộ tống cậu xuống con thuyền nhỏ rời bến. Khoảng hơn nửa tiếng sau, cậu chuyển sang một chiến thuyền lớn.
Bước vào phòng họp lớn trên tàu, Cảnh Hiên vờ như sửa sang cổ áo sơmi, lơ đãng chạm nhẹ nút cổ, không ai phát hiện nó phát ra chút ánh sáng nhàn nhạt.
Trong phòng có khoảng năm sáu người, Cảnh Hiên chỉ biết được hai người trong Trưởng lão hội đó là Lê Nghiêm- người kế nhiệm Lưu Ngạn và Lan Cảnh Thuỵ.
Cảnh Hiên ngồi xuống, chợt nghe Lê Nghiêm mở miệng nói.
“Để mời cậu đến đây thật khó, tốn không ít công sức của bọn ta. Thời gian gần đây ta không ở trong nước, không nghĩ đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, cho nên ta rất muốn gặp người khiến Lưu ca vô cùng phiền não là thế nào? Không ngờ còn chưa gặp mặt cậu đã giết ch.ết một thủ hạ của ta, người hình như không biết cái gọi là thu liễm mủi nhọn.”
Lê Nghiêm không ngờ Cảnh Hiên vẻ mặt rất bình tĩnh dù hắn đã lật bài ngửa, Lan Cảnh Thuỵ cũng nhìn chăm chăm đường đệ nhà mình vẫn không thể nào nhìn thấu con người hắn. Còn Cảnh Hiên trong lúc bọn họ không chú ý điều chỉnh nút cổ áo, cậu biết pin có hạn, chỉ cần đủ để Ly Á dò ra vị trí của mình còn có tình huống của Ngôn nhi, phần ghi âm này về sau sẽ hữu dụng.
Cảnh Hiên quét ánh mắt lạnh lùng quanh phòng mở miệng nói: “Chúng ta nói thẳng vào đề chính. Trừ phi các ngươi có đủ can đảm giết ch.ết ta, sau đó đem thi thể quăng xuống biển cho cá ăn, nếu không ta tuyệt đối không bao giờ đồng ý bất kỳ điều kiện các ngươi đưa ra.”
Lê Nghiêm gõ gõ ngón tay trên bàn, hắn sớm dự đoán được thái độ này của Cảnh Hiên cho nên không mấy ngạc nhiên.
“Ta làm sao có can đảm giết ch.ết Hiên thiếu gia ngài, ta tìm cậu chỉ muốn cho cậu nhận rõ thân phận của chính mình.”
“Thân phận của ta?- Cảnh Hiên bật cười.
“Điểm này ta nghĩ không cần ngài nhắc nhở, ta biết rõ mình là ai. Ta là Lan Cảnh Hiên, là con trưởng của Gia chủ đương nhiệm Lan Lăng Phong.”
Ngừng lại một chút, ánh mắt sắc bén hướng về Lan Cảnh Thuỵ
“Ta tin tưởng, ta cuối cùng chính là Lan gia Gia chủ tương lai.”
Nghe lời Cảnh Hiên nói, Lê Nghiêm bật cười châm chọc, tiếng cười trào phúng lọt vào tai Cảnh Hiên nghe rất chói tai.
“Ngươi cười cái gì?”
Lê Nghiêm làm bộ như cười ra nước mắt chậm rãi nói.
“Ta đang cười cậu quả nhiên không biết thân phận của mình rốt cuộc là gì? Con trưởng, nói ra hai chữ này cậu không thấy buồn cười sao? Ngươi thật sự cho rằng Lan Lăng Phong xem ngươi là con trai chứ không phải một quân cờ nhằm tranh đoạt quyền thế?”
Những lời này ít nhiều khiến lòng Cảnh Hiên run rẩy, nhưng nghĩ đến ba từng chút quan tâm săn sóc, nghĩ đến rất nhiều chuyện đã xảy ra với lại sớm biết Lê Nghiêm lai giả bất thiện, Cảnh Hiên tự nói với mình không được phép tin.
“Nếu ngài cảm thấy buồn cười, cứ cười đi, còn ta luôn tin tưởng ba xem ta là con của mình.”
Lê nghiêm liếc Lan Cảnh Thuỵ, hắn lập tức giao một văn kiện cho Cảnh Hiên, Lê Nghiêm thêm vào mấy câu.
“Hiên thiếu gia vẫn xem trước thứ này rồi hãy kết luận.”
Đọc lướt qua văn kiện, Cảnh Hiên có chút run rẩy, cảm giác như trời đất sụp đổ, không có khả năng, hoàn toàn không có khả năng. Cảnh Hiên cắn chặt môi, sau đó ngẩng đầu.
“Ta không tin, ba nói với ta năm đó Lan gia đại biến, đại bá rơi vào ám toán…”
Lan Cảnh Thuỵ cười lạnh: “Nếu như là ngươi vì vị trí gia chủ giết hại huynh trưởng, ngươi sẽ đi nói cho con mình nghe sao?”
“Đại biến năm đó đều do phụ thân của ngươi cũng là thúc thúc của ta Lan Lăng Phong một tay đạo diễn nhằm chiếm vị trí Gia chủ. Trong đó là chứng cứ hắn thí huynh đoạt vị.”
Không đợi Cảnh Hiên kịp suy nghĩ, Lê Nghiêm tiếp tục đưa một phần văn kiện khác, nội dung trong đó cậu đọc không được nữa, chỉ chú ý đến dòng chữ cuối cùng, là quyết định của ba về người thừa kế cuối cùng. Ngón tay cậu quẹt nhẹ qua những chữ kia.
“Lan “
“Cảnh “
“Ngôn “
Cảnh Hiên ở chữ cuối cùng dừng lại rất lâu. Chẳng phải bản thân luôn không để ý đến hư danh kia? Vì sao lòng nhói đau đến thế? Cảnh Hiên tự nói không thể tin tưởng nó nhưng trên đó có con dấu riêng của ba, con dấu này không thể giả.
“Cảm thấy thế nào? Hiện tại cậu còn cho rằng Lan Lăng Phong xem cậu là con sao? Hắn ngay cả huynh đệ ruột của mình còn giết, vì đứa trai nhỏ quý giá đem con lớn xem như quân cờ cũng dễ hiểu thôi.”
Lòng Cảnh Hiên rất loạn, nghe Lê Nghiêm nói vậy, đấm một quyền xuống bàn hét lên.
“Đừng nói nữa.”
“Được, ta sẽ không bức cậu, ta cho cậu mấy phút để suy nghĩ, có muốn cùng ta hợp tác hay không? Ta tin tưởng với thực lực của cậu sẽ giúp chúng ta càng lớn mạnh.”
Lê Nghiêm đứng dậy, đi đến trước mặt Cảnh Hiên, ở bên tai cậu thì thầm.
“Ta cảm thấy đáng tiếc cho cậu, cậu làm rất nhiều chuyện cũng chỉ để làm quân cờ che chắn cho đứa nhỏ kia.”
Nói xong, Lê Nghiêm liền dẫn hết người ra phòng họp bỏ lại một mình Cảnh Hiên.
Cảnh Hiên một người ngồi thẩn thờ trong căn phòng rộng lớn, gương mặt không chút biểu cảm, không ai biết cậu rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì. Nhắm hai mắt lại, dòng nước mắt lặng lẽ rơi.
“Ngài thật sự đang lợi dụng ta? Bị vứt bỏ một lần, ta đã cố quên đi nhưng hiện tại ta sợ mình không làm được nữa. Cuối cùng ta vẫn không thoát khỏi vận mệnh của chính mình sao?”
“Đã vậy thì sao, ta đã nói sẽ không hối hận khi tha thứ cho ngài, ta tuyệt không hối hận. Nếu ngài muốn buông bỏ ta thì cứ tuỳ ý ngài đi.”
Cảnh Hiên đưa tay lau khô nước mắt, đứng lên sửa sang lại y phục. Đã có quyết định, Cảnh Hiên mở cửa phòng họp, nói với thủ vệ ngoài cửa.
“Nói với Lê trưởng lão, ta đã có quyết định.”
Ngồi lại xuống ghế, khoé miệng Cảnh Hiên cong cong mỉm cười.
“Đây có lẽ là chuyện cuối cùng ta làm vì ngài, cho dù phải trả giá bằng cả tánh mạng của mình, đơn giản vì ta vĩnh viễn không quên được quan ái của ngài.”
Bên kia, Lan Lăng Phong nhìn chằm chằm màn hình, quả bom đã được gỡ bỏ mới thoáng thả lỏng nhưng lại lập tức nôn nóng, hắn tự thì thầm.
“Hiên nhi, cố gắng kiên trì, ba lập tức dẫn người đi cứu con.”
Tất cả đã thuận lợi sơ tán, không có ai bị thương. Cảnh Hiên không lập tức đem tin tức quả bom báo cho Lan Lăng Phong vì nguyên nhân này. Cảnh Hiên biết mục đích của bọn họ là dẫn mình đến đây, uy hϊế͙p͙ Ngôn nhi chỉ là phụ, đương nhiên quả bom rất dễ dàng gở bỏ.
Lê Nghiêm và Lan Cảnh Thuỵ trở về phòng họp, nhìn thấy sắc mặt Cảnh Hiên rất bình thường hơn nữa càng thêm phần lãnh ý. Lê Nghiêm âm thầm tán thưởng, không hổ là người khiến Lưu ca phiền não.
“Không biết Hiên thiếu gia quyết định thế nào?”