Chương 66: Những vệt vân đen
– Này này!! – Tên nhóc tóc vàng trồi lên khỏi mặt nước, hướng cặp mắt xanh đến tên bạn cách đó không xa. – Rốt cuộc thằng nhóc có khuôn mặt ngố tàu đó đã nói gì với Sakura-chan vậy?
– Cậu hỏi làm gì? – Cậu nhóc tóc đen đáp lại, khoan khoái tận hưởng sự dễ chịu của dòng nước nóng.
– Vì tôi thấy cậu đá chảy máu mũi nó. Nên tôi nghĩ là, chắc hẳn thằng nhóc đó nói cái gì ngớ ngẩn lắm, dattebayooo!
– Hờ. lúc đó cậu cũng ngồi đấy, sao còn hỏi tôi. – Nói rồi, cậu nhóc tóc đen lò dò tiến tới sát cạnh bạn mình, ngắm ngía hồi lâu rồi buông lời châm chọc. – Mà nhìn mặt cậu mới ngố tàu đấy!
– Lúc đó tôi đang nhìn đống ramen trong quầy mà, đâu có để ý. Tất nhiên là mặt tôi ngố…
Vừa nói đến đó, Naruto ngừng lại….
Biết mình đã bị hớ , cậu gào ầm lên……
– Tên teme ch.ết bầm, mặt tôi ngố hồi nào? Cậu đang xúc phạm đến ngài Hokage đẹp trai trong tương lai không xa đấy biết chửa?
– Hnm! Baka!
Sasuke đáp trả bằng 1 nụ cười……..
….. khinh bỉ thẳng bạn!
– Tức quá mà! Xem đây, Sasukeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeee……
Tùm!
Sau câu nói đầy cảnh cáo đó …..
Khu vực suối nước nóng của nam ……như biến thành một bãi chiến trường theo đúng nghĩa đen của nó….
Và chính giữa bãi chiến trường đó….
Thằng nhóc có râu đang đè đầu cưỡi cổ bạn mình, cố gắng ấn đầu cậu nhóc tóc đen xuống nước …cho nếm mùi đau khổ =_=…
Cậu nhóc tóc đen nhăn nhó mặt mũi…
Cố gắng trụ vững trước sự tấn công của thằng nhóc tóc vàng….
– Dobe, xuống!
– Mơ đi.
– Cậu mà không xuống là tôi… Á, tránh cái của quý của cậu xa khỏi cổ tôi mau! BAKA, NARUTO!
– Nói bé đi, tên teme thối tha!
Cứ thế, 2 thằng nhóc không ngừng làm loạn cả 1 vùng suối…
Cách đó không xa, có 2 người đàn ông….
Người tóc đen chăm chú quan sát…
Người tóc bạch kim thì không ngừng lơ đễnh đưa cặp mắt lờ đờ quét qua mọi ngóc ngách xung quanh ….
– Hờ! Rốt cuộc là đi nghỉ ngơi hay là đi hành xác đây!
Kakashi chìm sâu người xuống nước hơn,
Tay không ngừng giơ lên gạt những tia nước bắn tóe tung từ mấy đứa học trò nhỏ…
– Hnm!
Người còn lại…..
“Sa-san”…….
Thì đang hướng con mắt đen tuyền quan sát chính bản thân mình trong quá khứ….
Đôi môi bất giác…..
Nở một nụ cười…
“Nhớ…
Anh thực sự nhớ những kí ức này….
Kí ức về thời gian ít ỏi mà tâm hồn anh không vướng bận gì…
Kí ức về bạn bè, về thầy giáo, về
. những người anh em…
Có lẽ….
Chuyến đi về quá khứ này….
Không chỉ là chữa bệnh cho Sakura của anh….
Mà nó còn chữa được ………….cả những hồi ức tồi tệ trong tâm hồn anh nữa ….
Nó quả thực…..
.Thật đáng giá!
..Theo một cách nào đó”
————-
Cách đó 1 bức tường….
2 cô gái tóc hồng đang tươi cười nói chuyện với nhau….
– Sa…sakura -chan! – Cô shinobi gọi tên chính bản thân mình trong quá khứ
– Dạ, chuyện gì vậy, 0Ra-san?- Cô nhóc lễ phép đáp lại.
– Tiếng ồn ào đó…. – ” Ra-san chỉ về phía nơi tiếng ầm ĩ phát ra. – Em nghe thấy không?
– À, tiếng ồn đó. Chắc lại do 2 người bọn họ thôi chị. Sasuke và Naruto ấy…
– Sao em chắc chắn thế?
– VÌ 2 người đó luôn thế chị ơi. Nhất là Naruto. Cậu ta luôn gây sự với Sasuke-kun. – Giơ nắm đấm lên, cô bé tóc hồng đằng đằng sát khí. – Cậu ta rất đáng ăn đòn vì việc đó! Đáng ăn đòn cả nghìn lần luôn.
“Ra-san” nhìn cô nhóc Sakura….
Không khỏi ái ngại về độ hung hăng của cô bé….
“Mình hồi trước….ghê gớm thiệt đó!”
Sakura cứ thế mải mê suy nghĩ mọi thứ….
Cho đến khi cô nhóc tóc hồng lên tiếng…
– “RA-san”, em kì lưng cho chị nhé!
-Hả?
Có một sự bối rối nhẹ xuất hiện trên gương mặt đỏ ửng của “Ra-san”,…..
Nhưng rồi rất nhanh chóng… sự bổi rối đó bị dật tắt…
Nở một mụ cười tươi tắn….
Ra-san nhẹ nhàng gật đầu đáp:
– Ừm, cám ơn em.
Quay người lại….
Cô shinobi để cô bé tóc hồng kì lưng cho mình….
Bản thân cô đưa cánh tay lên…
Ấn nhẹ vào vùng cổ…
Bất giác thấy cơ thể trở lên yếu ớt và mệt mỏi kinh khủng….
Đôi khi còn nhói lên đau đớn….
– Tại sao lại mệt thế cơ chứ?
Vừa lẩm bẩn, Ra-san vừa không ngừng thở dài ngao ngán….
– Chị!
– Có chuyện gì vậy em?
– Những cái vân trên người chị….. là bị sao thế?
– Ý em là mấy cái trên cổ hả?
– Đâu phải ở mỗi cổ đâu chị…. Ở lưng và vai chị cũng có cực kì nhiều mà!
Lời nói của cô nhóc Sakura….
Làm cô shinobi tóc hồng tròn mắt kinh ngạc….
– Em nói cái gì cơ? Chị chỉ bị ở cổ thôi mà.
– Em thấy ở lưng và vai chị nữa. Chỗ này này….
“Thôi ch.ết rồi!”
Bằng tốc độ nhanh nhất có thể, cô shinobi vùng dậy khỏi mặt nước….
Choàng chiếc áo khoác lên người…
Cô chạy về phía khu nhà chung….
Hét lên khẩn khoản….
– SA-SAN! CÓ CHUYỆN RỒI!
Tiếng hét của cô mau chóng lọt vào tai chàng trai tóc đen ở khu cạnh đó…..
Giật mình….
Anh hướng mắt đến nơi có tiếng gọi….
Mặc nhanh bộ đồ , anh phóng đến chỗ cô shinobi ….
Cô đứng đó, đôi mắt hốt hoảng……
– Chuyện gì vậy?
– Nó….mấy cái vết kinh dị đó…… lại xuất hiện nhiều hơn rồi….. Em thấy…. đau lắm!
– Cái gì?
Sa-san nghe như nuốt từng lời của Ra-san….
Vội vã…
Anh kéo nhẹ lớp áo khoác trên vai cô xuống…
Để lộ hàng trăm vết vân đen kì dị dày đặc ở bả vai cô….
Nhìn chúng….
Còn kinh khủng hơn cả mất cái vết trên cổ của cô cách đây mấy hôm trước…
– Thuốc của bà già đó… hết tác dụng rồi ư?
Sa-san bực bội….
Anh liếc nhìn cô gái của anh đang đau đớn….
Trong lòng khó chịu như muốn phát điên…
Nghiến chặt hàm răng lại….
Ánh mắt đen sâu thẳm ………………xoáy sâu vào những vệt vân đen….
– Không thể chậm trễ được nữa!