Chương 2: Nhị, thừa (1) Ngày thứ nhất
Nhất
Cảnh Thiên ngáp một cái, từ giường vất vả bò dậy, quần áo cũng chưa mặc đàng hoàng đã chạy ra ngoài, chuẩn bị đánh răng rửa mặt.
Vừa đến phòng khách, đã thấy người đó ngồi bên bàn, mỉm cười hướng cậu chào hỏi: “Cảnh tiên sinh, chào buổi sáng.”
Động tác của Cảnh Thiên ngừng lại, mới nhớ lại việc tối hôm qua Trường Khanh dọn đến. Phát hiện quần áo của mình không chỉnh tề, có chút xấu hổ lại không tiện lộ ra, chỉ giả vờ tức giận nói: “Tôi không phải gọi Cảnh tiên sinh! Tôi chỉ mới hai mươi tuổi!”
Nụ cười trên mặt người đó không đổi: ”Vậy tôi gọi cậu Cảnh huynh đệ, được không?”
Nhị
Vậy tôi gọi cậu Cảnh huynh đệ, được không?
Tam
Cùng người này ở chung, Cảnh Thiên luôn thấy tay chân luống cuống, vì vậy cậu vội vã gật đầu: “Được được.” sau đó nhanh như chớp chạy vào phòng vệ sinh chỉnh trang lại bề ngoài của mình.
Thấy cậu đi rồi, Trường Khanh khẽ gọi một tiếng: “Tịch, lại đây.”
Mèo con khôn ngoan lập tức xuất hiện ở phòng khách, nhảy vào lòng ɭϊếʍƈ tay anh, phảng phất như đang làm nũng.
Trường Khanh xoa xoa đầu nó, nhẹ giọng nói: “Tịch, ngươi thích cậu ta sao?”
Tịch ngao một tiếng, tựa hồ đang trả lời câu hỏi của anh.
Nụ cười trên mặt Trường Khanh càng thêm ôn nhu, anh không nói thêm, chỉ yên lặng xoa xoa lớp lông mềm của Tịch, Tịch tựa hồ hiểu ý anh, nằm yên trong lòng không nghịch nữa.
Mà tất cả những thứ này, Cảnh Thiên hiện đang trong phòng vệ sinh đều không thấy được.
Tứ
Lúc Cảnh Thiên từ phòng vệ sinh đi ra, trông thấy chính là thân ảnh chuẩn bị ra ngoài của nam tử áo trắng.
Cậu vô thức gọi lại: “Này, anh đi đâu vậy?”
Trường Khanh quay đầu lại cười: “Có việc.”
Đáp án này khiến Cảnh Thiên không hài lòng, nhưng không đợi cậu nói hết, nam tử áo trắng đã biến mất ngoài cửa, ngoài cửa trống không, tựa hồ như chưa từng có người đi qua.
Cảnh Thiên nháy mắt mấy cái, rồi lại nháy mắt mấy cái.
Người này thế nào lại không thấy rồi? Cảnh Thiên nghiêng đầu suy nghĩ vấn đề này.
Tịch còn nằm trên sô pha ngáp một cái, nhảy xuống sô pha kêu ngao một tiếng đi đến bên chân Cảnh Thiên cọ cọ chân cậu, dáng vẻ có chút đáng thương.
Cảnh Thiên nhìn vẻ đáng thương của nó, lòng mềm xuống, ôm lấy Tịch tức giận nói: “Hừ, một thân trắng như vậy thì hay lắm sao? Cũng chỉ là một miếng Bạch đậu phụ! Đến cả Tịch cũng không cho ăn đã ra ngoài, vậy có chút nào giống chủ nhân không!”
Tịch rõ ràng rất thích cái ôm ấp của cậu, khẽ ngao một tiếng, ngoan ngoãn nằm trong lòng Cảnh Thiên không động đậy.
Ngũ
Lúc Trường Khanh về đến, lại cũng là nửa đêm.
Ánh trăng sáng cũng đẹp như đêm qua, linh linh toái toái (*lẻ loi đứt đoạn) chiếu lên mặt Trường Khanh, mơ hồ hiện lên vài mảng bóng tối.
Cảnh Thiên đã ngủ rồi, chỉ có Tịch bị đánh thức, chạy đến cửa nghênh đón Trường Khanh. Trường Khanh mỉm cười ôm nó, khẽ nói: “Tịch, hôm nay chơi cùng cậu ta có vui không?”
Tịch meo meo vài tiếng, Trường Khanh tựa hồ hiểu lời nó, cười cười: “A, rất vui đúng không? Vậy ta đem ngươi để ở đây được không?”
Tịch lại meo meo mấy tiếng, trong thanh âm tựa hồ mang theo vài phần không thoải mái.
Nghe tiếng kêu của Tịch, Trường Khanh yên lặng ngưỡng đầu nhìn trời, biểu tình biến thành hư không.
Anh lẩm bẩm nói: “Cảnh Thiên, cậu hiện tại sống rất tốt, tôi yên tâm rồi.”
“Hôm nay là ngày thứ nhất.”