Chương 76: Nguỵ công công là người nhà họ Phượng
Mọi người ở đây, ngoại trừ Lưu Mật Nhi đứng ở bên ngoài, những người khác đều chưa từng gặp Ngụy công công. Ngoại trừ Phượng Dương.
Chỉ cần không bị mù, mọi người đều có thể nhìn ra, hơi thở của Phượng Dương vô cùng dồn dập. Cơ Hoàn Hoàn đứng ở phía sau, được Phượng Dương bảo vệ chặt chẽ, lúc nhìn thấy người đang tới, hai mắt nàng mở to, "Ngươi..."
Ngụy công công sờ sờ chiếc cằm trơn bóng của bản thân, "Ồ, ngươi là nữ nhân của Tiểu Phượng Dương! Cơ Hoàn Hoàn!"
Nghe vậy, Cơ Hoàn Hoàn bước một bước thật dài, đi lên, đứng chắn trước mặt Phượng Dương, "Ta không cho phép ngươi làm hại chàng."
Giống như nghe truyện cười, Ngụy công công cười to, sau đó chậm rãi mở miệng, "Tiểu Phượng Dương, nữ nhân của ngươi vô cùng thú vị!"
Người Phượng Dương cứng ngắc, giơ tay kéo Cơ Hoàn Hoàn áp vào ngực hắn, đôi mắt âm u, dán chặt vào người Ngụy công công.
Đứng ở bên cạnh, Lưu Mật Nhi dùng tay đẩy Phượng Cảnh Duệ đang xem trò vui.
Phượng Cảnh Duệ quay đầu lại, "Làm gì vậy! ?"
"Ngươi bị mù à, không thấy có người đang bới móc chúng ta hay sao?" Lưu Mật Nhi nghiến răng nghiến lợi hỏi.
"Còn chưa đánh nhau cơ mà!" Phượng Cảnh Duệ lẩm bẩm, sau đó không dấu vết, chậm rãi tiến lên, đứng sau lưng Phượng Dương, im lặng không nói lời nào.
Bỗng nhiên nhìn thấy sự xuất hiện của Phượng Cảnh Duệ, khuôn mặt Ngụy công công lạnh ngắt, ánh mắt quan sát một lqd lượt, đồng thời cũng nhìn thấy Lưu Mật Nhi. Sau đó, khoé môi hắn cong lên nở nụ cười thú vị, "Toàn là người quen nhỉ!"
Lưu Mật Nhi hơi mím môi, "Vị công công này là..."
Khoé mắt Ngụy công công nhìn về phía Lưu Mật Nhi, "Hử?"
"Ánh mắt của ông không được tốt nhỉ? !" Lưu Mật Nhi hít một hơi, lấy thêm can đảm, mở miệng.
Ngụy công công nhíu mày.
"Ông không nhìn thấy chân ông dẫm lên cái gì sao?" Chỗ hắn đứng, máu chảy thành sông rồi mà hắn vẫn không nhìn thấy hả?
"Ngươi rất can đảm đấy!" Ngụy công công nhíu mày.
Sự khen ngợi thẳng thắn của hắn khiến Lưu Mật Nhi mím môi, Phượng Cảnh Duệ lại không mặn không nhạt mở lqd miệng, "Ông cũng đừng nói ông muốn dẫn nàng đi làm nữ nhân của ông nhá!"
Ngụy công công nhíu mày, mắt trợn to.
Phượng Cảnh Duệ nói tiếp, "Không phải ta khinh thường ông, nhưng ông không thấy được thứ ông tìm từ nữ nhân đâu!" Ánh mắt hắn lia láu nhìn nửa thân dưới của lqd Nguy công công. Mắt thì nhìn, lúc nói thì khuôn mặt của hắn vô cùng nghiêm túc.
Nghĩ cũng biết, sắc mặt Ngụy công công cũng không tốt được thêm chút nào. Lqd Nhưng sắc mặt của hắn rất nhanh đã ổn định, không thay đổi chút nào, "Ngươi cho ta một đề nghị rất tốt đấy!"
Phượng Cảnh Duệ chậm chạp bước lên, không dấu vết đứng chắn cho mọi người, hắn buồn cười, mở miệng hỏi, "Chẳng lẽ ông muốn ta hả? Nhưng ta sẽ không làm người bị đè đâu!"
Phốc...
Lưu Mật Nhi không nhịn được cười ra tiếng, sau khi nhìn thấy ánh mắt Ngụy công công nhìn mình chằm chằm, nàng cực kỳ vô dụng trốn sau Cơ Hoàn Hoàn.
Bên này, sau khi xác định không còn ai có thể đứng dậy, 18 ám vệ lặng lẽ, không tiếng động vây xung quang mọi người, cùng nhìn về phía bọn họ, nghiêm túc giám sát.
Ngụy công công lạnh nhạt nhìn khuôn mặt tươi cười của Lưu Mật Nhi, "Cô bé, nếu ngươi không quản lý được khuôn mặt tươi cười của bản thân, ta có thể giúp ngươi!"
Trong lòng Lưu Mật Nhi bỗng nhiên thấy lạnh lẽo, khuôn mặt tươi cười bỗng nhiên cứng ngắc.
Nghe vậy, Phượng Cảnh Duệ nhún vai, "Ngụy công công muốn làm gì? Bây giờ, Minh cốc có rất nhiều việc bề bộn, không rảnh tiếp đãi ông đâu!"
Ngụy công công, "Đến cả Phượng Dương còn không dám nói với ta những câu như vậy!"
Phượng Cảnh Duệ, "Ta không phải Phượng Dương!"
Ngụy công công bỗng nhiên cười ha hả, "Tiểu Phượng Dương, con của ngươi rất thú vị, không biết, ngươi có hứng thú giao hắn cho ta đùa hai năm không?" Nói là hỏi, nhưng thực chất lão đã quyết định rồi.
"Không!" Không đợi Phượng Dương mở miệng, Cơ Hoàn Hoàn đã hét to trả lời, "Ta sẽ không bao giờ giao con của ta cho ngươi!"
Ngụy công công trầm ngâm, "Nhìn xem, chắc Phượng Dương nói hết cho người rồi hả!"
Sắc mặt Cơ Hoàn Hoàn thay đổi, "Thì sao, tóm lại ta sẽ không giao con ta cho ngươi!"
"Ta có xin ý kiến của các ngươi không?"
"Khụ..." Phượng Cảnh Duệ ho nhẹ một tiếng, "Xin hỏi, các ngươi đang nói chuyện của ta hả? Vậy sao không hỏi người trong cuộc là ta?”
Nghe vậy, Cơ Hoàn Hoàn vội vàng nói, “Duệ nhi, nương sẽ không giao con cho hắn đâu!”
Phượng Cảnh Duệ khẽ gật đầu, khuôn mặt chứa ý cười nhìn Ngụy công công, “Ông muốn hỏi ta một chút không?”
Mặt Ngụy công công nheo lại, “Ngươi… Không sợ?” Hắn tin, chuyện năm đó, có thể khiến Phượng Dương khắc sâu trong lòng rồi.
Phượng Cảnh Duệ lắc đầu, “Chưa thử bao giờ, không nói có sợ hay không. Ta chỉ tò mò, ông rất muốn ta hả?”
Mày Ngụy công công nhíu lại, “Ngươi nghĩ rằng ta vô dụng đến mức đó à!”
Tiếng nói vừa dứt, người hắn đã di chuyển.
Dường như là ngay lập tức Phương Cảnh Duệ cũng hành động theo. Sau khi giao nhau vài chiêu, Phượng Cảnh Duệ đã biết, Ngụy công công phải rất tự tin mới xuất hiện ở đây. Đánh nhau thêm mấy chiêu lớn, Phượng Cảnh Duệ đã nhận ra võ công của người này còn cao hơn hắn. Bởi vậy, hắn cũng không ham đánh nhau, nhanh chóng lùi bước.
Cơ Hoàn Hoàn lo lắng nhìn Phượng Cảnh Duệ, nếu không phải Phượng Dương giữ chặt người nàng, lúc này, nàng đã lao ra rồi.
Lưu Mật Nhi bước nhanh đi tới bên cạnh Phương Cảnh Duệ, “Ngươi không sao chứ?”
Phượng Cảnh Duệ trầm ngâm, “Võ công của lão cao hơn ta!” Vẻ mặt Phượng Cảnh Duệ đau khổ, nhìn Lưu Mật Nhi, “Ta đánh không lại hắn!”
Lưu Mật Nhi im lặng, “… Không đánh được thì chạy!”
Phượng Cảnh Duệ: “…”
Ngừng một lát, hắn nói tiếp, “Hôm nay không chạy được!”
Lưu Mật Nhi gật đầu, nàng cũng vừa nói thế mà, cho đến lúc này, ngoài việc biết Ngụy công công có liên quan tới Khuất Liễu Phong, mục đích của lão trong lúc này chưa được làm rõ. Không nhắc đến thì thôi, từ lúc lão ta xuất hiện, sắc mặt của Phượng Dương cực kỳ khó nhìn.
Ngụy công công chậc chậc. “Tiểu Phượng Dương, con của ngươi cũng không tốt lắm? Cuối cùng thì chơi với ngươi vẫn tốt hơn. Đến đây… Để ta nhìn xem, sau hai mươi mấy năm không gặp ngươi, so với trước kia, chơi có vui hơn không!”
“Không!” Cơ Hoàn Hoàn ôm chặt Phượng Dương, “Không đi, chúng ta trốn đi, tránh xa nơi này có được không?”
Phượng Dương chậm rãi cúi đầu, ngón cái lau nước mắt cho nàng, “Nàng về trước chờ ta!”
Cơ Hoàn Hoàn lắc đầu, “Đừng.”
“Hoàn Hoàn, ngoan! Ta không sao đâu!” Lúc này Phượng Dương ôn nhu như nước, trong đôi mắt của hắn, sự ôn nhu lạnh nhạt loé sáng sự kiên định.
Cơ Hoàn Hoàn cắn chặt môi dưới, “Hắn sẽ khiến chàng bị thương!”
“Không sao, nàng sẽ giúp ta! Phải không?”
Cơ Hoàn Hoàn gật đầu.
Phượng Dương nhếch môi nở nụ cười, “Vậy là tốt rồi! Trở về chờ ta!” Nói xong, hắn nhìn Phượng Cảnh Duệ.
Suy cho cùng vẫn là cha con, chỉ cần một ánh mắt, Phượng Cảnh Duệ đã biết Phượng Dương muốn hắn làm gì. Vừa lẩm bẩm đứng dậy, hắn kéo Lưu Mật Nhi xoay người đi vào trong cốc, 18 ám vệ thấy Phượng Cảnh Duệ bước đi thì chín người cũng đi theo, còn lại chín người giống hết Vô Trần nhìn chằm chằm Phượng Dương và Ngụy công công.
“Nhanh như vậy mà máu chảy thành sông rồi hả?” Diệp Ly Tâm kinh hồn táng đảm nhìn người nằm khắp nơi trên mặt đất.
Diệp Cửu Dương hơi nhíu mày, mùi máu tươi tỏng không khí truyền đến khiến mày hắn cau lại. Bước chân của hắn cũng càng ngày càng nhanh.
Nhíu mày lại, chắc Lưu Mật Nhi không đi đến cửa Minh cốc đâu, mùi máu tươi nồng nặc khién Diệp Ly Tâm suýt nữa thì ói ra, mà hai người kia vẫn đứng song song với nhau ở trước cửa, không nhúc nhích.
Phát hiện ra đám người Vô Trần, đôi mắt Diệp Ly Tâm sáng lên, nàng kéo Diệp Cửu Dương đi tìm Vô Trần.
Nhìn thấy hai người, Vô Trần cực kỳ kinh ngạc, “Các ngươi quay lại lúc nào thế?”
Diệp Ly Tâm liếc hắn một cái, hỏi “Có cần giúp đỡ không?”
“Không cần, nhanh rời khỏi nơi này!”
Diệp Ly Tâm vừa định mở miệng, liền nghe thấy tiếng cười vô cùng càn rỡ truyền đến từ phía sau, ba người lập tức quay đầu, nhìn thấy Khuất Liễu Phong quỳ rạp trên mặt đất, khuôn mặt nở nụ cười âm trầm, “Diệp Cửu Dương?”
Mày Diệp Cửu Dương hơi nhíu lại, sau đó xoau mặt đi, “Ta sẽ không cứu ngươi!”
Khuất Liễu Phong cắn răng nói, “Ngươi phải cứu ta!”
“Lý do!”
“Ngươi là sư huynh của con gái ta! Ngươi phải cứu ta!” Khuất Liễu Phong hét to.
“Con gái của ngươi hả?!” Diệp Cửu Dương nghi ngờ hỏi.
“Hoàng Phủ Nguyệt Minh, nàng là đệ tử của phụ thân ngươi, ngươi phải cứu ta!”
Nghe vậy, Diệp Cửu Dương chỉ là à… một tiếng, xoay mặt đi, “Ta sẽ không cứu ngươi!”
Trong nháy mắt, Khuất Liễu Phong chán nản.
Trái lại, Diệp Ly Tâm lại có tính cách lương thiện, nàng mở miệng hỏi, “Con gái cảu ngươi là Hoàng Phủ Nguyệt Minh?” Là nữ nhân đó sao? Nàng ta sao lại có liên quan với phụ thân nàng chứ?
Khuất Liễu Phong hừ một tiếng. Căm giận hướng về nơi Phượng Dương đứng, hét to, “Phuọng Dương, ta nhất định phải đoạt được tất cả mọi thứ của ngươi!”
Phượng Dương chỉ mỉm cười, trong nháy mắt, nụ cười tà mị nở rộ trên khuôn mặt tuấn mỹ, khiến người nhìn cảm thấy vô cùng thoải mái, nhưng lời hắn nói ra lại lạnh lẽo khác thường. “Ngươi không có cơ hội đó đâu!”
“Hô hô, đừng cho rằng ta không biết, chuyện năm đó của ngươi và Ngụy công công.” Khuất Liễu Phong cười to, “Ngươi nên cảm ơn ta, năm đó mà không có ta, thì cũng không có Phượng Dương của hôm nay rồi!”
Nghe vậy, Ngụy công công gật đầu, “Câu này nói không sai! Tiểu Phượng Dương, ta còn một câu nữa, ngươi nói vị trsi hoàng lăng cho ta biết! Nói cách khác…” Ngừng lại, hắn tiếc hận mở miệng, “Ngươi chỉ cần nói vị trí, là nam nhân mà bị người thân lừa gạt, cũng cực kỳ đáng sợ. Chuyện này, ngươi đã được trải qua rồi, không phải sao?”
Cả người Phượng Dương run lên, vóc dáng cao to khẩn trương căng cứng, “Các ngươi không có cơ hội đó đâu!”
“Tiểu Phương Dương, ta chỉ muốn hoàng lăng thôi, lúc này, ta không hứng thú với ngươi nhiều như vậy đâu!” Ngụy công công cười nhạt, mở miệng, “Nhanh chóng nói cho ta vị trí hoàng lăng, ta lập tức giết Khuất Liễu Phong giúp ngươi!”
“Không cần” Giọng nói Phượng Dương lạnh ngắt, “Ta muốn cho hắn nhìn từng thứ từng thứ của hắn ch.ết dần, sau đó cho hắn ăn từng miếng từng miếng đến hết…” Lúc nói những câu này, trên mặt Phượng Dương loé lên ánh sáng điên cuồng, trong đôi mắt sâu thẳm bắt đầu có sự hỗn loạn.
Ngụy công công cảm thấy giật mình, “Ngươi muốn…”
Phượng Dương cười ha ha, “Ngươi đang sợ sao?”
Ngụy công công lắc đầu, “Không, ngươi không thể như vậy. Ngươi quên rằng con trai cảu ngươi đang ở đây sao!”
Phượng Dương cười ra tiếng, máu trong cơ thể chảy với vận tốc vô cùng nhanh chóng, âm thanh luồng máu di động ào ào, hắn gần như điên cuồng, nhìn Ngụy công công, “Tất cả những thứ này, đều là do ngươi ban tặng, sao người có thể sợ chứ?”
Trên khuôn mặt bình tĩnh trước sau như một của Ngụy công công bắt đầu loé lên sự khác thường, hắn đã kích thích Phượng Dương quá mức, hoàn toàn quên mất, truyền thuyết kể rằng, trong cơ thể nhà họ Phượng luôn tồn tại máu của loài thú, một khi bị trêu chọc, bất cứ ai, bất cứ nơi nào, không một ai có thể may mắn thoát khỏi.
Trong lúc suy nghĩ, Phượng Dương lắc mình lao tới bên cạnh Ngụy công công, theo bản năng, Ngụy công công vội vàng mở miệng ngăn cản, “Ta là của thúc thúc ruột của ngươi, sao ngươi có thể làm thế với ta?”
“Ngươi họ Ngụy, không phải họ Phượng! Với lại, ta cũng không cần!” Phượng Dương nở nụ cười lạnh lẽo.
Phượng Cảnh Duệ đang đưa Cơ Hoàn Hoàn và Lưu Mật Nhi đi trốn, nghe thấy tiếng gầm giận dữ, không nhịn được quay đầu lại nhìn.
Cơ Hoàn Hoàn lập tức dừng lại, “Không, ta muốn nhìn thấy chàng!” Giọng nói nàng lạc đi, không đợi Phượng Cảnh Duệ lấy lại tinh thần, Cơ Hoàn Hoàn đã xách váy chạy ra cửa.