Chương 33
"Ah... Em thích nhất là ăn cần tây xào tỏi và hạt điều..." Tần Tiểu Mặc miệng thì nói mình thích ăn, nhưng đũa cứ gắp vào chén chị Diệp.
"Thích thì ăn nhiều một chút, cứ gắp vào chén chị làm gì..." Diệp Tử nhìn thức ăn trong chén của mình, tỏi, cần tây và hạt điều phối hợp vô cùng hài hoà. Có thể nói đây là món đại biểu cho ẩm thực Quảng Đông, gần như đi nhà hàng nào cũng có món này.
"Chị ăn thử đi."
"Ăn ngon lắm."
"Đúng không, còn có cái này... Cũng rất ngon." Tần Tiểu Mặc tiếp tục chăm chỉ gắp vào chén Diệp Tử, không quên gắp thức ăn nhét vào miệng mình, cô thật sự rất đói bụng...
"Ừ." Diệp Tử không có tiếp tục từ chối, nhưng chén đã muốn đầy rồi không nhận được nữa, cho nên cô liền trực tiếp ăn miếng sườn chua ngọt từ đũa Tiểu Mặc.
Tần Tiểu Mặc mở to mắt nhìn, vô cùng tự nhiên quay đũa về miệng mình, sau đó cười quyến rũ với Diệp Tử.
Diệp Tử đột nhiên nhận thức được, máu nóng liền xông lên mặt, hai má và bên tai đều đỏ hồng. Tần Tiểu Mặc thật sự là...làm cho cô có chút chịu không được...(haha nữ vương thẹn thùng)
"Mau, mau lên ăn xong...rồi đi." Diệp Tử cảm thấy hình như đây là lần đầu tiên mình nói lắp.
"Ừ." Tần Tiểu Mặc gật đầu. Sau đó lại quan sát thần tình đỏ bừng của Diệp Tử, rồi mới bắt đầu khoan khoái thưởng thức đồ ăn thơm nức trên bàn.
Cơm nước xong đã là gần 6:30 tối, tài xế chở Diệp Tử và Tần Tiểu Mặc đến nơi liền bị Diệp Tử đuổi về. Làm tài xế thật sự không dễ dàng...
"Chị Diệp, hay là... Em đi về nha..." Tần Tiểu Mặc nhìn cảnh tượng hoa lệ trước mắt, có hơi bỡ ngỡ.
"Không có gì đâu mà." Diệp Tử cười cười, lôi kéo Tần Tiểu Mặc đi vào trong.
Trước cửa hội trường lui tới đều là xe sang trọng, cho dù có xe Tần Tiểu Mặc không nhận ra là loại xe gì, nhưng cũng biết là rất xa hoa. Trước cửa còn có một dàn trai đẹp, mỗi chiếc xe đến sẽ có một người mỉm cười tiến lên giúp mở cửa xe. Cũng có không ít nữ tiếp tân, mỗi người đều cao ráo xinh xắn. Đây là lần đầu Tần Tiểu Mặc thấy cảnh tượng này, ngoài cửa đã như vậy, không biết bên trong cửa còn như thế nào? Chắc hẳn rất nhiều ánh đèn vàng xanh rực rỡ?! Tần Tiểu Mặc càng nảy sinh ý định muốn rút lui.
"Chị Diệp... Em..."
"Không sao đâu, đi theo chị là được." Diệp Tử nắm tay kéo Tần Tiểu Mặc đi.
"Ừm." Tần Tiểu Mặc lại một lần nữa sa vào sự ôn nhu của Diệp Tử, thật sự là không có tiền đồ mà! Không có tiền đồ... Cô hung hăng thầm trách chính mình.
"Chào cô, mời cô cho xem thư mời?" Nữ tiếp viên mỉm cười, ngọt ngào nói.
Cũng không tính là rất xinh đẹp, không có xinh như chị Diệp nhà mình, Tần Tiểu Mặc trong lòng âm thầm đánh giá.
"Tốt, cảm ơn cô, mời cô vào." Nữ lễ tân đưa lại thư mời cho Diệp Tử.
"Ừ." Diệp Tử nắm tay Tần Tiểu Mặc đi vào hội trường.
Hội trường cũng không có đến mức khủng bố như Tần Tiểu Mặc nghĩ, không quá nhiều đèn rực rỡ, nhưng bố trí rất sang trọng, ấm áp, đèn vàng, cocktail, nhạc phát là hoà tấu.
Diệp Tử vừa đi vào hội trường, Tần Tiểu Mặc liền phát hiện bốn phía đều có ánh mắt loé sáng của mấy sinh vật giống đực bắt đầu vây quanh lại. =_=!
"Thì ra không phải ai thành công giàu có cũng đều là anh đẹp trai." Tần Tiểu Mặc lẩm bẩm.
Diệp Tử nghe Tần Tiểu Mặc thì thầm nói liền nở nụ cười, khóe miệng lộ ra lúm đồng tiền, làm Tần Tiểu Mặc càng cảm nhận nhiều hơn sức nóng từ mấy ánh mắt xung quanh.
"Sao em lại cảm thấy ai kinh doanh thành công cũng đều là anh đẹp trai?" Diệp Tử hỏi lại.
"Tiểu thuyết, kịch truyền hình còn điện ảnh nữa cái nào cũng nói như vậy. Có điều...sao ở đây xấu quá vậy...Trời, còn có ông bác hơn 40 tuổi nữa..." Tần Tiểu Mặc mở to mắt nói.
Diệp Tử nhìn đến vị bác mà Tần Tiểu Mặc nói, hắn đang hướng các cô đi tới, vội vàng nói thầm bên tai kêu cô đừng nói lớn tiếng như vậy. Chị Diệp thì thầm làm Tần Tiểu Mặc thần hồn điên đảo, làm gì còn có tâm tư đi quan sát người khác.
"Diệp tiểu thư, tới thật sớm." Ông bác mỉm cười nói.
"Đúng vậy, mọi người khó được tụ họp, đương nhiên tôi nên đến đúng giờ." Diệp Tử lộ ra tươi cười xã giao.
"Đúng đúng."
"Vài ngày không thấy Diệp tiểu thư lại đẹp ra không ít, ha ha."
"Vương tiên sinh cũng nhìn trẻ lại không ít, sự nghiệp gia đình đều thành công tốt đẹp, lúc nào đó mời chúng tôi uống một chén đi." Diệp Tử nói.
"Đây chính là cô nói đó, ngày mai có thể đi không, cùng nhau uống một chén?" Ông bác tươi cười trông rất YD (YD = suy nghĩ bất chính), Tần Tiểu Mặc nhíu mày, nhẹ nhàng kéo kéo Diệp Tử. Cô đâu biết rằng, loại xã giao này với Diệp Tử chỉ là chuyện nhỏ.
"Tham gia buổi này xong, tôi liền bay về Anh, không bỏ công ty được, lần sau đi, lần sau Vương tiên sinh đến Anh, tôi mời ông đi ăn, đừng nói uống một chén, uống một đêm tôi cũng tiếp." Diệp Tử nói ra, tuy ngoài cười nhưng trong không cười.
"Được, được. Ha ha ha ha..."
"Diệp tổng! Không thể tưởng được hôm nay cô cũng tới... Ngoài ý muốn, ngoài ý muốn..." Tần Tiểu Mặc đảo ánh mắt qua, phía đông nam hướng ba mươi độ, có một anh trai hơn 28 tuổi diện mạo đáng khinh, đang đi tới các cô, cô nên cảnh giác!
"Lâm tổng, anh tổ chức tụ hội tôi làm sao dám không đến, cũng phải nể mặt anh chứ..."
"Ha ha, thật vinh hạnh. Thế nào? Nhìn cũng không tệ chứ?" Anh trai đáng khinh cười nói.
"So với mấy năm trước khác xa, rất có ý tưởng." Diệp Tử đáp lại.
"Chút nữa còn có tiết mục. Ha ha, mọi người cứ chơi vui vẻ... Tôi có đủ rượu, đói bụng cũng có đầu bếp, phân phó một tiếng là được."
"Được, làm phiền Lâm tổng rồi."
"Làm gì có."
Cứ như vậy, mấy gã đàn ông đến đây, đều bị Diệp Tử nói khéo, dần dần người tìm đến Diệp Tử cũng ít đi rất nhiều, kỳ thực tính cách làm việc lạnh lùng của Diệp Tử sớm nổi danh trong giới, vậy mà mỗi lần cô xuất hiện vẫn luôn có nhiều ong bướm bao quanh.
"Chị Diệp, thật nhiều người tìm chị nha..." Tần Tiểu Mặc ủy khuất mà biểu đạt bất mãn của mình, chị Diệp còn chưa có thời gian nói chuyện với mình.
"Ừ, rất nhanh sẽ không có nữa." Dựa theo kinh nghiệm bình thường, sau nửa tiếng nữa cơ bản sẽ không còn ai tìm cô, ngoại trừ mấy người cùng hợp tác.
"Chúng ta đi uống rượu đi!" Tần Tiểu Mặc nhìn xung quanh đủ loại cocktail đầy màu sắc, không hiểu sao trở nên hưng phấn, cô còn chưa uống qua cocktail. Được rồi, cô thừa nhận, ngay cả rượu trắng cô cũng chưa uống qua.
"Không được, Cocktail có tác dụng rất chậm." Diệp Tử nhíu mày, không chịu để cho Tần Tiểu Mặc uống.
"Một chút thôi..."
"Không."
"Một chút..." Tần Tiểu Mặc ủy khuất lắc lắc cánh tay Diệp Tử.
"Không."
Cuối cùng... Diệp Tử vẫn là nhịn không được khả năng mè nheo của Tần Tiểu Mặc, đồng ý cho cô uống một ly.
"Chỉ một ly thôi đó." Diệp Tử trừng mắt nói.
"Ừ, chỉ một ly." Tần Tiểu Mặc cắn cắn môi, ngốc nghếch đảm bảo.
"Nên uống màu nào a... Vàng? hồng? Hay là xanh?" Tần Tiểu Mặc cứ chọn lựa, không biết nên uống cái gì thì ngon.
Tần Tiểu Mặc chỉ chỉ ngón tay dùng phương pháp như khi chọn đại đáp án lúc đi thi.
"Uống cái này đi. Tác dụng chậm cũng nhẹ hơn một chút." Diệp Tử chọn một ly xinh đẹp nhất, đưa cho Tần Tiểu Mặc. Nguyên liệu gồm liqueur lựu, bạc hà, mật ong, Brandy mùi anh đào. Là một loại rượu ngọt, thích hợp uống sau khi ăn.
"Thật đẹp..." Tần Tiểu Mặc thật cẩn thận tiếp nhận ly rượu từ tay Diệp Tử. Khẩn cấp đem ly rượu để sát bên miệng.
"Một hơi uống xuống, không cần nhấp từ từ, uống vậy tác dụng rất chậm." Diệp Tử đề nghị.
"Tiếc quá à, nhìn đẹp vậy." Tần Tiểu Mặc có chút phiền muộn mà nói.
Diệp Tử cười cười, cô bé này có đôi khi rất ngây ngốc.
"Được rồi, em nghe lời chị..." Vợ là trên hết, lời vợ nói lúc nào cũng đúng..nên nghe lời vợ... Tần Tiểu Mặc một hơi uống rượu vào trong bụng.
"Khụ... Khụ khụ khụ khụ khụ khụ..." Rượu này nóng vậy! Tần Tiểu Mặc bị sặc đến cong thắt lưng, che miệng. Ho vài cái, vùi đầu vào ngực Diệp Tử, Diệp Tử vội vàng dùng một tay ôm Tần Tiểu Mặc, một tay vỗ lên lưng cô. (Aaa, Tiểu Mặc thừa cơ ăn đậu hũ của Diệp Tử kìa pakon)
"Em uống nhanh vậy." Diệp Tử đau lòng nói.
"Ừm... Khụ khụ." Tần Tiểu Mặc muốn nói, nhưng lại nói không ra tiếng.
"Từ từ rồi nói, uống miếng nước." Diệp Tử thuận tay cầm một ly nước, đưa đến bên miệng Tần Tiểu Mặc. Tần Tiểu Mặc vội vàng uống ngay, mới uống xong một hơi cô lại bắt đầu ho. Vừa ho vừa xua tay.
Diệp Tử nhíu mày, đưa mũi ngửi. Không xong rồi, là Brandy...không phải nước lọc.
Bởi vì chuyện này, mà rất nhiều ánh mắt đều nhìn sang đây, rất nhanh có một thanh niên tài giỏi cầm ly nước lọc đem tới. Diệp Tử lúc này đâu kịp nghĩ gì khác, nâng Tần Tiểu Mặc dậy để cô uống nước. Uống xong một ly nước Tần Tiểu Mặc mới cảm thấy cái nóng trong cổ họng giảm đi rất nhiều.
"Thật là khó chịu..." Tần Tiểu Mặc bị sặc đến muốn chảy nước mắt, đáng thương nhìn Diệp Tử.
"Đã kêu em đừng uống ngay mà." Diệp Tử rút khăn tay lau nước mắt cho Tiểu Mặc, hai người quấn quýt một hồi mới nhớ tới anh đẹp trai vừa mang nước đến.
"Cảm ơn." Diệp Tử gật đầu với hắn, tỏ vẻ cảm tạ.
"Cảm ơn..." Tần Tiểu Mặc cũng nói theo.
"Không có việc gì là tốt rồi." Anh đẹp trai đúng là anh đẹp trai, cười rộ lên cũng đẹp, không có giống mấy người lúc nãy...nhất là không giống với gã đáng khinh kia..Tần Tiểu Mặc cảm khái nghĩ.
"Cô là Diệp tổng của Viễn Duy phải không? Nhưng chưa nghe nói qua Diệp tổng có một em gái đáng yêu như vậy." Anh đẹp trai cười nói.
"Bạn bè thôi." Diệp Tử hiển nhiên không muốn nhiều lời.
"Chào em gái, đây là danh thiếp của anh. Anh họ Đổng, Đổng Hoa." Một cách bất ngờ, anh đẹp trai tự nhiên đưa danh thiếp cho Tần Tiểu Mặc, còn cười cười với cô.
"A... Công ty trách nhiệm hữu hạn...tổng giám đốc tài chính...thật lợi hại." Tần Tiểu Mặc nhìn nhìn danh thiếp, nói ra.
Kỳ thật trong lòng cô đang nghĩ là... không có lợi hại bằng chị Diệp...
Diệp Tử nghe Tiểu Mặc nói xong, nhíu nhíu mày, bất động thanh sắc kéo Tần Tiểu Mặc qua sát bên cạnh mình. (Nghi ngờ có ng ăn giấm)