Chương 55
Tới ký túc xá, Tần Tiểu Mặc nhanh nhanh ném hành lý vào phòng, nhào lên giường lấy điện thoại di động ra gọi cho Diệp Tử.
Tắt máy.
Tần Tiểu Mặc lúc này mới nhớ tới Diệp Tử hẳn là còn đang ngồi trên máy bay, haizz... Có lẽ vì mình mà chị Diệp bị áp lực không nhẹ, trong lòng Tần Tiểu Mặc nảy sinh áy náy. Quả nhiên mình là một người phiền toái, vẫn luôn làm phiền người khác, vô luận là công việc hay tình cảm đều không ngoại lệ. Vừa rồi Vương Cường dẫn Tần Tiểu Mặc về ký túc xá, sau đó cùng mấy anh em khác về ký túc xá bên cạnh, chắc là đơn vị tạm thời xếp bọn họ ở đó để thuận tiện bảo vệ cho nàng.
Mấy ngày kế tiếp, Tần Tiểu Mặc trải qua sinh hoạt rất hư không và tịch mịch, trừ ăn, ngủ, thì chỉ còn gọi điện hoặc nhắn tin với chị Diệp. Lúc mới vừa nhận được cuộc gọi của Tiểu Mặc, Diệp Tử cũng rất kinh ngạc, không phải nói không thể gọi điện thoại sao, làm Tần Tiểu Mặc phải một phen thêm mắm thêm muối giải thích. Nghe xong Diệp Tử cũng an tâm, có thể liên lạc qua lại đương nhiên tốt hơn nhiều, cứ như vậy sự lo lắng của Diệp Tử cũng liền giảm bớt một nửa. Có điều sau khi về Anh, Diệp Tử đều bận rộn công việc của mình, không thể giờ phút nào cũng trò chuyện cùng Tiểu Mặc được, bởi vậy Tần Tiểu Mặc cảm thấy càng ngày càng nhàm chán, rốt cuộc chạy trở về đơn vị.
"Tổ trưởng... Tôi hư không, tôi tịch mịch, tôi lạnh..." Tần Tiểu Mặc kéo kéo tay áo Trần An Khánh, sâu kín nói.
"Có chăn giường để làm gì." Trần An Khánh thoát khỏi tay Tiểu Mặc, tiếp tục phân tích vụ án.
"Tổ trưởng... Tôi thật sự rất nhàm chán... Hơn nữa anh không biết là tôi và các người cùng một chỗ sẽ tương đối an toàn sao? Vương Cường chỉ có 5 người, còn chỗ các người tới mấy trăm người. Nói không chừng mấy ngàn đều có..." Tần Tiểu Mặc nói.
"Có thể nhiều vậy, nhưng bây giờ còn là giai đoạn chuẩn bị, không cần quá nhiều, mấy chục người là đủ rồi, chỉ là bắt một kẻ tình nghi mà thôi."
"Haizz, anh cũng không thể phớt lờ. Công phu của hắn không tồi, lại biết nặng nhẹ, nói không chừng còn có thể chống lại trinh sát. Nếu không bên tổ chức kia cũng sẽ không trọng dụng hắn." Tần Tiểu Mặc nhắc nhở.
"Uhm, cô đã đánh tay đôi với hắn, có gì cần phải chú ý không...ví dụ như hắn sử dụng loại công phu nào..."
"Tổ trưởng, bây giờ không phải đang bình luận võ thuật đấy chứ... Đánh áp sát khẳng định hắn đánh không lại tôi, trọng điểm là hắn có giấu dao nhỏ. Đao pháp không tồi, xem ra là có luyện qua, biết vị trí nào là tổn thương nặng nhất. Ra tay rất chuẩn xác, mau lẹ." Tần Tiểu Mặc nhớ tới lần trước giằng co, mày đều nhíu lại.
"Thương thế của cô cũng không quá nặng a".
"Tại tôi phản ứng nhanh tránh được, bằng không hiện tại cô chắc chắn không gặp được tôi rồi."
"Chứ không phải do may mắn sao."
"Được rồi, được rồi, đội trưởng, nói thật, các người phải cẩn thận, mặc dù có đặc công, nhưng cũng không thể lơ là. Hắn ở ngoài sáng chúng ta ở trong tối a, chính anh nói với tôi như vậy còn gì."
"Uh, tôi kêu bọn họ mang thêm dao trên người."
"Dao cái gì chứ, có dao cũng đánh không lại hắn đâu, hắn chính là lão bánh quẩy, mặc thường phục ít nhất nên có thêm một khẩu súng vắt bên hông a". < lão bánh quẩy ~ lão già lươn lẹo, nhiều kinh nghiệm...>
"Ừ, để tôi sắp xếp." Trần An Khánh cảm thấy Tần Tiểu Mặc nói cũng có lý, muốn không bị thương phải chuẩn bị thật tốt, thật sự không được thì rút súng ra bắn đùi lão Cửu, không ch.ết là được.
"Có thể cho tôi đi theo không? Tôi không xuống xe, chỉ xem chút thôi." Tần Tiểu Mặc xin xỏ.
"Ngồi chung xe với tôi?"
"Ừ, ngồi bên cạnh anh, tôi khẳng định không quấy rầy anh." Tần Tiểu Mặc nịnh nọt nói.
"Không quấy rầy là đủ rồi sao?"
"Tôi giúp anh đưa ra chủ ý." Tần Tiểu Mặc bổ sung nói.
"Được, vậy cô cứ tới. Vừa vặn tôi cũng điều bọn Vương Cường đến đây trợ giúp một chút, hắn rất giỏi võ, nếu thực nhìn thấy lão Cửu, hắn sẽ là người thứ nhất xông lên."
"Ôi, đội trưởng thật tốt quá! Nhớ là cho tôi theo rồi đó!"
"Bên bọn Bác Văn, ngay cả bóng dáng lão Cửu cũng còn chưa thấy được mà."
"Không có gì đâu, chờ là gặp được."
"Bên Tiểu Yến cũng đang điều tr.a cẩn thận, đi khu vực chỗ quán bar nhìn xem có tìm được thêm manh mối gì không. Bởi, tôi nói, nếu cô nhàn rỗi không có việc gì làm, thì quay về phân cục nhìn xem có tên buôn lậu thuốc phiện tình nghi nào nữa không, nếu thấy thì chộp tới hỏi một câu, nói không chừng cũng có thể tr.a ra thêm cái gì đó."
"Được! Ngày mai liền đi! Làm tôi nhàn đến mức cả người đều ngứa!" Tần Tiểu Mặc chính là loại người không thể ngồi yên, không quan tâm là làm việc gì miễn là có làm, chứ để nàng trong trạng thái rảnh rỗi ba ngày, khẳng định nàng không chịu được, phải làm loạn.
"Ừ".
"Tôi đến khoa tài vụ một chút, hôm nay phát tiền lương rồi ~~~" Tần Tiểu Mặc nghĩ dùng tiền lương lần này mua món quà tặng Diệp Tử.
"Cô là từ phân cục điều tới, nhận lương hẳn là nên đi khoa tài vụ bên phân cục, còn ở đây thì không có đâu." Trần An Khánh gọi Tần Tiểu Mặc lại, dặn dò.
"A... Được rồi, vậy ngày mai càng thuận tiện." Tần Tiểu Mặc nhún vai, tỏ vẻ không có gì, quay đầu trở về ký túc xá.
***********************
*Tại nước Anh, công ty tổng bộ Viễn Duy*
"Alo" Diệp Tử nghe điện thoại, đem bản kế hoạch cầm trong tay ném lên bàn.
"Alo, chị Diệp! Là em nè... ăn cơm chưa?" Vừa nghe alo, Tần Tiểu Mặc đã bắt đầu ngốc nghếch cười, Diệp Tử nghe được tiếng cười của Tần Tiểu Mặc, cảm thấy áp lực công việc trưa giờ đều không còn nữa.
"Mới vừa ăn."
"Ăn món gì?"
"A Mai làm gà xối mỡ, còn có tôm hấp trứng". Diệp Tử nói.
"Không có rau xanh?"
"Rau xà lách."
"A... rất cân đối." Tần Tiểu Mặc gật gật đầu, rất vừa lòng.
"Là thực đơn của em còn gì, hôm nay thứ tư." Diệp Tử cười cười, hiện tại A Mai đều là dựa theo Tần Tiểu Mặc mà nấu, Diệp Tử cảm thấy phần lớn đồ ăn đều hợp khẩu vị của mình.
"A, em quên, em có chú ý qua, chị không thích ăn hành gừng tỏi và tất cả các loại nặng mùi, giống như rau thơm, rau cần này kia. Nhưng lại thích ăn bạc hà..." Đây là điều Tần Tiểu Mặc không nghĩ ra.
"Vốn cũng không thích, nhưng ăn nhiều thành thói quen, hương vị cũng không tệ."
"Lần sau trở qua, em sẽ trồng bạc hà trong sân nhà chị, lúc nấu ăn cũng thuận tiện hơn rất nhiều, muốn dùng thì cứ trực tiếp hái là được, lại tươi ngon. Dù sao bạc hà là loại dễ trồng..."
"Tốt thôi."
"Tình yêu ơi, em nhận tiền lương rồi!" Tần Tiểu Mặc hưng phấn nói, đối với người lần đầu được nhận lương mà nói, chuyện này vẫn là rất mới lạ.
"Vậy sao, chắc cao hứng lắm phải không." Diệp Tử có thể cảm nhận được sự vui sướng của Tần Tiểu Mặc, nàng vất vả công tác sau một tháng, rốt cuộc cũng nhận được bù đắp từ công việc, mặc dù cô không trải qua, nhưng suy nghĩ một chút cũng hiểu được... là rất vui vẻ đi.
"Đương nhiên a, không giống như tháng trước thiếu hụt, ôi, rõ ràng là được tăng thêm tiền lương mà." Tần Tiểu Mặc không hề nghĩ ra, chẳng lẽ đơn vị cắt bớt.
"Có phải là do thuế hay không?" Diệp Tử nhắc nhở.
"Để em coi".
"A... hình như thật là vậy!!! Mới tăng mấy trăm khối tiền lương, còn chưa đủ khấu trừ nữa..." Tần Tiểu Mặc buồn bực.
"Cũng không có sao, không thiếu tiền." Diệp Tử đúng là không thiếu tiền, vậy thì người yêu của cô có thể thiếu tiền sao, tất nhiên là không thể. Ý của chị Diệp, Tần Tiểu Mặc tự nhiên có thể hiểu được, chỉ là nàng nuôi không nổi người yêu thì coi như xong, làm sao còn để cho người yêu nuôi lại mình chứ.
"Không giống nhau đâu".
"Ừ".
"Được rồi, vậy gần đây chị có hoạt động gì?" Tần Tiểu Mặc nằm úp sấp trên giường, hỏi. Mỗi lần như vầy, nàng liền đặc biệt hoài niệm cái ôm ấm áp mềm mại của chị Diệp.
"Tối nay có một buổi tiệc từ thiện."
"Rất nhiều người đi?"
"Ừ, rất nhiều công ty có tiếng."
"Một mình chị sao?"
"Baron cùng đi với chị."
"Cái gì?! Tên đó! Cái tên có mưu đồ gây rối ngoài nghề với chị!!!" Tần Tiểu Mặc hoàn toàn không có quên cái người háo sắc nhìn Diệp Tử ngây ngô cười, vừa thấy liền chán ngấy rồi.
"Chị đã nói rõ ràng với Baron rồi, lần này thật sự là do yêu cầu công việc, vì lần hợp tác này hắn cũng có tham gia..." Người không bao giờ giải thích như Diệp Tử vậy mà lại phá lệ giải thích rõ cho Tần Tiểu Mặc nghe.
"Ừ ~~ ngoan, em không có nghi ngờ chị đâu, ngoan.." Tần Tiểu Mặc nghe ra trong lời Diệp Tử có ẩn chứa bối rối, vội lên tiếng trấn an.
"Ừ" nghe vậy thanh âm Diệp Tử mới bình ổn lại.
"Chỉ là em không thích hắn, cả ngày cứ đăm đăm nhìn chị, nhớ tới là em thấy khó chịu." Tần Tiểu Mặc run lên, thiếu chút nữa nổi cả da gà.
"Ừ, chị cũng không thích."
"Không có việc gì thì đừng để ý hắn a."
Diệp Tử bất đắc dĩ cười khổ, Baron là thiết kế chính của cô, không phải cô nghĩ muốn không để ý thì cứ không để ý. Nhưng có những lời nên giữ lại trong bụng, Diệp Tử luôn đứng ở phương diện Tần Tiểu Mặc nói gì thì cô nghe nấy, bởi vậy cô không tốn sức liền trả lời một câu "Ừ ".
"Ngoan quá, lại đây... hôn thưởng một cái. Muahzz..." Tần Tiểu Mặc hôn một hơi vào điện thoại, chọc cho Diệp Tử cười không ngừng.
"Được rồi... Chị nhanh làm việc đi, buổi tối không được ngủ sau 12 giờ đâu." Tần Tiểu Mặc nói.
"Một chút nữa".
"12 giờ."
"Một chút nữa đi."
"12 giờ rưỡi". Tần Tiểu Mặc thở dài, sau đó nhường một bước.
"Ừm."
"Được rồi, em cúp đây..." Tần Tiểu Mặc nói.
"Ừm."
Hai người cứ lưu luyến, ai cũng không muốn cúp máy trước, cuối cùng vẫn chưa có ai tắt máy.
"Lần sau muốn gọi cho chị thì cứ nhá máy là được, để chị gọi lại cho em, đỡ tốn tiền của em." Diệp Tử nói.
"A, được rồi..."
"Cúp đi".
"Ừ".
Cuối cùng, vẫn là Tần Tiểu Mặc cúp điện thoại trước, ai cũng muốn giữ máy, nhưng làm sao trò chuyện suốt một ngày, không muốn cúp cũng phải cúp.
Có hai chuyện thống khổ nhất khi yêu xa, một là muốn gặp mà không thể gặp. Hai là lãng phí tiền điện thoại. < chắc thời chưa có viber v.v.. >
Tần Tiểu Mặc luôn rất nhạy cảm vấn đề này, nếu có thể, nàng không bao giờ muốn trải qua. Thật sự rất thống khổ, có lẽ Diệp Tử đã nếm trải, cho nên sẽ dễ qua hơn Tần Tiểu Mặc.
"Diệp tổng."
"Vào đi."
"Alma, đúng lúc quá, bản kế hoạch này không có vấn đề lớn, nhưng vấn đề nhỏ thì một đống, kêu phòng kế hoạch sửa lại đi". Diệp Tử đem bản kế hoạch đưa cho Alma.
"Vâng, tổng tài, cafe của cô đây." Alma trước đặt cafe lên bàn, sau đó mới vươn tay tiếp nhận bản kế hoạch.
"Ừ".
"Còn nữa, tiệc từ thiện tối nay cô cũng đi đi". Diệp Tử đột nhiên nhớ tới lời nói của Tần Tiểu Mặc, không nghĩ muốn tham dự một mình cùng Baron.
"Vâng, được".