Chương 74
"Mẹ... Mẹ đừng ép con...." Tần Tiểu Mặc lắc đầu, khóc đến thương tâm. Diệp Tử nhìn thấy tất nhiên đau lòng, không lo lắng nhiều, liền đi tới ôm Tần Tiểu Mặc vào trong ngực, vỗ về lưng nàng... bà Tần nhìn thấy cảnh này, cơn tức càng xông lên.
"Nói! Con muốn mẹ hay là nó, tự con chọn!" Bà Tần hét lớn hơn.
"Mẹ..." Tần Tiểu Mặc nức nở, vùi mặt vào vai Diệp Tử, tay thì nắm góc áo cô. Nàng không muốn lựa chọn, thật sự không muốn....
"Chị Diệp..." Tần Tiểu Mặc ngẩng đầu, nhìn vào mắt Diệp Tử. Đó giờ nàng chưa bao giờ do dự, nàng không có khả năng chia tay chị Diệp, cho dù là mẹ có bức bách nàng, nàng cũng không muốn buông bỏ tình yêu này.
"Mẹ, thật xin lỗi..." Tần Tiểu Mặc thoát khỏi cái ôm của Diệp Tử, cúi mình nghiêm cẩn chào bà Tần.
"Mẹ vĩnh viễn là mẹ của con, con rất yêu mẹ, nhưng con thật sự không thể buông bỏ chị Diệp, con xin lỗi, tụi con đều không phải cố ý tổn thương mẹ, tụi con chỉ là..."
"Tụi con chỉ là yêu nhau mà thôi." Tần Tiểu Mặc xoay người, lôi kéo Diệp Tử rời đi.
"Con đi đi! Đi rồi không cần trở về! Mẹ coi như không có đứa con gái như con!" Bà Tần nhìn theo bóng dáng con gái, giận dữ kêu lên.
Nghe mẹ nói, Tần Tiểu Mặc bước chậm một chút, nhưng không có dừng lại, cũng không xoay người, chỉ là lúc đi qua Tần Kì, kêu hắn chiếu cố bà Tần thật tốt.
Tần Kì im lặng gật đầu, hắn không muốn nhìn thấy loại tình huống hiện tại chút nào.
Lên xe, Tần Tiểu Mặc đã muốn khóc đến lợi hại, Diệp Tử yên lặng giúp nàng thắt dây an toàn, sau đó rút khăn tay lau nước mắt cho nàng.
"Chị Diệp..." Tần Tiểu Mặc chớp chớp đôi mắt, nước mắt lại chảy xuống.
"Uhm?" Diệp Tử hôn lên gương mặt lạnh lẽo của Tần Tiểu Mặc.
"Em yêu chị." Tần Tiểu Mặc nói, ngữ khí bất lực làm lòng Diệp Tử đau nhói.
"Chị biết." Diệp Tử không nói lại chị cũng yêu em, bởi vì khẳng định Tần Tiểu Mặc biết cô yêu nàng, hiện giờ việc cô nên làm chính là cho nàng một chỗ dựa vững chắc.
"Không có việc gì, đừng khóc, thời gian có thể đánh bại hết thảy."
"Mặc kệ chuyện gì, mẹ mãi mãi là mẹ em, quan hệ huyết thống là không thay đổi được, với cả, dì vẫn là rất thương em." Diệp Tử xoa đầu Tiểu Mặc, mỉm cười an ủi nàng.
"Uhmm." Tần Tiểu Mặc gật gật đầu.
"Lại đây, đừng khóc." Diệp Tử hôn môi Tần Tiểu Mặc, hy vọng nàng đừng khóc nữa.
"Uhm" Tần Tiểu Mặc tiếp tục gật đầu.
"Tụi mình về nhà được không."
"Được".
Tần Tiểu Mặc cứ trả lời từng chữ một làm Diệp Tử có chút lo lắng, bình thường Tiểu Mặc nói khá nhiều, bây giờ trạng thái này không phải tốt lắm. Diệp Tử nghĩ đến đây, mày nhanh nhíu lại.
"Em không sao, chỉ là còn chưa tươi tỉnh lại." Nhìn thấy Diệp Tử nhíu mày, Tần Tiểu Mặc cũng mở miệng an ủi vài câu. Có Diệp Tử bên cạnh, nàng rất nhanh sẽ hồi phục thôi.
Thân thể Tần Tiểu Mặc còn chưa có khoẻ hoàn toàn, lại giằng co cho tới trưa, khóc thật sự mệt, nên giờ đang ngủ trên xe, còn ngủ rất say, Diệp Tử không muốn đánh thức nàng, đành phải lấy ra cái thảm sau xe nhẹ nhàng đắp lên Tần Tiểu Mặc, cô cũng ở trong xe lẳng lặng cùng nàng ngủ say.
Lúc Tần Tiểu Mặc tỉnh lại, bầu trời đã sắp tối đen, xoay xoay cổ, nhìn thấy chị Diệp đang ngủ ngồi bên cạnh mình, nhưng cũng ngủ không an ổn, mày nhíu rất chặt.
"Chị Diệp, chị Diệp..." Tần Tiểu Mặc nhỏ giọng kêu Diệp Tử.
"Uhm?" Diệp Tử tỉnh lại, mở to mắt, nhìn thấy vẻ mặt tươi cười đối diện.
Thật kì quái, giữa trưa thì khóc đến ch.ết đi sống lại, ngủ một giấc là tốt rồi sao?!
"Dậy, mau dậy thôi, em đói quá.." Vừa tỉnh dậy, Tần Tiểu Mặc đã cảm thấy bụng mình bắt đầu sôi sục.
"Được được, chị làm cho em." Diệp Tử đứng lên, phát hiện mình ngủ nãy giờ làm xương sống và thắt lưng đều đau.
"Chị làm đó hả?" Tần Tiểu Mặc hoài nghi nhìn Diệp Tử, chị Diệp lúc nào thì biết nấu cơm?!
"Uh, không phải em không cho chị ăn ở ngoài sao, em thì nằm bệnh viện, nếu chị không làm chẳng lẽ muốn đói ch.ết sao." Diệp Tử bất đắc dĩ ra khỏi xe, thuận tiện cũng kéo Tiểu Mặc ra.
"Chị làm món gì?" Tần Tiểu Mặc hứng thú hỏi.
"... Rau xào." Diệp Tử nghĩ nghĩ, nói ra. Đây là món mà bình thường cô ăn nhiều nhất.
"Còn gì nữa"
"Miến, cháo."
"Uhm, sau đó..."
"Sủi cảo a, sủi cảo đông lạnh có sẵn, còn có bánh bao gì đó nữa..." Diệp Tử liệt kê từng cái một.
"Chị bình thường ăn mấy cái đó?" Tần Tiểu Mặc nhíu mày hỏi.
"Uh, bất quá có nấu cơm..."
"Có điều chị làm pizza ngon lắm đó, còn có fish and chips. Chẳng qua gần đây vì chuyện của em nên không có tâm tư, tuỳ tiện ăn cho xong là tốt rồi." Diệp Tử vỗ nhẹ vai Tiểu Mặc, đẩy nàng vào cửa.
"Uhm... Không có dinh dưỡng." Tần Tiểu Mặc vẫn nói y như trước.
"Ăn no bụng là được rồi."
"Không dám đâu, chị đúng là quan niệm theo người Anh, người Trung Quốc chúng ta có câu cổ ngữ "dân dĩ thực vi thiên" ". Tần Tiểu Mặc lại lên giọng giáo dục. < lời nói của quan đại phu Văn Chủng trong Đông Chu liệt quốc: ""Quốc dĩ dân vi bản dân dĩ thực vi thiên." tạm dịch: Bậc quân vương lấy dân làm điều tiên quyết để tồn tại, và dân thì lấy sự ăn làm điều quan trọng hàng đầu". Thiên: ở đây có nghĩa là cái tối quan trọng để tồn tại. >
"A..." Diệp Tử tùy ý lơ đễnh gật đầu.
"Đêm nay em làm cho chị ăn ngon." Tần Tiểu Mặc nói.
"Em mới khoẻ lại, đừng có làm." Diệp Tử nhíu mày, người này vừa khoẻ đã ham hố rồi, nói không chừng lại động miệng vết thương.
"Không có gì đâu, xuất viện rồi mà, em khoẻ rồi." Tần Tiểu Mặc vỗ vỗ ngực trước mặt Diệp Tử, làm Diệp Tử sợ tới mức tim muốn nhảy ra ngoài, vội ngăn cản nàng.
"Trong nhà không có nguyên liệu."
"Mình ra ngoài mua đi, đi thôi, em đã lâu không đi dạo siêu thị với chị, đi thôi đi thôi." Tần Tiểu Mặc không nói hai lời liền kéo Diệp Tử ra xe.
Diệp Tử bị buộc không còn cách nào, đành phải lái xe chở nàng đến siêu thị gần nhà.
Từ nhỏ, Tần Tiểu Mặc đặc biệt thích đi dạo siêu thị, siêu thị trong thành phố có rất nhiều rất nhiều đồ ăn ngon, có đôi khi cho dù không mua, đi dạo một vòng cũng tốt lắm.
"Tâm tình thoạt nhìn rất tốt?" Diệp Tử thật cẩn thận hỏi Tần Tiểu Mặc.
"Đúng vậy" tính cách Tần Tiểu Mặc chính là như vậy, chuyện lớn cỡ nào chỉ cần ngủ dậy là tốt rồi, ngày mai trời lại sáng thôi.
"Vui vẻ thì tốt, đừng nghĩ nhiều quá, sẽ không có việc gì." Diệp Tử nhìn bộ dáng vui vẻ của Tần Tiểu Mặc, cô cũng vui vẻ lên, ánh mắt không tự chủ cong lại. Uhm...quả thật, cảm giác rất hạnh phúc.
"Chị Diệp, chị nhìn nè. Cua đại áp!" Tần Tiểu Mặc hưng phấn chỉ vào quầy hải sản. < Cua đại áp: một loại cua đồng (cua nước ngọt), tên khoa học tiếng Trung của cua đồng là cua càng nhung. Loại cua này có sản lượng lớn nhất ở sông Trường Giang, nên nói cua đại áp là đặc biệt chỉ cua càng nhung của sông Trường Giang.>
"Ừ, muốn ăn thì mua đi." Diệp Tử cảm thấy không có gì, đưa tay cầm một con bỏ vào giỏ đồ.
"A! Khoan..."
"Sao?" Diệp Tử ngừng tay, khó hiểu nhìn Tần Tiểu Mặc.
"Đây là con đực."
"Cái gì? Còn phân biệt đực cái ha?"
"Chứ sao, chị nhìn vỏ cua nè, ở phía dưới, yếm to tròn ra là cua cái, con đực thì nhỏ hơn."
"Thật a..." Diệp Tử cảm thấy mình kém hiểu biết mấy khoản này.
"Tất nhiên em đã nói với chị, con cái bên trong có gạch cua, con đực không có."
"Ừ, thì sao?"
"Kết luận chính là con cái ăn ngon hơn, chị nên chọn con cái." Tần Tiểu Mặc trở mình một cái xem thường, đem con cua Diệp Tử mới cầm trong tay thả trở về, chọn lại mấy con cua cái.
"Chị khẳng định chưa từng nếm qua." Tần Tiểu Mặc nói.
"Uhm, chưa có." Diệp Tử lắc lắc đầu, cô quả thật chưa có làm cua ăn bao giờ, nhìn đã thấy phiền phức.
"Chút về nấu cho chị ăn thử. Chưng cách thuỷ là được, bỏ thêm gừng vào để khử mùi tanh." Tần Tiểu Mặc còn trôi chảy nói ra cách làm.
"Ừm, để em chưng, còn chị làm cái khác đi."
"Uhm."
Hai người lại chọn một ít đồ ăn khác, Tần Tiểu Mặc thật sự mua đồ ăn cho tận hai ngày mới cảm thấy đủ.
"Được rồi, về nhà, đi một chút thôi." Tần Tiểu Mặc thúc giục Diệp Tử.
"A, khoan, chờ đã. Còn chưa mua đồ dùng hàng ngày mà." Diệp Tử thận trọng, nhớ tới Tần Tiểu Mặc ở đây thì cần mua thêm nhiều đồ lắm.
"Quên nữa ha, bàn chải đánh răng, ly súc miệng, kem đánh răng, còn khăn mặt, gì nữa nhỉ.." Tần Tiểu Mặc nói một hơi.
"Mấy thứ đó có rồi, lúc trước em tới ở đều có, chị không có bỏ đi, nhưng còn.. băng vệ sinh, quần áo này kia nữa, giữa trưa tụi mình... chưa lấy cái gì hết." Diệp Tử nhíu mày, lần này trốn nhà đi, cái gì cũng chưa chuẩn bị.
"Em nhớ rõ lần trước em có để lại vài nội y và đồ lót, quần áo cũng còn trong tủ, có thể mặc qua vài ngày, buổi tối kêu cữu cữu về nhà trộm vài món đồ đem qua là được." Tần Tiểu Mặc cũng không quá lo lắng.
"Mua lại cũng được."
"Đừng lãng phí tiền, có tiền cũng không nên xài lung tung." Tần Tiểu Mặc sửa lại quan niệm xa xỉ của Diệp Tử, sau đó cả hai cùng đến khu đồ dùng sinh hoạt.
Hai người về đến nhà đã hơn bảy giờ tối, Tần Tiểu Mặc đẩy Diệp Tử vào phòng tắm, còn mình tiến vào bếp.
Đã lâu không có xuống bếp nấu cơm cho người yêu ăn, Tần Tiểu Mặc đứng trong bếp cảm nhận một chút tư vị tưởng niệm.
Rửa xong đồ ăn, cắt gọt các thứ, rồi nấu cơm, trên bếp thì đang chưng mấy con cua cái, hoạt động trong phòng bếp lúc nào cũng sống động như thế.
Diệp Tử tắm rửa xong, đi ra phòng tắm, đã thấy Tần Tiểu Mặc dọn thức ăn lên bàn.
"Nhanh vậy sao?" Diệp Tử ngạc nhiên nói.
"Ừ, làm muốn xong hết rồi. Mình ăn cua trước đi." Tần Tiểu Mặc ngồi xuống, kẹp con cua bỏ vào chén mình, sau đó bẻ hết càng, tách cua ra làm hai, bên trong đều chứa gạch, màu rất đẹp, nghe mùi thì khỏi nói, thơm vô cùng.
"Thơm quá... chị Diệp, mau ngồi xuống." Tần Tiểu Mặc lấy đũa gắp gạch cua đưa lên miệng Diệp Tử.
"Ngon không?" Tần Tiểu Mặc cười tủm tỉm hỏi.
"Ưmm, rất thơm, rất ngọt." Diệp Tử rất có hảo cảm với món ăn này, hương vị thật tuyệt.
"Đúng không, gạch cua là ngon nhất. Bất quá thịt cua cũng ngon, nhưng lúc ăn hơi mệt. Chút nữa em gỡ thịt cua ra cho chị." Tần Tiểu Mặc từ nhỏ đã thích ăn con cua, nên kinh nghiệm đầy mình.