Chương 85
Thương lượng xong công việc, Diệp Tử im ắng bê đồ đạc laptop vào phòng, đặt trên bàn, rồi thật cẩn thận chui vào chăn, còn chưa đắp lại cho ngay ngắn, Tần Tiểu Mặc đã xoay người qua ôm cô, chân cũng không hề trì hoãn quấn lấy chân cô.
Cô cười cười, nha đầu này ngủ xấu tính, đã thích ôm còn gác chân lên người cô, bất quá cũng tốt, tại mùa đông rét lạnh thế này, cứ như có một lò sưởi kề bên.
Diệp Tử đắp kín chăn cho cả hai, rồi cũng nằm kề sát vào nàng ngủ thẳng giấc đến ngày hôm sau tỉnh dậy thì Tiểu Mặc đã rời đi, nhưng trong ổ chăn nhiệt độ cơ thể nàng vẫn còn lưu lại.
****************
*Tổng cục*
"Tiểu Mặc, lệnh xuất động có chưa a?"
"Nhanh thôi, ngày mai hoặc mốt." Tần Tiểu Mặc đang bắt tay sửa sang lại văn kiện, quay qua đáp lời Bác Văn.
"Hình như là... cuối tuần xuất động thì phải?"
"Uh, khoảng đó."
"Vậy cô vội làm gì?!" Bác Văn chạy qua, đứng nhìn Tiểu Mặc bận rộn.
"Sửa sang lại chút ít tư liệu, sắp xếp phương án kế hoạch tác chiến."
"Liều mạng vậy làm chi? Cùng lắm buổi tối tăng ca, dù sao mấy hôm nay đều là làm suốt ngày đêm, tôi cũng quen rồi, thiệt nhiều ngày chưa về nhà." Bác Văn là một quang côn*, trong nhà không ai chờ, ở đơn vị có ăn có uống, với hắn mà nói còn tốt hơn ở nhà a. < Người Tàu đọc là* "Guang-gun"*, đọc lối Việt là Quang Côn. Quang là sáng, cũng nghĩa là trống trải, như khi ta nói "phong quang, quang đãng". Côn là cây gậy dùng để đánh nhau, "Côn quyền ra sức lược thao gồm tài". Quang côn là cây gậy trơ trụi, là cành cây không lá không hoa, tiếng Anh dịch là Bare Branches ~~~ đàn ông Tàu không thể kiếm được vợ >
Với lại hắn làm hình cảnh nên sớm đã tự lập, một ngày một đêm công tác, thời gian tự do không có, hắn thậm chí đã chuẩn bị tốt tâm lý cả đời đánh quang côn. Nhưng Tiểu Mặc thì không giống, nàng có Diệp Tử a...
"Không tăng ca, ban ngày làm xong hết việc để buổi tối về nhà." Tần Tiểu Mặc nghĩ đến Diệp Tử, không muốn tăng ca.
"Ôi ôi, trong nhà có người chờ ha?"
"Đúng vậy." Tần Tiểu Mặc quay qua cười với Bác Văn.
"Khó lường nha, đến đây, để người độc thân như tôi chia sẻ công việc với cô một chút." Bác Văn đưa tay muốn cầm tư liệu giúp Tiểu Mặc một tay.
"Không cần, anh giỏi về kỹ thuật máy tính, lo làm đi, không phải trên đó cũng có một đống lớn chờ anh phân tích sao." Tần Tiểu Mặc chỉ chỉ máy tính bên cạnh.
Hiện giờ Bác Văn nhìn đến máy tính đã muốn buồn chán, cả tháng nay mỗi ngày hắn đều nhìn máy tính, không phải tìm tư liệu thì cũng là phân tích, cũng do tất cả mọi người đều giao hết công việc trên máy tính cho hắn.
"Đừng như vậy!"
"Tiếp tục phân tích đi a, cuối tuần mau đến lắm." Tần Tiểu Mặc khuyên nhủ.
"Thật tốt, tôi không sợ! Chờ chính là ngày đó." Bác Văn nổi giận đùng đùng nói.
"Vậy thì cũng phải làm tốt giai đoạn chuẩn bị, xui xui xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sao, anh liền mở to mắt trừng trừng nhìn tôi hy sinh a." Tần Tiểu Mặc nguýt hắn một cái.
"Đừng nói bậy, hy sinh gì chứ. Ngay cả có đạn bắn tôi khẳng định sẽ che ở trước mặt cho cô."
"Hai người thôi đi, ở đây nói loạn còn không bằng chuẩn bị cho tốt, giảm bớt tỷ lệ phát sinh chuyện này, Bác Văn, anh cũng làm đi, giờ ai cũng vội vàng hết kìa." Trần An Khánh nói với Bác Văn, hắn đành không tình nguyện lại ngồi trước máy tính, tiếp tục sự nghiệp còn dang dở.
"Được rồi..."
Tần Tiểu Mặc mất hơn ba tiếng mới sắp xếp xong các manh mối và tư liệu.
"Xong chưa?" Trần An Khánh đi tới, Tần Tiểu Mặc đưa tư liệu trong tay cho hắn.
"Anh xem đi, sửa xong thấy mạch lạc rõ ràng hơn đó, còn có mấy lời chứng này, có thể định ra kế hoạch nhiệm vụ rồi."
"Không tồi, rất rõ ràng. Tôi quay về văn phòng nghiên cứu chút đây, các người tiếp tục công việc đi. Buổi chiều mở cuộc họp nhỏ." Trần An Khánh vừa lòng gật gật đầu.
"Mấy giờ?"
"Uhm... Ba giờ chiều đi, giữa trưa các người nghỉ ngơi một chút, tinh lực tốt thì đầu óc mới tỉnh táo."
"Rõ."
Sau khi Trần An Khánh đi rồi, mọi người quay đầu làm việc riêng của mình. Duy chỉ có Tần Tiểu Mặc tính toán tranh thủ thời gian rảnh rỗi nhắn tin cho người yêu mà thôi.
【 yêu a, đang làm gì đó? 】
【 chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp qua mạng chút nữa. 】
【 có nhớ em không vậy? 】
【 có nhớ. 】 Diệp Tử trả lời vắn tắt thật làm thương tổn Tần Tiểu Mặc.
【 em thấy chị không thật sự nhớ em gì hết nha. 】 Tần Tiểu Mặc không được tự nhiên.
【 không có, nhớ em. Sợ em có việc bận. 】câu này mới an ủi Tần Tiểu Mặc một chút, nàng biết chị Diệp thế nào cũng nhớ nàng. Hiện giờ hai người vẫn trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, có thể gọi là một ngày không thấy như cách tam thu.
【 việc hôm nay em cũng bận rộn xong rồi, đêm nay không cần tăng ca, về nhà với chị. 】
Diệp Tử vừa nhìn thấy tin nhắn liền nở nụ cười, nha đầu kia còn tranh công gì chứ.
【 thực ngoan, sớm chút trở về. 】
【 được... chị có tới đón em không? 】
【 em muốn sao? Uhm, vậy chị lái xe đến đón em. 】
【 hôm nay không muốn nấu cơm... 】
【 uh, mình đi ra ngoài ăn. 】
【 dê xiên nướng được không. 】 Tần Tiểu Mặc nhớ tới Diệp Tử yêu thích thịt dê, quyết định cùng cô đi ăn.
【 tốt. 】
Tần Tiểu Mặc vừa nghĩ tới tan tầm là có thể hẹn hò với chị Diệp, trong lòng tươi vui, nhìn ai cũng đặc biệt thuận mắt, chính là thời gian trôi qua vô cùng chậm, một buổi sáng này nàng gần như toàn nhìn đồng hồ đếm giờ.
"Anh làm gì trừng mắt nhìn hoài vậy" một đồng sự trong tổ chuyên án nói với Tần Tiểu Mặc.
"Tôi làm xong hết rồi nha, chờ họp thôi."
"Nhanh vậy sao, haizz, giúp tôi làm đi." Các đồng nghiệp nghe thấy Tần Tiểu Mặc làm xong việc, sôi nổi muốn đem việc trong tay mình chuyển cho nàng làm.
"Giỡn chơi ha, các người tự làm đi, tôi đâu có am hiểu mấy chuyện của các người."
Tần Tiểu Mặc nói cũng đúng sự thật, đồng nghiệp tổ chuyên án ai cũng có sở trường riêng, đều có lĩnh vực chuyên môn của mình, chuyện của bọn họ Tần Tiểu Mặc không làm được, mà họ cũng không thể đảm nhiệm công việc của nàng, cho nên có thể nói trong tổ thiếu một người cũng không được, đó cũng là lý do Trần An Khánh nhất định phải gọi Tần Tiểu Mặc về đây.
Tần Tiểu Mặc chờ đến lo âu, ngay cả giờ cơm trưa ăn cũng không ngon, để cho các đồng nghiệp lấy bớt thịt trong chén nàng,
**************
*Phòng họp*
"Tốt, nguyên nhân tôi kêu các người đến đây họp là gì thì các người cũng biết đi, buổi sáng Tiểu Mặc đã sửa sang xong tư liệu, manh mối bây giờ cũng rõ ràng hơn nhiều, tôi tranh thủ thời gian gọp tư liệu thành một cái PPT (powerpoint), ghi rõ ràng dòng phát triển của sự kiện, chút nữa ta phân tích cái này xong thì các ngươi thảo luận với nhau, coi còn có khả năng bẫy rập nào bên trong không."
Mọi người gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu được, vì thế Trần An Khánh bắt đầu phân tích, Tần Tiểu Mặc tập trung theo sát vụ án một lần nữa. Tuy những tài liệu này đều do nàng sửa lại nhưng trải qua phân tích của Trần An Khánh, ý nghĩ của nàng lại mở rộng không ít.
Trải qua cuộc họp, các thành viên tổ chuyên án đều kiến nghị có hệ thống và cụ thể, hình thức thảo luận làm cho mọi người khá thoải mái, không ngừng mở rộng ý nghĩ, mỗi người đều dựa vào khả năng chuyên môn của mình đưa ra góc độ phản bác riêng rồi tiến hành phân tích chia sẻ ý kiến.
"Tốt lắm, thành quả hội nghị hôm nay thật rõ rệt, nếu tất cả mọi người đều có cùng ý tưởng, vậy mấy ngày nay định rõ phương án đi, đến cuối tuần bắt đầu cắm chốt." Trần An Khánh thực vừa lòng tắt PPT, nói với mọi người.
"Tan họp."
"Tiểu Mặc, chút nữa cô đi gặp thanh tra, hắn có chuyện tìm cô."
"Được."
"Hiểu Yến, tôi đi đây một chút, cô về văn phòng trước đi." Tần Tiểu Mặc nói với Hiểu Yến bên cạnh, rồi đi đến văn phòng chánh thanh tra, không biết cữu cữu tìm nàng có chuyện gì nữa.
Gõ cửa, nghe Tần Kì đáp lời, Tần Tiểu Mặc mới đi vào phòng.
"Lão cữu, có chuyện gì vậy?" Lão cữu tìm nàng khẳng định không phải chuyện công việc, vào trong rồi Tiểu Mặc sẽ không gọi hắn là thanh tra.
"À... mấy ngày nay con bận rộn, ở cùng một chỗ ta còn không thể thấy con."
"Đây còn không phải là do vụ án có bước đột phá trọng đại sao, tổ trưởng kêu con sửa sang lại tư liệu một chút."
"Ta biết."
"Chuyện như thế nào?"
"Chuyện mẹ con đó." Tần Kì khoát tay, rốt cuộc hắn hiểu được năm đó hôn nhân của chị hắn và anh rể thất bại, lỗi không phải ở một mình anh rể, khả năng chị gái cường thế nhà mình cũng có một phần lỗi trong đó.
"Mẹ của con làm sao?" Nhắc tới bà Tần, Tần Tiểu Mặc liền khẩn trương, sợ bà xảy ra chuyện gì.
"Con đừng vội, bà ấy không có việc gì, cũng không biết làm sao biết con phải về tổ chuyên án, gấp đến độ muốn ch.ết, kêu ta về mắng một hồi, bảo ta khuyến khích đem con về lại, để cho ta cục diện rối rắm thế này." Tần Kì trừng mắt nhìn Tần Tiểu Mặc.
"Con không thể không nói cho mẹ biết." Tần Tiểu Mặc cũng không nhịn được.
"Cũng đúng."
"Cữu cữu, phiền toái người rồi, giúp con chiếu cố mẹ nha, hiện tại con về nhà đều bị đuổi đi, hơn nữa công tác dồn dập cũng không cách nào bận tâm đến mẹ được." Trong lòng Tiểu Mặc vẫn rất áy náy.
"Lời dư thừa, mẹ con là chị của ta, khi ta còn bé đều là mẹ con chia phần ăn cho ta, ta làm sao có thể không đối tốt với bà ấy. Yên tâm đi, trong tiểu khu có nhiều người lớn tuổi có thể làm bạn tán gẫu với mẹ con, hơn nữa mợ và biểu ca của con không có việc gì cũng sẽ đến chơi, con đừng lo."
"À, như vậy thì tốt rồi." Tần Tiểu Mặc yên tâm không ít.
"Uh, kỳ thật ta có thể nhìn ra, thái độ bà ấy đối với chuyện của con cũng không cường ngạnh lắm đâu, dù sao cũng là máu mủ ruột thịt mà."
Nghe được lời cữu cữu nói, Tần Tiểu Mặc khá vui vẻ, nàng thật sự hy vọng mẹ có thể thừa nhận hơn nữa còn chúc phúc các nàng, đó cũng là nguyện vọng lớn nhất của chị Diệp.
"Được, chính con chú ý một chút, có thời gian gọi cho mẹ con nhiều hơn. Đi làm nhiệm vụ nhớ cẩn thận, đừng để giống lần trước, thiệt hù ch.ết người khác."
"Haizz."
"Không được rồi, ta vẫn là không yên lòng con, đến lúc đó tìm mấy người đặc chủng ở phía sau che chở con mới được." Tần Kì nói.
"Nói đùa gì vậy a, con cũng không phải tổng thống nha, phía sau còn có vệ sĩ, người không sợ người khác đàm tếu sau lưng còn con thì sợ đó." Chuyện này Tần Tiểu Mặc kiên quyết không đồng ý.
"Thì họ lánh mặt, cũng không phải thực tế theo sát sau lưng con."
"Khỏi mà."
Trải qua một phen tận tình khuyên bảo của Tần Kì, đầu tiên đưa bà Tần ra, sau đưa chị Diệp ra, rốt cuộc Tiểu Mặc mới đồng ý thoả hiệp.
"Nhiều lắm chỉ một người thôi nha."
Tần Kì lưỡng lự một chút cũng đáp ứng Tiểu Mặc.
"Ok."
-----------------------------------------
Happy Thanksgiving.
Mình sẽ x ngày hôm nay
đón chờ!.