Chương 59: Viễn Viễn
Mộ Triết Viễn vẫn hút thuốc không hề hay biết người anh muốn né tránh nhất, người anh muốn cả đời này cũng không được phép nhìn thấy anh đã đứng bất động nhìn anh, anh vẫn vậy chỉ là trong mắt không còn là sự lạnh lùng của trước kia ngược lại trong mắt anh ngập tràn sự bi thương.
“Viễn Viễn! Là anh đúng không, em không nhìn lầm đúng không.” Đường Ly chạy đến chỗ anh, cô gọi lớn rồi vươn tay ôm lấy cổ anh, trong lòng cô cứ như mùa xuân vô cùng vui vẻ hạnh phúc.
Đường Ly gục mặt lên vai anh, Mộ Triết Viễn không kịp trở tay chỉ theo phản xạ sợ cô bị thương mà dụi bỏ điếu thuốc, anh không biết làm thế nào, cô vẫn cứ gục mặt lên vai anh, ôm lấy anh rất chặt sợ anh sẽ chạy đi mất.
Anh muốn ôm lấy cô cánh tay vươn ra đến không trung lại lẳng lặng đặt xuống kiềm chế lòng mình mà lạnh nhạt lên tiếng “Cô gái, có phải cô nhìn nhầm rồi không? Tôi và cô có quen biết sao?” Nói ra được những lời này anh thật sự cảm thấy đau lòng ch.ết đi được, trái tim anh liên tục báo động.
Người như anh chỉ có thể tránh xa cô càng xa càng tốt, anh không sạch sẽ, anh từng làm những chuyện phi pháp, từng bước ra từ trại giáo dưỡng, từng giết người, bản thân anh tội lỗi kể không hết, nhưng anh thật sự yêu Đường Ly, kiếp này yêu cô, kiếp sau vẫn sẽ đợi cô.
Đường Ly sững người khi nghe anh nói, mấy giây sau đã bị anh đẩy nhẹ người ra xa, cô lúc này ngẩn đầu nhìn anh, trong lòng mang theo sự sợ hãi, đôi mắt cũng bắt đầu ngấn nước.
“Tôi và cô không quen biết cô ôm tôi làm gì? Để bạn trai cô thấy được chẳng phải tôi bị oan sao?” Anh tùy tiện đứng dậy, phủi phủi quần áo, anh mặc chiếc áo thun đen, bên ngoài khoác chiếc áo khoác tối màu, nhìn anh vừa phong trần vừa kiêu hãnh, nhưng cũng không che nổi sự kiêu ngạo ở bản thân anh.
Cô mấp mấy môi, cả cơ thể cũng rung lên “Viễn Viễn. Anh đừng đùa nữa không vui chút nào, em sẽ giận đấy.” Giọng điệu của cô có chút khổ sở, anh không nhớ cô sao? Hay là đang giả vờ không nhớ đến cô.
Anh nhíu mày “ Đùa cái gì? Cô nhận lầm người rồi, tôi không phải Viễn Viễn gì đó của cô.” Lời nói đi ra từ miệng anh lạnh lùng đến mức cô cũng phải rùng mình, nhìn cô bằng ánh mắt xa lạ đến đau lòng.
Đôi mắt cô ngấn nước gương mặt thẩn thờ nhìn thẳng vào đôi mắt của anh, cô liên tục lắc đầu không chấp nhận được chuyện này, dáng vẻ của cô vừa thống khổ, vừa bi thương.
“Anh không nhớ em sao? Tại sao lại không nhớ em? Em là bạn gái anh tại sao anh lại quên, có phải anh còn tức giận chuyện em mắng oan anh không? Bây giờ em xin lỗi anh được không? Em sai rồi, em không nên đổ lỗi cho anh, là em không đúng, nhưng em cầu xin anh đừng nhìn em bằng ánh mắt như vậy, em không muốn… Viễn Viễn! Chúng ta về nhà đi được không? Anh ở bên ngoài lâu như vậy không tốt.” Lí trí của cô hoàn toàn biến mất, cô như một kẻ hèn mọn nhận lỗi cầu xin tình cảm của anh.
Bàn tay Mộ Triết Viễn cuộn chặt lại, anh kiềm chế bản thân không được dao động trước cô, nếu không anh sẽ lại là người phá hủy toàn bộ hạnh phúc nửa đời còn lại của cô “Tôi không quen cô, cũng không biết ai là Viễn Viễn gì gì đó, cô gái cô nhận lầm người rồi, tôi có bạn gái rồi, cô ấy rất tốt tôi không muốn làm cô ấy đau lòng, tôi chỉ là đang đợi kiếp sau kiếp sau nữa đến tìm cô ấy, vậy nên cô tránh xa tôi ra nhìn cô giống kẻ điên ch.ết đi được.” Từng câu từng chữ mà anh nói, không chỉ rút hết tinh thần của Đường Ly mà còn rút đi hết sức lực của anh vì phải kiềm chế bản thân không dao động mà bất chấp mang cô về bên mình.
Lời nói của anh khiến cô không chấp nhận được, cô lùi lại nhìn anh đầy thống khổ, cô theo anh lâu như vậy, anh lại nhẫn tâm quên đi cô, nhẫn tâm để cô một mình không đến tìm cô, người nhẫn tâm như vậy không phải Viễn Viễn của cô.
Nhưng cô biết rất rõ, người trước mặt là anh, bởi vì một điếu thuốc anh hút, sẽ không hút hết mà sẽ còn một đoạn rất ngắn, khi anh nói chuyện gì đó khiến bản thân không thoải mái thì sẽ nắm chặt bàn tay lại. Nếu như không biết cô là ai tại sao không thoải mái? Anh chỉ là không muốn nhìn nhận cô mà thôi, anh chỉ là đang cố vứt bỏ cô, bóng dáng đã đi theo sau cô rồi bỏ chạy đó sao cô quên được chứ, cô là người đi theo anh rất lâu rồi.
Mộ Triết Viễn sắp không kiềm chế được nữa, thì Đường Ly bật cười, nước mắt cô rơi dài trên má, nụ cười giễu cợt, lại khinh bỉ bản thân, cô nhìn anh rồi không cười nữa mà lên tiếng “Mộ Triết Viễn, anh đừng giả vờ nữa, khó coi ch.ết đi được ai cũng đều nhìn ra được đấy. Anh vứt bỏ em thì cứ vứt bỏ, không yêu em cũng được, không muốn bên cạnh em nữa cũng được, anh cứ là anh, em sau này cũng sẽ là em xem như không liên quan gì đến nhau nữa. Không cần giả vờ nữa đâu.”
“Cùng lắm em xem như Viễn Viễn của em đã ch.ết ngày hôm đó rồi, cùng lắm em hận anh ấy cả quãng đường đời còn lại…” Cô dừng một chút tự mình đưa tay lên lau nước mắt rồi mới lên tiếng, nụ cười của cô xinh đẹp vô cùng “Xin lỗi! Tôi nhận nhầm người rồi. Chúc anh hạnh phúc.”
Vừa dứt câu Đường Ly không nhịn nổi nữa, mà xoay người bỏ chạy, bỏ lại Mộ Triết Viễn đầy sơ hở khi đối diện với người mình yêu, anh không chớp mắt chỉ dõi theo bóng lưng cô chạy đi.
Mà đúng lúc này Lam Tư Anh cũng vừa nhìn thấy Đường Ly chạy ra mà hướng cô vừ chạy ra, cô nhìn thấy bóng dáng vô cùng quen như là Mộ Triết Viễn. Mà Chu Yến Tây chạy đi tìm anh cả buổi rồi, anh ta vừa phát hiện giấy khám thai ở nhà của chin dâu, anh ta không dám tin chuyện này nhưng tên được ghi rõ mồn một.
Dáng vẻ khổ sở đau lòng của anh, anh chỉ cúi mặt không nói, anh lại làm bé con của anh khóc nhiều như vậy, làm cô khổ sở như vậy. Đáng lẽ ngày đó anh nên ch.ết đi, tại sao anh lại tỉnh dậy để khiến cô lần nữa tổn thương như vậy, nhưng vẫn kiềm chế không đánh ch.ết anh.
Đợi em đi rồi, kiếp này anh không xuất hiện trước mặt em thêm lần nào nữa.
Xuất hiện một lần lại khiến em khổ sở đau lòng một lần.
“Lão Đại!!! lớn chuyện rồi, lần này thật sự anh xong đời rồi” Chu Yến Tây vừa chạy đến vừa thở hồng hộc
Anh ta cảm thấy lần này Lão Đại hối hận đến ch.ết