Chương 91: Tối nay sẽ muốn nàng!
Tiêu Mạc đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn, thấy Lan Lăng Vương muốn rời khỏi, cũng không có ngăn trở.
Đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, Lộ Tuấn nhỏ giọng nói ra: "Cao Trường Cung này ở nước Tề cũng không có xuất thân tốt, chỉ là đeo được Cao Diễn, thời gian này mới tốt chút." Hắn châm chọc nói: "Một buổi sáng đắc chí liền ngông cuồng."
Tiêu Mạc chắp hai tay, hắn đưa mắt nhìn bọn họ ra khỏi đại điện, đưa mắt nhìn bọn họ biến mất ở trong tầm mắt, từ đầu đến cuối vẻ mặt đều bình tĩnh, nụ cười ở khóe miệng thủy chung nhàn nhạt.
Phần bình tĩnh thong dong này, làm Lộ Tuấn thở dài một tiếng, "Nữ sắc là họa, sớm biết hôm nay mê mê đến đây, ban đầu Tiêu Lang nên chiếm lấy nàng." Cầu xin mà không được mới khổ, lấy được nữ nhân rồi thì phất tay một cái liền vung ra sau ót.
Tiêu Mạc xoay đầu lại, nhìn Lộ Tuấn một cái, vẫn không có nói chuyện.
Lan Lăng Vương ôm Trương Khởi ngồi lên xe ngựa. Vẫn đặt nàng trước gối, ôm chặt lấy, rồi hắn liền trầm mặc.
Xe ngựa không nhanh không chậm đi trên đường, hắn trầm mặc khiến cho trong xe ngựa thật an tĩnh. Hắn không nói lời nào, Trương Khởi cũng bất động.
Lại qua một hồi, Lan Lăng Vương nhỏ giọng nói: "Ngươi nói, mẫu thân của ta có phải rơi xuống trong tay Vũ Văn Hộ không?"
Trương Khởi ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
Hắn cũng không nghe Trương Khởi giải thích, tiếp tục tự nhủ: "Ông ta dùng mẫu thân của ta để uy hϊế͙p͙, muốn ta cưới Vũ Văn Nguyệt nữ nhi của ông ta."
Trương Khởi rũ hai mắt xuống, nói nhỏ: "Người có cưới hay không?"
Trầm mặc một hồi, Lan Lăng Vương nói: "Chắc là không."
Chắc là? Trương Khởi dịu dàng hỏi: "Tại sao?"
Lan Lăng Vương cười một tiếng.
Hắn dựa vào phía sau, mắt nhìn phía trước, nói: "Mẫu thân ta có rơi vào trong tay ông ta hay không, thì nói sau. Nhưng Cao Trường Cung đường đường trượng phu, không phải ai dùng mẫu thân ta uy hϊế͙p͙, ta liền thỏa hiệp."
Hắn cười lạnh nói: "Trước kéo mấy ngày, từ từ tính."
Trương Khởi nói nhỏ: "Nếu mẫu thân người, thật trong tay ông ta. . . . ." Vậy hắn có hối hận lựa chọn hôm nay không?
Nghe hiểu ý của nàng, Lan Lăng Vương trầm trầm nói: "Dù thật trong tay ông ta, ta cũng sẽ không chịu." Ở trong ánh mắt kinh ngạc của Trương Khởi, hắn trầm giọng nói: "Nam tử hán đại trượng phu, há có thể bị quản chế? Năm đó phụ hoàng ta, trước khi quen bà ấy vốn không làm việc hoang đường. . . . Là bà ấy bỏ ta, bỏ trốn với nam nhân khác rồi, ông ấy mới có cử chỉ điên cuồng." Nhắc tới mẹ của hắn, âm thanh của hắn trở nên phức tạp rất nhiều.
Khi nàng nhìn hắn thì Lan Lăng Vương bỗng nhiên cúi đầu. Ánh mắt lợi hại của hắn nhìn chằm chằm vào nàng, "Trương thị A Khởi."
Trương Khởi nháy mắt nhìn hắn.
Lan Lăng Vương nhìn chằm chằm nàng, nghiêm túc nói: "Nếu như có một ngày, ta mê luyến ngươi như phụ hoàng ta."
Hắn vươn tay, dịu dàng vuốt cổ Trương Khởi, hình như mê luyến sự lạnh lẽo của cổ ngọc này, động tác của hắn dịu dàng mà chậm chạp. Cũng không biết thế nào, Trương Khởi lại sợ.
Lan Lăng Vương tiếp tục nói: "Nếu như khi đó, ngươi dám vứt bỏ ta... ta sẽ không chờ ngươi bỏ trốn với người khác."
Hắn cười cười, khóe môi lộ ra một độ cong lạnh lẽo, "Ta sẽ giết ngươi trước."
Âm thanh thấp mà lạnh.
Trương Khởi rùng mình một cái, nàng không nhịn được nhỏ giọng nói: "Nếu như, nếu như người không tốt với ta. . . ."
"Không có nếu như." Âm thanh như đinh chém sắt
Nghe được lời này của hắn, Trương Khởi đột nhiên nghĩ đến Tiêu Thần từng nói, ở trong huyết mạch của hoàng tộc Cao thị Tề quốc, lưu truyền nhân tố điên cuồng.
Nàng vẫn cho rằng, hắn chính là Lan Lăng Vương khoan hậu nhân từ trong miệng người đời. Bởi vì mặt trái của khoan hậu nhân từ, chính là lòng dạ đàn bà. Cho nên nàng không ngờ, hắn sẽ nói ra lời như vậy.
. . . . . . Nàng còn cho là, ở bên cạnh hắn hai năm, chờ tình hình không đúng, thì nàng có thể lặng lẽ rời đi. Nàng thậm chí cho rằng, đến lúc đó nàng khóc sướt mướt một phen, nói không chừng hắn đồng tình nàng thương hại nàng, còn có thể thưởng nàng một khoản tiền tài.
Nhưng hắn nói, chỉ cần hắn sinh tình cảm với nàng, mặc kệ nàng có lý do gì, cũng không quản hắn có tốt với nàng hay không, hắn đều không cho phép nàng vứt bỏ hắn.
Hắn thật là bá đạo dã man.
Trương Khởi run cầm cập một lát, thì con ngươi bắt đầu xoay chuyển vui sướng.
Nàng nghĩ tới tâm sự, liền có vẻ an tĩnh khác thường. Suy nghĩ một hồi lâu, khi Trương Khởi ngẩng đầu, lại phát hiện trên thân kiếm treo ở vách xe đối diện, rõ ràng chiếu ra gương mặt tuấn tú lạnh lùng, chủ nhân của gương mặt kia đang nhìn nàng, cũng không biết nhìn bao lâu.
Trương Khởi bị sợ đến lại run run.
Đang lúc này, Lan Lăng Vương nhẹ nhàng nhấc nàng tới, hai tay hắn chuyển một cái, liền khiến Trương Khởi mặt đối mặt ngồi trên đầu gối.
Đưa tay nâng cằm của nàng lên, hắn lẳng lặng nhìn chằm chằm hai mắt của nàng. Trương Khởi vội vàng cúi đầu, nhưng năm ngón tay hắn lại buộc chặt, còn nâng cằm của nàng lên, ép nàng không thể không nhìn thẳng hắn.
Quan sát mắt của nàng một hồi, khi Trương Khởi cho là hắn muốn nói gì thì hắn lại buông lỏng tay.
Hắn ấn nàng hướng về mình.
Vừa quay lại, Trương Khởi liền tinh tường cảm thấy, thứ chống vào bụng mình đang cứng lên.
Trương Khởi hoảng hốt, toàn thân nàng cứng đờ.
Đang lúc ấy thì, một cảm giác ấm áp đánh tới, là hắn cúi đầu ngậm khóe môi nàng.
Trương Khởi vốn đang không chút để ý, nhưng nghĩ đến lời hắn mới vừa nói, đành tê cứng nửa người. nụ hôn áp xuống thì nàng nhỏ giọng nói: "Người đã nói cho ta hai năm. . . . ."
Thấy hắn dừng lại động tác, nàng không dám động, chỉ dám nhỏ giọng, dịu dàng nói: "Còn, còn có một năm."
Dứt lời, nàng không nhúc nhích cúi đầu. Chỉ là vừa cúi đầu, khuôn mặt nhỏ bé như ẩn như hiện, để lộ ra vô tận yếu ớt và sợ hãi.
Một hồi lâu, âm thanh uy nghiêm của Lan Lăng Vương rốt cuộc truyền đến, "Lúc nãy ngươi ở trong lòng ta thì mềm mại uyển chuyển, thật rất đáng yêu."
Nói bậy nào có chuyện như vậy, nàng rõ ràng còn chưa có lớn lên
Trương Khởi trợn to mắt. Nhưng nàng đối diện cặp mắt trầm lắng của Lan Lăng Vương thì lại phản bác không được.
. . . . . . Chẳng lẽ, hắn nói là sự thật?
Lan Lăng Vương tiếp tục nhỏ giọng nói ra: "Qua tối hôm nay, mọi người cả nước Chu đều chú ý tới ngươi, Vũ Văn Hộ, Vũ Văn Thành, còn có Vũ Văn Ung. Mỗi người đều nhìn chằm chằm ngươi." Dừng một lát, hắn nói: "Nếu để cho bọn họ nhìn ra ngươi chính là xử nữ, ngươi liền bất lợi, ta càng thêm bị hư danh tiếng."
Hắn cúi đầu ngậm chặt môi của nàng, thở ra hơi làm cho nàng run rẩy không dứt, "Trước khác nay khác, cam kết đó, đã không tính."
Hắn hôn rất sâu, rất muốn chiếm hữu nàng.
Nụ hôn của hắn, mạnh mẽ mà rào rạt, đột nhiên tới, cạy ra hàm răng, liền xông mạnh vào, gặp phải cái lưỡi thơm của nàng, càng thêm truy đuổi sát theo, quấn quanh không nghỉ, làm cho nàng không thở nổi.
Trương Khởi muốn giãy giụa, hai cánh tay lại bị hắn khóa chặt, hai chân cũng bị hắn kẹp lại. Nàng dốc sức liều mạng lắc đầu, muốn hô hấp một phen, lại hít vào thở ra, đều là hơi thở của hắn.
Một nụ hôn xong, Trương Khởi đã thở hồng hộc, cặp mắt mê ly.
Tiếp theo.
Đáng sợ nhất là, nàng không có phát hiện, lần này mặt của nàng giống như rặng mây đỏ, phàm là da thịt lộ ra ngoài, đều nhiễm một tầng ánh hồng đẹp đẽ.
Chỉ là một nụ hôn, nàng đã hé môi thở dốc không dứt, khóe môi phấn hồng, còn chảy ra một dòng tơ trong suốt. Đôi tròng mắt kia, càng thêm mê ly vô cùng, giống như hồ nước trong đêm tối mông lung.
Chỉ là một nụ hôn, mái tóc nàng liền rơi xuống hết, gương mặt xinh đẹp quyến rũ, nghiễm nhiên là bộ dáng mặc chàng yêu thương. Vẻ quyến rũ của người khác, ít nhiều là giả bộ, nàng lại là vẻ hồn nhiên tự nhiên, thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp, gương mặt tinh xảo như ngọc, vốn là vô cùng thuần khiết, lại tản ra quyến rũ vô hạn.
Lan Lăng Vương vốn chỉ có ba phần ȶìиɦ ɖu͙ƈ, nhưng nhìn nàng thế này, ȶìиɦ ɖu͙ƈ đã nhuộm thành bảy phần
Hai cánh tay hắn đột nhiên duỗi một cái, ôm lấy Trương Khởi vào ngực thật chặt.
"Thịch thịch thịch"
Nhịp tim của hắn mạnh mà có lực, hòa lẫn với nàng, hơi thở dày đặc của hắn cũng hòa lẫn với nàng. Trong khoảng thời gian ngắn, cả trong xe ngựa, đều tràn đầy một mùi dễ ngửi như xạ (xạ hương) như lan.
Phát hiện hắn ôm mình, nhưng chỉ thở hổn hển, lại không nhúc nhích. Trương Khởi từ mê ly xụi lơ tỉnh hồn lại liền mừng thầm trong lòng.
Có phải hắn tha cho nàng không?
Đang lúc này, âm thanh khàn khàn của hắn vang lên ở bên tai nàng, "A Khởi."
Âm thanh của hắn vốn cực cảm động dễ nghe, vẻ cảm động này cả thiên hạ đều biết, đời sau cũng biết. Cả trên sách sử cũng nói, "Giọng nói và dáng vẻ của hắn đều đẹp".
Âm thanh vốn cực cảm động dễ nghe, hòa lẫn ȶìиɦ ɖu͙ƈ và thở dốc, lại như dây đàn, khảy đến lòng người mềm mại.
Môi Lan Lăng Vương sáp lên tai của nàng, nhỏ giọng, khàn khàn nói: "Ta chỉ hôn thôi, ngươi đã quyến rũ thế này. Bất kỳ người đàn ông nào trong thiên hạ nhìn thấy bộ dáng này của ngươi, đều khó có thể tự chế. . . . Trương thị A Khởi, ngươi từ nay về sau đi theo ta, có cam tâm?"
Đến lúc này, hắn cư nhiên hỏi nàng có cam tâm không?
Trương Khởi trừng mắt nhìn, có chút mong đợi cũng có chút khát vọng nghiêng đầu, nhìn mặt của hắn.
Đối diện cái bóng của mình trong mắt hắn, Trương Khởi nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng nói: "Nếu như mà ta không cam tâm. . . . . ." Có phải hắn sẽ thả nàng?
Nghe được ý tứ trong lời nói của nàng, Lan Lăng Vương cười một tiếng.
Nụ cười này, thật quyến rũ, giống như pháo hoa nở rộ đầy trong đêm tới.
Hắn khàn khàn, êm ái nói: "Ngươi quên ta mới vừa nói. . . . . . Nếu như mà ta mê luyến ngươi, mà ngươi lại không nguyện, ta sẽ tự mình chấm dứt nghiệt duyên này"
Giọng nói uy nghiêm trước giờ của hắn, lúc này khó được dịu dàng.
Hắn cũng chỉ nói nhỏ ở bên tai nàng.
Nhưng Trương Khởi, lại rùng mình một cái. Nàng run rẩy, trong lúc bất chợt có chút khóc không ra nước mắt.
Nàng vẫn cho là hắn khoan hậu nhân từ.
Nàng vẫn cho rằng hắn là một quân tử.
Thói đời này là thế nào, quân tử tốt thế này, cũng kinh người như sói như hổ?
Trương Khởi run rẩy, cuối cùng mềm yếu lại càng không cam lòng nói: "Ngươi nào có mê luyến ta?" Nào có nhanh như vậy?
Lan Lăng Vương cười nhẹ một tiếng, môi hắn dán môi của nàng, khạc ra hơi thở, ấm áp đến mức khiến nàng run rẩy, "Trương thị A Khởi thật mê người mà không biết à. . . . Quên nói cho ngươi biết, Cao Trường Cung luôn không thích phụ nhân gần người. Nhưng buổi tối hôm nay, ta ôm ngươi cho tới giờ còn chưa muốn buông tay."
Ta làm sao biết sao ngươi lại không muốn buông tay?
Trương Khởi vừa vội vừa sợ vừa ngây ngô dại dột, nàng còn chưa nghĩ ra. Không được, không thể xảy ra chuyện gì trước khi nàng tính toán tốt tương lai.
Khi nàng vừa kinh vừa sợ lại bị hơi thở của hắn mê đến không kiềm hãm được, có chút như nhũn ra thì Trương Khởi đột nhiên phát hiện, hắn mặc dù nói như vậy, nhưng vẫn không có làm gì nàng.
Đột nhiên, Trương Khởi thầm nghĩ: hắn dọa nàng thôi à?
Lúc này, xe ngựa dừng lại, một âm thanh vang lên: "Đến."
Vừa dứt tiếng, Lan Lăng Vương liền ôm Trương Khởi nhảy xuống xe ngựa. Khi cả đám sứ giả đều theo vào, hắn khẽ nghiêng đầu, mái tóc đen bị gió đêm thổi tung bay khắp nơi, gương mặt tuyệt mỹ không có từ ngữ nào diễn tả hết, mang theo ánh đỏ nhạt, nụ cười cũng nhàn nhạt.
Cao Trường Cung như vậy, mọi người nào từng thấy qua? Dù là tôi tớ đi theo mấy năm, cũng là lần đầu tiên thấy.
Hình như không có nhận thấy được sự kinh ngạc của mọi người, Lan Lăng Vương mỉm cười mà đứng, trong trẻo mệnh lệnh: "Người tới"
"Vâng"
"Treo đèn lồng lên tất cả cửa sổ trong viện."
"Vâng"
"Ngày mai tất cả mọi người đều được lì xì."
". . . . . . Vâng"
Với cả đám hai mặt nhìn nhau, hắn thì khẽ nghiêng đầu, mặt mày cười chúm chím, ấm áp như gió xuân. Đây là lần đầu tiên hắn cười rực rỡ thế trong mười chín năm qua.
Hắn nở nụ cười khiến mọi người cảm thấy lẫn lộn, trong âm thanh giòn tan như băng ngọc lộ ra vui vẻ, "Tối hôm nay, là ngày vui ta nạp cơ."
Mọi người bừng tỉnh hiểu ra, từng người liền vội vàng tiến lên chúc mừng, "Chúc mừng Quận Vương." "Quận Vương đại hỉ."
Sứ giả nói đại hỉ vừa xong, liền vội vàng im lặng: cũng không phải lấy vợ, sao có thể nói đại hỉ?
Lan Lăng Vương cũng không có nghe được có gì không ổn, hắn trầm thấp cười nói: "Tốt lắm, đều đi chuẩn bị đi."
"Vâng"
Mọi người vẫn không nhúc nhích, mà là đứng ở nơi đó, nhìn Lan Lăng Vương ôm mỹ cơ trong ngực hắn, thật vui mừng đi về viện hắn.
Đưa mắt nhìn bóng lưng của hai người, một sứ giả cười nói: "Quận Vương vẫn còn con nít, chỉ là nạp một cơ thiếp, lại vui mừng thành ra như vậy."
Một tôi tớ khác ở phía sau nhỏ giọng lên tiếng: "Đúng vậy, có thế mà vui mừng thành ra như vậy rồi."
Lan Lăng Vương ôm Trương Khởi, sải bước đi tới phòng của mình.
Mệnh lệnh liên tiếp của hắn lúc nãy, vẫn có tác dụng. Trong phòng, người hầu gấp rút bận rộn. Nhìn đèn lồng tấp nập treo lên, còn có căn phòng treo gấm đỏ, Lan Lăng Vương không có vội vã vào phòng, mà là ôm Trương Khởi đứng ở bên ngoài chờ.
Lúc này, một cơn gió mát phất phơ thổi.
Hắn cúi đầu nhìn về phía Trương Khởi, "Lạnh không?"
Rõ ràng là hai chữ quan tâm, lại trầm thấp lộ ra nghiêm túc.
Trương Khởi bị hắn nhốt trong ngực, nghe vậy ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
Trong mắt của nàng, thoáng qua ánh nước. Chỉ là rất nhanh, nàng liền chớp chớp, giấu ánh lệ đi, nàng nhỏ giọng nói: "Không lạnh."
"Nàng có cam nguyện không?"
Ta nói không cam lòng, lại có ích sao?
Trương Khởi không muốn làm chuyện vô dụng, nàng kề mặt ở trên ngực hắn không nói gì.
Cảm thấy nàng dán thân thể của mình, hơi hơi run rẩy, Lan Lăng Vương khàn khàn nói: "Trương thị A Khởi."
". . . . Uhm." Âm thanh vẫn run.
"Ta sẽ che chở nàng."
". . . . . ."
Nàng không biết, trước kia nàng cho rằng hắn khoan hậu có thể lấn, hiện tại biết là sai. Trước kia cũng cho là hắn đồng ý có thể bảo vệ nàng liền nhất định có thể làm được, hiện tại cũng không có nắm chắt.
Nàng càng run dữ dội.
Lan Lăng Vương cúi đầu nhìn nàng.
Hắn chuyên chú nhìn nàng.
Hắn khác với Tiêu Mạc, khác với tất cả những người sinh ra đã muốn gì được nấy.
Những năm qua hắn vẫn ẩn nhẫn, không có ai biết, vì nắm giữ cơ hội vươn lên lần này, hắn bỏ ra bao nhiêu —— không ra tay thì thôi, vừa ra tay, nhất định phải một đòn trúng đích, đây mới là niềm tin của hắn.
Hiện tại cũng như thế.
Cô tử trong ngực này, lần đầu tiên nhìn thấy nàng, hắn liền muốn nàng.
Trong khoảnh khắc gặp lại, tim của hắn đang kêu gào, hắn muốn có nàng.
Nếu hắn muốn nàng, liền nhất định phải gọn gàng linh hoạt xuống tay, khiến thân thể của nàng, linh hồn của nàng, tất cả tất cả của nàng, đều khắc ấn ký của hắn.
Vừa ra tay, nhất định phải một đòn trúng đích.