Chương 17: "Thầy Chu, có phải thầy không biết hôn không?"
Tác giả: Hội Đường
Editor: Thịt sườn nướng
Giang Phán trở về nhà, chép nội dung cuộc nói chuyện giữa cô và Thẩm Phú Cường trong bút ghi âm qua máy tính, xử lý một chút, sau khi cắt đi những chuyện xấu xa của Giang gia thì gửi cho Mạnh Húc.
Sau khi gửi xong thì nghỉ ngơi một chốc, cô mở điện thoại của Thẩm Phú Cường, phát hiện nhiều thứ hay ho trong đó, có ảnh giường chiếu của ông ta và nhiều phụ nữ khác, còn có rất nhiều bức ảnh chụp phụ nữ cực kỳ biến ŧhái chướng tai gai mắt.
Phải công nhận gu của thằng cha đầu trọc Thẩm Phú Cường này mặn thật, rất nhiều cô gái trong ảnh thoạt nhìn còn rất nhỏ tuổi, có lẽ chỉ mới mười hai mười ba tuổi mà thôi.
Giang Phán lướt xem vài tấm thì không chịu được nữa, lúc trưa đã ăn không ngon rồi giờ lại xem cái đống này, chắc cô phải nôn hết thức ăn trong bụng ra mất.
Cô vừa định sao chép vài thứ trong đó thì tiếng đập cửa vô cùng có tiết tấu vang lên, gõ ba cái dừng một chút rồi lại gõ tiếp hai cái.
Giang Phán vừa nghe đã biết là Lâm Huyên.
Cô ném điện thoại của lão đầu trọc sang một bên, đứng dậy đi mở cửa, mới vừa kéo cửa ra thì một con koala đã bám lên cánh tay.
Lâm Huyên dùng chân khép cửa lại, ôm cánh tay Giang Phán lắc lư vài cái, "Phán Phán à, nhớ tớ không?"
Giang Phán nhìn cô ấy dính lên người mình giống như người bị thiểu năng trí tuệ, rất là đau đầu, cô cố sức đi về phía phòng khách, có chút ghét bỏ hỏi: "Không phải cậu nói thứ bảy phải đến chỗ núi non hoang dã hai tuần để ghi hình cho chương trình ẩm thực à, hôm nay mới thứ năm sao cậu đã về rồi?"
Lâm Huyên nhận lấy cốc nước mật ong mà Giang Phán đưa cho, nhấp một ngụm sau đó tiếp tục nói: "Phán Phán à, cậu bị người ta hắc một chậu nước bẩn lớn như vậy sao tớ có thể không trở lại được, tớ định về báo thù cho cậu đây. Nhưng giờ tớ cảm giác không cần nữa dù vốn dĩ tớ đã nghĩ kỹ rồi, bộ phim tiếp theo đúng lúc tớ muốn hợp tác với Lý Viện, tớ sẽ nhân cơ hội này ngược cô ta tới tấp luôn, chắc cô ta phải hận thấu xương ấy, tớ lại tìm một đợt thuỷ quân vào mắng chửi trên Weibo thừa dịp trước khi cô ta rời khỏi giới giải trí."
Sau khi Giang Phán gửi file ghi âm cho Mạnh Húc thì không vào Weibo, không biết bây giờ tình thế đã phát triển thành cái dạng gì rồi, nghe Lâm Huyên nói xong, giờ phút này đáy lòng đại khái cũng đã mường tượng ra.
Trên mặt cô không chút gợn sóng, cười nhạo một tiếng: "Cậu thật đúng là kẻ ngốc nghếch lắm tiền."
Lâm Huyên a một tiếng: "Chị gái à, em đều là vì chị đó được không, còn tên già không biết xấu hổ kia là ai hả? Con mẹ nó chưa từng nhìn thấy gái đẹp hay gì? Vậy mà dám thuận nước đẩy thuyền đổ hết mọi chuyện lên đầu cậu? Ngày mở phiên tòa bà đây sẽ tới phun nước miếng vô mặt thằng chả!"
Lâm Huyên lời lẽ chính đáng, tức giận không thôi làm nước miếng văng khắp nơi, Giang Phán khẽ lui về sau nửa bước, xoa mặt nói: "Xin cô nương chú ý phẩm hạnh của mình."
Lâm Huyên nghe vậy lập tức nở một nụ cười hết sức thật trân, đôi mắt dạo hai vòng quanh phòng khách nhà Giang Phán, bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì đó, cô ấy buông ly tò mò hỏi: "Nói tớ nghe chuyện của cậu và cái tình yêu bị ngăn cấm kia sao rồi?"
Giang Phán lạnh lùng trừng mắt nhìn cô ấy: "Cái gì mà tình yêu bị ngăn cấm?"
Lâm Huyên lại trưng ra nụ cười giả trân: "Được được được, gọi là tình yêu đích thực được chưa, cậu với tình yêu đích thực của cậu thế nào rồi?"
Giang Phán khẽ thở dài, hàng mi rũ xuống, đáy mắt có chút mỏi mệt: "Tớ thấy hơi mệt......"
Lâm Huyên kinh hãi mở to hai mắt, giọng nói cũng trở nên bén nhọn: "Hai người ngủ với nhau rồi? Còn kịch liệt như vậy? Ngủ hồi nào? Sao cậu không nói cho tớ biết?"
"......"
Giang Phán hít thở thật sâu hai ba lần, cuối cùng ánh mắt cũng bình tĩnh trở lại: "Tớ nói là tớ hơi mệt, hiện tại không muốn nói tới chuyện này."
Lâm Huyên luôn hiểu rõ Giang Phán, nhìn bộ dạng thất bại buồn bực không vui này của cô nàng thì biết, chắc chắn giữa hai người bọn họ có hiểu lầm gì đó chưa được cởi bỏ, cho nên có lẽ cũng chưa có tiến triển gì đáng kể.
Cô tặc lưỡi hai cái, dùng mu bàn chân đá chân Giang Phán một chút, cắn môi nói: "Có trái cây không? Cậu cắt cho tớ một đĩa trái cây đi nào, tớ sắp ch.ết đói rồi đây, cậu không biết vì về gặp cậu mà tớ phải cực khổ chạy từ trong rừng sâu núi thẳm ra, tối nay còn phải chạy ngược trở về......"
Giang Phán nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Lâm Huyên đang nằm bẹp trên sô pha, môi giật giật, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, đứng dậy đi vào bếp.
Lâm Huyên chờ đến khi bóng dáng của Giang Phán hoàn toàn biến mất khỏi phòng khách, nhanh chóng đứng dậy cầm lấy điện thoại của Giang Phán tùy tiện tìm đại trong danh bạ, liền tìm được tên người mà mình đang nghĩ tới.
Cô nàng Giang Phán này xưa nay là người không tim không phổi, những người xuất hiện trong mắt cô hầu hết đều là người qua đường, cho nên trước giờ rất lười lưu số điện thoại của người khác, trong danh bạ chỉ có bốn năm người, số của Lâm Huyên vẫn do chính cô tự lưu vào.
Giang Phán bưng dâu tây và anh đào đã được rửa sạch bước ra thì thấy, người mới vừa nãy còn đang nửa ch.ết nửa sống đang vỗ đùi cười lăn lộn nắc nẻ trên sô pha.
Giang Phán: "......"
Cô buông đồ trên tay xuống rồi đi qua, nhìn thấy điện thoại của mình ở bên cạnh Lâm Huyên, nhăn mày, trầm giọng hỏi: "Có phải cậu lấy điện thoại của tớ làm gì bậy rồi không?"
Lâm Huyên thu lại cười ý, quơ quơ tay: "Không có không có, tớ chỉ gửi cho tình yêu đích thực của cậu một tin thôi...... Ha ha ha ha ha......"
Giang Phán quả thực đã bị bộ dạng ngốc nghếch này của cô ấy chọc cười, cô lấy lại điện thoại, mở màn hình, bất thình lình nhìn thấy hai dòng tin nhắn ngắn gọn.
Mười phút trước:【Giáo sư Chu, em muốn ngủ với anh.】
Một phút trước:【Viết kiểm điểm chưa?】
Lâm Huyên bóc hai quả anh đào ném vào miệng: "Phán Phán à, cậu đúng là thảm quá...... Ha ha ha ha ha ha...... Này đâu phải là cậu tìm bạn trai, là tìm một ông thầy gia giáo mới đúng ha ha ha ha."
Giang Phán bình tĩnh tắt điện thoại, vào bếp cầm một con dao gọt trái cây đi ra, không dám tới gần Lâm Huyên nên cô đứng ở cửa phòng bếp u ám trừng mắt nhìn cô ấy: "Tớ rất lấy làm tiếc thông báo cho cậu biết, tối nay cậu sẽ không thể quay trở về, ngày mai tin tức cậu đang ghi hình tiết mục trong rừng sâu thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ch.ết không toàn thây sẽ được lan truyền khắp trên mạng."
Lâm Huyên đưa hai tay ôm lấy bả vai xoay tới xoay lui, giọng nói cố ý õng a õng ẹo: "Ỏoo, người ta sợ quá đi thôii!"
"......"
Giang Phán nhẹ nhàng vỗ vỗ cổ họng, cô nuốt nước bọt, xoay người ném con dao gọt trái cây lên bàn bếp, đi ra sô pha ngồi xuống, bình tâm tĩnh khí hỏi: "Huyên Huyên à, cậu có thể nâng cao kỹ năng diễn xuất của mình lên chút được không?"
Lâm Huyên nhắc tới chuyện này liền đau đầu, cũng không có tâm tư đùa giỡn nữa: "Haizzz, tớ cũng muốn lắm chứ, tớ cảm thấy hai ta có thể bù đắp cho nhau được đấy, kỹ thuật diễn của cậu tốt như vậy lại không nhận được kịch bản hay, còn tớ thì nhận được kịch bản quá tốt nhưng cuối cùng vẫn không tiến bộ được."
Cô quay đầu nhìn Giang Phán, nghiêm túc nói: "Tớ định ghi hình xong show này sẽ chuyển sang kịch nói một thời gian."
Giang Phán gật đầu: "Bộ phim tiếp theo của cậu nửa năm sau mới bắt đầu quay phải không?"
Lâm Huyên ừ một tiếng, lại bóc một quả dâu tây cho vào miệng, "Đúng vậy, quay phim xong tớ định nghỉ ngơi một thời gian, hai ta đi du lịch được không?"
Giang Phán lên tiếng cho có lệ, khóe mắt nhìn chằm chằm chiếc điện thoại không chút động tĩnh gì của mình, ánh mắt có chút buồn bã.
Lúc Chu Đình Quân đang mở cuộc họp ở thành phố S thì nhận được tin nhắn của Giang Phán, Phó giám đốc công ty chi nhánh của tập đoàn Chu thị tại thành phố S Từ Mậu Ngân đang đứng trên bục tổng kết doanh thu quý đầu tiên, cha Chu ngồi bên cạnh anh, nghe điện thoại của anh rung lên, tò mò liếc nhìn con trai mình.
Tiểu tử này trước khi họp thường tắt điện thoại hoặc dứt khoát ném cho trợ lý không mang vào phòng họp, thế mà hôm nay thái độ khác thường, không chỉ mang vào lại còn để chế độ rung, không lẽ đang nói chuyện với bạn gái?
Cha Chu đợi vài phút, phát hiện Chu Đình Quân vẫn đang nhìn điện thoại, ông thấp giọng khẽ ho, vừa định mượn gió bẻ măng lấy điện thoại, rốt cuộc con trai cũng có động tĩnh.
Cha Chu nhìn anh chằm chằm không chớp mắt, sợ bỏ lỡ một chút biến hóa trên mặt con trai.
Con trai ông ông hiểu, dù trời có sập xuống trước mặt nó cũng không chớp mắt, ông cũng không hy vọng gì nhiều.
Nhưng không ngờ là tiểu tử này thật sự thay đổi sắc mặt.
Nét mặt gay go này y như bị con gái đá.
Cha Chu rất có kinh nghiệm, với cái loại đức hạnh này của con trai mình tốt hơn vẫn phải dựa vào liên hôn thương nghiệp.
Lớn lên đẹp trai thì sao, có tiền thì sao, không nói được câu nào hay ho, không phải con gái ai cũng thích con trai nói lời ngon tiếng ngọt sao?
Bây giờ làm gì còn đứa con gái nào đi thích đứa con trai quái đản ngày nào cũng trưng ra bản mặt người ch.ết không nói được câu nào ân cần này của ông chứ?
Không biết di truyền cái đức hạnh quỷ quái này từ ai.
Cha Chu ghét bỏ quay đầu nhìn hội nghị báo cáo ở phía trước.
Chu Đình Quân hồn nhiên chưa phát giác được tiếng lòng của cha Chu, anh hít sâu một hơi, xoa dịu cảm giác bực bội nơi đáy lòng vì một câu kia của Giang Phán, môi mỏng khẽ mở, gõ mấy chữ gửi đi.
Sau khi tin nhắn được gửi đi, điện thoại trước sau không có động tĩnh gì mới, Chu Đình Quân híp mắt nghe báo cáo, nghe một chút lại lấy điện thoại ra nhìn, phát hiện quả thật không có tin nhắn mới nào, không phải điện thoại bị hỏng hay có vấn đề.
Sau khi hội nghị tổng kết công tác quý kết thúc, chờ những người khác lục tục rời khỏi Chu Đình Quân mới đứng lên, anh vừa đi tới cửa đã nhìn thấy cha Chu đứng ở đó mắt sáng như đuốc nhìn mình chăm chú.
Thấy anh đi ra, cha Chu mang vẻ mặt trẻ nhỏ khó dạy, lắc đầu thở dài: "Cái này không được thì còn có cái khác, chuyện yêu đương này không có cũng không sao, dù sao đối với con mà nói cũng chẳng có gì khác nhau, con cứ lo chăm chỉ làm việc trước đi, chuyện khác đừng nghĩ tới."
Dứt lời, cha Chu không đợi Chu Đình Quân mở miệng liền xoay người bước đi.
Thư ký của cha Chu nhìn Chu Đình Quân lên tiếng: "Chu thiếu, tôi đi trước", rồi nhanh chóng theo chân cha Chu rời khỏi.
Chu Đình Quân không muốn biết hai người này đang nói chuyện gì, anh móc điện thoại trong túi ra kiểm tra, tin nhắn ngắn cũn kia vẫn không hề có động tĩnh.
Không biết nghĩ gì, anh gọi điện thoại cho Cận Tịch Dạ.
Lúc này Cận Tịch Dạ đang ở câu lạc bộ Thu Diệp dỗ dành nhóc con tóc vàng An Tinh Nguyệt bị một câu của mình chọc khóc, nhận được điện thoại Chu Đình Quân, phong thái thường ngày mất hút: "Mẹ ruột của tôi ơi, ngài lại làm sao vậy?"
Chu Đình Quân nhàn nhạt trả lời: "Tôi không có đứa con trai như cậu."
Cận Tịch Dạ trợn trắng mắt, đầu lưỡi chạm chạm chiếc răng trong cùng, bất đắc dĩ nói: "Nín dùm, có chuyện gì mau nói, đừng có vòng vo, tớ đang vội muốn ch.ết đây!"
Giọng nam ở đầu dây bên kia bình thường vẫn thanh lãnh hôm nay có vẻ có chút mất tự nhiên, âm tiết dồn dập lại run rẩy: "Làm sao để theo đuổi con gái?"
Cận Tịch Dạ sửng sốt vài giây mới hỏi lại: "Cái gì? Tớ nghe không rõ, cậu lặp lại lần nữa, cái gì chơi đùa rồi theo đuổi?"
Chu Đình Quân kiềm chế nội tâm đang vô cùng xúc động muốn cúp điện thoại, cố gắng hết sức bình thản nói: "Con gái."
Cận Tịch Dạ đập bàn: "Địu mè, cậu lại để ý con gái nhà ai, sao cậu lại lăng nhăng như vậy hả, hôm nay cậu còn kêu tớ tới đây giúp cậu trông Giang Phán, giờ cậu nói đổi là đổi mục tiêu, cậu có nghĩ tới cảm nhận của ông đây hay không, ông đây vì cậu mà bây giờ còn bị một cô gái phiền phức......"
An Tinh Nguyệt nghe thấy Cận Tịch Dạ nói cô phiền phức, vừa định tức giận thì lời nói của Cận Tịch Dạ lại lướt qua đầu, bỗng nhiên cảm thấy không đúng, cô chớp mắt: "Có phải anh đang nói chuyện điện thoại với Chu Đình Quân không? Anh ta muốn cắm sừng chị Phán hả, chị Phán của tôi tốt như vậy......"
Chu Đình Quân đưa điện thoại ra xa, anh giơ tay xoa xoa mày, cảm thấy sai lầm lớn nhất hôm nay chính là gọi cú điện thoại này cho Cận Tịch Dạ.
Nghĩ như vậy, anh không chút lưu tình cúp máy, cắt đứt âm thanh vẫn đang thao thao bất tuyệt bên kia khiển trách anh muốn đội nón xanh cho Giang Phán.
Lâm Huyên là người bận rộn, ở nhà Giang Phán một chút thì đi, cô ấy đi không bao lâu thì An Tinh Nguyệt mang một túi rượu trái cây tới.
Giang Phán nhìn thấy rượu trong túi thì nhướng mày: "Tiểu Tinh Nguyệt, em tới đây sớm như vậy vì muốn ăn mừng chuyện này được giải quyết tốt đẹp sao?"
An Tinh Nguyệt cúi đầu, nét mặt uể oải, cả người héo úa như mạ ngoài ruộng bị phơi khô, cô hít hít cái mũi: "Chị Phán, đàn ông không có tên nào tốt cả."
Giang Phán đang ăn dâu tây, nghe thấy cô gái nhỏ nói nhất thời bị nghẹn ho sặc sụa vài tiếng, ngừng một chút mới cười tủm tỉm nhìn sang: "Tên Cận Tịch Dạ kia làm gì em? Hửm? Nói cho chị biết, có phải em thích anh ta hay không?"
An Tinh Nguyệt gãi cằm, nghiêm túc suy nghĩ một lát, cuối cùng lắc đầu: "Không thích."
Giang Phán cười không phản bác, cô hỏi: "Vậy sao em nói thế, ai khi dễ em?"
An Tinh Nguyệt nhìn Giang Phán, do dự một chút, dè dặt nói: "Chị Phán, em nói cái này chị đừng kích động nha......"
Hoá ra có liên quan tới cô?
Giang Phán vươn đầu lưỡi ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, gật đầu: "Em nói đi, không sao cả."
An Tinh Nguyệt xoa xoa đôi mắt, âm thanh nhỏ nhẹ mềm mại, còn mang theo một chút giọng mũi: "Em vừa ở chỗ Cận Tịch Dạ, nghe được giáo sư Chu gọi điện thoại cho anh ta, hỏi anh ta cách theo đuổi con gái......"
Giang Phán phản ứng lại, hai mắt sáng rực, đôi môi mọng nước cong thành hình dạng đẹp đẽ, đầu ngón tay gõ gõ điện thoại, thong thả sung sướng gật đầu: "Vậy à......"
An Tinh Nguyệt nghi ngờ nhìn cô: "Chị Phán, chị không tức giận sao?"
Giang Phán a một tiếng, đáy mắt trong veo lại mơ hồ, cô nghiêng đầu hỏi: "Tại sao chị phải tức giận?"
Cô gái nhỏ nghểnh cổ, mặt đỏ tai hồng, bộ dáng thoạt nhìn vô cùng tức giận: "Giáo sư Chu muốn cắm sừng chị đó!"
Giang Phán: "......"
Tối hôm qua ngủ không ngon, hơn tám giờ tối Giang Phán tắm xong, không sấy tóc đã bò lên giường định làm một giấc cho đã.
Cô nhắm mắt lại bắt đầu đếm cừu, kết quả càng đếm càng tỉnh, lúc cô đang định từ bỏ thì gương mặt của người đàn ông trong mộng tối qua lập tức hiện lên trong đầu.
Làn da trắng trẻo lành lạnh, ngũ quan đẹp đẽ mang tính xâm lược, đôi mắt đen nhánh hẹp dài, con ngươi phản chiếu ánh sáng thanh lãnh mê ly, gương mặt lại nhuốm chút chân tình làm người ta nhịn không được muốn tới gần.
Giang Phán càng nghĩ càng thấy khô nóng, hai má và vành tai dần nóng lên, cô mở mắt lấy điện thoại từ dưới gối ra.
Cô đã lên hot search cả ngày hôm nay, lúc sáng còn có rất nhiều người nhắn tin mắng chửi cô, sang buổi chiều lại bị thay thế bằng một nhóm người khác tới an ủi.
Nhưng sau khi trải qua chuyện hôm nay số lượng người theo dõi của cô cũng tăng vọt, hiện tại đã hơn hai triệu.
Cô mang tâm trạng buồn chán mở phần tin nhắn ra xem, trước ngày hôm qua phần lớn tin nhắn đều thúc giục cô tiếp tục livestream hoặc đăng vài bức ảnh tự sướng, đa số các tin nhắn ngày hôm qua đều hỏi cô đang quay phim ở đâu, có thể mang quà đến thăm ban gì đó được hay không.
Giang Phán xoa xoa bả vai, nghĩ thầm dù sao cũng ngủ không được chi bằng livestream lần nữa.
Lần nào cô nói mở là mở cũng không báo trước cho fan biết, nhìn bình luận ở lần phát sóng trực tiếp trước, có rất nhiều fan khóc lóc kể lể ở phía dưới tại sao không báo trước cho bọn họ.
Thật ra cô cảm thấy chuyện này chẳng có gì to tát cả, dù sao bọn họ cũng có thể xem lại, hơn nữa chủ yếu là làn đạn quá nhiều không chỉ hoa mắt mà còn không kịp xem, cho nên cô cũng có chút tư tâm nho nhỏ, hy vọng càng ít người xem livestream càng tốt.
Giang Phán cúi đầu nhìn quần áo, trên người mặc áo ngủ hoạ tiết phim hoạt hình có hơi trẻ trâu, cô đứng dậy thay một bộ trưởng thành quyến rũ, đầu tóc nửa khô nửa ướt bước ra đi vào thư phòng.
Mới vừa đi đến phòng khách, ngoài cửa truyền đến một trận tiếng đập cửa.
Cô đang ngây người, giọng nói trầm thấp của Chu Đình Quân vang lên: "Mở cửa."
Hàng mi Giang Phán run rẩy, khóe môi nhếch lên, từ từ đi qua mở cửa: "Chu Chu à, nghe nói anh định cắm sừng em?"
Cô mặc một chiếc váy ngủ tơ tằm cổ chữ V, làn da lộ ra bên ngoài trắng nõn nà, một tay giữ cửa, nghiêng nửa người ra nhìn anh.
Cặp mắt hạnh của cô trong veo sáng ngời, con ngươi ngập nước, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo vài phần giảo hoạt cùng đắc ý, sắc môi tươi đẹp mọng nước.
Đôi mắt đen nhánh đầy cảm xúc của Chu Đình Quân lại trồi lên, anh bình tĩnh rũ mi, trên người mang theo hương vị phong trần mệt mỏi, bộ dáng có chút gầy gò chật vật, yết hầu lăn lăn: "...... Không phải vẫn chưa theo đuổi được sao?"
Giang Phán cong môi cười nhạt, đáy mắt lóe lên chút ánh sáng nhỏ vụn, âm thanh mềm mại êm tai: "Cho nên anh định bao giờ mới bắt đầu theo đuổi em đây?"
Chu Đình Quân nhìn cô chăm chú, bỗng nhiên mỉm cười: "Viết xong kiểm điểm đã."
Giang Phán: "......"
Cô ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, vì hạnh phúc của bản thân bắt đầu cò kè mặc cả, đối diện với tầm mắt anh, giọng nói hơi nghẹn ngào, kiều mị mềm mại: "Năm ngàn chữ quá nhiều, em yêu cầu giảm hình phạt...... Thầy Chu, giáo sư Chu, anh Chu, có thể giảm số lượng còn một ngàn chữ được không?"
Vừa dứt lời, Giang Phán cũng tự giật mình, nghĩ tới trước kia vì cô tiên phong đi đầu không nộp bài tập hóa cũng bị anh phạt viết bản kiểm điểm năm ngàn chữ, xin xỏ nửa ngày mà thầy Chu ý chí sắt đá không hề dao động.
Lần này chắc cú hơn phân nửa cũng vậy.
Chu Đình Quân khẽ cười, mới có vài giây đã giở trò, khóe mắt cô gái nhỏ đỏ lên, trong ánh mắt còn ngập ngước, nhìn điềm đạm đáng thương.
Thật không hổ danh diễn viên.
Giang Phán nghe được tiếng anh cười cuối cùng cũng bỏ cuộc, nếu như cô đoán không sai, câu tiếp theo của anh chính là "Không được".
Đang nghĩ ngợi, giọng nói trầm khàn của người đàn ông vang lên lần thứ hai: "Hai ngàn rưỡi, không thiếu một chữ."
Giang Phán ngạc nhiên "Oa" một tiếng, cô chớp chớp mắt, nửa đùa nửa nghiêm túc nói: "Vậy nếu em đây đồng ý cho anh làm bạn trai, anh có thể tiện tay miễn luôn hai ngàn năm trăm chữ này cho em không?"
Chu Đình Quân mặt không biểu cảm nhìn cô, giọng nói trầm thấp dễ nghe bình thản không hề gợn sóng: "Em cảm thấy có thể không?"
Giang Phán rụt bả vai, người cũng tự giác lui về sau một bước, "Em thấy chắc là không khả thi cho lắm."
Cô bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì, ánh mắt trở nên cảnh giác: "Không phải anh nói sáng mai mới về tới à, sao mới tối đã về rồi? Đừng nói là anh đặc biệt gấp gáp quay về giám sát em viết kiểm điểm nhé?"
Chu Đình Quân thấp giọng đáp lại, ánh mắt càng thêm thâm thúy, vừa mở miệng thì âm điệu bình thản đã mang theo áp lực và lo lắng: "Giang Phán, đồng ý với anh lần sau đừng làm chuyện nguy hiểm vậy nữa."
Giang Phán vốn dĩ muốn mở miệng giải thích rằng cô có chuẩn bị đầy đủ mới đi, nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ ngoan ngoãn gật đầu: "Được."
Ban đầu Giang Phán định hôm nay sẽ livestream ăn gà (*), nhưng e ngại với uy nghiêm của Chu Đình Quân, cũng sợ sẽ gây hại tới tiến triển quan hệ của hai người, cuối cùng bất đắc dĩ phải đổi thành livestream viết kiểm điểm.
(*): chơi game, cụ thể là PUBG.
Cô vốn nghĩ viết kiểm điểm sẽ cực kỳ nhàm chán, hẳn là sẽ không có nhiều fan xem, không ngờ số lượng người vào phòng phát sóng còn nhiều hơn gấp ba bốn lần so với cuối tuần trước.
Tên đã lên dây, không thể không phát.
Giang Phán vẫn nhớ rõ lần trước viết kiểm điểm suýt chút thì toi nửa cái mạng, thầy Chu nghiêm khắc cứng nhắc lần nào cũng yêu cầu không được sao chép, không được viết bừa, phải viết thật chân thành, lời nói phải trung thực, phải biết nhận sai và không bao giờ tái phạm.
Sau khi mở máy ảnh, Giang Phán mỉm cười chào hỏi cùng các fan sau đó nói: "Các bảo bối, mọi người muốn nghe bài gì nè?"
Lập tức có fan spam: 【Bài gì cũng muốn nghe】【Bài lần trước】【Muốn nghe bài tiếng Trung】【Không phải hôm nay Phán Phán phát sóng trực tiếp để viết kiểm điểm sao? Chẳng lẽ có thể nghe chị hát?】
Giang Phán mặt dày mày dạn cười: "Tôi sợ mọi người sẽ chán nên đành phải dùng âm thanh cất cao giọng hát cho mọi người nghe."
Các fan sôi nổi bày tỏ sau khi viết xong kiểm điểm có thể hát một bài kết thúc, cũng không yêu cầu cô phải hát hai ba bài, ít nhất một bài cũng được.
Giang Phán khẽ thở dài: "Tôi cảm thấy viết xong mà còn sống đã may mắn lắm rồi, mọi người không biết đó thôi, chuyện tôi ghét nhất trên đời là viết kiểm điểm."
Có người nhận ra được có gì đó sai sai, lập tức hỏi:【Tại sao Phán Phán phải viết kiểm điểm vậy?】
Những người khác lập tức phụ họa:【Đúng vậy, tại sao thế?】
Có fan tích cực suy đoán: 【Có lẽ là vì hôm nay Phán Phán của chúng ta lấy thân làm mồi câu tự chứng minh mình trong sạch quá nguy hiểm!】
【Nhưng tôi lại thấy Phán Phán làm như vậy rất soái đó!!!!!】
【Phán Phán, có phải người đại diện bắt cô viết kiểm điểm không, chúng tôi giúp cô mắng anh ấy!】
【Mọi người bình tĩnh một chút, lỡ như người đại diện của Phán Phán đang nhìn trộm thì sao?】
Trước tiên Giang Phán lấy thước và bút chì kẻ hàng trên giấy A , sau khi kẻ xong cô lấy bút đen viết tên, một tay chống cằm nhìn làn đạn trên màn hình.
Các fan thấy cô đang ngẩn người, sôi nổi nói:【Phán Phán, cô viết nhanh lên, chúng tôi đang đợi cô hát nữa đó!】
【Có phải cô không biết nên viết câu đầu tiên như nào không?】
【Phán Phán, em đã tìm được Weibo người đại diện của chị rồi, bây giờ em sẽ mắng anh ấy giúp chị!】
【Weibo tên gì, mị cũng đi!】
......
Giang Phán xoa xoa huyệt thái dương, thấp giọng nói: "Các bảo bối đừng náo loạn, tôi hát cho mọi người nghe."
Các fan bắt đầu điên cuồng tặng quà.
Giang Phán: "......"
Cô vẫn chọn ca khúc tiếng Anh lần trước, bởi vì mới hát qua một lần nên vẫn còn nhớ lời, lần này cô không nhìn điện thoại, ánh mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm màn hình.
Hát xong một bài, cỏ họng cô hơi khô ngứa, đang muốn đứng dậy rót một ly nước ấm, trước mắt bỗng dưng hiện lên một bóng người.
Một bàn tay thon dài xinh đẹp cầm một ly nước còn nghi ngút khói đặt bên tay trái của cô.
Giang Phán ngớ ra một lúc, buổi phát sóng trực tiếp vẫn chưa kết thúc, cô mất tự nhiên ngước mắt nhìn thoáng qua Chu Đình Quân rồi nhanh chóng đem tầm mắt trở lại nhìn màn hình.
Cô không còn tâm tư nhìn làn đạn nữa, đơn giản nói hai câu rồi lập tức rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp.
Giang Phán nhìn ly nước sôi để nguội trước mặt, lại nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt mờ mịt: "Không phải anh về rồi sao? Anh vào đây bằng cách nào?"
Chu Đình Quân híp mắt, hơi mau mày, vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng, giọng nói trầm thấp từ tính: "Cửa nhà em không đóng."
Giang Phán dừng một chút, bưng ly nước lên nhấp một ngụm, độ nóng vừa phải, cô uống một ngụm nửa ly, ɭϊếʍƈ môi nói: "Anh tới lúc nào thế?"
Chu Đình Quân rũ mắt quét qua tờ giấy trước người cô, đè giọng hỏi: "Viết kiểm điểm tới đâu rồi?"
Nhắc tới chuyện này lại đau lòng.
Giang Phán trưng vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc cho anh triển lãm tờ giấy A còn trắng hơn cả mặt cô, một cái tay khác kéo góc áo anh, ngón tay trắng nõn kéo nhẹ góc áo: "Anh Chu, ngày mai em mới nộp được không, à không, ngày kia đi, không không không, tuần sau nộp nhé?"
Chu Đình Quân đột nhiên nghiêng người áp sát vào Giang Phán, mặt anh kề sát mặt cô, hơi thở nhẹ nhàng, giọng nói mát lạnh trầm thấp hỏi: "Hát vui không?"
Giang Phán ngơ ngẩn, mặt anh cúi xuống chút nữa thì chóp mũi hai người sẽ đụng nhau mất, hơi thở ấm áp của anh dừng trên mặt cô, đốt cháy nhiệt độ da, cô nuốt nước bọt theo bản năng: "Anh Chu......, anh muốn hôn......"
Người đàn ông không cho cô cơ hội nói hết câu, cơ thể lần thứ hai nghiêng về phía trước một chút, cánh môi nặng nề áp lên môi Giang Phán.
Ngay từ giây phút đầu gặp lại nhau anh đã muốn vây cô trong ngực, muốn ôm cô, muốn hôn cô, muốn cùng cô làm nhiều chuyện khác.
Năm năm trước, anh nhìn bản thân từng chút từng chút một trầm luân, đến bây giờ, đã vạn kiếp bất phục.
Ánh mắt Chu Đình Quân sâu thẳm, giống như ánh sáng u ám dưới đáy biển sâu tăm tối, càng thêm mãnh liệt, càng thêm điên cuồng, ranh giới giữa lý trí và buông thả càng ngày càng trong suốt.
Giang Phán cảm giác có dòng điện từ đáy lòng dâng lên chậm rãi chạy dọc khắp người, đầu óc trống rỗng, hàng mi dài run rẩy, vừa định nhắm mắt lại, cảm xúc ướŧ áŧ ấm áp trên môi liền biến mất, hơi thở mát lạnh quen thuộc của anh cũng theo đó mà xa dần.
"......"
Giang Phán có chút ai oán nhăn mày, cô siết chặt nắm tay rối rắm nhìn về phía người đàn ông đã đứng dậy một lần nữa phủ lên người vẻ ngoài chính nhân quân tử, cô mới ngập ngừng chạm môi mình: "Thầy Chu, có phải thầy không biết hôn không?"
Đáy mắt Chu Đình Quân cũng khôi phục lại vẻ bình tĩnh, anh cong môi, giọng nói hơi trầm khàn: "Ừm, là không được giỏi cho lắm."
Giang Phán: "......"
Vậy là anh có học hay không hả!
Chuyện sao lại thế này!
Sao nụ hôn đầu của cô có thể mất đi như vậy!
Giang Phán vô lực rũ mi xuống, đáy mắt hiện lên một bóng mờ dày đặc, cô vẫy tay, bình tĩnh nói: "Anh đi đi, em muốn viết kiểm điểm, làm ơn đóng cửa lại dùm em."
Cô gái trước mặt bây giờ trông giống như một con gấu nhỏ không được ăn kẹo, cả người đều tản ra hơi thở "Em không vui" "Em rất bất mãn" "Nếu anh không đi có khả năng em sẽ đánh người".
Có chút ấu trĩ cũng có chút đáng yêu.
Chu Đình Quân cong cong khóe môi, anh mím môi, trên môi dường như còn còn sót lại hơi thở ngọt thanh giống như mật của đối phương.
Chỉ là tùy tiện tưởng tượng thôi mà những dục niệm điên cuồng nơi đáy lòng đã không thể áp chế được, anh nhắm mắt lại, xoay người chuẩn bị lên lầu.
Còn chưa đi được hai bước, Giang Phán phía sau đột nhiên lại gọi anh: "Chờ một chút!"
Bước chân Chu Đình Quân dừng lại, anh xoay người nhìn Giang Phán, dung mạo tuấn tú dưới ánh đèn có chút dịu dàng, giọng nói cũng theo đó mà nhẹ nhàng hẳn: "Hửm?"
Tay trái Giang Phán cầm chiếc ly thủy tinh giơ lên, mắt hạnh cong cong, khóe mắt khẽ nhếch mang theo vẻ quyến rũ kiều mị, cười nhẹ: "Có thể lấy dùm em một ly nước được không? Lấy xong hẵn đi?"
Chu Đình Quân: "......"
Anh đi rồi, Giang Phán ngồi nhìn gương nửa ngày.
Cô gái trong gương, tóc đen da trắng, đôi mắt trong trẻo, khuôn môi tinh xảo, sắc môi kiều diễm, hai má giống như sắc môi nhiễm một tầng lửa đỏ, đôi tai trắng nõn cũng đang không ngừng nóng lên.
Tim cô đang đập loạn xạ, như muốn từ cổ họng nhảy ra ngoài.
Có vẻ như Chu Đình Quân thật sự có ý định theo đuổi cô.
Ngay khi nhận thức này hình thành trong đầu, cả người cô nhịn không được run rẩy.
Có trời mới biết cô đã chờ đợi ngày này bao lâu.
Cô hít thở sâu vài lần mới miễn cưỡng ngăn chặn được nội tâm đang điên cuồng vui sướng, khóe môi vẫn nhịn không được giương lên.
Cầm bút lên, nhìn tờ giấy A được kẻ ô ngay ngắn tự hỏi trong chốc lát, Giang Phán bắt đầu viết câu đầu tiên.
"Gửi giáo sư Chu, bạn trai tương lai của em ——"
Sau khi viết xong, cô giơ tay trái che lại mặt rồi cười ngây ngô một lát, cầm điện thoại lên định gửi tin nhắn cho Chu Đình Quân.
Kết quả vừa cầm lên đã thấy ánh đèn nhắc nhở thông báo đang không ngừng chớp tắt, cô gãi tóc, mở điện thoại, phát hiện tất cả đều là thông báo Weibo, có rất nhiều cư dân mạng đăng bài tag tên cô.
Giang Phán mở Weibo ra xem, mọi người đều hỏi chủ nhân của bàn tay trước lúc kết thúc phát sóng kia là ai?
Cô kéo xuống xem qua nhiều bài, có nhiều người nói đó là bạn trai của cô.
Giang Phán có chút bực bội thở ra một hơi, cô không muốn kéo Chu Đình Quân vào cái vòng giải trí này, cô chỉ hy vọng trên người anh vĩnh viễn luôn mang theo hơi thở sạch sẽ như tuyết, vĩnh viễn giống như vầng trăng lạnh trên bầu trời, chỉ chiếu rọi một mình cô là đủ rồi.
Suy nghĩ một lát, cô quyết định đăng bài Weibo giải thích một chút.
【Chủ nhân bàn tay là trợ lý mới tới, cảm ơn cả nhà đã quan tâm. Còn nữa, hiện tại Phán Phán đang độc thân đó nha.】
Lúc gõ câu cuối cùng, không hiểu tại sao Giang Phán có hơi chột dạ nên do dự vài giây, cuối cùng vẫn để vậy đăng lên.
Sau khi đăng xong, cô rời khỏi Weibo, tự hát một bài rồi cắn răng nghiêm túc viết kiểm điểm.
Gian nan lao lực viết được nửa trang giấy, Giang Phán định bụng đi luyện yoga rồi ngưng cho đại não nghỉ ngơi một chút, cô mới vừa đứng lên thì chuông điện thoại reo, phá tan màn đêm yên tĩnh.
Màn hình hiển thị người gọi tới là cô gái đang ở núi sâu rừng già ghi hình tiết mục – Lâm Huyên.
Giang Phán ấn vào nút trả lời, uống một ngụm nước, quả nhiên cô nàng kia đã bắt đầu bài diễn thuyết đầy nhiệt huyết: "Phán Phán à, tớ cảm thấy cậu sắp hot rồi đó, gần đây cứ ba ngày hai bữa lại lên hot search, cậu như vậy rất dễ khiến người ta bôi xấu đó cậu có biết hay không?"
Giang Phán không rõ nguyên do, cô nhăn mày: "Hôm nay tớ lên hot search không phải vì bị Lý Viện chỉnh sao, có chuyện gì liên quan tới tớ đâu?"
Lâm Huyên mới vừa ghi hình tiết mục xong, hiện tại đang ngồi xe quay về khách sạn ở nội thành, cô tặc lưỡi một cái: "Cậu lại lên hot search nữa đó, có hai cái hot search liên quan tới cậu, đại tiểu thư, có phải cậu mua hot search hay không?"
Giang Phán cười nhạt một tiếng: "Tớ không có bản lĩnh đó, tớ đang vì một bản kiểm điểm mà phải cúc cung tận tụy đến ch.ết mới thôi đây."
Lâm Huyên vui vẻ: "Ha ha ha ha ha, cậu thật sự muốn viết á, buồn cười quá, viết được bao nhiêu rồi, chụp cho tớ xem với, tớ giúp cậu sửa. Nói thật cho cậu biết, lúc học cấp ba tớ đã từng đạt giải nhất môn Văn cấp thành phố đấy."
Giang Phán nghe vậy, giọng nói lập tức mềm mại, cô hắng giọng: "Huyên Huyên à, tớ đây đúng lúc chỉ thiếu có hai ngàn chữ, cậu viết xong thì gửi cho tớ, tớ sẽ chép lại."
Dừng một chút, Giang Phán tiếp tục bổ sung: "Không thể đạo văn, không thể viết bừa, phải xoay quanh chủ đề lấy thân mạo hiểm bắt đầu mở rộng ra, rồi tiến tới tự mình...... Làm như cậu là tớ vậy đó, cậu phải tiến hành tự phê bình bản thân sâu sắc."
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, Giang Phán nghĩ tín hiệu trong núi không tốt, đang định lặp lại yêu cầu thì Lâm Huyên nói chuyện: "Tớ chợt nhớ sáng ngày mai còn phải dậy sớm ghi hình tiết mục, không nói chuyện với cậu nữa, yêu cậu, bái bai!"
Giang Phán: "......"
(*・ω・)ノ(*・ω・)ノ