Chương 37: Bạn trai cũ
Tác giả: Hội Đường
Editor: Thịt sườn nướng
Giang Phán không nhớ rõ hôm qua mình ngủ lúc nào, lúc mở mắt ra lần nữa ánh mặt trời đã hửng sáng, cô không thích ứng kịp nên đưa tay che mắt lại.
Chiếc chăn bông bên cạnh bỗng nhiên chuyển động, mất vài giây cô mới kịp phản ứng mà ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn qua.
Chu Đình Quân nằm bên cạnh cô, mắt vẫn đang nhắm nghiền, nhìn dáng vẻ như vẫn chưa tỉnh lại.
Tầm mắt đi xuống, phần da thịt trên cổ lộ ra ngoài bị che kín bởi những vệt đỏ chi chít.
Giang Phán nuốt nước bọt theo bản năng, ký ức tối hôm qua tuy rằng rời rạc nhưng việc này cũng không gây trở ngại đến chuyện cô rõ ràng nhận thức được bản thân là đầu sỏ gây tội.
Cô liếc mắt nhìn quần áo của mình đặt trên tủ đầu giường, từ từ xốc chăn lên rồi cẩn thận bước xuống giường, ôm quần áo đi vào nhà vệ sinh.
Giang Phán vừa bước vào đã sững cả người, từ trong gương cô nhìn thấy toàn thân mình không tốt hơn anh bao nhiêu, sau khi hít thở sâu hai ba lần thì bắt đầu mặc quần áo, lúc áo lóŧ cọ trúng đầu ngực, một trận cảm giác đau đớn bò lên trên dây thần kinh.
Cô cúi đầu nhìn kỹ, thậm chí còn có một vết nứt nhỏ.
Thảo nào lại đau.
"......"
Tối hôm qua uống quá nhiều rượu, cô cũng không nhớ rõ rốt cuộc có tiến hành đến bước cuối cùng hay không.
Không có là tốt nhất, cô cũng không muốn bị coi là say rượu làm loạn, hơn nữa cô cũng không thật sự cảm nhận được gì.
Nếu thật sự đã xảy ra, vậy...... Cứ vậy đi.
Giang Phán chịu đau mặc quần áo, đánh răng rửa mặt xong rồi cau mày bước ra ngoài.
Chu Đình Quân đã tỉnh, đang dựa lưng vào đầu giường nhắm mắt nghỉ ngơi, thấy cô đi ra anh khẽ mở mắt, mặt không chút thay đổi nhìn sang.
Giang Phán đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của anh, cười ngượng ngùng.
Không biết vì sao, cô cứ luôn có cảm giác trong ánh của mắt đối phương có chút ai oán.
Cô chầm chậm đi tới ngồi xuống bên cạnh anh, đưa mặt đến trước mặt anh, chớp chớp đôi mắt: "Sao anh lại rảnh rỗi ghé qua đây vậy? Hoàn thành dự án rồi?"
Chu Đình Quân nheo mắt, ừ một tiếng rồi lại tức giận liếc nhìn cô: "Rượu uống ngon không?"
Giang Phán trả lời một cách tự nhiên: "Đương nhiên uống không ngon rồi, đến giờ em vẫn còn mệt mỏi và buồn nôn đây này."
Chu Đình Quân nhếch môi, bỗng dưng cười: "Đáng đời."
"......"
Giang Phán dán môi lên vành tai anh cọ cọ, thấp giọng nói: "Anh không nên vì dục cầu bất mãn mà nặng lời với em thế chứ......"
Hơi thở ấm áp xẹt qua tai, cảm giác tê dại ngưa ngứa dâng lên, Chu Đình Quân nghiêng đầu, rũ mắt nhìn cô, giọng nói khàn khàn: "Em muốn thế nào?"
Giang Phán hơi sửng sốt, ɭϊếʍƈ môi, khóe mắt bất giác nhìn về phía đầu giường rồi quay lại dè dặt hỏi: "Ừ thì...... Có muốn em giúp anh không?"
Chu Đình Quân cười như không cười nhìn cô: "Giúp anh cái gì?"
Gương mặt Giang Phán không hề báo trước đỏ bừng, cô nhanh chóng lắc đầu, cảm giác thẹn thùng dâng lên, cô không dám đùa giỡn anh nữa.
Cô đứng dậy lui về vị trí an toàn, cười vô tội: "Vậy...... Hôm khác gặp nhau nhé? Chiều nay em còn phải tham gia họp báo khởi quay nữa."
Chu Đình Quân nhếch môi nhưng thật lâu cũng không cười, anh nhìn cô vẫy tay: "Lại đây."
Ngực Giang Phán vẫn còn đau râm ran, cô dừng một chút rồi chậm rãi dịch người qua.
Chu Đình Quân giơ tay vòng lấy eo ấn cô vào trong ngực, ôm chặt cô, trầm giọng mở miệng: "Lần sau em lại uống nhiều rượu như vậy thử xem."
Giang Phán ngồi trên đùi anh như đi trên lớp băng mỏng, động cũng không dám động, sợ bất cẩn đụng phải chỗ không nên chạm vào.
Cô ngoan ngoãn gật gật đầu: "Được......"
Âm cuối còn chưa dứt, Giang Phán ý thức được có gì đó sai sai, vội lắc đầu: "Không uống không......"
Ngón tay lành lạnh của người đàn ông nâng cằm cô khiến cho cô ngẩng đầu, môi anh chặn những lời còn lại của cô.
Anh từ từ hôn sâu khiến cơ thể Giang Phán nhũn ra, từng chút từng chút nắm chặt ống tay áo của anh.
Một lúc sau anh mới buông cô ra, gần như nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ: "Giỏi lắm, Giang Phán, em chờ đó cho anh."
Giang Phán thở không ra hơi, mắt hạnh ngập nước nhìn anh chằm chằm, môi mấp máy, không dám hỏi anh đang chờ cái gì.
Cô không phải đồ ngốc, dùng đôi tai đang nóng lên nghĩ cũng có thể đoán được anh muốn làm gì.
Đầu ngón tay Giang Phán vỗ nhẹ vài cái lên tay anh, hỏi thăm dò một câu: "Có muốn em cho mượn tay dùng một lát không?"
Hỏi xong, cô liền nhìn thấy sắc mặt người đàn ông bỗng nhiên trở nên âm trầm, dường như trong con ngươi đen nhánh có cảm xúc gì đó muốn chui từ dưới đất lên, trái cổ tinh xảo nhấp nhô lên xuống, giọng nói khàn khàn khó nhịn: "Giang Phán."
Anh đột nhiên kêu tên mình khiến Giang Phán hơi ngơ ra, cô a một tiếng, vẻ mặt có chút mờ mịt: "Em ở đây."
Hai tay Chu Đình Quân càng dùng sức ôm chặt người trong lòng, anh nghiến răng, lại khẽ thở dài, âm cuối kéo dài mềm mại, gần như nỉ non: "Em muốn lấy mạng anh có phải không?"
Giang Phán: "......"
Lòng tốt không được đền đáp xứng đáng.
Khiến người ta tủi thân muốn rơi lệ.
Cuộc họp báo khởi quay buổi chiều của Giang Phán là bộ phim cổ trang mới «Truyền thuyết gợn sóng» mà Mạnh Húc nhận cho cô, nhà sản xuất và đạo diễn đều là những người có tiếng tăm trong ngành, những bộ phim truyền hình do tổ này chế tác cũng thu hoạch được danh tiếng tốt, thậm chí cả kịch bản cũng được chấp bút bởi một biên kịch nổi danh trong giới.
Có thể thấy được, cô có thể lấy được vai nữ chính này hoặc là công ty hoặc là nhà đầu tư đã đổ không ít tiền vào đó.
Lúc Mạnh Húc thông báo cho cô, nếu cô diễn tốt, rất có khả năng bộ phim này sẽ đưa cô từ diễn viên tuyến mười tám lên thẳng minh tinh hàng đầu.
Bởi vì toàn bộ đoàn phim đều nổi tiếng, phóng viên đến dự họp báo còn nhiều hơn so với những buổi họp báo mà cô tham dự trước đây.
May mà Giang Phán không nổi tiếng, các phóng viên đều chú ý đặt câu hỏi cho những người khác, cô chỉ cần giữ nguyên sự lễ phép mỉm cười từ đầu đến cuối là được.
Trong lúc nghỉ ngơi, Giang Phán đã lặng lẽ gửi một tin nhắn cho Chu Đình Quân, kết quả đợi nửa tiếng cũng không thấy đối phương trả lời.
Kể từ lúc rời khỏi khách sạn, người đàn ông bụng dạ hẹp hòi kia không hề nói gì với cô.
Gửi cho anh năm sáu tin nhắn đều như đá chìm đáy biển, ngay cả chút bọt nước cũng không có.
Cô cất điện thoại, lại tiếp tục cười ngây ngô làm linh vật của đoàn phim.
Thật vất vả mới đến lúc buổi họp báo kết thúc, Giang Phán dự định về nhà sẽ xem kịch bản mấy ngày coi như nghỉ ngơi, ở đoàn phim của Chúc Minh Hoằng lăn lộn như vậy ba tháng cô cũng chưa từng được ngủ một giấc ngon nào.
An Tinh Nguyệt lái xe tới đây đón cô về.
Trên đường đi, Giang Phán kê một cái gối sau đầu, lười biếng nằm trên ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi.
An Tinh Nguyệt đột nhiên hỏi: "Chị Phán, buổi chiều ngày kia viện mỹ thuật lại có một buổi triển lãm tranh của Lương Như Thủy, chị có muốn đi không?"
Đầu Giang Phán giật giật, "Tiểu Tinh Nguyệt, sao em lại thấy chị có hứng thú đối với triển lãm tranh vậy? Tế bào nghệ thuật mà chị sở hữu có lẽ đều là âm nhạc, lần sau em muốn nghe nhạc chị có thể đi cùng em."
Môi An Tinh Nguyệt mấp máy, thần sắc trên mặt có chút kỳ quái, một lát sau cô ấy lại hỏi: "Chị Phán, có phải thứ tư tuần sau là sinh nhật chị không?"
Giang Phán im lặng vài giây, nhẹ nhàng lên tiếng, "Sao em biết?"
An Tinh Nguyệt cười cười: "Anh Mạnh Húc nói chứ sao ạ."
Cô vừa định hỏi Giang Phán muốn quà sinh nhật gì đã bị chị ấy ngắt lời trước: "Chị không có tổ chức sinh nhật."
An Tinh Nguyệt bĩu môi không lên tiếng.
Dừng xe xong, An Tinh Nguyệt xách đồ ăn đã mua trước khi đón Giang Phán, kéo cô vào thang máy.
Vừa ra khỏi thang máy, Giang Phán liền nhìn thấy Lâm Huyên đứng ở trước cửa nhà mình.
Lâm Huyên nghe được âm thanh cửa thang máy mở cũng nhìn qua, thấy Giang Phán đã trở lại, cô cất điện thoại rồi đi tới nhéo mặt Giang Phán: "Tiên nữ Phán à, trông cậu gầy đi đấy, hai má cũng hóp lại, có muốn đi bệnh viện tiêm một mũi hay không?"
Giang Phán tức giận đẩy móng vuốt của cô nàng ra, trừng mắt liếc một cái: "Sao cậu lại tới đây?"
Lâm Huyên cười thần bí rút một xấp vé xem phim trong túi ra đưa qua: "Tớ đến thành phố B quảng bá phim, đúng lúc có thời gian lại đây thăm cậu."
Ngừng một chút, cô nàng đưa mắt đánh giá An Tinh Nguyệt bên cạnh Giang Phán, phát hiện mặt mũi của hai người có chút giống thì nhướng mày, ngạc nhiên hỏi: "Giang Phán, em gái nhỏ này là ai vậy, em gái cậu à? Lớn lên đẹp hơn cậu nhiều!"
An Tinh Nguyệt nghe thấy Lâm Huyên khen mình thì có chút ngượng ngùng, gương mặt trắng nõn ngọt ngào nhuộm một tầng hồng nhạt, cô lúng ta lúng túng nói: "Em là trợ lý của chị Phán."
"......"
Giang Phán hừ lạnh một tiếng, không nhận vé xem phim, đẩy đẩy Lâm Huyên sang bên cạnh, vô cùng tuyệt tình nói: "Cậu đi đi, tớ không rảnh xem, tớ sắp phải vào đoàn phim tiếp theo rồi."
Lâm Huyên túm Giang Phán đi vài bước đi về phía cửa, lời nói thành khẩn: "Đúng vậy, bởi vì sắp phải vào tổ, vậy thì cậu càng phải nhân cơ hội rảnh rang dẫn giáo sư Chu nhà cậu cùng đi xem!
Giang Phán lạnh lùng liếc nhìn cô nàng: "Tớ và anh ấy chia tay rồi, không đi được."
Câu trả lời này không chỉ khiến Lâm Huyên ngây ngẩn cả người, ngay cả An Tinh Nguyệt cũng một bước xông lên, bắt lấy cánh tay Giang Phán hỏi: "Chị Phán, sao chị lại chia tay giáo sư Chu?"
Giang Phán vốn chỉ đùa một chút, không ngờ hai người này lại phản ứng lớn như vậy, cô đành phải cố gắng tiếp tục diễn.
Cô đưa tay dụi mắt, hít hít cái mũi, ép giọng thấp xuống, "Anh ấy bội tình bạc nghĩa, có người mới nên không cần chị nữa."
Lâm Huyên sụt sịt, vỗ vai Giang Phán: "Anh ta cặp với cái cô đồng nghiệp kia? Sao cậu phát hiện được? Không phải trước ngày hôm qua cậu vẫn còn ở thành phố N đóng phim sao?"
An Tinh Nguyệt chớp mắt, vẻ mặt hơi mê mang, âm thanh mềm như bông: "Đúng vậy đó chị Phán, lần trước chị bảo em tìm người giúp chị đến đại học B theo dõi, bạn em cũng không phát hiện vấn đề gì cả."
Giang Phán ngước mắt nhìn về phía An Tinh Nguyệt, "Chị chỉ thuận miệng nói mà em thật sự tìm người á?"
An Tinh Nguyệt a một tiếng, gật đầu, nghiêm túc nói: "Đúng rồi, em có một người bạn là sinh viên của thầy ấy, cô ấy nói với em giáo sư Chu hoặc là không ở trường học, còn nếu ở trường thì hơn phân nửa đều ở phòng thí nghiệm và văn phòng."
Đang nói chuyện, cửa thang máy phía sau từ từ mở ra.
Lâm Huyên lấy khuỷu tay đỡ cánh tay Giang Phán, thúc giục: "Chẳng lẽ giáo sư Chu nhà cậu nói cho cậu biết anh ta có người khác rồi trực tiếp chia tay?"
Cô nàng tặc lưỡi: "Tớ còn chưa được nhìn thấy mặt vậy mà anh ta đã trở thành quá khứ rồi? Vậy thì sự chờ đợi mấy năm nay của cậu không phải đều uổng phí cả sao? Để tớ nói cho mà nghe, lúc trước cậu nên chấp nhận Lục Tây Duật, cậu ta tốt làm sao!"
Giang Phán thật sự bại trận dưới tinh thần nhiều chuyện của phụ nữ, cô chỉ thuận miệng nói một câu thế mà hai cô nàng lại có thể xé ra nhiều như vậy, thậm chí còn nói tới Lục Tây Duật với cả không Lục Tây Duật.
Cô nghiến răng, lại hít sâu một hơi: "Cho dù bọn tớ chia tay, người tớ yêu cũng vẫn là anh ấy. Lâm Huyên, tớ cảnh cáo cậu một lần cuối cùng, ít nhắc tới Lục Tây Duật trước mặt tớ. Cậu thích sự dũng cảm của cậu ta thì cũng đừng nói hoài với tớ."
Lâm Huyên trắng mắt liếc cô: "Hoá ra bạn trai cũ đội cho cậu một cái nón xanh to như vậy mà cậu còn vui vẻ đội lên?"
Giang Phán nghẹn lời, lúc đang định giải thích với hai người bọn họ, phía sau truyền đến một giọng nam không nhanh không chậm: "Bạn trai cũ?"
Trong lòng Giang Phán lộp bộp một chút, xoay người, không chút nào ngoài ý muốn đối diện với tầm mắt của người đàn ông.
Bốn mắt nhìn nhau, cô nhìn thấy Chu Đình Quân rũ mi, con ngươi đen nhánh cực kỳ bình tĩnh, khóe môi hơi nhếch lên, ý cười lạnh lùng lại nguy hiểm.
Trong không khí tràn ngập một mùi khét lẹt.
Giang Phán chắc chắn một trăm phần trăm, lần này anh thật sự tức giận rồi.
(*・ω・)ノ(*・ω・)ノ