Chương 54: Trong đầu đang suy nghĩ gì đó
Tác giả: Hội Đường
Editor: Thịt sườn nướng
Người hướng dẫn còn lại sẽ thay đổi theo từng tập, tổ tiết mục sẽ không công bố trước ngày quay để cư dân mạng hồi hộp chờ đợi.
Chương trình yêu cầu các khách mời đến báo danh tại địa điểm ghi hình trước ba ngày nhưng vẫn chưa thống nhất được chuyến bay và thời gian.
Mạnh Húc đặt chuyến bay buổi tối cho Giang Phán, đến nước Y đúng lúc cũng là buổi tối, tới đó vừa vặn ngủ một giấc để điều chỉnh múi giờ.
Vào ngày khởi hành, Giang Phán hiếm khi không mệt mỏi buồn ngủ, mặc dù tối hôm trước cô còn bị người kia lăn lộn đến eo đau chân mỏi, nhưng hễ nghĩ đến chuyện mình sắp bay cả vòng Trái Đất, hơn nửa tháng không được nhìn thấy anh thì trong lòng có chút luyến tiếc.
Mấy hôm trước cô vẫn luôn quấn lấy dì Trương học nấu ăn, sau khi được dì ấy cầm tay chỉ việc năm ngày, Giang Phán nghiễm nhiên cảm giác mình có thể xuất sư được rồi.
Vì thế hôm nay cô bận rộn nửa buổi sáng làm vài món ăn, đóng hộp rồi vội vã mang cơm đến công ty cho anh.
Chu Đình Quân đang mở cuộc họp, thư ký đương nhiên nhận ra đây là tổng giám đốc phu nhân, thuần thục dẫn cô tới văn phòng anh.
Tối hôm qua Giang Phán ngủ không ngon, hôm nay lại dậy sớm nên giờ phút này hơi mệt, vốn chỉ định dựa vào sô pha nhắm mắt một lát, không ngờ sô pha quá mềm nên cứ vậy ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại, cô cảm giác được có thứ gì đó đang ɭϊếʍƈ tai mình, ướt ướt lại mềm như bông, ngưa ngứa, hơi tê dại, còn có phần khó chịu khác thường.
Cơn buồn ngủ của Giang Phán chưa biến mất, cô nhăn mày, ôm gối vào lòng rồi xoay người, chép miệng lẩm bẩm: "Sao văn phòng lại có chó...... Tránh ra......"
Trên mông bỗng nhiên bị vỗ một cái, Giang Phán mở mắt ra quay đầu lại nhìn, đối diện với ánh mắt cười như không cười của Chu Đình Quân.
Anh nhướng mày, thu lại ý cười, cúi đầu nhìn cô: "Bà xã, em vừa nói cái gì?"
Giang Phán chớp mắt, vẻ mặt thản nhiên lắc đầu: "Em có nói gì đâu."
Có mắng anh là chó đâu.
Chu Đình Quân ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ khóe môi, cúi người xuống, dán môi bên tai Giang Phán, hơi nóng bọc lấy giọng nói dịu dàng cùng nhau phả vào tai cô: "Có muốn anh giúp em nhớ lại không?"
Vành tai Giang Phán bị người kia cắn một ngụm, cô nhỏ giọng kêu lên một tiếng.
Cô đang định trừng mắt liếc anh thì bỗng chú ý thấy đáy mắt anh tràn ngập một màu đen, cô nuốt nước bọt, thức thời xin tha: "Không cần không cần, anh ăn cơm trước đi. Vài món này em làm cả buổi sáng đó, anh không ăn sẽ nguội mất."
Chu Đình Quân vừa tiến đến liền chú ý tới hộp giữ nhiệt trên bàn trà, anh từ từ đứng dậy, trên mặt là biểu cảm tiếc nuối: "So với cơm em làm, anh càng muốn ăn......"
Giang Phán quăng cái gối trong ngực vào mặt anh, má cô nóng lên, dùng lời lẽ chính đáng chỉ trích: "Suốt ngày trong đầu anh toàn là những thứ gì đâu không vậy! Có thể lo ăn cơm dùm em được không!"
Chu Đình Quân chụp được cái gối, cong môi, không nhanh không chậm bổ sung câu trước: "mì ở dưới lầu công ty."
Giang Phán: "......"
Cô đứng dậy, cười khẩy, mặt không chút thay đổi cầm hộp cơm lên, xoay người định đi.
Chưa đi được hai bước đã bị người phía sau ôm lấy eo.
Chu Đình Quân hôn một cái lên má cô, âm thanh trong trẻo: "Vợ ơi, anh sai rồi."
Giang Phán tiếp tục xị mặt: "Giờ anh mới nhận sai cũng đã muộn. Cứ ăn mì của anh......"
Đầu ngón tay người đàn ông theo vạt áo chui vào dán trên eo cô, một chút lạnh lẽo làm cơ thể cô khẽ run, nuốt xuống những chữ còn lại.
Giang Phán đè ngón tay còn đang muốn đi xuống kia, nghiến răng nghiến lợi mở miệng: "Được thôi, em chấp nhận lời xin lỗi của anh, mau ăn cơm đi."
Buổi chiều Chu Đình Quân còn phải tiếp tục họp, Giang Phán vốn cũng không định ở lâu, cô vẫn chưa soạn xong hành lý.
Cô lười biếng thu dọn hộp cơm rồi đứng lên, cong môi cười: "Anh Chu, một tháng sau gặp lại."
Giang Phán đi về phía cửa vài bước rồi xoay người nhìn anh một cái, phát hiện anh không hề có ý định tiễn mình, càng không có ý giữ mình lại, chân dài bắt chéo ngồi trên sô pha nhàn nhã tự tại.
Cô ho vài tiếng anh mới nhìn qua bên này, cong môi: "Còn có gì muốn nói?"
Giang Phán bị anh chọc tức, đầu lưỡi cô chống vào răng hàm sau, bình tĩnh một lúc: "Tên đàn ông thối, tháng sau gặp lại."
Chu Đình Quân cuối cùng cũng đứng lên đi về phía cô, cười khẽ: "Có phải không nỡ đi rồi không?"
Giang Phán nhón chân cắn một ngụm lên cằm anh, tiếp theo là vịt ch.ết cái mỏ vẫn còn cứng: "Ai không nỡ đi chứ, giờ em đã chán ngán cái nhan sắc này của anh rồi, đúng lúc có thể xuất ngoại nhìn xem các anh chàng nước ngoài......"
Giang Phán chưa kịp nói xong thì anh đột nhiên ngồi xổm xuống, ôm cả người cô lên, giọng nói rất trầm thấp: "Vậy em đừng đi."
Chu Đình Quân nhận lấy chiếc hộp trong tay cô đặt lên bàn trà, lại ném người lên sô pha.
Giang Phán hiểu anh muốn làm cái gì, vừa muốn giãy giụa đứng dậy anh đã nới lỏng cà vạt đè lên, trực tiếp dùng môi ngăn chặn miệng cô, ngay cả cơ hội xin tha cũng không cho.
Trong văn phòng yên tĩnh chỉ có âm thanh nức nở trầm thấp của Giang Phán, còn có tiếng thở dốc không nặng không nhẹ của người đàn ông.
Sau khi hôn xong, môi anh dọc theo cằm cô đi xuống, động tác trên tay cũng bắt đầu theo đường cong cẳng chân hướng lên trên.
Giang Phán không biết cửa văn phòng có khóa hay không, cứ cảm thấy giây tiếp theo sẽ có người vọt vào, sợ hãi và lo lắng làm cơ thể cô căng thẳng.
Cô hơi run rẩy, giọng nói nhũn ra: "...... Anh Chu, em sai rồi, anh thả em về đi, em vẫn chưa sắp xếp hành lý xong."
Hơi thở Chu Đình Quân nóng rực, đôi mắt màu đen quay cuồng không nghỉ, âm thanh bình tĩnh đến đáng sợ: "Thu dọn hành lý đi ngắm soái ca nước ngoài? Hửm?"
Tay anh đã vén váy Giang Phán lên một nửa, đang định kéo chiếc quần leggings xuống, Giang Phán gấp đến độ sắp khóc, cô thậm chí có cảm giác mình xuất hiện ảo giác, lỗ tai như nghe được âm thanh nói chuyện như có như không ngoài cửa.
Cung phản xạ trong đầu cô lùi lại vài giây, lúc ý thức được đó không phải ảo giác, Giang Phán đột nhiên mở to hai mắt, dùng sức đẩy Chu Đình Quân ra, nhanh chóng sửa sang lại quần áo rồi đứng lên.
Chu Đình Quân đột nhiên bị đẩy ra, cả người đang ngây ngẩn, anh nghiêng đầu nhìn về phía Giang Phán, cảm xúc trên mặt rất bình tĩnh, bầu không khí quanh người thấp đến đáng sợ.
Giang Phán vươn đầu lưỡi ɭϊếʍƈ môi, tiến đến bên tai anh, thấp giọng nói: "Em bảo đảm không nhìn. Em chỉ yêu một mình anh. Ngoan."
Chu Đình Quân bình tĩnh trở lại, giờ phút này cũng nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, dường như có người đang đánh cược, đánh cược —— thời gian bao lâu.
Hít thở sâu rất nhiều lần, gương mặt Giang Phán không ngừng nóng lên, ngay cả cổ cũng hồng, cô nghiến răng, lấy kính râm và khẩu trang trong túi ra mang vào.
Giang Phán đi tới cửa, đột nhiên bất ngờ kéo cửa ra, đối diện là một đám nhân viên không kịp phản ứng đứng ngây ngốc tại chỗ.
Bọn họ trợn mắt há hốc mồm vài giây mới kịp phản ứng, sắc mặt mỗi người khẽ biến, hoang mang rối loạn chạy đi.
Giang Phán giơ tay đẩy kính râm, quay đầu lại nhìn anh vẫy tay: "Bái bai."
Nhìn theo bóng dáng Giang Phán biến mất, đôi mắt Chu Đình Quân híp lại, anh đứng dậy đi đến trước bàn làm việc, cầm lấy điện thoại.
Vài giây sau, môi mỏng khẽ mở: "Thông báo xuống dưới, tiền thưởng quý này giảm một nửa."
Chuyến bay của Giang Phán khởi hành lúc 7 giờ tối, bay thẳng đến trấn nhỏ nước Y.
Bởi vì hôm nay là sinh nhật cô nên khi vừa xuống xe, rất nhiều người hâm mộ đã sớm chờ ở đó, nhìn thấy cô, bọn họ sôi nổi đứng tại chỗ kêu tên cô, chúc cô sinh nhật vui vẻ.
Mặc dù từ nhỏ đến lớn Giang Phán chưa một lần tổ chức sinh nhật, cũng không thích ngày sinh của mình, nhưng ngày sinh của mình được người khác nhớ tới cũng là một chuyện hạnh phúc.
Cô tháo khẩu trang xuống, nhìn các fan nở nụ cười.
"Phán bảo bối, sinh nhật vui vẻ, phải vĩnh viễn vui vẻ nhé!"
"Phán bảo bối, chị ra nước ngoài phải chăm sóc bản thân thật tốt!"
"Phán bảo bối, mẹ yêu con!"
"Nữ thần, chúng tôi sẽ nhớ cô lắm!"
"......"
Giang Phán nhất thời mềm lòng, ở bên ngoài ngây người cùng các fan trong chốc lát, sau khi ký tên vài lần liền bị trợ lý thúc giục lên máy bay.
Cô cầm vé máy bay tìm chỗ ngồi của mình, đang định ngồi xuống, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy người đàn ông bên cạnh đang dựa vào ghế nhắm mắt lại, thoạt nhìn như đã ngủ.
Giang Phán: "......"
Mắt cô đánh một vòng, sau khi tự hỏi vài giây, trong lòng đại khái cũng hiểu mọi chuyện như thế nào.
Thảo nào Mạnh Húc cứ một hai phải khiến cô tham gia chương trình yêu đương này, thảo nào người đàn ông này biết cô muốn tham gia gameshow, hóa ra hai người bọn họ kết bè mưu tính đây mà.
Giang Phán nhân lúc anh còn ngủ thì trừng anh một cái, sau đó đi tìm tiếp viên hàng không mang một cái chăn trở lại, thật cẩn thận đắp lên người anh.
Đắp xong, đang muốn rút tay về, Chu Đình Quân đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, anh từ từ mở mắt, ý cười nơi đáy mắt lặng lẽ tràn ra.
Giang Phán chớp mắt, ngoài cười nhưng trong không cười mở miệng: "Anh không cần giải thích với em vì lý do gì anh lại ở chỗ này sao? Đi công tác?"
Chu Đình Quân cười: "Ở bên cạnh vợ."
Chỉ một câu nhẹ nhàng như vậy lại khiến Giang Phán không tức giận được nữa, trái tim bủn rủn lại ngọt ngào, cô hừ một cái, không lên tiếng.
Giang Phán và Chu Đình Quân đến biệt thự mà tổ chương trình thuê đúng 6 giờ tối theo giờ địa phương.
Tổ tiết mục cũng không có sắp xếp nhân viên đến sân bay đón cho nên hai người bọn họ đành tự tìm.
Trên đường đi Giang Phán còn nghĩ lá gan của tổ tiết mục cũng lớn thật, kết quả tới nơi, gõ cửa cả buổi cũng không thấy ai trả lời.
Giang Phán: "......"
Cho dù những khách mời khác chưa tới, chẳng lẽ chương trình không nên sắp xếp nhân viên ở lại biệt thự chờ sao?
Giang Phán càng nghĩ càng thấy không đúng, cô hơi dùng sức, cửa biệt thự cứ như vậy không hề báo trước bị đẩy ra.
Trong phòng vốn dĩ tối om, vài giây sau, những bóng đèn nhỏ xinh đủ mọi màu sắc từng chiếc từng chiếc sáng lên, ánh sáng mềm mại hội tụ lại thành một dải lụa rực rỡ nối tiếp nhau.
Một chiếc bánh kem thật lớn đang chậm rãi xoay vòng trên chiếc bàn tròn được đặt ở giữa phòng, máy đang phát bài hát chúc mừng sinh nhật, trên mặt bàn có vô số quả bóng bay màu hồng nhạt đang lơ lửng.
Hàng mi Giang Phán run rẩy, vừa định bảo Chu Đình Quân véo mình một cái xem có phải cô đang nằm mơ hay không, đột nhiên có người từ phía sau cửa nhảy ra, bắn pháo chúc mừng.
"Phán tiên nữ, sinh nhật vui vẻ!"
(*・ω・)ノ(*・ω・)ノ