Chương 7
Ngày thứ hai, Cao Dật Ngọc hoàn toàn không có đến chỗ của Lam Diệc Yên, y cũng không cảm thấy lương tâm bất an, dù sao y cũng không có nghĩa vụ đi làm cho tên nam nhân xấu xí kia vui vẻ.
Mà y cũng không thể hiểu được mình đang làm gì.
Thiên Ưng Bảo biến Lam Diệc Yên thành như heo như chó mà nuôi thì có liên quan gì đến y, chỉ cần Lam Diệc Yên cảm thấy chính mình tốt là được rồi. Lúc ấy y vì cái gì mà tức giận chứ? Còn đem hộp sắt quăng đi, không chút suy nghĩ liền lôi Lam Diệc Yên đi ăn cơm, quả thực là ngu ngốc!
Y phải không nên cùng quỷ xấu xí ngu ngốc này ở cùng một chỗ, có khi lại nhiễm cái ngu ngốc của hắn?
Y vẫn như cũ họa mỹ nhân đồ, còn Lam Lam cũng vẫn câu dẫn y như thường.
Qua bảy, tám ngày, y thật sự buồn đến chịu không nổi, dù sao chẳng qua là nhìn Lam Diệc Yên một chút, nhìn trộm quỷ xấu xí một chút coi hắn đang làm gì, nói không chừng không ai ở đó, hắn bỏ mặt nạ ra, chính mình có thể thấy hắn xấu đến mức nào.
Vì thế y dùng hết cớ này đến cớ nọ, quyết định đi gặp Lam Diệc Yên.
(Cái này được định nghĩa là sự nhớ nhung =)))
Y cũng giống ngày đó nhảy vọt đến chỗ Lam Diệc Yên ở, Lam Diệc Yên gầy một chút, nhìn thấy y cũng không giật mình hắn đứng lên, chưng ra nụ cười nhất quán của hắn, “Ngươi đã đến rồi a?”
Nhìn hắn tự tại như thế, ngược lại Cao Dật Ngọc có chút chột dạ, “Nói phải nấu mấy món cho ngươi ăn, cũng chưa mua nguyên liệu, thật là không xong a.”
Lam Diệc Yên cũng không tỏ vẻ gì cả, Cao Dật Ngọc đoán rằng dù sao quỷ xấu xí là một kẻ ngu ngốc, cho nên chỉ cần có người đối tốt với hắn, hắn cũng không quá khắt khe. Cao Dật Ngọc nói: “Chúng ta đi ra chợ hôm đó một chút đi.”
Lam Diệc Yên lắc lắc đầu, Cao Dật Ngọc nhìn hắn lắc đầu, nghĩ đến bộ dạng xấu xí của chính mình sẽ dọa người, y nói: “Ta cũng đeo mặt nạ, như vậy ngươi sẽ không xấu hổ.”
Lam Diệc Yên lộ vẻ mặt khổ sở, cúi thấp đầu nói: “Cao Dật Ngọc, về sau ngươi đừng tới tìm ta. Ngươi nhất định cảm thấy ta vừa xấu vừa ngu, lúc rảnh ngươi tới tìm ta làm trò cười, không rảnh thì sẽ không để ý đến ta, đúng không?”
Bị nói trúng, Cao Dật Ngọc nhất thời á khẩu không trả lời được, không ngờ được Lam Diệc Yên chưa hề nghĩ ra sự ngu ngốc của hắn.
“Quả thật bộ dạng của ta rất xấu, nhưng ta cũng không ngu ngốc. Kỳ thật ngươi chán ghét ta, ngươi nói với ta, có khi ta không hiểu, có khi ta hiểu, ngươi gạt ta nói ngươi muốn tới, kỳ thật ngươi tuyệt đối không nghĩ tới. Ta biết, ngươi nhất định rất sợ ta thích ngươi đúng không? Bởi vì ngươi không muốn cùng một kẻ xấu xí như ta ở cùng một chỗ.”
Cao Dật Ngọc không biết phải nói tiếp ra sao, y đành phải khẩu thị tâm phi nói: “Ngươi cũng không xấu nhiều đâu, ngươi suy nghĩ nhiều quá.”
Ánh mắt trong veo của Lam Diệc Yên đau thương nhìn y, Cao Dật Ngọc chưa từng thấy qua ánh mắt trong veo vô nhiễm thế kia, y đi lại trên giang hồ đã lâu, thành danh khi còn rất trẻ, Cao gia kiếm tiền cũng phân một ít cho y chi tiêu, y có tiền, có thế, có tiếng, các dạng khoái hoạt gì mà chưa hưởng qua, học được cũng chỉ là tác phong phù khoa trước mắt, cho nên những lời nói dối gì hay những lời đả thương ngươi y cũng đã nói qua.
Nhưng tại đây với ánh mắt trong trẻo như thế, toàn thân y đông cứng, giờ khắc này với những lời nói dối nào cũng không thể bịa ra được nữa, trong đầu đều hỗn loạn.
Còn Lam Diệc Yên lặng lẽ tiêu soái trở về phòng, khép cánh cửa lại, yên lặng mà cự tuyệt y.
Đó là lần đầu tiên Cao Dật Ngọc biết được, y thật sự làm tổn thương trái tim một người, hơn nữa tổn thương rất sâu kia là trái tim lần đầu yêu thương người khác của Lam Diệc Yên.
Cao Dật Ngọc bỗng nhiên ngủ không được, y luôn là người khi gối thấm ướt hương vị vô cùng ngọt ngào liền ngủ được, nhưng từ hôm y đi tìm Lam Diệc Yên, Lam Diệc Yên lại đóng cửa không gặp, mấy ngày liền liên tiếp ở nửa đêm y luôn lăn qua lộn lại, không ngủ được.
Y đem hết tội lỗi đổ lên đầu Lam Diệc Yên, nửa đêm như kẻ bị bệnh quay lại vách tường chửi mắng một trận, hơn nữa chửi vô cùng độc ác, “Quỷ xấu xí nhà ngươi, ngươi còn vọng tưởng ta đi gặp ngươi, cũng không nhìn cái diện mạo của mình đi, ta Cao Dật Ngọc cả đời hận nhất là nam nhân xấu xí, bộ dạng ngươi xấu như vậy còn dám huấn ta, sớm biết vậy đã hại ch.ết ngươi, nam nhân xấu ch.ết một thì một…”
Y mắng đến mỏi miệng, trong lòng nhưng lại trống không, mắng đến ba, bốn đêm, tâm tình của y lại càng kém hơn, ngay cả mỹ nhân đồ mà y coi trọng cũng họa không được nữa, Lam Lam mỹ mạo thiên tiên hoàn toàn không hấp dẫn được y, trong đầu y chỉ có ánh mắt trong veo của kẻ xấu xí kia.
Cuối cùng y chửi Lam Diệc Yên đủ rồi, bắt đầu chửi chính mình, “Cao Dật Ngọc, ngươi làm sao vậy? Ngươi không phải tự xưng là nam tử đệ nhất thiên hạ sao? Sao chứ, hiện tại đã không chọn rồi sao? Ngay cả nam nhân xấu xí kia ngươi cũng muốn sao? Ngươi không có nguyên tắc, ngươi hạ lưu, mắt ngươi mù! Ngươi không nên đem quỷ xấu xí thành mỹ nữ chứ? Về sau chỉ sợ ngay cả heo ngươi cũng không hề gì, ngươi cầm thú a! Cao Dật Ngọc, ngươi hạ lưu thấp hèn!”
Nhưng chửi mình xong, tâm tình vẫn tồi tệ cực điểm.
Đầu óc y thông minh, vận khí tốt, từ nhỏ đến lớn mọi chuyện đều như ý, nhưng chưa từng gặp cảnh ngộ tâm tình mâu thuẫn như vậy.
Cao Dật Ngọc ngủ không được, khi nhắm mắt lại, chỉ toàn ánh mắt ướt át của Lam Diệc Yên.
Vừa nghĩ tới ánh mắt như ánh sao sáng lấp lánh, đã nhớ tới đôi môi anh đào non mềm thơm mát, cảm giác hôn lên đó khiến người ta như mê như say, còn khi cắn nhẹ cổ hắn, tiếng kêu trầm thấp mê người kia nghĩ đến đây, không cần xuân dược mê hương trợ hưng, dục vọng của y tựa như liệt hỏa cuồng nhiên.
Lúc này không thể không chấp nhận sự thật, “Ta Cao Dật Ngọc nam tử đệ nhất thiên hạ, nhưng lại không ôm ấp mỹ nữ đệ nhất thiên hạ, lại đối với quỷ xấu xí đệ nhất thiên hạ phát xuân, cuộc đời của ta coi như xong rồi, sao lại như thế này chứ? Hỗn đãn, Cao Dật Ngọc, ngươi rốt cuộc thành cái quỷ gì đây?”
(Cái này gọi là thời gian mâu thuẫn để đi tới quyết định chính xác.)
Thân ảnh của Lam Diệc Yên chiếm trọn trong óc của Cao Dật Ngọc, cuối cùng ngay cả mỹ nhân đồ cũng họa không được.
Y nói dối với Lam Lam họa quá mệt mỏi cần nghỉ ngơi, nhưng y chỉ nằm trên giường, lại nhớ đến Lam Diệc Yên vừa ngu, vừa đần, vừa ngốc lại xấu xí, cuối cùng y chịu không nổi! Y Cao Dật Ngọc làm việc từ trước đến nay chỉ cần chính mình cao hứng, cho tới bây giờ cũng không nỡ làm cho chính mình buồn phiền thế này, y biết nếu cứ để mình buồn bực tiếp, nhất định sẽ phiền mà ch.ết, y không muốn ch.ết sớm.
Cho nên y lập tức rời Thiên Ưng Bảo, bất chấp tất cả, thẳng tiến đến chỗ của Lam Diệc Yên.
Lam Diệc Yên nhìn thấy y vô cùng giật mình, quay đầu muốn đi vào trong phòng.
Cao Dật Ngọc bắt lấy tay hắn, mất đi lý trí mà nói một tràng dài, đem tâm tình của y bộc bạch, “Ta đây cả đời chưa từng tạ tội bất luận kẻ nào, mà ngay cả Nhị ca của ta kiếm tiền cho ta ăn chơi, ta lại ngỗ nghịch hắn nữa, ta cũng không có nói tạ tội với hắn, tuy rằng trong lòng ta kính nể vi nhân (cách đối nhân xử thế) của nhị ca, nhưng luôn miệng mắng hắn là thương nhân mùi tiền đầy người. Lòng tự trọng của ta càng ngày càng cao, từ nay về sau cũng không trước bất cứ ai xin lỗi, ngươi là nam nhân duy nhất ta nguyện ý, cho nên ta chỉ nói một lần, ngươi phải nghe kỹ – Thực xin lỗi.”
Lam Diệc Yên bị y dọa đến choáng váng, Cao Dật Ngọc còn chưa ngừng nói tiếp: “Thực xin lỗi, ta ác độc mắng ngươi, ta xấu xa đã lừa gạt ngươi, ta cũng làm tổn thương lòng ngươi, ta từng châm chọc ngươi, ta còn không có lương tâm muốn hại ch.ết ngươi, hôn nay ta xin lỗi ngươi, về sau ta tuyệt đối sẽ không nói xấu ngươi. Xin ngươi, lần sau gặp ta được không? Không gặp ngươi, làm cho ta ngủ cũng không yên, trong lòng buồn bực vô cùng, còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ ta sớm ch.ết.”
Cao Dật Ngọc ngước đầu lên nhìn hắn, vừa mới xin lỗi một tràng dài dằng dặng, cho nên chưa tới nhìn rõ hắn, vừa nhìn rõ, nhịn không được chửi ầm lên: “Ngươi đang làm gì vậy? Không ăn cơm a? Gầy đến trơ xương thế này, sao ngươi không ăn cơm?”
Lam Diệc Yên không nói, Cao Dật Ngọc lập tức lý giải. “Đúng vậy, loại cơm nuôi heo nuôi nuôi chó này, ta cũng sẽ không ăn. Được, ta đưa ngươi đi ăn cái gì đó, ta tự mình xuống bếp nấu cho ngươi ăn, ngươi không biết tay nghề của ta giỏi bao nhiêu đâu, người trong nhà của ta nấu gì, cũng phải xem tâm tình của ta như thế nào, một năm ta hiếm khi xuống bếp một lần.”
Không để ý phản đối của Lam Diệc Yên, Cao Dật Ngọc kéo hắn chạy tới chợ lần trước.
Y nện bạc xuống, bao một tiểu ***, một canh giờ trong trù phòng, từng món ăn được đưa lên bàn Cao Dật Ngọc nấu xong lập tức cùng Lam Diệc Yên ăn cơm, còn không ngừng gắp thức ăn vào bát của hắn, có thể nói là chăm sóc đầy đủ.
Lam Diệc Yên chưa từng được che chở ôn nhu như vậy, vốn hắn chưa từng thấy quyết tâm của Cao Dật Ngọc, từ lúc từng câu từng câu Cao Dật Ngọc nhẹ nhàng nói xin lỗi, hơn nữa Cao Dật Ngọc đối với hắn ôn nhu như thế, gương mặt đằng sau mặt nạ của hắn bất giác hồng lên, lúc Cao Dật Ngọc đưa hắn về, đã quá nửa đêm.
“Ngày mai ta đưa ngươi đi chơi.”
Lam Diệc Yên có chút do dự nói: “Thật sự ngày mai ngươi sẽ đến chứ?”
Cao Dật Ngọc nhìn hắn đối với mình không chút tin tưởng, y không trả lời, ngược lại nắm lấy cánh tay của Lam Diệc Yên, kéo lại gần, Lam Diệc Yên cơ hồ muốn ngã trên người y. Cao Dật Ngọc mềm nhẹ nói: “Không biết vì cái gì, hôn nay nhìn ngươi, chẳng những không biết là ngươi xấu, chỉ cảm thấy được ngươi rất đẹp mắt.”
(Cái đó đó là đã yêu thì nhìn cái gì xấu cũng thành đẹp =)))
Khuôn mặt che khuất của Lam Diệc Yên, có cái gì là đẹp chứ? Cao Dật Ngọc nói lời này hoàn toàn không phù hợp nguyên tắc của họa sĩ, trên thực tế, Lam Diệc Yên mang mặt nạ chỉ có bốn chữ để hình dung ‘xấu xí muốn ch.ết’. Nhưng sau khi Lam Diệc Yên nghe xong lời y, chính là si ngốc nhìn Cao Dật Ngọc.
Cao Dật Ngọc nhẹ nhàng kéo Lam Diệc Yên sát một chút, ước định cùng hắn. “Ngày mai nhất định ta sẽ tới, chờ ta.”
Ngày thứ hai, Cao Dật Ngọc lại mang theo Lam Diệc Yên đến chợ loạn hoảng, vốn dĩ y là thiên tài ăn chơi, mang theo Lam Diệc Yên cái gì cũng không biết ăn chơi lại dễ như trở bàn tay.
Cả đời Lam Diệc Yên khó mà rời khỏi chỗ ở của hắn, càng chưa từng tới nơi náo nhiệt này, cho nên Cao Dật Ngọc mỗi lần dẫn hắn tới nơi náo nhiệt, đều thấy hắn hoa mắt hỗn loạn.
Cao Dật Ngọc tiêu tiền xa xỉ, đối với người y thích, tiền bỏ ra không chớp mắt, hiện tại tâm tư của y đều đặt trên người Lam Diệc Yên, y sợ y phục trên người Lam Diệc Yên vừa rách vừa cũ, liền quăng mấy chục lượng bạc, chọn vài món y phục mà y miễn cưỡng chấp nhận đưa cho Lam Diệc Yên, y cảm thấy Lam Diệc Yên rất gầy, liền buộc Lam Diệc Yên ăn nhiều một chút, Lam Diệc Yên ăn đến lúc no không ăn được nữa y mới dừng lại.
Trong chợ có nhiều trò chơi, y liền dạy từng trò từng trò cho Lam Diệc Yên chơi.
Chợ lúc đêm khuya, đều là sạp đánh bạc, vì thế Cao Dật Ngọc đưa Lam Diệc Yên đến chỗ đánh bạc.
Vận may của Cao Dật Ngọc vô cùng tốt, đổ đâu thắng đó, người của tác trang thấy cả hai bọn họ đều che mặt, không cho người khác thấy mặt, hơn nữa đổ lần nào cũng thắng, không khỏi ganh ghét nói: “Các ngươi che mặt làm gì? Là xấu quá đến không giống người, hay là làm chuyện không thiện lương gì, không dám để cho người ta thấy mặt?”
Dung mạo là nơi tự ti nhất của Lam Diệc Yên, hắn cắn môi, nhịn không được muốn quay mặt đi chỗ khác còn Cao Dật Ngọc này là hỗn thế ma vương, chỉ có hắn chiếm tiện nghi người khác, chưa từng để người nào chiếm tiện nghi y cả, huống chi là chọc đến y hiện tại một lòng muốn lấy lòng Lam Diệc Yên.
Y nắm chặt tay của lam Diệc Yên, không cho hắn quay đi chỗ khác, sau đó không thân thiện nói: “Ngươi là tên miệng chó không phun ra ngà voi! Bản đại thiếu gia là mỹ nam tử đệ nhị trên nhân gian, bên cạnh vị này đây là mỹ nam đệ nhất, chúng ta sợ vạn nhất lộ mặt, nhiều cô nương sẽ thầm mến chúng ta, chẳng phải là ngươi miệng chó ganh tị sao? Cho nên chúng ta mới che mặt, muốn cho ngươi bảo toàn tự tôn nam tính, ngươi không biết cảm tạ còn nhiều lời?”
Người của tác trang không nghĩ tới Cao Dật Ngọc lại nói lời khó nghe như vậy, thần sắc trên mặt liền khó coi. Hắn khiêu khích nói: “Ngươi nói ngươi là mỹ nam tử đệ nhị nhân gian, đưa mặt cho chúng ta coi, còn vị bên cạnh ngươi ăn mặc rách nát, còn nói hắn là mỹ nam tử đệ nhất nhân gian, thật không sợ người khác cười đến rụng răng sao?”
Lam Diệc Yên đã rời bỏ ý niệm trong đầu, nhưng Cao Dật Ngọc cầm tay hắn càng chặt hơn.
Y đưa Lam Diệc Yên đến chợ chính là muốn Lam Diệc Yên vui vẻ, sao có thể làm hắn không vui mà rời đi? Y lạnh lùng nói: “Bên cạnh ta vị công tử này dáng người đẹp, mặc cái gì cũng đẹp, như ngươi dáng người khó coi, mới muốn xuyên kim đái ngân thô tục không chịu nổi. Lộ diện cho ngươi xem cũng không có gì, nhưng ngươi liếc nhìn bọn ta, bọn ta đây không phải chịu thiệt?
Bên cạnh đám ngươi vây càng ngày càng nhiều, tác trang há có thể thua khí thế, hắn liền lấy ngân phiếu ra. “Đây là một trăm hai, ta cá là…”
“Ta phi! Vị bên cạnh ta chỉ đáng giá một trăm lượng sao?” Cao Dật Ngọc lấy một sấp ngân phiếu. “Ngân phiếu của ngân trang Cao gia mười vạn hai, nếu nơi này có một người làm nhục bộ dạng mỹ nam tử đệ nhị thiên hạ của ta đây, mười vạn hai ta dâng tặng, nếu không ai nói bộ dạng ta khó coi, ngươi học tiếng chó sủa mười tiếng cho ta, Đánh cuộc không?”
Bên cạnh kẻ hiểu chuyện kêu to: “Đương nhiên đánh, mười vạn hai, bất trám bạch bất trám.”
Người của tác trang gặp người có hỗ trợ, lập tức nói: “Đánh.”
Nghe vậy, Cao Dật Ngọc lột mặt nạ chính mình, bộ dạng y anh tuấn cao ngất, phong thái lóa mắt, dân chúng bình thường chưa từng nhìn thấy nhân vật nào đẹp như vậy, lập tức toàn bộ trợn mắt, không ai nói một câu ‘khó coi’.
Cao Dật Ngọc hừ nói: “Thế nào, tác trang?”
Vẻ mặt của tác trang đỏ bừng, nhưng nguyện chịu thua, hắn đành phải học tiếng cho sủa.
Kêu mười tiếng, người đứng xem cười vang, còn Lam Diệc Yên nhìn thấy thật sự có người học tiếng chó sủa, cũng không biết bất giác bật cười.
Cao Dật Ngọc tự xưng là mỹ nam tử đệ nhị nhân gian, mọi người đã thấy Cao Dật Ngọc, ai nấy đều nhìn qua Lam Diệc Yên bên cạnh Cao Dật Ngọc, đơn giản là Cao Dật Ngọc nói hắn là mỹ nam tử đệ nhất thế gian, tất cả mọi người rất muốn nhất đổ phong thái, hảo hảo đem Lam Diệc Yên quan sát từ đầu đến chân.
Lam Diệc Yên dáng người thon gầy, tuy rằng y phục cũ nát, nhưng khi gió đêm thổi qua, vạt áo của hắn lay động, xem ra cũng có phần ngọc thụ lâm phong, ở trong lòng mọi người đều đoán chừng không biết bộ dạng của hắn đẹp như thế nào.
Cao Dật Ngọc đương nhiên biết tâm tư của mọi người, nhưng y đem ngân phiếu mười vạn hai bỏ vào túi, kéo tay Lam Diệc Yên nói: “Vị mỹ nam tử đệ nhất thiên hạ này, cho dù có đưa ngàn vạn hai, cũng nhất định không cho nhìn mặt của hắn, các ngươi đừng nghĩ, chỉ có ta mới có thể nhìn mặt hắn.”
Mọi người phát tiếng thở dài thất vọng.
Cao Dật Ngọc kéo Lam Diệc Yên rời khỏi chợ, Lam Diệc Yên cảm tạ y vừa rồi giải nguy, nhẹ giọng nói: “Ngươi đối với ta thật tốt.”
“Còn chưa đủ tốt, ít nhất muốn dưỡng phì ngươi một chút, ngươi rất gầy. Còn nữa không cho ngươi ăn loại cơm thừa đem nuôi heo nuôi chó đó, ta nấu cơm cho ngươi ăn, vài bộ y phục này, chúng ta trở về mặc thử, về phần tên cẩu không có mắt kia, ngươi tuyệt nhiên không cần để ý tới, chỉ cần hét lên, vương bát đó chỉ biết hϊế͙p͙ thiện sợ ác.”
Bọn họ trở lại chỗ ở của Lam Diệc Yên, Cao Dật Ngọc nói: “Về sau không cần quay mặt đi, có thể nhìn chằm chằm về phía trước, chỉ cần ta còn ở một ngày, không để bất cứ kẻ nào coi khinh ngươi.”
Hoàn toàn bất giác lời nói của chính mình đối với Lam Diệc Yên hàm chứa cưng chiều nồng đậm, y cầm lấy y phục vừa mới mua hôm nay, “Ngươi cởi y phục ra, ta giúp ngươi mặc thử.”
Lam Diệc Yên chưa từng thay y phục trước mặt người khác, có chút sợ hãi rụt rè, còn Cao Dật Ngọc quen với đám nữ nhân, chuyện giúp nữ nhân thay y phục đã làm nhiều, tuyệt không cảm thấy chút nào là bất ổn cả, bất quá y thật ra chưa bào giờ giúp nam nhân thay y phục cả.
Cao Dật Ngọc muốn hắn xoay người, Lam Diệc Yên liền quay lại, Cao Dật Ngọc đem y phục của hắn từ bả vai chậm chậm cởi xuống, Lam Diệc Yên nửa thân trần đứng trước y, Cao Dật Ngọc nhìn sau lưng hắn, nhịn không được nói: “Lưng ngươi thật trắng.”
“Ta phơi nắng không đen, ở dưới mặt trời luyện công lâu, cũng không đen đi.”
“Nữ nhân nhất định hâm mộ ngươi ch.ết mất. Cởi quần ra, thử hết mớ này.”
Lam Diệc Yên ngượng ngùng cởi quần, nháy mắt Cao Dật Ngọc ngửi được một mùi, chịu không được liền nói: ” Thơm quá a, ngươi thoa cái gì, sao lại có hương này? Nghe thật dễ chịu.”
“Ta không thoa gì cả, có khi chảy mồ hôi, cũng là hương mồ hôi, chính ta cũng cảm thấy có chút kỳ dị.”
Cao Dật Ngọc ấn cánh tay của hắn, đặt lên trước mũi của mình, lần trước y đối với Lam Diệc Yên vừa hôn vừa cắn, chỉ cảm thấy toàn thân Lam Diệc Yên đều là hương khí, nguyên bản tưởng đó là ảo giác *** đốt người của chính mình, giờ mới biết là không phải, bởi cánh tay của Lam Diệc Yên thật sự có mùi, hơn nữa mùi này làm cho người ta thư sướng không dứt.
Cao Dật Ngọc nhìn Lam Diệc Yên, đôi môi mềm mại của hắn hơi mơ mở, lộ ra hàm răng như ngọc bên trong tinh mâu của hắn như thu thủy, trong con ngươi thiên biến vạn hóa, Cao Dật Ngọc chưa thấy bất cứ kẻ nào có ánh mắt như hắn.
Y ngồi bên chân của Lam Diệc Yên, trên tay đang cầm chính là cánh tay của lam Diệc Yên, trong lòng y xuân tình dấy lên, bỗng nhẹ nhàng cắn cánh tay Lam Diệc Yên một cái, lực đạo không mạnh, trong mắt xuất hiện vẻ mặt khiến người ta cảm thấy cháy lửa.
Đôi môi đỏ tươi của Lam Diệc Yên run run, nhưng không có cự tuyệt khiêu khích của Cao Dật Ngọc, Cao Dật Ngọc theo cánh tay hắn, hôn hắn, sau đó dần dần hôn lên vai, mỗi lần hôn đều khẽ cắn.
Con ngươi của Lam Diệc Yên lộ ra xuân sắc, môi run rẩy càng lợi hại hơn, ngay cả thân thể hắn cũng run rẩy theo, nhưng hắn vẫn không kháng cự đẩy ra.
“Thân thể của ngươi đẹp quá.”
Trước kia Cao Dật Ngọc nói câu kia với bất cứ nữ tử nào cũng có ba phần giả dối, nhưng đối với Lam Diệc Yên lại vô cùng chân thành.
Thân thể của lam Diệc Yên trắng noãn như tuyết, không chút tỳ vết, làn da mềm sáng, thoạt nhìn như ngọc sáng bóng, hơn nữa làn hương bay đến, khiến cho Cao Dật Ngọc mê muội không ngừng hôn cắn.
Lam Diệc Yên rốt cuộc đứng không nổi, ngã vào lòng của Cao Dật Ngọc, bị y thận trọng ôm lấy, y phẩy tóc rối của hắn, ʍút̼ hôn bờ môi của hắn.
Lam Diệc Yên hơi giãy giụa tứ chi, Cao Dật Ngọc chỉ cảm thấy hương thơm tứ phía, y tách đùi của Lam Diệc Yên ra, hôn lên vết sẹo trên đùi. “Đây không phải là vết thương khi ngươi đi hái mận sao?”
Lam Diệc Yên nhắm chặt mắt, không chịu trả lời, Cao Dật Ngọc khẽ cười, đùa giỡn nói: “Mận kia rất ngọt, không biết làn da ngươi có ngọt hơn hay không?”
Lam Diệc Yên run lên, nếu cởi mặt nạ, tất có thể thấy khuôn mặt đỏ lên của hắn.
Cao Dật Ngọc ở trên vết sẹo cắn một cái, lực đạo tuy không nặng, nhưng là đùi non da thịt vô cùng non mềm, sao có thể chịu nỗi cái gặm cắn của Cao Dật Ngọc.
Lam Diệc Yên khẽ kêu một tiếng, tiếng rên của hắn khiến cho Cao Dật Ngọc một trận co giật, dục vọng trong lòng khi nghe đến tiếng rên mê người này, trào dâng không dứt…