Chương 1
Nếu nói nơi náo nhiệt nhất ở trên thế gian này, đương nhiên ngoại trừ Tô Hàng của Giang Nam ra, thì phải kể đến kinh thành dưới chân thiên tử.
(Tô Hàng gồm Giang Tô, Tô Châu, Hàng Châu)
Sự phồn hoa náo nhiệt của kinh thành không phải nơi khác có được, mà ngay cả vương công quý trụ cũng rất nhiều, ở trên đường mà không cẩn thận đụng phải người, có thể đó chính là con của đại quan nào đó.
Trong kinh thành không chỉ văn nhân tập trung, mà ngay cả mức độ thương nghiệp phát đạt ở cả nước cũng là hạng nhất hạng nhì hơn nữa có nhiều ngoại nhân đến kinh thành khai mở nhãn giới, cho nên thương nghiệp mua bán nơi này rất hưng thịnh, một gian cửa hiệu nhỏ đã có giá trị không nhỏ, nếu có người có thể có cửa hiệu ở cả một con phố, thì giá trị con người này không thể coi thường.
Ở trong kinh thành có một người ‘không người không biết không người không rõ’, người này họ Trần. Họ của hắn cũng thật bình thường, tên cũng rất bình thường, gọi là Sinh Tài, nhưng ở trong kinh thành nhắc đến Trần Sinh Tài, ai ai đều biết.
Vì sao? Bởi cửa hàng ở nơi kinh thành náo nhiệt này phân nửa là của hắn, có thể nói là một phú ông có của tính tình hắn thích làm việc thiện, hàng năm trên danh sách người đầu tiên tiếp tế bần cùng nhất định là tên của hắn, cho nên hắn là một người vừa có của, vừa cực đắc nhân duyên.
Diện mạo của Trần Sinh Tài so với bình thường hơi kém một chút, hắn có một khuôn mặt tròn rất lớn, chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung bình phàm vô kì (tầm thường không có gì đặc sắc) bộ dạng người lại thô thô tráng tráng, nếu không phải trên mặt thường mang nụ cười, thì tướng mạo này của hắn thật sự xấu xí, cứ tin với diện mạo của hắn mà đi trên đường nhất định không ai dám nhìn hắn một cái.
Nhưng là người quen biết với hắn, nhất định cũng biết được Trần Sinh Tài này là người tốt tuy bộ dạng không được dễ nhìn, nhưng hắn lấy nương tử có thể nói là mỹ nhân tuyệt sắc như thiên tiên, lần đầu nhìn thấy dung mạo của nàng nhiều người đã bị nàng làm mê muội đến ngẩn ra đứng tại chỗ, không một chút động đậy.
Mặc dù Trần Sinh Tài gia tài vạn bạc, bộ dạng người không đẹp, có thể nào lại lấy được mỹ nữ thiên tiên như vậy? Nữ nhân xinh đẹp như thế này đồng ý khuất dưới thân đó, nếu không phải ham phú quý, nhất định là muốn mưu tài hại mệnh, chiếm đoạt gia tài của Trần gia.
Cho nên lúc Trần Sinh Tài lấy nữ nhân này, đừng nói thân thích trong nhà hắn phản đối, mà ngay cả trong phố phường cũng lời đồn đầy trời. Nhưng Trần Sinh Tài đối với nữ nhân này là nhất kiến chung tình, thế nào cũng không chịu lấy người khác, nếu bảo hắn lấy nữ nhân khác, thì tính tình luôn tốt của Trần Sinh Tài sẽ cáu kỉnh.
Cô nương xinh đẹp này có cái họ kỳ quái, nàng họ Đàm, tên gọi Đàm Vận Nguyệt, nàng là cô nương Trần Sinh Tài vô tình gặp ở bờ sông. Khi đó lần đầu tiên Trần Sinh Tài nhìn thấy cô nương này, mới gặp đã cảm mến, đối với cô nương này nhiều lần cầu thân, còn cô nương này chưa bao giờ đối với hắn có sắc mặt tốt, thậm chí còn muốn hắn tránh xa một chút, đừng cản trở tầm mắt của nàng.
Trần Sinh Tài không chịu thua, cuối cùng cô nương xinh đẹp này không chịu nổi quấy rầy của hắn mới đồng ý gả cho hắn, nhưng vẫn lạnh như băng với hắn bất quá Trần Sinh Tài lại càng yêu thương nàng hơn, đừng nói vàng bạc tài bảo trên đời này, mà ngay cả ánh trăng trên trời kia cũng đồng ý hái xuống cho nàng. Rốt cuộc bọn họ bên nhau lâu dần, Đàm Vận Nguyệt cuối cùng cũng có chút tình cảm với Trần Sinh Tài.
Đàm Vận Nguyệt không còn cha mẹ, chỉ còn một đệ đệ là Đàm Thiên Diễn.
Đệ đệ này mới xuất hiện ở kinh thành chưa bao lâu, thì trở thành chủ đề của kinh thành, bởi vì Đàm Vận Nguyệt nếu được xưng là xinh đẹp vô song, bộ dạng của đệ đệ của nàng Đàm Thiên Diễn kia chính là phong lưu phóng khoáng, ít có người nào có thể sánh được, phong độ của y tuấn nhã bất quần, nhất là mở miệng đều trêu ghẹo người, không nữ nhân nào không tới tay, đừng nói đãng phụ *** oa lại càng dễ dàng bị y câu trên tay, mà ngay cả trinh tiết liệt phụ nhìn đến nụ cười khiêu khích của hắn cũng không kiềm được tim đập nhộn nhạo.
Nhưng rất ít người biết được điều này nếu không phải là người trong giang hồ, Đàm Thiên Diễn là một trong mười cao thủ trong chốn võ lâm nếu là người có hơi biết võ học, nhất định nghe qua đại danh của Đàm Thiên Diễn.
“Tỷ phu, huynh thấy chỗ này thế nào? Trước có núi, sau có nước, ta thỉnh nhân gia (có thể là thầy phong thủy) đến xem, cũng biết được nơi này phong thủy vô cùng không tệ, đệ nghĩ thi cốt của cha mẹ đệ dời tới nơi này.”
Người nói chuyện mi dài mắt thanh, ấn đường rộng, trên khuôn mặt anh tuấn phi phàm có biểu cảm đứng đắn, người này chính là Đàm Thiên Diễn hoa tâm đại thiểu nổi danh ở kinh thành, đồn là cô nương nào mà được y liếc mắt một cái, ít nhất nửa ngày không thở được.
Trần Sinh Tài nhìn mảnh đất hoang này, vị trí mảnh đất hoang này có nước từ trên núi chảy xuống, phong cảnh tú lệ thật xinh đẹp không sai, thích hợp đem tổ tiên an táng ở đây.
Hắn gật đầu. “Nếu tỷ tỷ ngươi gật đầu đồng ý, ta đây cũng không có ý kiến gì.”
Đàm Thiên Diễn nói: “Tỷ tỷ ở trong miếu cầu phúc tiêu tai cho cha mẹ đệ, ít nhất mười lăm ngày sau mới có thể trở về, như vậy không trúng ngày tốt mà chúng ta tính, có thể sẽ chậm một chút tỷ tỷ có nói nếu tỷ phu vừa lòng, nàng cũng không có ý kiến gì, tỷ phu, chỉ cần huynh đồng ý là được.”
“Được, vậy an táng ở đây.”
Đàm Thiên Diễn sau khi được đáp án, trên mặt lộ nụ cười, “Chúng ta trở về đi, tỷ phu.”
Trần Sinh Tài gật gật đầu, hắn vừa mới xoay người, bỗng nhiên khẽ kêu lên, cong người xuống đè chân của mình.
Đàm Thiên Diễn thấy hắn bỗng nhiên cúi đầu, hoảng sợ. “Làm sao vậy? Tỷ phu.”
Nhìn thấy trong ống quần của Trần Sinh Tài có một con bò cạp nhỏ màu tím, lông dài thô, liền hối hả chạy đến, còn Trần Sinh Tài sợ đến sắc mặt trắng bệch.
Đàm Thiên Diễn cũng nuôi qua độc vật, nhưng chưa thấy loại bò cạp màu tím này bao giờ, vừa nhìn đã biết nó có kịch độc. Y lập tức phong trụ huyệt đạo trên chân của Trần Sinh Tài, nhưng Trần Sinh Tài đã chống đỡ hết nổi đã té xỉu trên đất.
Đàm Thiên Diễn cả người toát mồ hôi lạnh, ngay cả sinh mệnh của chính y có gặp nguy hiểm, thì y cũng không khiếp sợ như vậy.
Thứ nhất, y chưa từng thấy loại chất độc này, bất quá chỉ cắn một chút, nháy mắt khiến cho một nam nhân ngã xuống. Thứ hai, y thật sự tôn kính tỷ phu, không hy vọng tỷ phu mà y tôn kính lại ch.ết oan ch.ết uổng như vậy.
“Tỷ phu?” Đàm Thiên Diễn ngay cả tiếng gọi cũng đã run rẩy, bởi Trần Sinh Tài đã muốn bế thượng nhãn tình (nhắm mắt lại), sắc mặt trở nên tái nhợt, đó là người ch.ết, hoặc sắc mặt của người sắp ch.ết. Trong tay của Đàm Thiên Diễn không mang dược vật, y phải quay lại Trần gia lấy, nhưng y lại không thể di chuyển Trần Sinh Tài, để tránh nọc độc phát tán nhanh. Cho nên y nhanh chóng quyết định, phong trụ đại huyệt của Trần Sinh Tài, không chút do dự chạy về Trần gia.
Huýt sáo, một thiếu niên ăn mặc quái dị đẩy xe, đối với nơi ở rộng lớn của Trần gia lên lời bình luận: “Nhà ngươi còn lớn hơn nhà ta!”
Trần Sinh Tài được đặt trên chiếc xe đẩy bị bỏ, cứ như vậy mà đi trên phố về được tới nhà.
Về đến cửa, phó nhân của Trần gia nhìn thấy bộ dạng mặt xám mày tro của lão gia, kinh ngạc nói: “Lão…Lão gia…Ngươi thế nào…”
“Này, nói lời vô bổ, không thấy lão gia nhà ngươi ngay cả đứng cũng không được sao? Mau đỡ hắn xuống, đưa vào phòng cho hắn ngủ một giấc, cam đoan ngày mai không có chuyện gì.”
Thiếu niên này nói chuyện có điểm kiêu ngạo vênh mặt hất hàm sai khiến, nhưng vì dường như khẩu khí chế nhạo kia của hắn, ngược lại làm cho người ta cảm thấy hắn rất đáng yêu, cũng không có cảm giác bị làm nhục.
Phó nhân vốn không chú ý đến hắn, nhưng hắn mới nói chuyện như vậy, phó nhân mới đưa mắt nhìn.
Mới liếc một cái, phó nhân liền trợn mắt há hốc đứng trân tại chỗ.
Vì bộ dạng của thiếu niên này phi thường tuấn mỹ đáng yêu, tóc dài vừa đến chân, hai mắt linh hoạt có thần, xứng trên khóe miệng với nụ cười đáng yêu, nói bao nhiêu cũng không hết cái đáng yêu kia hơn nữa bên má có cái lúm đồng tiền ngọt ngào kia, quả thực mê ch.ết người không đền mạng, chỉ cần là mắt của người, không bị hắn làm cho mê đảo chỉ sợ rất ít.
Hắn thấy phó nhân nhìn không chớp mắt, cười nói: “Này, ta biết bộ dạng dễ nhìn, nhưng ngươi nhìn nữa, mắt sẽ rơi xuống đó.” Thu lại nụ cười, hắn nhẹ trách mắng: “Còn không nhanh đỡ lão gia nhà ngươi vào, lão gia nhà ngươi toàn thân không có khí lực, nhìn nữa, lão gia nhà ngươi sẽ bị cảm lạnh đấy.”
“Phải… được…”
Tuy rằng thiếu niên tuấn mỹ đáng yêu, nhưng vẻ mặt khi nói lời giáo huấn lại khá uy nghiêm. Phó nhân bị khí thế của hắn làm khiếp sợ, thế nên theo lời của hắn, nhanh nâng Trần Sinh Tài dậy, không nghĩ tới thiếu niên này cũng không phải người của Trần gia, chính mình căn bản không cần nghe lời của hắn sai bảo.
Mới đưa Trần Sinh Tài đến đại sảnh, Đàm Thiên Diễn vội vàng tiêu soái từ trong ra. Y nhìn thấy Trần Sinh Tài, giật mình nói: “Tỷ phu? Đệ vừa lúc mang theo dược chạy đến tìm huynh, huynh thấy thế nào…”
Trần Sinh Tài hữu khí vô lực nói: “Ta được tiểu ca này cứu, hắn đưa ta trở về –”
Nói tới đây, Trần Sinh Tài liền mất tiếng, Đàm Thiên Diễn vội vàng đỡ lấy hắn, cho hắn một viên dược hoàn bổ tinh đề thần, lại lấy nước cho Trần Sinh Tài uống.
Sau khi Trần Sinh Tài uống nước ừng ực, người mới dần dần có chút tinh thần.
“Tỷ phu, huynh thấy tốt chút nào không?”
“Là tiểu ca này đã cứu ta…” Trần Sinh Tài gật đầu, chỉ vào một thiếu niên tiến vào phòng, không cần chủ nhân thỉnh, liền tự động ngồi lên ghế.
Bất quá nói tự động tự phát là cách nói khéo, trên thực tế, thiếu niên này thật sự kiêu ngạo quá tự mình ngồi xuống, căn bản không đem chủ nhân để vào mắt.
“Vậy sao? Vậy phải hảo hảo cảm ơn người ta.”
Đàm Thiên Diễn ngước đầu nhìn thiếu niên, vừa thấy không khỏi sửng sốt, bởi thiếu niên nhất thủ chi giáp, cũng đang nhìn y. Nhìn thấy Đàm Thiên Diễn đang nhìn mình, ánh mắt của hắn chớp chớp hắc bạch phân minh đối với Đàm Thiên Diễn xinh đẹp hết sức.
Động tác nháy mắt này thật sự đáng yêu, hơn nữa linh khí bức người, Đàm Thiên Diễn thốt lên: “Hài tử thật tuấn.”
Lời nói của Đàm Thiên Diễn, làm cho thiếu niên rất thích. Thiếu niên thế nhưng lại đứng lên, đi đến phía trước, đứng trước mặt của Đàm Thiên Diễn nói: “Đa tạ lời khen, ta biết mình xinh đẹp.” Hắn vỗ vỗ vai của Đàm Thiên Diễn, nói lời an ủi y: “Bất quá ngươi cũng đừng tự ti bộ dạng của mình không bằng ta, bộ dạng của ngươi coi như không tệ, chỉ kém ta một chút thôi.”
Đàm Thiên Diễn bị động tác vừa khờ dại vừa ngây thơ cùng lời nói của thiếu niên này chọc đến bật cười, thế nhưng y lại không giận thiếu niên này đã hạ thấp y, ngược lại còn cười đứng đắn trả lời: “Ta cũng đa tạ lời khen của ngươi. Tiểu ca, xin hỏi ngươi từ đâu đến đây?”
“Ta từ Miêu Cương tới. Ta họ Cao, gọi là Cao Dật Linh, cha mẹ ta đã ch.ết từ lâu, ta muốn đến kinh thành tìm chuyện phân soa.”
Trần Sinh Tài cảm kích hắn cứu tánh mạng của mình, lập tức mở miệng nói: “Tiểu ca, ngươi đi ra bên ngài, có nguyện vọng gì chưa đạt, ta có thể giúp ngươi hoàn thành.”
Cao Dật Linh cười ngọt ngào nói: “Thật sự nguyện vọng gì cũng được sao? Ngươi sẽ không đổi ý chứ?”
“Đương nhiên là không, ở trong phạm vi ta có thể làm được là được.”
Cao Dật Linh nhắm vào Đàm Thiên Diễn, đưa ra điều kiện: “Được, ta đây muốn làm phó nhân thiếp thân của người này.”
Không chỉ Trần Sinh Tài khiếp sợ, mà ngay cả Đàm Thiên Diễn cái tên bị chỉ cũng ù ù cạc cạc.
Cao Dật Linh cười lại càng đáng yêu chỉ vào Đàm Thiên Diễn. “Đàm Thiên Diễn, ngươi là mỹ nam tử đệ nhất kinh thành, ta đối với danh tiếng này cảm thấy rất không sảng khoái. Ta Cao Dật Linh cảm thấy trên thế gian này thì ta xinh đẹp nhất, không ai xinh đẹp hơn ta, cho nên ta quyết định muốn khiêu chiến với ngươi chúng ta đánh cuộc bốn tháng, xem ai câu dẫn nhiều cô nương nhất, người đó thắng, nhưng là ngươi có tiền, ta không có tiền, vì phòng ngừa ngươi dùng tiền gian dối, cho nên mỗi ngày ta phải cùng một chỗ với ngươi, để ngừa ngươi dùng thủ đoạn xuất hạ tam lạm.”
Cao Dật Linh hạ chiến thư quả thật quái lạ, dù sao hắn cùng Đàm Thiên Diễn căn bản là hai loại nam tử khác nhau.
Đàm Thiên Diễn trưởng thành có lực hấp dẫn, nữ nhân nhìn thấy y chắc chắn đỏ bừng cả mặt, tim đập cuồng đập, y căn bản không cần dùng bạc cũng có thể làm cho lòng của nữ nhân cam tâm tình nguyện yêu thương nhớ nhung.
Còn bộ dạng Cao Dật Linh thanh tú đáng yêu, nữ nhân nhìn thấy hắn, chỉ sợ sinh ra tình mẫu tử ôn nhu, chỉ muốn hảo hảo chiếu cố hắn, hắn cùng Đàm Thiên Diễn tranh nữ nhân, quả thật là chuyện buồn cười nhất thế gian.
Trần Sinh Tài hiển nhiên không biết nên xử lý thế nào cái loại chuyện hoang đường nhất trên đời này, Đàm Thiên Diễn thì lại cười ha ha thoải mái.
Y đánh giá tinh tế Cao Dật Linh từ đầu đến chân, ngay cả lòng bàn chân cũng không chừa, lại sờ sờ đầu của Cao Dật Linh như sờ đầu của tiểu hài tử, đưa mặt đến gần khuôn mặt đáng yêu vô cùng của Cao Dật Linh, nói ra lời mà người bình thường cũng phải thẹn thùng đỏ mặt: “Tiểu quỷ, ngươi xác định là lông ở nơi đó của ngươi đủ dài chứ?”
( =)) anh Diễn đúng là quỷ, anh thật là thô bỉ.)
Không ngờ Cao Dật Linh chẳng những không đỏ mặt, cùng không thẹn thùng, ngược lại miệng lải nhải tinh quái với Đàm Thiên Diễn, cười rộ lên lúm đồng tiền bên môi tựa nư đóa hoa nở rộ xinh đẹp. “Ngươi muốn tự mình kiểm tr.a không? Ta sợ ngươi sẽ tự ti mà muốn đào hố chôn mình.”
( Pé Linh cũng là đồ quỷ không hơn không kém =)), đúng là nồi nào vung đó =)))
Đàm Thiên Diễn sửng sốt, không ngờ hài tử này lại có phản ứng đáng yêu như thế, y nở nụ cười rực rỡ. “Không tồi, ngươi đủ cơ trí.”
Cao Dật Linh cười thật tự đắc. “Ta còn có rất nhiều ưu điểm ngươi không biết đâu?”
Hắn cơ trí như vậy lanh lợi như vậy, làm cho Đàm Thiên Diễn chỉ đối với nữ nhân mới có hứng thú giờ lại có chút hứng thú đối với hắn. Y hỏi: “Ngươi rất thông minh, ngoại trừ ngươi biết tên của ta, ngươi còn biết chuyện gì nữa?”
“Ta biết ngươi muốn thành thân. Nghe nói người ngươi muốn thành thân là mỹ nữ đệ nhất kinh thành, là nữ nhân của thượng thư gì đó nàng cao nhã hào phóng, toàn bộ người ở kinh thành đều nói các ngươi là trai tài gái sắc, quả thật là trên trời một đôi, dưới đất một cặp.”
“Ngươi điều tr.a thật rõ ràng!” Nói đến tân nương sắp vào cửa của y, trên mặt của Đàm Thiên Diễn lộ ra nét tươi cười.
Cao Dật Linh thấy y lộ nét tươi cười, biểu cảm thoáng chốc ảm đạm xuống, lộ vẻ mặt ta đây còn biết rất nhiều, bất quá lời nói này hắn không phải lời lấy lòng: “Ta còn biết ngươi có một tỷ tỷ, tính tình của tỷ tỷ ngươi rất xấu, động một tí là tức giận, bất quá bộ dạng nàng cực kỳ xinh đẹp. Nguyên nhân nàng gả cho tỷ phu ngươi là bởi nàng hận cực kỳ một thương nhân Tô Châu, cũng chính là minh chủ võ lâm hiện tại —–”
Cao Dật Linh mới nói đến đây, Đàm Thiên Diễn liền dùng lực kéo tay của Cao Dật Linh, biểu cảm trên mặt vừa rồi từ ôn hòa biến thành nghiêm khắc. “Tốt lắm, ta nghe đủ rồi! Ta ở nhờ tại nơi của tỷ phu, làm sao dùng tôi tớ, ta cũng không phải là phú gia nổi danh. Tỷ phu nơi này nếu có thiếu người, ngươi đương nhiên có thể lưu lại, nếu không thiếu người, ta cũng lưu không được ngươi.”
“Ngươi dữ cái gì? Ta lại không có nói sai, tỷ tỷ ngươi nàng a, không phải ta đã nói, tính tình nàng rất xấu. Người kia ở Tô Châu có thích nàng hay không, là chuyện của người ta, trong lòng nàng thầm nghĩ muốn trả thù người ta, ngay cả bây giờ bụng to, có con với tướng công của mình, lại còn muốn trả thù người ta, cũng không nhìn tướng công của mình yêu thương mình rất nhiều, thật là có phúc mà không biết —–”
“Câm mồm.” Đàm Thiên Diễn phi thường tôn trọng tỷ phu của mình, tuy rằng tỷ tỷ không thương tỷ phu, nhưng y cũng không hy vọng tỷ phu nghe được những chuyện đau lòng này. Y nổi giận nói: “Ta không biết ngươi nghe chuyện quái quỷ này ở đâu, nếu để ta biết ngươi lén truyền bá lời đồn này, hủy hoại tình cảm của tỷ tỷ và tỷ phu của ta, ta liền rút gân, lột da của ngươi.”
Cao Dật Linh hừ một tiếng, “Ngươi không thu ta làm phó nhân, ta sẽ ra đường rêu rao, ta muốn nói cho mọi người biết nếu ngươi thu ta làm phó nhân, hảo hảo thương ta, ta đây liền ngậm chặt miệng, một chữ cũng không nói.”
Đàm Thiên Diễn không giận mà lại cười, nhưng sắc mặt của y tái xanh: “Lá gan của ngươi cũng lớn lắm, dám uy hϊế͙p͙ ta?”
“Uy hϊế͙p͙ ngươi thì thế nào? Vương pháp nào có ghi là ta không thể uy hϊế͙p͙ Đàm Thiên Diễn? Nếu lời nói của ta, dù cho ta có phạm pháp, nếu không thì dựa vào cái gì ta không thể uy hϊế͙p͙ ngươi?”
Lời nói oai luận (nói méo mó) này của hắn cũng coi như tinh thải (tuyệt luân), hơn nữa lời của hắn nghe lại chấn chấn hữu từ, biểu cảm nhất định ta không sai lại khiến người ta muốn đánh hắn một quyền.
Trần Sinh Tài vừa rồi trúng kịch độc, thân thể còn vô cùng suy yếu, cho nên mười câu của bọn họ nói có đến hơn tám câu không lọt đến tai hắn. Hắn suy yếu nói: “Nếu người muốn tới Trần gia ta làm phó nhân, vậy kêu tổng quản an bài…”
Xem ra Trần Sinh Tài rất mệt, sắc mặt kém như vậy, Đàm Thiên Diễn không muốn cùng Cao Dật Linh nói lời vô ích.
Y đỡ lấy Trần Sinh Tài lo lắng nói: “Tỷ phu, ta đỡ ngươi vào nghỉ ngơi.” Sau đó dữ tợn liếc Cao Dật Linh một cái, ý bảo hắn tốt nhất nên câm cái miệng. “Đợi lát ta kêu tổng quản an bài công việc cho ngươi.”
“Chán ghét, chán ghét ch.ết đi được, tại sao có thể như vậy? Theo lý, Đàm Thiên Diễn vừa nhìn thấy ta đây nam hài tuấn mỹ phích lịch vô địch thiên hạ, phải nhất kiến chung tình với ta ta đây đáng yêu như vậy ngọt ngào như vậy, hắn vừa nhìn thấy ta sao có thể không mê thượng ta? Hắn có chuyện gì xảy ra?”
Hắn càng mắng càng giận, mắng càng lớn hơn: “Hừ, ngay cả người đẹp như ta đây cũng không biết thưởng thức, hỗn đản, nữ nhân thượng thư kia có gì tốt, vừa nhìn đã biết là loại giả mù sa mưa, nhắc tới nàng có gì mà vui vẻ chứ, càng dám làm vẻ mặt cười đến vui vẻ như vậy, giống như nữ nhân kia trong lòng hắn rất quan trọng.
Chán ghét, đều là Đàm Thiên Diễn làm hại, nếu hắn không lộ cái cười vui vẻ như vậy, ta cũng không tức giận đem bản tính lộ ra, ta nhất định sẽ vẫn cười ngọt ngào với hắn, làm cho hắn cảm thấy ta rất đáng yêu, thật thông minh, sau đó chậm rãi câu hồn của hắn, làm cho ánh mắt của hắn không ly khai ta.”
Nói xong, giọng của Cao Dật Linh nhỏ dần: “Cũng qua ba ngày, Đàm Thiên Diễn cũng không muốn tìm ta. Ta đây là cổ độc sư hàng đầu của Miêu Cương, lại như bụi đời ven đường đứng lau cái bàn này, tay của ta nếu làm việc nặng sẽ thô đi, Đàm Thiên Diễn phải lấy cái gì đến bồi thường? Đàm Thiên Diễn, ngươi thật ngu ngốc!”
Mắng với mắng căn bản vô tể vô sự, Cao Dật Linh lộ vẻ mặt khổ sở, hắn đến Trần gia bị phân công việc lau chùi phòng ốc, đừng nói là làm phó nhân của Đàm Thiên Diễn, ở đây ba ngày, ngay cả Đàm Thiên Diễn cũng không thấy.
Lúc này phía sau có người vỗ vỗ hắn, đồng thời quát: “Tiểu tử nhà ngươi, ai cho ngươi làm công việc của ta? Còn làm cho tổng quản điều ta đi hốt phân. Lá gan ngươi cũng lớn lắm, ngươi cho ta đi hốt phân —-” Cao Dật Linh vừa quay mặt lại, tâm tình của hắn không tốt, cho nên sắc mặt khó coi cực điểm, nhưng vẫn không bớt đáng yêu.
Đối phương vừa rồi còn hùng hùng hổ hổ, nhìn thấy Cao Dật Linh xoay đầu lại, kinh diễm vô cùng đến nhiểu nhão nước miếng.
Cao Dật Linh nhìn cũng không thèm nhìn hắn, ghét nói: “Xin ngươi đó, lau nước miếng đi được không? Khó coi ch.ết đi được, ngươi tám trăm năm chưa thấy mỹ nam tử sao? Cẩn thận nhìn đến rớt tròng mắt xuống đó.”