Chương 3: Yêu hơn
"Ôi, chàng công tử của tôi ơi! Bị lừa rồi thấy sao hả? Còn ngu ngốc đứng đó làm gì! Biến xa tôi đi!"
"Ôi, tội nghiệp! Mối tình đầu...yêu thật...rồi bị đá..."
"Bị đá...Là bị đá! Haha..."
"Aaaaa!" Lâm bật dậy sau giấc mơ vừa rồi. Thái độ của Mây Trắng hôm đó làm anh nhớ về quá khứ của mình và những đêm gần đây còn gặp nhiều ác mộng. Vì vậy, ác cảm của anh với cô càng tăng thêm. Đồng hồ chỉ mới 5 giờ sáng, Lâm rời giường rồi đi thể dục. Vừa ra khỏi cửa anh đã nghe tiếng thì thầm. Là một cô gái. Điều này làm anh khó chịu và khẽ chau mày.
"Mẹ hả? Con nè! Không khí ở Hà Nội mát mẻ thật mẹ ạ! Làm con hít thở không ngừng luôn!" Mây Trắng ngồi bên ghế đá khẽ hít một hơi thật sâu, không khí lạnh ùa vào lồng ngực. Rất phiêu!
"Ừ. Có thể sắp tới mẹ sẽ ra Hà Nội vài ngày!"
"Thiệt hông mẹ?" Mây Trắng kích động bật người dậy nhảy nhảy vài cái.
"Thiệt mà! Tại công ty mẹ mới ra sản phẩm mới cần đi tiếp thị, mẹ cố tình đăng kí ở Hà Nội để ra gặp con đó! Thấy mẹ dễ thương chưa?"
"Quá quá quá quá dễ thương luôn. Khi nào mẹ ra đây con sẽ dắt mẹ đi chơi. Đi siêu thị mua đồ rồi cùng nấu ăn, đi chơi khu vui chơi, đi ăn kem...Nhiều lắm!" Mây Trắng kể hàng loạt ra như sợ kể chưa đủ không để ý đến Lâm đang khẽ cười bên đây.
Cô còn chưa ở Hà Nội được một tuần đấy! Làm sao biết rành đường mà cứ kể như...thánh phán!
"Ờ, con đã ra Hà Nội thì đi gặp ba đi!"
Nghe vậy Mây Trắng lặng người đi, như người hết năng lượng thả người xuống ghế lần nữa.
"Con không thích ông ta đâu, ổng bỏ con với mẹ đi lấy người khác rồi, lưu luyến chi mẹ à!" Mây Trắng nói, giọng điệu nhẹ nhàng khó mà biết được cơn tức giận đang kiềm nén trong lòng cô.
Thì ra cô cũng tội nghiệp như vậy... Sâu trong lòng Lâm dấy lên một sự thương cảm, bỗng dưng cái ác cảm trong lòng anh với cô lại giảm xuống nhiều hơn hẳn. Vì mãi suy nghĩ nên anh không để ý Mây Trắng đang dần bước đến trước mặt để rồi phải đứng trước cô với vẻ mặt xấu hổ của một người nghe trộm.
"Ừm..ừm.." Lâm đằng hắng phá tan cái sự im lặng đến ngột ngạt. Thấy anh, Mây Trắng cũng khá ngạc nhiên, cô gái định mở lời bắt chuyện nhưng nghĩ đến mối quan hệ của hai người đành im lặng và né người qua định đi vào nhà.
"À...Này..này...Mây Trắng...." Nghe Lâm gọi tên mình, cô gái quay người lại hỏi:"Gì vậy?"
"Ăn sáng chưa? Đi ăn với tôi không? Dù gì thì cô vẫn chưa thạo đường ở đây mà..." Sau đó là một hồi im lặng lúng túng.
"Ờ....Thì đi..." Mây Trắng khá ngạc nhiên trước lời mời song cô vẫn đồng ý để mọi người không phải quá căng thẳng với nhau...
Đó là một quán ăn nhỏ gần bờ hồ, thế nên không khí có phần mát mẻ và trong lành.
"Cô ơi, cho con hai bát phở đầy đủ."
"Một tô không hành nha cô!" Mây Trắng bổ sung rồi liếc nhìn Lâm và nói:"À...cái này...tôi không biết ăn hành..."
"Vậy...sao cả tuần nay cô không nói để Bảo và Hân nấu ăn không bỏ hành vào?" Lâm thắc mắc.
"À...cái này hả? Là vì...tôi cảm thấy mình đã ở nhờ nhà người ta nên không nên đòi hỏi nhiều...với lại...là..."
"Là mối quan hệ của chúng ta không tốt phải không?" Mây Trắng chứ kịp nói xong Lâm đã chen vào giúp cô đỡ khó xử anh tiếp:"Cái này cũng tại tôi, vì lần đầu gặp mặt mà đã tạo cho cô ấn tượng xấu rồi. Xin lỗi nhé!" Vừa lúc cô chủ quán mang tới hai phần thức ăn tránh cho cả hai không khí ngượng ngịu.
"Ờ, ăn thôi!" Mây Trắng nói nhẹ nhàng. Nhưng vấn đề ở đây là cả hai bát đều có hành trên mặt nước, có lẽ cô chủ không nghe rõ lời cô nói.
"Để tôi..." Vừa nói Lâm vừa kéo bát của cô về phía mình, nhanh nhẹn lấy thìa cẩn thận vớt từng miếng hành trên mặt bát. Ôi, hành động này làm cô gái nhỏ cảm động quá! Cô vẫn còn mơ màng thì Lâm đẩy bát qua:"Này, ăn đi!"
"Hả! Ừm." Ai đó ngượng ngùng cuối xuống ăn mà không để ý là chàng trai vẫn còn đang nhìn mình chăm chú.
Nhìn cô ăn cũng ngon thật đấy, tự nhiên cảm cảm thấy no lây luôn rồi. Tự nhiên cảm thấy...cô gái này... đáng yêu hơn. Anh đột nhiên không còn một chút nào ghét cô nữa, ngược lại còn...yêu hơn. Thật kì lạ!?