Chương 366: Tần Phượng đề cử

Chỉ cần Bành Viễn Chinh trở thành Ủy viên thường vụ Quận ủy, hắn có thể tiến cử Lý Tuyết Yến, và thông qua Lý Tuyết Yến tiếp tục hoàn thành quy hoạch tổng thể của hắn đối với thị trấn Vân Thủy. Ảnh hưởng của hắn chỉ có tăng thêm chứ không giảm đi. Tương lai, khi thị trấn Vân Thủy nhập vào quận mới Tân An, hắn lại có thể rộng đường tiến thoái.


Bành Viễn Chinh xoay người vào trụ sở Quận ủy, đi thẳng lên văn phòng của Tần Phượng ở lầu ba.


Cửa phòng làm việc của Tần Phượng mở rộng, Tần Phượng đang đứng trước cửa, mỉm cười ngắm nhìn Thẩm Ngọc Lan chăm sóc một chậu lan điếu ( ) xanh mượt. Nghe tiếng bước chân, cô ngẩng lên nhìn, thấy là Bành Viễn Chinh, khóe miệng không kìm nổi hiện lên nét tươi cười. Cô nhẹ nhàng đứng dậy, mỉm cười, nhìn Bành Viễn Chinh gật đầu, rồi quay về bàn làm việc.


Thẩm Ngọc Lan để chậu lan điếu xuống, khẽ cười nói:
- Bí thư Bành tìm Bí thư Tần có việc?
- Ừ, tôi báo cáo công tác với Bí thư Tần.
Bành Viễn Chinh gật đầu cười với Thẩm Ngọc Lan, rồi đi thẳng vào văn phòng của Tần Phượng, thuận tay đóng cửa lại.


Mùa xuân tháng ba, nhiệt độ đang ấm dần lên, sự sống tràn trề khắp nơi. Tần Phượng bỏ đi trang phục mùa đông dày cộm, Tần Phượng chỉ mặc một bộ quần áo dệt màu tím nhạt mỏng manh, bộ ngực cao vút, tóc búi lên, được chải rất cẩn thận, trên khuôn mặt quyến rũ được trang điểm rất nhẹ, ẩn hiện nét tươi cười. Cô thả lỏng người tựa vào lưng ghế, khóe miệng thanh tú hơi nhếch lên, ngắm nhìn Bành Viễn Chinh đang thong thả đi tới.


Bành Viễn Chinh bị cô nhìn chăm chú, cảm thấy hơi lúng túng. Hắn hiếm khi cầu người giúp đỡ, hơn nữa lần này còn liên quan đến con đường làm quan riêng tư của mình, trong lúc nhất thời cũng không biết làm sao mở lời.


available on google playdownload on app store


Bành Viễn Chinh đến vì việc gì, đương nhiên Tần Phượng hiểu rõ. Mà cho dù Bành Viễn Chinh không đến, cô cũng định, trong hội nghị thường vụ Thành ủy ngày mai, sẽ đề cử Bành Viễn Chinh làm Ủy viên thường vụ Quận ủy, Trưởng ban Tuyên giáo. Chỉ có điều, giờ phút này, cô chợt muốn nhìn xem, một người cao ngạo như Bành Viễn Chinh sẽ cúi đầu trước mặt mình ra sao.


Bành Viễn Chinh ngồi trên sô pha, châm thuốc hít một hơi thật sâu, cố gắng cân bằng tâm trạng hơi lúng túng của mình.
Đột nhiên Tần Phượng đứng dậy bước tới, chỉ vào phía dưới mặt bàn, ra hiệu có gạt tàn thuốc lá, sau đó cô mở cửa sổ ra.


Xoay người lại, cô khoanh tay trước ngực, mỉm cười nhìn Bành Viễn Chinh, thản nhiên nói:
- Tôi còn phải tổ chức một cuộc họp. Nếu đồng chí Viễn Chinh không có việc gì, vậy thì về trước đi.


Bành Viễn Chinh cắn chặt răng, chợt đứng dậy nhìn vẻ mặt "trêu chọc" của Tần Phượng, biết chắc chắn là cô biết ý định của mình, hắn có lên tiếng hay không, không quan trọng lắm. (sic!) Bằng trực giác, hắn biết Tần Phượng nhất định sẽ đề cử hắn.


Nghĩ đến đây, môi hắn hơi mấp máy, rồi im lặng quay người rời đi, một câu cũng không nói!
Tần Phượng kinh ngạc, không khỏi lắc đầu cười khổ:
- Cậu cứ như vậy mà đi sao?
Bành Viễn Chinh không dừng bước, chỉ ngoái lại nói một câu hời hợt:


- Bí thư Tần bận rộn, đợi khi nào lãnh đạo có thời gian rảnh, tôi lại đến báo cáo công tác với lãnh đạo.


Thấy Bành Viễn Chinh thà rằng cứ như vậy bỏ đi, chứ nhất định không "cúi đầu" nói vài lời mềm mỏng với mình, Tần Phượng có phần xấu hổ giậm chân, hứ một tiếng. Tuy nhiên cô không thật sự tức giận. Nên tiến cử thì cô vẫn sẽ tiến cử. Thứ nhất bởi vì Bành Viễn Chinh thích hợp với vị trí này, cô và Tống Bính Nam đã ngầm trao đổi thống nhất với nhau; thứ hai, trong chuyện cô trở thành Ủy viên thường vụ Thành ủy, cô cũng nợ Bành Viễn Chinh một chút ân tình và bây giờ cô phải trả. Về yếu tố thứ ba, liên quan tới nỗi niềm phức tạp ở sâu trong đáy lòng cô, khó dùng lời mà miêu tả được.



Sáng hôm sau, Bành Viễn Chinh định ra ngoài, vừa tới hành lang thì chợt thấy xe của Trịnh Anh Nam tiến vào trụ sở chính quyền thị trấn. Hắn nhíu mày, không quay lại phòng làm việc mà đi đến phòng làm việc của Lý Tuyết Yến. Lý Tuyết Yến đang thẩm duyệt từng câu từng chữ trong bản dự thảo "Xây dựng và hợp nhất các trường học nhỏ ở nông thôn thị trấn Vân Thủy", thấy Bành Viễn Chinh bước vào, ngẩng lên cười nói:


- Viễn Chinh, xong việc rồi à? Tôi đang định tìm anh đây, tôi thấy bản dự thảo này khá ổn, có thể báo cáo lên quận.
- Tạm thời khoan hãy báo cáo, không thôi lại có chuyện.
Bành Viễn Chinh lắc đầu, vội vã nói:


- Tuyết Yến, cô ra ngoài giúp tôi, ngăn Trịnh Anh Nam của Dệt Phong Thái lại, tôi không muốn gặp cô ta!
Lý Tuyết Yến ngẩn ra, mỉm cười đứng dậy ra ngoài nhìn quanh, ra hiệu Bành Viễn Chinh tránh trong phong mình mà nghỉ ngơi.


Trịnh Anh Nam vội vàng lên lầu. Do thị trấn Vân Thủy và Dệt Phong Thái hợp tác, Trịnh Anh Nam đến trụ sở vài lần, không ít cán bộ biết cô. Vì vậy, thấy cô lên lầu, biết cô tìm Bí thư Bành, cũng không ai ngăn cản.


Trịnh Anh Nam thấy cửa phòng làm việc của Bành Viễn Chinh mở rộng, bên trong không có người, nhíu mày, xoay người đi đến phòng làm việc của Lý Tuyết Yến, gõ cửa.
Lý Tuyết Yến đang đứng dưới cửa sổ, thấy cô gõ cửa, liền mở ra, cười nói:
- Hóa ra là Trịnh tổng, mời vào!


Trịnh Anh Nam miễn cưỡng mỉm cười, không bước vào, đứng trước cửa hỏi:
- Chủ tịch Lý, Bí thư Bành có ở đây không?
- Bí thư Bành à, hình như Bí thư Bành lên thành phố tham gia hoạt động gì đó của Hội liên hiệp thanh niên rồi, tôi cũng không rõ lắm!
Lý Tuyết Yến cười cười.


Trịnh Anh Nam ồ một tiếng, thất vọng hỏi tiếp một câu:
- Chủ tịch thị trấn Lý, không biết khi nào Bí thư Bành về?
- Tôi cũng không biết chính xác, có lẽ chiều nay, nhưng cũng có thể sáng mai.
Lý Tuyết Yến duỗi duỗi tay ra:
- Nếu Trịnh tổng có việc, có thể nói trước với tôi.


Trịnh Anh Nam thở dài, lắc đầu:
- Được rồi, Chủ tịch thị trấn Lý, cảm ơn cô. Tôi sẽ quay lại tìm Bí thư Bành sau.


Trịnh Anh Nam nói xong xoay người rời đi, có thể thấy cô đang rất vội vàng nôn nóng. Nếu như chỉ là đôi bên hợp tác, nhờ Lý Tuyết Yến chuyển lời cũng không có gì, nhưng hôm nay Trịnh Anh Nam tới vì chuyện Dệt Phong Thái đưa ra thị trường, làm sao có thể nói với Lý Tuyết Yến?


Chuyện đưa ra thị trường đột nhiên bị trì hoãn, dù ở Thủ đô không nói là không được, nhưng cứ kéo dài vô thời hạn thế này, có thể sẽ thất bại. Trịnh Phong Thái nóng lòng như lửa đốt, gần như mỗi ngày bảo Trịnh Anh Nam hai ba lần gọi điện thoại cho Bành Viễn Chinh, nhờ hắn hỗ trợ, nhưng thái độ của Bành Viễn Chinh cứ lập lờ nước đôi, hoặc không nhận điện thoại của cô.


Bất đắc dĩ Trịnh Anh Nam đành phải tìm tới tận nơi, nhưng vẫn tốn công vô ích. Cô thấy cửa phòng làm việc của Bành Viễn Chinh mở rộng, biết chắc chắn hắn không đi đâu xa, có lẽ đang trốn tránh ở đâu đó.


Trịnh Anh Nam xuống lầu, chui vào xe của mình, nhưng không lái đi ngay. Một lát sau, cô nhìn qua cửa kính xe, thấy Bành Viễn Chinh cùng Lý Tuyết Yến ra khỏi phòng làm việc, không khỏi tức tối ấn ấn còi xe liên tục, phát ra tiếng kêu cao vút chói tai.


Bành Viễn Chinh giật mình, quay lại nhìn xuống lầu, thấy xe Trịnh Anh Nam chưa đi, hơi nhếch mép một cái.


Hắn không muốn gặp Trịnh Anh Nam, là vì việc đưa Dệt Phong Thái ra thị trường xảy ra tình huống bất ngờ. Do lãnh đạo tiếp nhận vụ này đột nhiên chuyển đi, lãnh đạo mới chưa tới nhận công tác, đương nhiên việc này bị gác lại. Nếu Bành Viễn Chinh muốn thúc giục xử lý, chỉ có thể nhờ Phùng Bá Đào ra mặt. Phùng Bá Đào chịu giúp hay không là một chuyện, nhưng nếu Phùng lão biết, nhất định sẽ không hài lòng




Hội nghị thường vụ Thành ủy đang tiến hành. Thật ra đề tài thảo luận chủ yếu không phải là điều chỉnh cán bộ, mà là bố trí công tác tổng thể năm nay. Nhưng trước đó, việc bố trí công tác được thông qua một cách nhaah chóng thuận lợi, trong khi việc tuyển chọn cán bộ lại dẫn tới tranh luận xôn xao, như thể đây mới là trọng điểm của hội nghị.


Điều chỉnh cán bộ quận huyện, càng dễ khiến lãnh đạo thành phố tranh chấp hơn so với điều chỉnh cán bộ các ban ngành trực thuộc. Nói chung, chỉ cần nhân vật số một Thành ủy không có thái độ rõ ràng, không trực tiếp cất nhắc chọn người, những lãnh đạo là Ủy viên thường vụ khác sẽ nhân cơ hội tiến cử cán bộ có quan hệ với mình.


Đây không chỉ là một quá trình tranh giành lợi ích mà còn là một quá trình thỏa hiệp để đi tới sự cân bằng. Bất kể tranh luận gay gắt cỡ nào, cuối cùng đều có thể đưa tới một kết quả mà tất cả mọi người có thể chấp nhận được.


Lúc đầu, khi đề cử vài cán bộ quận huyện, bởi vì thấy rõ ý đồ của Đông Phương Nham, Tống Bính Nam trực tiếp nêu tên, các Ủy viên thường vụ khác, kể cả Chủ tịch thành phố Chu Quang Lực đều không phản đối. Nhưng tới khi đề cử hai vị trí Phó chủ tịch huyện và Ủy viên thường vụ quận Tân An kiêm Trưởng ban Tuyên giáo, Chu Quang Lực bắt đầu ra tay, mà mấy Ủy viên thường vụ thuộc phe của ông ta cũng kẻ xướng người họa.


Đông Phương Nham nhíu mày, ông ta vốn nghĩ Chu Quang Lực sẽ phản đối mạnh mẽ những người được đề cử ở phần đầu hội nghị, nhưng Chu Quang Lực không co phản ứng gì, cho đến lúc đề cử hai vị trí mà Đông Phương Nham không coi trọng, Chu Quang Lực lại đột nhiên làm khó dễ.


Đối với hai vị trí này, nhất là đối với vị trí Ủy viên thường vụ quạn Tân An kiêm Trưởng ban Tuyên giáo, Chu Quang Lực tỏ rõ thái đọi muốn giành bằng được, khiến Đông Phương Nham hơi do dự. Dù ông làm Bí thư Thành ủy, nhân vật số một của thành phố Tân An, nhưng đôi lúc cũng phải nhân nhượng một số lợi ích, vì đại cục và vì thể diện các thành viên trong bộ máy. Nếu ông nắm hết quyền hành, rất dễ khiến Chu Quang Lực có phản ứng mạnh.


Thấy Đông Phương Nham có dấu hiệu nhượng bộ, đương nhiên Phó bí thư Thành ủy Hàn Duy và Trưởng ban Thư ký Thành ủy Trần Ngôn Hề cũng muốn "lui", dù sao, Bành Viễn Chinh không phải là người của họ, không đáng vì vậy mà trở mặt với Chu Quang Lực, nhân vật số hai thành phố. Tống Bính Nam cuống lên, Tần Phượng nhíu mày. Tuy nhiên cô là Ủy viên thường vụ trẻ tuổi, tuy không phải xếp hạng chót, nhưng muốn tranh đấu với một Chủ tịch thành phố như Chu Quang Lực thì chưa đủ sức.






Truyện liên quan