Chương 373: Tạp niệm

Chu Đại Dũng cười ha hả, vỗ vai Bành Viễn Chinh, hai người sóng vai nhau bước đi. Phòng họp tại lầu ba tòa nhà Quận ủy và UBND quận, tức là phòng họp chuyên dụng của Ủy viên thường vụ quận ủy. Những công tác quan trọng, bổ nhiệm và miễn nhiễm cán bộ, quyết sách công tác của Quận ủy Tân An đều ở trong này.


Tần Phượng bước chân vội vàng. Cô trở về phòng làm việc của mình.
Tô Vũ Hoàn chậm rãi bước theo, khóe mắt nhìn theo Ủy viên thường vụ quận ủy, Chánh văn phòng Quận ủy Thì Đại Kiến, trong lòng âm thầm chấn động.
Thành ủy tiến hành điều chỉnh bộ máy Quận ủy, y lại bị rơi xuống hai bậc.


Ngô Quân Tiết là Trưởng ban Tuyên giáo, là Phó chủ nhiệm Phòng Nghiên cứu Chính sách của UBND thành phố, cán bộ cấp phó huyện, lại là tâm phúc của Chủ tịch thành phố Chu, xếp hạng trước y, y cũng không có ý kiến. Nhưng Bành Viễn Chinh lại là một cán bộ đặc biệt cất nhắc, vừa mới tiến vào bộ máy, liền xếp hạng trước y, khiến trong lòng y có chút bất mãn.


(Phòng Nghiên cứu chính phủ ở thành phố Tân An là đơn vị cấp phó huyện. Phòng Nghiên cứu Thành ủy Tân An là đơn vị cấp chính huyện).
Đương nhiên, Thành ủy đã quyết định thì y không thể tránh được. Chỉ có điều ngoài mặt thong dong nhưng không che lấp được sự mất mát trong nội tâm.


Y thậm chí bởi vì vậy mà sinh ra cảm xúc oán giận không hiểu được với Tần Phượng. Y nghĩ rằng, đây là quyết sách của hội nghị thường vụ Thành ủy, khẳng định là có liên quan đến Tần Phượng đề nghị.


Tô Vũ Hoàn đúng là đã nhận ra được sự biến hóa trong tâm trạng của Thì Đại Kiến, khóe miệng hiện lên một tia nghiền ngẫm. Có thể lợi dụng được! Haha.
- Lão Thì, từ đây đến lúc họp còn mấy phút nữa, đến chỗ tôi nói chuyện một chút nhé?
Tô Vũ Hoàn mỉm cười mời:


available on google playdownload on app store


- Tôi có trà Long Tĩnh thượng đẳng, anh qua nếm thử xem.


Thì Đại Kiến là người của Tần Phượng. Bình thường rất ít lui tới với Tô Vũ Hoàn. Y đột nhiên mở miệng mời, Thì Đại Kiến cảm giác bất ngờ, nhưng do dự một chút rồi vẫn gật đầu đồng ý, quay đầu lại, cùng Tô Vũ Hoàn nói nói cười cười bước vào văn phòng của Tô Vũ Hoàn.


Tô Vũ Hoàn văn phòng tại lầu hai, Tần Phượng là ở lầu ba. Lầu hai chủ yếu là văn phòng của các lãnh đạo UBND quận. Mà lầu ba là dành cho các lãnh đạo quận ủy. Thì Đại Kiến văn phòng của mình tại lầu ba. Ban tổ chức cán bộ Quận ủy ở lầu bốn. Ban Tuyên giáo thì ở lầu năm.


Chủ tịch quận Cố Khải Minh trước đây từng có ý định xây dựng một tòa làm việc mới, khiến UBND quận và Quận ủy tách ra. Nhưng sau lại bị Bí thư Tần Phượng phủ định. Lúc kia, đúng lúc tỉnh thành phố nghiêm khắc quản lý việc các cơ quan chính đảng xây dựng tòa nhà làm việc, nên Tần Phượng không muốn đi ngược.


Khi bước vào văn phòng của Tô Vũ Hoàn, Khổng Tường Quân tự động đi pha trà cho hai người.
Tô Vũ Hoàn và Thì Đại Kiến ngồi đối mặt nhau, cười nói:
- Lão Thì, mời dùng trà. Loại trà này tôi mang từ thủ đô tới, tuyệt đối là cực phẩm chính tông, trên thị trường không có bán đâu.


Thì Đại Kiến mỉm cười:
- Cám ơn!
Thì Đại Kiến bưng tách trà sứ men xanh lên, nhấp một ngụm, không kìm nổi phải khen:
- Đúng vậy, trà ngon, mùi thơm dậy cả miệng.
Hai người cười nói, đề tài dần dần chuyển đến bộ máy điều chỉnh.
Tô Vũ Hoàn "ai" một tiếng:


- Đồng chí Bành Viễn Chinh này thật sự là ngồi hỏa tiễn, một đường thẳng trời xanh. Tôi đã nhìn qua lý lịch của cậu ta. Từ nhân viên, làm chưa được nửa năm thì đề bạt lên làm Phó trưởng phòng, rồi Trưởng phòng. Sau đó xuống thị trấn làm Chủ tịch thị trấn, Bí thư. Hiện tại lại tiến vào Ủy viên thường vụ. Hai năm cấp Trưởng phòng liền đề bạt thành huyện phó, lại là thực chức. Ở thành phố chúng ta xem như là độc nhất.


Thì Đại Kiến vẻ mặt cứng đờ, khóe miệng nhếch lên, miễn cưỡng cười:
- Đúng vậy, cán bộ hậu bị trẻ tuổi, được Thành ủy coi trọng bồi dưỡng. Đề bạt thật sự quá nhanh. Tuy nhiên, Chủ tịch quận Tô cũng là tuổi trẻ tài cao.
Tô Vũ Hoàn thản nhiên cười nói:


- Vậy cũng không cách nào so sánh được. Tôi năm nay ba mươi tuổi, làm bốn năm chức huyện phó. Khi tôi hai sáu tuổi mới được đề bạt chức huyện phó, nhưng đồng chí Viễn Chinh thì mới hai ba. Còn thua nhiều lắm, không cách nào so sánh được.


Thì Đại Kiến trong lòng thầm than. Cậu hai sáu tuổi làm huyện phó còn không chịu. Bố đây hai sáu tuổi mới lên chức Trưởng phòng, ba mươi ba tuổi mới được đề bạt làm huyện phó. Đến hiện tại đã bốn mươi tuổi. Bảy năm làm cấp huyện phó. Đến nay chẳng những không có cơ hội cất nhắc mà còn bị người trẻ tuổi đè lên đầu khiến không thở nổi.


Tô Vũ Hoàn nhẹ nhàng quan sát cảm xúc biến hóa của Thì Đại Kiến, cười nói:


- Quận ủy vẫn muốn có được những đồng chí lão thành như lão Thì đây làm trụ cột vững vàng. Mấy hôm trước, Chủ tịch thành phố Chu đã nói với tôi. Bộ máy Quận ủy Tân An chúng ta là lão trung thanh ba giới kết hợp. Các người là đồng chí lão thành phải phát huy kinh nghiệm thật lớn đấy nhé.


Thì Đại Kiến than nhẹ một tiếng:
- Nhưng đồng chí trẻ tuổi thì còn có sức sống, chúng tôi chỉ là những đồng chí lão thành….


Thì Đại Kiến vừa muốn nói vài lời thì đột nhiên khóe mắt phát hiện Khổng Tường Quân đang từ hành lang đi tới thì lập tức dừng lại, dường như cũng ý thức được điều gì đó.
Y hớp vội ngụm trà, rồi đứng dậy cười nói:


- Chủ tịch quận Tô, bắt đầu họp rồi, tôi trở về chuẩn bị một chút.
Nói xong, Thì Đại Kiến liền quay đầu rời đi.
Nhìn theo bóng dáng của Thì Đại Kiến, Tô Vũ Hoàn nhẹ nhàng nhếch miệng.


Y cũng không nôn nóng lôi kéo Thì Đại Kiến. Y tin tưởng, thời gian lâu dài, Thì Đại Kiến sẽ bất hòa với Tần Phượng mà nhảy sang bên mình.
Bành Viễn Chinh đẩy cửa văn phòng Tần Phượng bước vào. Tần Phượng nhìn thấy hắn, hạ giọng nói:


- Viễn Chinh, tôi suy nghĩ một chút, không bằng rèn sắt khi còn nóng. Cậu hãy tranh thủ trong cuộc họp Hội nghị thường vụ ngày hôm nay đề xuất vấn đề của Lý Tuyết Yến. Tôi sẽ ủng hộ. Hôm nay nên định chuyện này đi, tránh cho đêm dài lắm mộng.
Bành Viễn Chinh gật đầu:


- Vâng, Bí thư Tần, tôi cũng nghĩ như vậy. Mặt khác, tôi còn có một chuyện, không biết có nên nói hay không?
Tần Phượng giật mình, chợt nhíu mày:
- Có phải là chuyện chỉnh hợp và xây dựng thêm trường tiểu học không?


- Vâng, là chuyện này. Phương án của chúng tôi đã trải qua trưng cầu ý kiến rộng khắp, cũng cùng với phòng Giáo dục quận kết nối nhiều lần đã đưa ra được bản dự thảo. Bất cứ lúc nào cũng có thể đầu nhập thực thi. Tôi không muốn kéo dài.


Bành Viễn Chinh thở phào một cái, lẳng lặng nhìn Tần Phượng, ánh mắt kiên định.
Tần Phượng do dự một chút, thở dài nói:


- Tôi chỉ là không rõ ràng, tại sao cậu lại cố hết sức làm cái việc không được lòng này. Cậu muốn quản việc giáo dục, muốn có thành tích, hiệu quả và lợi ích thì có thể xây mới hoàn toàn. Chỉnh hợp lại tất cả các trưởng tiểu học ở nông thôn liên lụy đến nhiều mặt. Hơn nữa, đầu nhập vào cũng rất lớn. Tài chính chính là một vấn đề.


- Hơn nữa, một khi làm không tốt, rất dễ xảy ra sự cố. Cậu cần suy nghĩ lại cho kỹ.
Bành Viễn Chinh ngưng giọng nói:


- Tôi đã suy xét lâu rồi, ý tưởng rất thành thục. Tôi cảm thấy chúng ta có năng lực xây dựng giáo dục, cấp cho dân chúng nền giáo dục tốt nhất. Trường học ở nông thôn điều kiện rất kém cỏi. Các phương tiện dạy học rất đơn sơ. Tôi chỉ là cố gắng thay đổi hiện trạng này.


Tần Phượng trầm mặc một lát, rồi phất tay:
- Vậy thì cậu cứ đề xuất. Nhưng cậu hãy làm tốt tư tưởng chuẩn bị cho việc này. Với loại chuyện như thế này, chỉ sợ đa số Ủy viên thường vụ quận ủy sẽ phản đối.
- Đừng lo, tôi có thể từ từ thuyết phục mọi người.
Bành Viễn Chinh mỉm cười:


- Chỉ cần Bí thư Tần không phản đối, tôi hy vọng nó có thể làm.
Tần Phượng ngẩng đầu nhìn hắn, thấy nét mặt hắn tự tin và nụ cười thản nhiên, trong lòng không khỏi âm thầm thở dài, thầm nghĩ, không biết sự tự tin này của hắn là đến từ bối cảnh năng lượng hay là trời sinh?


Nhớ tới năng lượng bối cảnh của Bành Viễn Chinh, trước mặt cô chợt hiện ra dung nhan mỹ mạo của Phùng Thiến Như, khiến cảm xúc cô đơn và u oán của cô bỗng chốc bừng dậy. Trong lúc nhất thời tinh thần có chút chán nản.


Cô hôm nay mặc một chiếc áo thun ngực thấp, lộ ra chiếc cổ trắng như tuyết và bộ ngực cao ngất, và đường cong mê người. Bành Viễn Chinh nhìn thấy khiến dục vọng trong lòng hắn lại phát ra ngoài.


Đối với sự quyến rũ và thành thục của Tần Phượng, Bành Viễn Chinh sức chống cự càng lúc càng thấp. Hắn tự hỏi mình không phải là đồ háo sắc, nhưng mỗi khi ngồi cùng một chỗ với Tần Phượng, hắn luôn sinh ra tạp niệm không hay. Loại tạp niệm này khiến hắn xấu hổ vô cùng.


Mà giờ phút này, hắn lại sinh ra một cảm giác mãnh liệt, muốn tiến lên ôm lấy Tần Phượng vào lòng.
Trên trán hắn rịn mồ hôi. Hắn đột nhiên bước đến, ánh mắt xẹt qua gương mặt buồn bã của Tần Phượng.


Làm như nhận thức được hơi thở gấp gáp của Bành Viễn Chinh, khuôn mặt xinh đẹp của Tần Phượng ửng đỏ, tay chân có chút luống cuống.


Cô theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn Bành Viễn Chinh, ánh mắt phức tạp. Mà Bành Viễn Chinh thì không tự chủ được nhìn lại. Hai ánh mắt đụng nhau, khó có thể dùng lời để hình dung tình cảm mãnh liệt đến cỡ nào.


Trong lúc nhất thời ý loạn tình mê, khi Tần Phượng tỉnh lại thì cô đã bị Bành Viễn Chinh ôm vào lòng, hai tay siết chặt, gần như sắp sửa hòa tan cô ra thành nước.


Cô chưa kịp kinh hô hoặc có phản ứng gì thì đôi môi lạnh lẽo của mình là bị một bờ môi khác trùm lấy. Bành Viễn Chinh không khống chế được bàn tay của mình, ngựa quen đường cũ, xuyên qua lớp áo của cô cẩn thận đặt lên một bên của bộ ngực. Cả người Tần Phượng run lên, hoàn toàn mềm nhũn trong vòng tay cứng rắn của chàng thanh niên trai trẻ. Đột nhiên, tiếng giày cao gót của Thẩm Ngọc Lan vang lên, nhắc Tần Phượng đã đến giờ họp. Hai người vội vàng tách nhau ra. Tần Phượng đỏ bừng mặt, quay đầu đi. Còn Bành Viễn Chinh thì miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh.


Thẩm Ngọc Lan gõ cửa.
Tần Phượng xấu hổ liếc nhìn Bành Viễn Chinh, ra hiệu hắn khẩn trương ngồi vào ghế salon. Khi Bành Viễn Chinh đã ngồi xong xuôi thì lúc này cô mới thở phào một cái, thản nhiên nói:
- Vào đi.
- Bí thư Tần, đã đến giờ họp rồi.
Thẩm Ngọc Lan kính cẩn cười.


- Ừ, tôi biết rồi. Tôi đang cùng Bí thư Bành có một số công tác muốn nói. Hội nghị chậm lại mười phút.
Tần Phượng phất tay nói.






Truyện liên quan