Chương 386: Người phụ nữ đầy tham vọng
- Chuyện này gác lại, không đề cập tới nữa. Tôi hy vọng tất cả giáo viên có thể an tâm công tác, giáo dục các em thật tốt. Các vị đều là người có văn hóa, có trình độ học vấn, tôi sẽ không nói nhiều lời, chỉ nhấn mạnh một chút, sau này, có vấn đề gì, trước hết phải phản ánh theo đúng trình tự, không nên dùng phương pháp bãi khóa, khiếu nại cực đoan!
Công tác trước đây của đồng chí Hậu Dẫn Sơ, ở thị trấn cơ bản tán thành. Nhưng chuyện lần này, đồng chí phải gánh vác trách nhiệm của một lãnh đạo! Đương nhiên, thị trấn cũng không muốn đồng chí suy nghĩ tiêu cực, trước khi hiệu trưởng mới đến nhậm chức, đồng chí cần phải nắm chắc công tác quản lý trường học.
Thị trấn sẽ tổ chức cạnh tranh làm hiệu trưởng, mời các giáo viên toàn quận tham gia! Công tác cụ thể do Bí thư Chử và Chủ tịch thị trấn Quý phụ trách. Đương nhiên, các giáo viên đang ngồi đây, nếu cảm thấy mình đủ điều kiện, cũng có thể ghi danh!
Hắn vừa nói xong, mọi người dưới đài liền xôn xao bàn luận. Tuy trung học Vân Thủy chỉ là một trường ở thị trấn, nhưng xét về quy mô, thiết bị, phương tiện thậm chí số lượng học sinh và số lượng giáo viên, cũng không kém so với trường trung học ở quận bao nhiêu, mà "tài lực, vật lực" hàng năm, càng không phải là con số nhỏ. Cái gọi là "có người, có quyền lực", vị trí hiệu trưởng của trường, vẫn đáng để mơ ước.
Nhưng Âu Dương Minh Đào và Tiết Diệu, do tham gia bãi khóa, biết mình không còn cơ hội, dù có ghi danh cũng vô ích. Trong quận đã sớm biết tên tuổi của họ qua vụ bãi khóa, làm sao họ còn dám ra tranh chức hiệu trưởng?
Trương Oánh lại vẫn ngồi thẳng tắp, ngực phập phồng như sóng dậy, ánh mắt lóe ra tia sáng nóng bỏng, cô nhìn thẳng vào Bành Viễn Chinh trên đài, khóe miệng thoáng hiện vẻ suy tính phức tạp.
Họp ở trường trung học Vân Thủy xong, Bành Viễn Chinh không quay về thị trấn, mà đi thẳng đến tập đoàn dệt Phong Thái .
Xe của hắn bị bảo vệ ngăn lại ngoài cổng, không cho vào. Bảo vệ khăng khăng bảo Bành Viễn Chinh muốn tìm ai thì gọi điện thoại, để người đó ra tiếp.
Lái xe họ Hoàng bất mãn trách cứ:
- Cậu có biết đây là ai không? Đây là Ủy viên thường vụ Quận ủy Bành!
Bảo vệ bĩu môi, thầm nghĩ: thật vớ vẩn, đi trên chiếc Santana cũ nát, còn dám xưng là lãnh đạo Quận ủy!
Cũng khó trách, chiếc xe của Bành Viễn Chinh thật sự quá cũ, lại xơ xác do hắn chạy tới chạy lui ở nông thôn và công trường cả ngày.
Lão Hoàng thấy bảo vệ không cho đi, rất giận dữ, vừa định làm ầm lên, Bành Viễn Chinh phất phất tay, mở cửa xuống xe, đi tới cửa phòng bảo vệ gọi điện cho Trịnh Anh Nam.
Không bao lâu sau, Trịnh Phong Thái và hai vợ chồng Trịnh Anh Nam vội vã từ trên lầu đi xuống. Lưu Quang chạy về phía cổng, còn cách thật xa đã quát lên:
- Còn không mau mở cổng ra cho xe Bí thư Bành vào!
Trong thoáng chốc thấy ba người Trịnh Phong Thái chạy ra, bảo vệ đã biết không ổn, y luống cuống vội nhấn nút mở cánh cửa chạy bằng điện, toét miệng cười bảo lão Hoàng lái xe vào.
Bành Viễn Chinh cũng không chấp nhặt với một bảo vệ, hắn mỉm cười, đứng tại chỗ, đợi đến khi ba người Trịnh Phong Thái chạy gần đến, mới bước tới vài bước.
Trịnh Phong Thái cười ha hả, đưa tay bắt tay Bành Viễn Chinh:
- Bí thư Bành, khách quý tới đây! Hoan nghênh Bí thư Bành đến Phong Thái kiểm tr.a chỉ đạo công tác!
Bành Viễn Chinh cười cười:
- Hôm nay tôi tới đột ngột, không làm phiền các vị là may lắm rồi!
- Bí thư Bành nói gì vậy, chúng tôi muốn mời lãnh đạo đến mà còn không có cơ hội kìa! Bí thư Bành, mời vào!
Lưu Quang cười xòe tay mời Bành Viễn Chinh vào.
Vào đến văn phòng của Trịnh Phong Thái, sau vài câu xã giao, Bành Viễn Chinh liền đi thẳng vào vấn đề.
- Trịnh đổng, hôm nay tôi đến có hai chuyện. Thứ nhất, hồ sơ đưa ra thị trường của Tập đoàn dệt Phong Thái đã được phê duyệt, hiện đang ở trên tay tôi.
Bành Viễn Chinh mở cặp công văn, lấy tập hồ sơ đưa cho Trịnh Anh Nam. Trịnh Anh Nam hết sức vui mừng, tay hơi run run. Trịnh Phong Thái cũng đứng vụt dậy, đi nhanh tới.
Hai cha con xem hết tập hồ sơ, thấy con dấu của các bộ và Ủy ban Trung ương đỏ tươi trên giấy trắng mực đen, kích động đến mức suýt rơi lệ.
Để Dệt Phong Thái đưa ra thị trường, họ chạy vạy gần hai năm, chậm chạp không có kết quả. Bây giờ, rốt cuộc đã xong, làm sao họ không kích động? Đưa ra thị trường, không chỉ có thể thu hút vốn đầu tư, còn có thể đưa Dệt Phong Thái lên một cấp bậc cao hơn, mấy chữ "doanh nghiệp đưa ra thị trường" thật sự là những chữ vàng!
- Trịnh đổng, ở trên thông báo, vài ngày nữa thông báo sẽ được đưa xuống, coi như tôi báo tin vui trước với mọi người.
Bành Viễn Chinh cười, nhận lấy điếu thuốc Lưu Qung đưa, châm lên.
Trịnh Phong Thái nắm tay Bành Viễn Chinh thật chặt:
- Bí thư Bành, cái ơn này không lời nào cảm tạ hết được! Sau này Bí thư Bành có gì cần chỉ bảo, cứ nói, tập đoàn Phong Thái chúng tôi không chối từ nhảy vào dầu sôi lửa bỏng!
Bành Viễn Chinh cười nhẹ:
- Không cần phải nhảy vào dầu sối lửa bỏng đâu! Tôi có chuyện muốn trao đổi với Trịnh đổng một chút đây.
- Bí thư Bành, xin chỉ thị!
Thái độ của Trịnh Phong Thái càng thêm kính cẩn.
Tô Vũ Hoàn lấy được tin tức nhà nước tạm dừng phê duyệt cho các xí nghiệp dệt đưa ra thị trường, nhưng y vạn lần không ngờ là Bành Viễn Chinh đã tiến hành việc này trước đó khá lâu. Nếu Bành Viễn Chinh chậm một bước, có khả năng không làm được. Vả lại, trong chuyện này cũng có phần may mắn. Tân lãnh đạo của cơ quan phê duyệt vừa đến nhậm chức, người của Phùng gia đã tìm đến tận cửa, hơn nữa, lãnh đạo tiền nhiệm đã phê rồi, vị lãnh đạo này đương nhiên không dám đắc tội với nhiều người, liền thuận nước đẩy thuyền. Vài ngày trước, thủ tục phê duyệt đã kết thúc, Phùng Thiến Như phái người đặc biệt đưa tới. Chỉ là do Bành Viễn Chinh có ý đồ riêng, tạm thời không công bố ra ngoài, cũng không tiết lộ ngay với người nhà họ Trịnh.
Lúc gần chạng vạng tối, trụ sở Dệt Phong Thái đột nhiên vang lên tiếng pháo giòn giã, tất cả công nhân viên chức tụ họp trong sân nhiệt liệt chúc mừng, không khí khá náo nhiệt.
***
Chồng của Trương Oánh là cán bộ thủy lợi Hoàng Đào. Trương Oánh về đến nhà, thấy Hoàng Đào ddang chăm chú xem ti vi, cảm thấy bực bội, vừa cởi áo khoác vừa phàn nàn:
- Cả ngày anh chỉ biết xem ti vi! Xem người ta kìa, không phải vội vàng đi kiếm tiền thì cũng nhanh chóng thăng quan phát tài! Nhưng anh thì ngược lại, đi làm chỉ uống trà đọc báo, về nhà lại uống trà xem ti vi, chẳng có tiền đồ gì!
Hoàng Đào nổi danh "thờ bà", mà Trương Oánh cũng nổi danh mạnh mẽ, cứng rắn, ở bên ngoài đã như vậy, về nhà càng không cần phải nói.
Rõ ràng, đây không phải lần đầu tiên Trương Oánh quở trách y, Hoàng Đào không chú ý, tiếp tục xem ti vi.
Mắt Trương Oánh lóe sáng lên, ngồi trên sa lon, khẽ nói:
- Em nói chuyện nghiêm túc với anh đây này! Hậu Dẫn Sơ bị miễn chức rồi, hiện giờ thị trấn muốn chọn một hiệu trưởng mới.
Hoàng Đào kinh ngạc:
- Sao, em muốn làm hiệu trưởng à? Anh khuyên em hãy thôi đi, em vừa mới cầm đầu gây rối, lãnh đạo thị trấn rất phiền, đừng tự làm mất mặt!
Trương Oánh xì một tiếng:
- Anh thì biết cái gì? Em đi đầu là vì quyền lợi hợp pháp của mọi người! Em làm chuyện ngay thẳng, chính nghĩa, vừa rồi không phạm pháp, không làm loạn kỷ cương, sợ cái gì?
Mình đi biếu xén Bí thư Bành đi, lần này đối với em là một cơ hội.
Trương Oánh nói xong, lấy từ trong túi một phong bì đã chuẩn bị sẵn, bên trong có một ngàn tệ, đưa tới:
- Anh đi giúp em, chạy chọt một chút!
Hoàng Đào giật nảy người như bị rắn cắn, rụt tay lại, lắc đầu nguầy nguậy:
- Anh không làm được chuyện này! Em cứ yên ổn làm cái việc dạy học của em không tốt sao? Làm hiệu trưởng làm cái gì? Đưa tiền cho lãnh đạo là đút lót, là trái pháp luật đấy!
- Anh thật là vô dụng!
Trương Oánh tức giận, đứng dậy mắng:
- Thời buổi này, không đưa tiền, không chạy chọt quan hệ, có thể làm được cơm cháo gì? Hoàng Đào, tôi hỏi anh một lần nữa, rốt cuộc là anh có đi hay không?
Hoàng Đào do dự một chút, mặc dù "sư tử Hà Đông" trong nhà rất hung dữ, nhưng y là một người trung thực, muốn y đi đút lót cho lãnh đạo, y làm không được. Hơn nữa, y là một cán bộ quèn, lại công tác ở một ngành không quan trọng, làm sao mở lời với Bí thư Bành.
Trương Oánh tức giận đến mặc xong quần áo, đóng sầm cửa lại mà đi, Hoàng Đào, chạy đến gọi theo, nhưng cô đã lên xe máy chạy đi, biến mất trong màn đêm.
Hoàng Đào thở dài, đứng trước cửa một hồi, lại quay về chỗ cũ xem ti vi, y nghĩ là Trương Oánh lại dỗi về nhà mẹ đẻ rồi.
Nhưng Trương Oánh lại đến nhà của Bành Viễn Chinh ở nhà máy cơ khí. Hồi chiều, cô đã hỏi thăm rõ ràng địa chỉ của Bành Viễn Chinh, thừa biết trước là ông chồng vô dụng của mình sẽ không chịu thay cô xuất đầu lộ diện, chuẩn bị sẵn sàng đích thân ra tay.
Cô là một phụ nữ đầy tham vọng, luôn khao khát mãnh liệt đối với quyền lực.
Cô cảm thấy đây là cơ hội ngàn năm một thuở, mà cô có thể lên làm hiệu trưởng được hay không, là do Bành Viễn Chinh định đoạt.
Trương Oánh mặc áo khoác màu trắng ngà, đứng trước nhà Bành Viễn Chinh do dự một lát, lấy lại bình tĩnh, mạnh dạn ấn chuông cửa.
Bành Viễn Chinh mới từ Dệt Phong Thái trở về, từ chối tiệc rượu mà cả nhà Trịnh Phong Thái tha thiết mời mọc, về nhà tắm rửa xong, đang nằm trên ghế salon xem ti vi, chợt nghe chuông cửa vang lên.
Hắn đứng dậy, đi ra mở cửa, thấy là Trương Oánh, đầu tiên là ngẩn ra, chợt nhíu mày hỏi:
- Cô giáo Trương? Cô tìm tôi có việc?
Trương Oánh cười quyến rũ, dịu dàng nói:
- Bí thư Bành, tôi tìm lãnh đạo có chút việc, có thể cho tôi vào nhà ngồi nói chuyện không?
Bành Viễn Chinh hơi do dự, vẫn mở cửa cho Trương Oánh vào.
Trương Oánh vào cửa, nhanh chóng đánh giá cách bài trí trong nhà, trong lòng lập tức cảm thấy rất thắc mắc: Dường như nhà Bí thư Bành khá nghèo?