Chương 41: Vương An Na

Phùng Bá Đào mới từ thư phòng đi ra, đúng lúc nghe thấy Bành Viễn Chinh gọi điện thoại, bèn đi tới, mỉm cười nói:
- Viễn Chinh à, đơn vị có việc sao? Phải về gấp hả?


- Dạ, thưa bác, vừa rồi Trưởng phòng của cháu nói, Thứ Hai thành phố chúng ta khai mạc đại hội đẩy mạnh công tác dịch vụ, Bí thư Thành ủy Tiết không chấp nhận bản thảo của thư ký viết, chỉ đích danh cháu viết. Sáng mai cháu phải về sớm!
Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng nói.
Phùng Bá Đào nhíu mày:


- Viết bản thảo bài phát biểu cho lãnh đạo chủ chốt là việc của người ở văn phòng Thành ủy, cháu ở Ban Tuyên giáo, làm việc này không hợp quy tắc cho lắm. Hơn nữa, cháu đi làm chưa lâu, chưa quen với phong cách của lãnh đạo, loại bản thảo này, sao có thể để cháu viết?


Phùng Bá Đào là người từng trải, lập tức phán đoán chuyện này không phải chỉ đơn giản là Bí thư Thành ủy ưa thích Bành Viễn Chinh, trong đó ắt hẳn có ẩn tình nào đó.
Bành Viễn Chinh cười khổ một tiếng:
- Bác à, cháu cũng không có cách nào, thoái thác cũng không thoái thác được.


Phùng Bá Đào trầm ngâm nói:
- Bí thư của các cháu họ…
- Họ Tiết, Tiết Tân Lai.
Bành Viễn Chinh liếc nhìn Phùng Bá Đào, mơ hồ đoán được dụng ý của ông, lắc đầu nói:
- Bác, cũng chẳng phải chuyện to tát gì, để tự cháu giải quyết là được.


Phùng Bá Đào ngẩn ra, chợt mỉm cười:


available on google playdownload on app store


- Đã thế, cháu cố gắng làm hết sức nhé! Có thể viết tốt thì cứ viết cho tốt, viết không tốt cũng là điều bình thường, cháu mới tham gia công tác chưa đến nửa năm, chưa có kinh nghiệm, tin tức tích lũy không đủ là chuyện thường tình, chắc hẳn lãnh đạo của cháu sẽ không so đo.


Bành Viễn Chinh cười cười. Trong lòng hắn rõ ràng tựa như gương sáng, việc điều hắn từ chính quyền xã đến cơ quan Ban Tuyên giáo Thành ủy, chắc chắn là do Phùng Bá Đào ngấm ngầm ra tay. Chỉ là Phùng Bá Đào không nói ra, hắn cũng không hỏi, tất cả mọi chuyện chỉ cần ngầm hiểu là được. Hơn nữa, cũng rất hiển nhiên, với quyền uy của Phùng lão, trước mắt Phùng gia chỉ "chiếu cố" có giới hạn như thế cho hắn, còn hắn có thể "lăn lộn" thành công ở trong quan trường hay không, là tùy ở sự cố gắng của hắn. Đây là thử thách của Phùng lão đối với hắn, mà cũng là nguyên tắc của cá nhân hắn.


Hai bác cháu ngồi ở phòng khách nói chuyện với nhau, máy nhắn tin của Bành Viễn Chinh lại reo lên, Bành Viễn Chinh lấy ra xem thấy là số điện thoại nhà Vương Bưu, lập tức nhấc điện thoại lên gọi lại.
Giọng của Vương Bưu trong điện thoại rõ ràng hơi mất hứng:


- Người anh em, không coi tớ là bạn thân rồi, đến Thủ đô cũng không nói một tiếng với tớ, nếu tớ không vô tình thấy ảnh của cậu trên báo chí và ti vi, còn không biết là cậu đã đến!


- Bưu à, tôi tới gấp, lại đúng lúc có chút chuyện riêng, định sáng mai giải quyết xong sẽ về, cho nên không gọi cho cậu.
Bành Viễn Chinh cười ha hả, giải thích vài câu.
Đột nhiên Vương Bưu hạ giọng, cười một cách mờ ám:


- Cậu thật sự là rất ngưu! (trâu bò", mới vài ngày không gặp, đã "cua" được tiểu thư của Phùng gia! Hiện giờ, trong Đại học Kinh Hoa lan truyền tin tức, bên cạnh Phùng Thiến Như đột nhiên xuất hiện một bạn trai thần bí, rất giỏi Thái Cực Quyền…
Bành Viễn Chinh ngẩn ra, cười khổ:


- Đừng nói mò lung tung, không phải như cậu nghĩ đâu!
- Cậu cũng đừng nói vớ vẩn, nhanh lên đi. Tớ tới tìm cậu có việc. Cậu nghe kỹ nha, tớ đang chờ cậu ở nhà đối diện với Đức Phúc tửu lâu, giới thiệu cho cậu một người bạn.
Vương Bưu vội vàng cúp máy.


Bành Viễn Chinh thở phảo một cái, ngẩng đầu lên nhìn Phùng Bá Đào, vừa định nói gì đó, thì Tống Dư Trân ở bên cạnh liền mỉm cười, nói:
- Viễn Chinh có việc phải đi ra ngoài sao? Cháu chưa quen với Thủ đô, bảo Thiến Như đi với cháu đi.


Bành Viễn Chinh hơi do dự, nhưng vẫn đồng ý. Thật ra hắn cũng không muốn Phùng Thiến Như đi cùng, nhưng Tống Dư Trân thì ngược lại.

Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như đi ra cửa, tuy nhiên, hai người đều hơi lúng túng một chút.


Tin đồn ở Đại học kinh Hoa tự nhiên đã đến tai Phùng Thiến Như, cô cảm thấy chuyện này thật hoang đường, nhưng không thể giải thích; mà Bành Viễn Chinh, do mấy lời nói đùa vừa rồi của Vương Bưu trong điện thoại, cũng không được tự nhiên cho lắm.


Phùng Thiến Như mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng sữa, chân mang giày thể thao màu hồng, mái tóc dài đen nhánh được búi lên, cả người tươi đẹp không gì sánh được. Chỉ có điều cô đeo một cặp kính râm to bản, che giấu cảm xúc phức tạp trong lòng cô.
- Thiến Như…hay là…


Bành Viễn Chinh mỉm cười một cách bất đắc dĩ, hắn muốn nói lại thôi, thật ra ý hắn quá rõ ràng, là muốn Phùng Thiến Như đợi hắn ở lầu một Đức Phúc tửu lầu một lát. Cũng không phải Bành Viễn Chinh muốn tránh cô, chỉ có điều hai người quan hệ thân mặt lại đặc thù, gặp Vương Bưu, hắn thật sự không biết phải giải thích như thế nào. Trước mắt, thân phận của hắn còn chưa thể để lộ, hắn không thể nói Phùng Thiến Như chính là em họ của hắn.


Phùng Thiến Như rất thông minh, cô im lặng gật đầu:
- Anh Viễn Chinh, anh đi đi, em ngồi ở lầu một ăn một chút, chờ anh! Khi nào anh xuống, em với anh đi mua chút quà biếu thím Hai!
Thím Hai mà Phùng Thiến Như nói, chính là Mạnh Lâm, mẹ của Bành Viễn Chinh. Mua quà biếu cho mẹ Bành Viễn Chinh là do Tống Dư Trân dặn dò.


Bành Viễn Chinh vội vàng lên lầu, đến phòng 203 mà Vương Bưu thuê. Đẩy cửa, đã thấy ngay gương mặt vô cùng ɖâʍ đãng và ám muội của Vương Bưu, mặt gã sáng lên, giơ một ngón tay về phía Bành Viễn Chinh khen ngợi:
- Người anh em, chỉ một chữ thôi, ngưu! (trâu bò). Hai chữ, rất ngưu! Ba chữ, vô cùng ngưu!


Bành Viễn Chinh đấm Vương Bưu một cái, cười mắng:
- Cậu nói chuyện không đứng đắn chút nào!
Vương Bưu cười ha hả, ló đầu ra cửa nhìn lướt qua, lại hạ giọng nói một cách mờ ám:


- Người anh em, chơi không đẹp tí nào, đưa "công chúa" tới dưới lầu, cũng không dẫn lên giới thiệu với bạn bè…


Bành Viễn Chinh nhíu mày, chưa kịp đáp lại, một cô gái chừng 30 tuổi, dáng vẻ thành thục, đứng dậy khỏi ghế, nhìn hắn khẽ mỉm cười. Cô ta dáng người thon thả, ngực nở mông tròn, đường cong lả lướt, ăn mặc hợp thời trang và đẹp đẽ. Đôi mắt cô ta sáng ngời, trong suốt mà lại có thần, khiến người ta có cảm giác cô hết sức thông minh tháo vát, lại vô cùng dễ thương và quyến rũ.


Cô gái khẽ ho khan một tiếng.
Lúc này Vương Bưu mới nghiêm nghị xoay người lại, nhìn cô gái cười nói:
- Chị, đây là Bành Viễn Chinh mà em đã nói, là bạn thân hồi đại học của em! Người anh em, đây là chị họ tớ, Vương An Na, mới từ Mỹ về.
- Xin chào.


Vương An Na cười dè dặt, đưa bàn tay trắng nõn được chăm chút rất tốt ra, bắt tay Bành Viễn Chinh thật chặt.
- Xin chào, chị…
Bành Viễn Chinh định nói "chị Vương", nhưng hắn còn chưa kịp nói, ánh mắt nhẹ nhàng của Vương An Na đã lướt qua vẻ mặt hơi lưỡng lự của hắn, khẽ cười nói:


- Gọi tôi là chị An Na được rồi.


Nghe Vương Bưu giới thiệu tiếp, Bành Viễn Chinh rất kinh ngạc, hóa ra Vương An Na là con gái của Tiến sĩ Vương Lan, doanh nhân người Hoa giàu có thuộc loại hàng đầu ở Mỹ, danh tiếng lừng lẫy, Chủ tịch Hội đồng quản trị kiêm nhà sáng lập công ty máy tính Thiên Nhất. Thảo nào, thoạt trông cô ta có phong thái của một nữ doanh nhân thành đạt.


Vào trước năm 1988, công ty máy tính Thiên Nhất đạt tới thời kỳ đỉnh cao, doanh thu một năm hơn 1 tỷ đô la Mỹ, số công nhân ở khắp nơi trên thế giới lên đến gần bốn mươi ngàn người, rất nổi tiếng ở Mỹ. Nhưng có lẽ thịnh quá tất suy, cộng thêm việc kinh doanh của Tiến sĩ Vương Lan có vấn đề, cuối thập niên 80, công ty Thiên Nhất bắt đầu xuống dốc, tới bây giờ, đã lâm vào cảnh nợ nần, khó khăn, thuở huy hoàng ngày xưa đã trở thành vang bóng một thời.


Nhưng lạc đà gầy còn to hơn ngựa, cho dù công ty Thiên Nhất phá sản, hiện giờ Vương An Na vẫn đứng trong hàng ngũ của kẻ có tiền. Chỉ có điều, Bành Viễn Chinh cảm thấy kỳ lạ là vì sao Vương Bưu lại vội vã gọi mình đến gặp Vương An Na.






Truyện liên quan