Chương 16: Trong nhà con thú nuốt vàng
Chạy bộ chu thiên, khí đi Luân Hải, nhật nguyệt đồng huy.
Khi hạo nguyệt mọc lên ở phương đông, tà dương lặn về phía tây, ráng chiều hóa mây khói, biển cả biến Kim Lân, Dương Điên cũng chậm rãi từ cấp độ sâu trong tu luyện hồi thần lại.
Đá đá bị sóng biển ướt nhẹp giày cùng ống quần, Dương Điên quay đầu nhìn về phía bãi cát hắn đi qua.
Thủy triều liên miên, một lớp đã san bằng, một lớp khác lại khởi.
Dấu chân hắn lưu lại trên bờ cát, sớm đã bị một đợt lại một đợt thủy triều cuốn sạch.
Nhưng khi đáy mắt chỗ sâu hiện ra khối bảng màu lam nhạt kia, khóe miệng Dương Điên lại hiện ra một tia ý cười.
Nước biển có thể cọ rửa dấu chân hắn lưu lại trên bờ cát.
Nhưng không thể cuốn trôi cố gắng và mồ hôi của hắn.
Bảng chính là chứng kiến tốt nhất.
Thiên nhân hợp nhất công (chưa nhập môn, nhưng tiêu hao 755 điểm năng lượng nhập môn)
Hít sâu một hơi, Dương Điên tựa như nghe thấy nhịp đập trái tim, huyết dịch vận chuyển.
"Thiên nhân hợp nhất ."
"Có chút chờ mong."
Quay đầu nhìn vầng trăng đang nhô lên nửa người trên mặt biển, Dương Điên chợt quay người hướng phía xe đạp điện đi đến.
Không biết có phải bởi vì ăn Kim Thiền hay không.
Mặc dù tu luyện đến trưa thiên nhân hợp nhất công, nhưng Dương Điên không hề cảm thấy mệt mỏi, thậm chí còn cảm thấy có chút thần thanh khí sảng.
Chính là có chút đói.
Người là sắt, cơm là thép, không ăn một bữa đói đến hoảng.
Tu luyện mặc dù trọng yếu, nhưng hắn không muốn bạc đãi bụng mình.
Cưỡi xe đạp điện về chỗ trực thay y phục, quét thẻ sau khi tan việc lại tìm tiệm ăn gần nhà để tế tự dạ dày.
Ngồi ở bên cửa sổ nhìn chợ đêm ngoài kia dần dần náo nhiệt, Dương Điên vuốt vuốt cái bụng no căng, suy nghĩ có nên đi đi hai bước, tiêu cơm một chút.
Còn chưa kịp hạ quyết tâm, màn hình điện thoại của hắn lại phát sáng.
Mở điện thoại xem xét, chẳng phải là tin nhắn của con thú nuốt vàng trong nhà hắn sao?
thú nuốt vàng: Bên trong trèo lên, ngươi đi sưu tầm dân ca rồi bị hốt vào cục cảnh sát à?
Nhìn thấy tin nhắn của muội muội, Dương Điên không khỏi nhíu mày.
Con em nó tin tức linh vậy, ngay cả việc hắn vào cục cảnh sát cũng biết?
Còn chưa đợi Dương Điên gõ màn hình, Dương Nhạc Nhạc lại tiếp tục gửi tin nhắn:
thú nuốt vàng: Hay là ngươi cuối cùng cũng không nhịn được, đi sưu tầm dân ca trong hẻm nhỏ, bị hồ ly tinh cướp mất hồn rồi?
thú nuốt vàng: Bên trong trèo lên, ngươi trả lời tin nhắn đi, vì sao không trả lời?
thú nuốt vàng: Không thể nào không thể nào, sẽ không phải thật sự đi chơi gái bị bắt đấy chứ? Ta phải bàn giao thế nào với độc giả của ngươi đây! ! !
thú nuốt vàng: Hay là ta nói với độc giả của ngươi là ngươi đang tắm thì vô tình đá phải dao cạo, tự cung một đao?
Sau mấy tin nhắn, lại là một loạt biểu tượng Miêu Miêu phiền não các kiểu.
Từ trong tin nhắn lấy lại tinh thần, Dương Điên có chút nhức trứng vuốt tóc.
Nhớ lại, tất cả đều nhớ lại.
Hắn vẫn là một thằng gõ chữ thối tha.
Còn đang đăng nhiều kỳ một bộ tiểu thuyết trên mạng.
Đều tại hai ngày này trải qua quá kích thích, hắn quên béng mất việc này.
Dương Điên: Đừng có nói mò, ta làm sao bị bắt vào cục cảnh sát được, ngươi không thể nghĩ tốt cho ta một chút à?
Dương Điên: Dương Nhạc Nhạc! Ta là anh ruột của ngươi! Anh ruột! Ngươi có thể tôn trọng ta một chút được không? Còn muốn ta bạo kim tệ nữa không?
Dương Điên: Hai ngày nay có chút việc, không rảnh gõ chữ, lát nữa ta sẽ biên lý do xin nghỉ bệnh.
Tin nhắn của Dương Điên vừa gửi đi, Dương Nhạc Nhạc lập tức gửi một biểu tượng Miêu Miêu xách ngược túi tiền, ngược đi ngược lại vẫn rỗng tuếch.
thú nuốt vàng: Vậy bên trong trèo lên, bạo chút kim tệ đi?
Dương Điên: Hửm?
thú nuốt vàng: Ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, mạo tái Phan An vũ trụ vô địch hảo đại ca, ngươi phát phát thiện tâm, thương xót cho muội muội nghèo rớt mồng tơi, không một xu dính túi, đói khổ lạnh lẽo này đi.
thú nuốt vàng: Bố mẹ không cho ta tiền tiêu vặt, muội muội đáng thương của ngươi sắp ch.ết đói rồi .
Dương Điên: - Hồng bao Cung hỉ phát tài, đại cát đại lợi - (nhấn để nhận)
Dương Điên: Tiết kiệm một chút, anh ngươi cũng nghèo.
thú nuốt vàng: Cảm ơn bên trong trèo lên, bên trong trèo lên gặp lại.
thú nuốt vàng: Đúng rồi, mẹ có chút nhớ ngươi, hai ngày nay ngày nào cũng lải nhải bên tai ta về cậu con trai bảo bối của bà sao vẫn chưa về, bên trong trèo lên khi nào thì về nhà một chuyến đi.
Nhớ tới đã gần một tháng chưa về nhà, Dương Điên nhìn xuống lịch.
"Hôm nay thứ tư, dị quản cục làm ba nghỉ một, hoặc làm năm nghỉ hai, thời gian nghỉ ngơi căn cứ tình hình thực tế tiến hành thay phiên."
"Thứ bảy về cũng không có vấn đề."
Dương Điên: Thứ bảy về, khoảng giữa trưa đến bến xe, ngươi cưỡi xe đạp điện ra đón ta.
thú nuốt vàng:?
thú nuốt vàng: Trời nắng chang chang thế này, ngươi muốn muội muội bảo bối người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, vừa ra nắng liền héo hon này phải đội nắng ra bến xe đón ngươi à?
Dương Điên: 50 tệ.
thú nuốt vàng: Anh trai em tốt quá.
thú nuốt vàng: Em sáng mai sẽ ra bến xe chờ anh.
thú nuốt vàng: Không nói nữa, em phải đi rút thẻ đây, bai bai .
Nhìn thấy hai chữ bai bai trên màn hình, Dương Điên hiểu ý cười một cái.
Cô muội muội này của hắn không nói những cái khác, khoản cung cấp giá trị cảm xúc thì chuẩn không cần chỉnh.
Mà lại nàng cũng không phải chỉ biết ngửa tay xin tiền.
Giống như nàng nói, mấy nhóm độc giả của hắn đều do nàng quản lý.
Độc giả cũng đều do nàng duy trì.
Xem như giúp hắn rất nhiều.
Cho ít tiền bồi dưỡng nàng, chuyện đương nhiên.
"Đáng tiếc là không ở bên cạnh lão muội, không được nhìn thấy cảnh tượng nàng rút 10 lần liên tiếp mà không có nổi một tấm thẻ tím nào."
Vừa lẩm bẩm xong, màn hình điện thoại vừa tắt lại sáng lên.
thú nuốt vàng: Anh! ! ! Mèo con ôm túi tiền khóc lớn. Jpg
Dương Điên: Sao, thẻ lại đi tong rồi à?
thú nuốt vàng: Vâng! Vô cùng đáng thương. Jpg
Dương Điên: Nhưng mà phải nói lý, bảo là tiền lương đều cho ngươi ứng trước đến 10 năm sau rồi còn gì.
thú nuốt vàng: ₎₎₎ "" 2
Nói bằng chữ: Anh . anh . . . (ngọt đến phát ngấy)
Dương Điên: - Hồng bao Cung hỉ phát tài, đại cát đại lợi -
Dương Điên: Tháng này là lần cuối cùng đấy, tiết kiệm mà rút.
thú nuốt vàng: Biết rồi bên trong trèo lên, quỳ an đi.
Dương Điên bất đắc dĩ cười cười.
Hắn với cô muội muội này, thật sự là hết cách.
"Ừm, cũng không phải là không có cách."
"Về nhà bắt nàng luyện công, còn phải để bố mẹ trông chừng nàng luyện."
"Không luyện tốt thì không được chơi điện thoại."
Nghĩ tới đây, ý cười trên mặt Dương Điên càng thêm nhiệt liệt.
Hố muội muội, hắn thích nhất.
"Nhưng mà đã muốn để bọn họ luyện công, vậy ta cũng không thể tụt lại, phải làm gương cho bọn họ."
"Buổi tối luyện thêm! ! !"
----------oOo----------