Quyển 1 - Chương 63: Cuộc nói chuyện với linh
Chap này nhẹ nhàng hoy, tks các bác đã hóng nha ^^
Bữa tiệc khai trương diễn ra khá suôn sẽ, chỉ trừ cái cảnh mẹ Linh khóc lóc này nọ khi rời khỏi buổi tiệc thôi. Cũng đáng cho cái tội khinh người của bả, coi như đây là 1 bài học giành cho bả vậy.
Linh cũng bước vội theo mẹ, thoáng nhìn tôi trong giây lát, mắt đượm buồn. Xin lỗi e đó là cái giá mà mẹ e phải trả!
_M có thù hằn gì với nhà đó thế N-chú Z hỏi tôi.
_Đâu gì, má vợ của con đó, mà chia tay rồi =]] -tôi cười
_Đù m quen Linh à, thằng này coi vậy mà được bây -chú vỗ vai tôi cười
_Chú quá khen hehe
_Mà m tính triệt đường sống nhà đó luôn hay sao? -chú nghiêm túc hỏi
_Chưa biết chú à, tùy cách ứng xử của họ thôi.
_Ừ m liệu đó, à mà tính đầu tư mở rộng thêm không.
_Cái đó để xem sao đã chú, chưa có lời đã lo tính trước rồi.
_T mà haha.
Nói rồi hai chú cháu khoác vai nhau đi mời khách, ổng gần 50 rồi mà tính tình vẫn còn trẻ trung sung sức lắm, nói chuyện cũng hài nữa.
Hôm sau thì chú Z rút vốn thật, gia đình Linh lâm vào hoàn cảnh thiếu hụt vốn lưu động, nguy cơ phá sản là rất cao, nhất là khi gia đình e cầm cố nhà đất để lấy vốn tạm thời, mất vốn ngân hàng xiết nợ thì chỉ có nước ra đường mà ở thôi.
Thế nào rồi một người mưu mô và đầy thủ đoạn như mẹ Linh cũng tìm cách để xoay sở được. Chắc có lẽ bả sẽ nhờ Linh đến đây năn nỉ tôi chăng? Đó chỉ là suy đoán của tôi thôi.
Những ngày giáp tết công việc ngày càng bộn bề hơn, năm nay khai trương quán mới nên xác định là ăn tết xa quê luôn rồi.
Hôm nay chạy ra nhà hàng xem buôn bán ra sau, thấy quán mình mới mở, pr khá tốt nên khách đến nườm nượp. Cũng yên tâm, xách con xe đạp yêu dấu chạy về quán cafe xem sổ sách này nọ. Đang ngồi nhâm nhi ly cafe thì có dt. Là của Linh
_Gọi tôi có gì không? -thấy tên tôi bắt máy hỏi luôn
_Anh rãnh không?
_Có gì không, nói luôn đi.
_Anh có thể giành thời gian nói chuyện với em 1 lát có được không?
_Được thôi.
_Vậy anh ra chổ XV ngoài bờ hồ đi, em ra đó ngay.
_Ừm
Tắt máy, tôi chợt suy nghĩ. Gặp tôi có gì để nói nhỉ, kêu tôi quay lại với em à. Khó hỉu thật, nhưng cũng không chừng là mẹ em kêu em đi gặp tôi để nhờ tôi giúp đở thôi. Thôi thì ra đó xem sao vậy.
Tới quán XV quen thuộc, nơi chất chứa bao kỉ niệm của tôi và em, nhưng giờ thì khác rồi.
Gọi cho mình 1 ly cafe ít đường, để hưỡng được cái cảm giác đắng đắng dậy mùi hương của cafe, và tìm đâu đó chút vị ngọt còn sót lại của đường. Ly cafe nó cũng giống như cuộc đời của tôi vậy, một màu nâu đen, một sự đắng nghét, chỉ thoáng 1 chút ngọt ngào tàn dư thôi.
Một lúc sau thì Linh tới, em vẫn vậy, vẫn quý phái và sang trọng trong bộ mini rýp. Mặt em vẫn vậy, một nét buồn khó tả. Vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt bất ngờ xen lẫn bối rối.
_Gọi tôi ra đây có gì không? -tôi đá thẳng vào vấn đề.
_Trước hết em muốn xin lỗi anh về chuyện của Kiên, em đã hiểu lầm anh.
_Được thôi, tôi cũng không quan tâm đến chuyện đó lắm -tôi nói, mắt nhìn hờ hững ra bờ hồ.
_Anh đừng giận em chuyện đó nhé -Linh nói, ngập ngừng.
_Hừ đừng làm điều gì sai rồi nói câu xin lỗi, không giúp ít được gì đâu! -tôi lạnh lùng.
_Là em không biết suy nghĩ, để rồi hành động vội vàng như vậy...
_Chuyện quá khứ, đừng nhắc lại.
_...
_Còn gì nữa không? Chắc không chỉ là chuyện đó thôi phải không? -tôi hỏi
_Anh có thể giúp nhà em lần này được không -Linh nói, mặt cuối gầm xuống.
_Hừ hóa ra là vậy, chuyện đó tôi không liên can, mẹ cô giỏi thì cứ tìm người khác giúp -tôi thẳng thừng nói.
_Hiện giờ chỉ có anh mới giúp được gia đình em thôi, em xin lỗi nhưng anh có thể bỏ qua những lời nói của em được không -em bật khóc.
_Lời nói đã nói ra không rút lại được em à, nó thấm sâu vào tâm trí anh rồi.
_Anh có thể vì em mà giúp gia đình em 1 lần này được không?
_Hê? Vì em? Thế rồi ai sẽ nghỉ cho anh đây, mình chia tay rồi đấy em à -tôi cười
_...
_Giúp em, vậy anh được gí cơ chứ, lời cám ơn đầy sự khinh bỉ của mẹ em à? -tôi nói
_Anh! Giúp gia đình em đi, anh muốn làm gì em cũng được!
Choáng váng trước câu nói của Linh. Bất ngờ, đúng là bất ngờ thật, không thể tin được em vì gia đình mà bán rẻ bản thân đến như vậy? Có đáng không khi có 1 người mẹ như thế kia cơ chứ. Đáng buồn thay.
_Được thôi, ngủ cùng tôi đêm nay, tôi sẽ giúp -Tôi nói, môi khẽ cười
Em bần thần giây lát rồi cũng gật đầu đồng ý, có cần phải bán rẻ thể xác đến vậy không em?
Dắt em đến KS KT nhận phòng, thôi kệ tới đâu thì tới vậy há. Đêm nay sẽ dài lắm đây.
Vào phòng, em nhìn tôi lộ rõ vẻ mặt sợ sệt, tự ép mình chi rồi bây giờ lại như vậy, hối hận không kịp đâu Linh à.
Gọi dt cho lễ tân mang 1 chai vang lên nhắm nháp lấy vị, đâu cần gì phải gấp gáp nhỉ, em đâu chạy thoát được đâu mà lo=]]
Lát rượu đem lên thì tôi rót ra 2 ly, mời em. Em đón nhận nhưng ngại ngùng, không dám uống
_Không cần phải sợ, rượu nhẹ -Tôi nói
Em cũng nhấm mắt nhắm mũi uống 1 ngụp, nhìn mặt em nữa mếu nữa lo sợ hài lắm.
Tôi đứng dậy, cởi áo để lộ những hình xăm khắp người kia, rồi kéo em ngã xuống giường. Em nhìn tôi sợ sệt, xong nhắm nghiền mắt lại.
_Sợ lắm à? -tôi hỏi
Em không nói gì, chỉ gật đầu.
_Vậy tại sao lại chấp nhận điều kiện?
_...
_Ngốc thật, em làm thế có đáng không chứ, em bán rẻ thể xác đến thế cơ à? -tôi ngồi dậy nhìn e nói
_Vậy anh muốn em phải làm sao khi thấy gia đình mình sắp phải phá sản cơ chứ -em khóc
_Hừ đó là do mẹ em tạo nghiệt mà thôi.
_Đúng là do mẹ em, nhưng người phải gánh chịu là gia đình em anh biết không?
_Ừ thì vậy, mọi chuyện điều có cách giải quyết, đâu nhất thiết là em phải ngủ cùng anh để anh giúp gia đình em-tôi nói
_Chỉ có anh mới giúp được em thôi, em sẵn sàng... -em vừa khóc vừa nói.
_Vậy được thôi, tùy em.
Em im lặng nằm đó, nhắm nghiền mắt lại chờ đợi. Chỉ vì mẹ em mà em phải chấp nhận thế sao, không đáng đâu em à.
Cuối người xuống hôn nhẹ lên môi em, vị mặn của nước mắt hòa lẫn với vị ngọt của đôi môi. Hôn thôi, xong ôm em, ngã người xuống giường ngủ luôn =]]
_Tại sao anh...? -Linh thắc mắc vì hành động của tôi.
_Đừng nói gì nữa!
_Anh... chê em có phải không?
_Ngốc, không đáng phải làm như vậy đâu.
_Vậy còn chuyện gia đình em thì sao? -em quay lại hỏi tôi.
_Giúp thì anh sẽ giúp, giờ ngủ đi. -tôi nói, mắt nhắm nghiền lại.
_Anh là 1 người khó hiểu thật đấy -Linh nói, xong cũng nằm trong lòng tôi.
Phải chi ta còn quen nhau em nhỉ?
Ngủ được vài tiếng thì thấy nhột nhột ngay mũi, thức dậy tìm nguyên nhân thì không thấy thứ gì cả, ngoài màn đêm u tối. Bất chợt quay qua nhìn em, thấy bờ vai em rung rung, hiểu rồi há.
Tôi lấy chân kìm chặt hai chân em lại, xong lấy tay gãi vào lòng bàn chân của em. Em bật cười lên điên dại
_Tha cho em đi mà, em biết lỗi rồi mà hic -em nài nỉ tôi
Buông chân em ra, tôi lại nằm xuống, ôm em vào lòng.
Em nhìn tôi, bất chợt em ôm lấy tôi, hôn môi tôi. Bất ngờ, nhưng rồi tôi cũng nhanh chóng đáp trả lại. Một nụ hôn dài và mãnh liệt, tôi nhanh chóng quên đi mọi suy nghĩ, lại cuốn mình vào hơi nóng đang lan tỏa trong cả hai. Bàn tay tôi lại hành động theo bản năng, khám phá hết vẻ đẹp mà tạo hóa ban tặng cho em.
Em trân người lên hưởng ứng, tôi và em quấn chặt vào nhau. Chuyện gì đến cũng phải đến thôi, cứ thuận theo tự nhiên vậy =]]
"Cuộc sống luôn có những nốt thăng trầm bất ngờ"