Quyển 1 - Chương 103: Bóng đá: nụ cười và nước mắt p9
Những trái tim cô đơn gặp nhau...
Chiều sau trận đấu, tôi lếch thân xác tả tơi về mái nhà dấu yêu. Hên là chỉ hơi đau tí thôi, con nhà võ không chịu đau nổi thì còn làm ăn gì được nữa. Thằng A thì tắm rửa xong nó phắn mất hình rồi, chắc là lại chạy đi rước nhỏ Thy đi chơi, dạo này hai đứa nó dính nhau chặt lắm =]] kiểu này thằng A về làm em rể tôi rồi hehe
Tắm rửa sạch sẽ, băng bó gọn gàng rồi lên đường đi chơi thôi, nhưng cái ngu của tôi đến giờ mới hiện ra, không biết nhà em thì sao mà đến rước em đi đây @@
Kính kong
Chuông cửa vang lên, ai thế nhỉ -tôi thầm nghĩ. Khoát vội cái áo tôi bước ra ngoài xem coi ai đến thăm tôi đây =]]
_Ơ Thư -vừa mở cửa, tôi không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy em đang đứng chờ trước cửa bên chiếc xe đạp teen màu trắng.
_Hì mình quên mất không cho N sdt thì làm sao mà N kím được nhà mình, cho nên mình phải đến đây nè -thấy tôi ngạc nhiên, em nhẹ nhàng giải thích.
_Sorry mình quên mất -tôi cười xòa
_Đúng là ngốc -em phì cười
_Ớ
Ngượng ngùng nhìn em, con trai ga lăng kỉu gì mà phải để con gái người ta đến tận nhà kím, ôi thật là... quê dễ sợ.
_Hì bộ không muốn mình vào nhà hay sao mà chặn cửa lại thế kia -em nheo mắt đầy tinh nghịch
_Ớ mình quên mất, Thư vào nhà ngồi chơi lát rồi mình đi.
Luống cuống mở cửa dắt xe vào giúp em, em đi trước còn mình lẽo đẽo theo sau y hệt chủ nhà với osin vậy, có điều theo phương diện đó thì em là chủ nhà @@
Bước vào trong, em ngó nghiêng xung quanh, rồi quay lại hỏi
_Ơ hai bác không có ở nhà à N?
_À nhà này của mình, ba mẹ mình ở nhà khác kia, sao thế Thư -tôi hỏi
_Hì mình định chào hỏi hai bác, ai ngờ... à mà N sướng nhỉ, sống 1 mình ở căn nhà rộng thế này -em nhìn dáo dác ngắm đồ vật rồi nói.
_Sống vậy quen rồi, à để mình lấy nước cho, Thư muốn uống gì nào.
_Có nước lọc không, cho mình 1 ly nhé.
_Oke có ngay đây.
Tôi bước vào trong mở tủ lạnh lấy cho em ly nước, quay ra thì thấy em đang hứng thú trước cái mô hình nhà tăm để trên bàn của tôi rồi, nhìn em có vẻ gì đó thích thú lắm.
_Làm gì mà nhìn cái mô hình đó ghê thế -tôi hỏi
_Ớ hìhì tại nó đẹp, mình thích lắm, N mua nó ở đâu thế, mình kím mãi mà chẳng thấy thứ này -em nói, mắt không rời khỏi cái mô hình.
_Cái này hả, mình tự làm đấy -tôi nói, mặt đầy vẻ tự hào
_Thật hả, N khéo tay thế -em ngạc nhiên
_Chứ sao, N mà lị -tôi lên mặt
_Đẹp quá à... -em thích thú nhìn cái mô hình bằng tăm đó.
Thích cũng phải thôi, cái mô hình đó ngốn của tôi gần cả tháng trời lắp ráp từng cây tăm lại, lại còn lắp đặt hệ thống đèn led vào nữa cơ mà:)))
Loay hoay mãi với em, đến gần 7h hai đứa mới rời khỏi nhà tôi mà đi uống nước như đã hẹn, chỉ có điều ai đi xe nấy, tại em không có nón BH nên không cho tôi chở, xui thật.
Đường phố về đêm lên đèn sáng rực rỡ, xe cộ đi lại tấp nập, nhưng phần lớn vẫn là những cặp đôi chở nhau vi vu trên đường ngắm thành phố về đêm, phần còn lại là học sinh bọn tôi tụ tập đi chơi đây đó trong thành phố nhỏ bé chật hẹp này.
Hôm nay em mặc quần jean dài bó sát, cái áo phông màu xanh cộng với chiếc giỏ nhỏ màu hồng em đeo chéo trước ngực. Nhìn em có vẻ chững chạc, ra dáng thiếu nữ lắm.
Mãi mê ngắm em tôi mấy lần suýt chút đụng xe luôn vậy, mỗi lần như vậy em chỉ quay sang tôi cười, nụ cười như đốt cháy tim tôi.
Tấp vào một quán ăn vặt sát bờ kè, em chọn 1 bàn trống nhìn thẳng ra sông, nơi những con sóng đang vỗ vào bờ rì rầm, ồn ào nhưng không kém phần tĩnh lặng...
Gọi hai ly đá me @@ (bèo dễ sợ, lại còn chua nữa chứ =]]) ra rồi ngồi đó mà nhâm nhi thôi.
Em nhìn ra sông, những cơn gió tạt vào, thổi tóc em bay phấp phới trong làn gió đêm, mắt nhìn xa xăm, 1 ánh mắt có chút buồn, chút tiếc nuối nhìn lạ lẫm, xa xôi làm sao ý.
Em nhìn theo hướng đó, bất động, em như hòa vào cái tĩnh lặng của màn đêm, nơi chỉ có tiếng sống vỗ bờ, tiếng ghe tàu qua lại cùng với tiếng rít của gió mà thôi.
Mãi nhìn em, tôi như bất động, bất chợt em quay lại, bắt gặp ánh mắt của tôi, giao nhau, nhưng rồi em chỉ mỉm cười cho qua, mặt thoáng chút đỏ hồng trên má.
_Làm gì mà N nhìn mình ghê thế -em chợt hỏi
_Ơ thì... ở đây có hai đứa mình không nhìn Thư thì biết nhìn ai bây giờ -tôi dẻo miệng khỏa lấp
_Hì sao N không nói gì hết vậy,trong lớp N nói nhiều lắm cơ mà -em mỉm cười
_Ớ vậy à, mình có biết nói gì đâu.
_Vậy N thấy nơi này sao?
_Nơi này hả, yên tĩnh, mát mẻ, vừa là nơi uống nước, vừa là nơi tâm sự, rất thích hợp.
_Nhận xét tinh tế thật,đúng là cái nhìn của ông chủ mà -em cười
_Trời chủ tớ gì, mình còn đi học mà -tôi xua tay
_Thôi khỏi giấu, MNgọc kể mình nghe hết rồi, chàng trai à -em nháy mắt
_Ra vậy...
Lại là con nhỏ nhiều chuyện MNgọc kia, chắc nó bơm đểu tôi cũng khá nhiều đây mà.
Ngồi nói chuyện trên trời dưới đất với em, mãi đến khi mama em gọi dt kêu về thì bọn tôi mới rời khỏi cái không gian yên tĩnh của nơi đó.
Đưa em về tận nhà, vừa để biết nhà, vừa để tâm sự thêm chốc lát nữa.
_N có bạn gái chưa -trên đường về em hỏi tôi
_Hiện tại là chưa -tôi nói
_Vậy à, thế trước đây N quen bao nhiêu người thế?
_Ơ... không nhớ nữa, có thể là gần chục -tôi cười cay đắng
_Trời đất -em nhìn tôi ngạc nhiên
_Sao thế?
_Hì mình thấy lạ thôi, cứ tưỡng N trước đây không quen ai cơ chứ.
_Vậy sao! -tôi mỉm cười.
Thế rồi tôi và em lại rơi vào trạng thái yên lặng, có vẻ em khá là bất ngờ khi tôi trả lời như vậy, nhưng mà như vậy cũng tốt thôi, tôi chẳng thích nói dối. Nhưng mà sau này khi nghe tôi kể lại những chuyện trước đây, em lại bật khóc... Có thể tại em yếu đuối, và cũng có thể là em thương hại cho số phận cay đắng của tôi.
Hai con người, hai số phận, đều lẻ loi cô đơn, nhưng sẽ có 1 ngày hai trái tim đó đập cùng 1 nhịp.