Chương 3
【7】 Kéo dài sinh mạng
Tới gần ngày sinh dự tính, Tiền Thú mong chờ rất nhiều, cảm thấy khủng hoảng trước nay chưa từng có.
Mấy ngày này, Hàn Gia Minh chỉ ngủ được ba tiếng, ngày đêm canh giữ trước giường bệnh, giúp cô lau mồ hôi, xoa bóp chân, vỗ về cảm xúc cho cô, làm hết mọi trách nhiệm một người chồng phải gánh vác.
“Thắt lưng đau, em muốn ch.ết quá Hàn Gia Minh.” Tiền Thú bắt lấy tay anh, đầu ngón tay đâm thật sâu vào bên trong.
“Hít sâu vào, không có việc gì, đừng khẩn trương.”
Hàn Gia Minh vén những sợi tóc ẩm ướt dính hai bên má giúp cô, tuy rằng đã từng đỡ đẻ vô số lần, nhưng giờ phút này anh còn lo lắng khẩn trương hơn cả Tiền Thú, bởi vì anh là người đỡ đẻ, cho nên hiểu rõ mọi đau đớn khổ sở mà sản phụ phải chịu trên giường bệnh nhiều hơn so với những người đàn ông khác, người bên ngoài không thể thay sản phụ chia sẻ cảm giác này. Những tiếng gào thét tê tâm liệt phế cứ quanh quẩn mãi bên tai, khiến anh vừa nghĩ tới ngực liền co rút lại.
“Nếu không, đổi người khác giúp em đỡ đẻ, anh ở bên cạnh cùng với em?”
Tiền Thú khó khăn mở hai mắt trong đau đớn, Hàn Gia Minh là kiểu người hết sức tự tin, nhất là trong phương diện chuyên môn của mình, nhưng giờ phút này nhìn anh trông rất bất an, như một đứa trẻ đang sợ hãi.
“Vẫn muốn hỏi anh, vì sao phải làm người đỡ đẻ?”
Hàn Gia Minh giật mình, “Chờ em sinh nở thuận lợi xong sẽ nói cho em biết.”
“Nói đi nói đi, nếu hôm nay anh không nói, em sẽ không bao giờ để ý đến anh nữa!”
“Dù gì cũng đừng nóng giận, trái tim không chịu nổi đâu, anh nói,” Hàn Gia Minh giúp cô di chuyển người, “Đấy là một chuyện rất ngu ngốc, nhà trường phái anh và vài người bạn lập thành một đội y tế nhỏ, bọn anh đi đến một vùng núi xa xôi, nơi đó tài nguyên nghèo nàn, thiếu ăn thiếu mặc, người mắc bệnh nặng gần như chỉ có thể chờ ch.ết. Nơi đó khổ sở không sao tưởng tượng được, anh phụ trách tiêm vắc-xin phòng bệnh cho các em nhỏ, lúc đang đi khắp hang cùng ngõ hẻm, bất ngờ bị một đứa bé túm lấy, đưa tới một căn nhà tranh cũ nát, một người phụ nữ có thai đang nằm trên giường giãy dụa, khắp giường, khắp mặt đất đều là máu, mà anh lại không biết nên làm thế nào để cứu cô ấy, lúc đó anh đã nghĩ, mình là người học nghề y, làm sao lại không thể?”
“Sau đó thì sao?”
Hàn Gia Minh cụp mắt nói: “Đúng lúc ấy thì thầy hướng dẫn của bọn anh tới, nhưng bất hạnh, người phụ nữ có thai mất máu quá nhiều, không thể cứu chữa, một xác hai mạng.”
Tiền Thú vươn một tay dán lên gương mặt anh: “Khi đó anh còn trẻ, không có kinh nghiệm, chuyện này không thể trách anh được.”
“Anh biết,” Hàn Gia Minh nắm lấy tay cô, mỉm cười rạng rỡ nói: “Cho nên anh muốn trở thành người đầu tiên ôm một sinh mệnh mới.”
Trên mặt anh tràn đầy nụ cười khao khát, trong giây phút ấy, dường như Tiền Thú cuối cùng đã hiểu lý do vì sao mình yêu Hàn Gia Minh, hơn nữa còn không thể dứt bỏ.
Không phải vì tiền bạc hay vẻ ngoài, mà là sự thiện lương của anh, cùng với sự trân trọng những sinh mệnh.
“Được rồi được rồi, hai mẹ con em sẽ dựa vào anh hết!”
Sự tín nhiệm hoàn toàn và ỷ lại của cô cho Hàn Gia Minh rất nhiều sức mạnh, anh nắm lấy tay cô, bình tĩnh gật đầu.
【8】 Những kẻ uy hϊế͙p͙ phụ nữ có thai.
Trải qua một cuộc mạo hiểm chấn động lòng người, một cậu bé tám cân mập mạp đã cất tiếng khóc chào đời.
Hàn Gia Minh tự tay ôm con đến trước mắt Tiền Thú, nhìn về phía kết tinh tình yêu của bọn họ, trong lòng ngũ vị tạp trần, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không chỉ có Tiền Thú kích động đến bật khóc, ngay cả Hàn Gia Minh tính cách vốn nội liễm cương quyết cũng lệ nóng doanh tròng.
Tiền Thú đương nhiên không dám nhớ lại những đau đớn mình đã trải qua khi nãy, nói không khoa trương chứ, cảm giác muốn ch.ết cũng có.
Nhưng mà tất cả đều đã trôi qua, bụi bặm rơi xuống, một sinh mệnh mới ra đời.
Cô nằm trên giường sinh, vẻ mặt mỏi mệt.
“Hàn Gia Minh, nếu anh không phải người đỡ đẻ, liệu anh có thể bỏ công việc trong tay vì em không?”
“Có, dù một số việc không cần anh giúp em cũng có thể làm rất tốt, nhưng chỉ duy nhất chuyện này, cho dù anh có cố gắng đến mấy cũng không thể giúp em, cho nên anh nhất định phải ở bên cạnh em lúc đó.” Hàn Gia Minh ôm lấy thân thể yếu ớt của Tiền Thú. “Cám ơn em.”
Một câu cám ơn vừa nhẹ tựa lông hồng vừa nặng như thái sơn, khiến Tiền Thú lã chã rơi nước mắt, vùi đầu vào vai anh. Mang thai 10 tháng, trải qua biết bao đau khổ, thế nhưng, khi tiếng khóc rất lớn ấy xuyên qua những tầng mây, mọi khổ sở đau đớn đều là đáng giá, trên thế gian này không có bất cứ việc gì thay thế được niềm vui phát ra từ trái tim như vậy.
May mà người cô yêu luôn ở bên cạnh, nếu không cô nghĩ dù độc lập kiên cường đến mấy cũng không thể chịu đựng được.
Hàn Gia Minh không bận tâm đến những hỗn loạn trong phòng sinh, quỳ một gối xuống, nâng tay Tiền Thú, chân thành nói, “Chúng ta phục hôn đi!”
Một bó hoa hồng xinh tươi kiều diễm hiện ra trước mắt Tiền Thú đang rối bù, chật vật không sao chịu nổi.
Nhưng ở trong mắt Hàn Gia Minh, lúc này cô cực kỳ xinh đẹp.
Thấy vậy, những cô y tá đứng một bên lập tức vỗ tay ồn ào, xem ra nếu như cô không nhận lời cầu hôn của anh, mấy người hộ lý ‘lấy việc công làm việc tư’ này sẽ không đưa cô trở về phòng bệnh nghỉ ngơi đâu.
Ghê tởm hơn nữa là…Ôi trời! Tính mạng con trai đang bị uy hϊế͙p͙ trầm trọng —— Hàn Gia Minh lại dám đem đứa bé vừa mềm vừa nhỏ đặt trên khuỷu tay mình.
Vì con, cô không khỏi than thầm, đành cố mà nhận lấy bông hoa, một giây sau liền nụ cười quyến rũ còn hơn cả đóa hoa ấy.
“Cũ rich! Toàn sử dụng chiến thuật quần công.”
Hàn Gia Minh chỉ cười không nói, anh chính là một kẻ cố chấp, yêu thương ai đó thì sẽ yêu hết cả một đời.
“Đúng rồi, anh còn nợ em…”
“Một chuyến đi tuần trăng mật, tám mươi ba lần hẹn hò. Bây giờ anh cam đoan tuyệt đối sẽ không nuốt lời, khi nào em nói xuất phát, anh lập tức xin nghỉ dài hạn.” Hàn Gia Minh đặt một nụ hôn trên trán cô.
Tiền Thú nín khóc mỉm cười, có lẽ vì đã lên chức mẹ nên lòng dạ cũng rộng lớn hơn, thấu hiểu và ủng hộ công việc của chồng hơn nữa.
Được rồi, vậy cho anh cơ hội hối lỗi, sửa sai một lần.
Nếu còn dám nuốt lời, hừ hừ, giờ cô có con đi cùng rồi, ai thèm cần anh nữa chứ!
HẾT.
Trong một bài báo tôi từng đọc có viết: “Đời bác sĩ dành nhiều thời gian cho gia đình thì có lỗi với nhân loại. Mà dành nhiều thời gian cho nhân loại thì có lỗi với gia đình. Sao cũng có tội.”
Tôi cũng biết học Y rất vất vả, phải đánh đổi cả tuổi trẻ, tiền tài và sức lực. Học thành rồi, không có cái tâm vững, cái đầu lạnh và tỉnh táo, thì sao sống được giữa áp lực mỗi ngày và ánh mắt dư luận?
Hàn Gia Minh cũng là một bác sĩ như bao người bác sĩ khác, nhưng giữa trăm ngàn chuyên khoa, anh chọn cho mình một hướng đi không giống ai, anh chọn làm người đỡ đẻ. Nghe rất buồn cười, từ xưa đến nay chỉ có từ ‘bà đỡ’, chứ chưa ai nói ‘ông đỡ’ bao giờ, giống như đàn ông con trai được mặc định sinh ra đã không giành cho cái nghề này vậy.
Xen lẫn giữa những tình tiết hài hước, với cách viết tưng tửng quen thuộc của mình, tôi thấy đâu đó trong câu chuyện này, hình bóng những con người cao thượng mà tác giả đang muốn khắc họa.
Không chỉ là Hàn Gia Minh, mà còn là những người bác sĩ đang ngày đêm không ăn không ngủ, lao đầu vào công việc, không thể quan tâm chăm sóc đến gia đình, đến bản thân, vì họ đang gánh trên vai tính mạng và cuộc đời của người khác. Xin đừng vì ai đó ch.ết đi mà đổ lỗi cho người bác sĩ, bởi so với việc mất đi ai đó, thì phải bất lực nhìn ai đó ch.ết đi cũng đau đớn rất nhiều.
Không chỉ là Tiền Thú, mà còn là rất rất nhiều những người mẹ khác. Những người chấp nhận nỗi đau vượt qua cả sức chịu đựng của con người, chấp nhận mười tháng mang nặng đẻ đau, chấp nhận một lần bước qua ranh giới sống ch.ết để chào đón đứa con của mình. Nếu bạn không thể sẻ chia nỗi đau đớn ấy, thì xin đừng bỏ rơi họ và quên đi công lao ấy.
Gửi tặng câu truyện ngắn này đến những người bác sĩ và những người mẹ – những con người đang góp phần kéo dài và tạo ra những sinh mệnh mới cho cuộc đời!
Thân
Momo