Chương 52: Ngày hạnh phúc nhất của Mi Sơn Quân (Phần đầu)
Trong mắt những linh quỷ mới vào ở Mi Sơn cư thì Mi Sơn quân cũng được xem là một chủ nhân tính tình vừa ổn trọng lại vừa đáng tin cậy, ngoại trừ thỉnh thoảng y hay lên cơn động kinh một chút, lúc uống say lại khóc lóc lầm bầm gọi mãi hai tiếng cũng không biết là tên của ai, quãng thời gian còn lại y đều rất tốt, ít nhất cũng có thể dùng một câu kiêu hãnh như dáng mai gầy để hình dung y.
Về cơ bản, Mi Sơn là một chủ nhân có thể khiến cho đám linh quỷ mới tới có thể kiêu ngạo và tự hào. Tuy quy mô của Mi Sơn cư không thể so sánh với các đại môn phái khác, nhưng hằng ngày những người đến đây để cầu xin giúp đỡ cũng nối dài không dứt, phần lớn đều đến để nhờ chủ nhân điều tr.a những chuyện rất cơ mật.
Mi Sơn quân làm việc không lấy vàng bạc hay châu báu, chỉ cần tửu lượng của người tới nhờ vả cao hơn y là được. Ngoại trừ mỗi ngày bọn họ phải phải kéo ra ngoài một đống người say như ch.ết đến cầu xin Mi Sơn giúp đỡ, thì cuộc sống ở Mi Sơn cư này rất yên ổn và an bình.
Nhưng sự yên ổn và an bình này đã kết thúc vào một buổi hoàng hôn.
Đó là một buổi hoàng hôn đẹp rực rỡ, ánh mặt trời nhuộm đỏ những đám mây tầng tầng lớp lớp thật sáng lạn, một con bồ nông vừa to lớn vừa xấu xí lặng lẽ âm thầm đáp xuống trên cây cầu gỗ hai bên nở đầy những đóa hoa đỏ trắng, cảnh tượng này hù tên linh quỷ canh cửa sợ đến rớt cả cằm xuống.
Một cô gái nhảy từ trên lưng con bồ nông xuống, cô gái mặc một bộ quần áo màu tím nhạt, dáng người thon thả, dung mạo đoan trang sáng sủa, là một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp. Những linh quỷ canh cửa mỗi năm lại thay hết một đống, không có kẻ nào quen biết nàng, lại thấy nàng mỉm cười bước thẳng về phía cửa trước nên bọn họ đành phải cản lại.
“Trời cũng đã tối rồi, nếu như cô nương có chuyện gì cần giúp đỡ, xin hãy đến vào sáng sớm mai.”
Cô gái xinh đẹp khẽ mỉm cười, đưa cho tên linh quỷ một hộp đựng thức ăn thật to: “Vậy làm phiền ngươi đem hộp thức ăn này đến cho Mi Sơn đại nhân, đã hai ba năm nay ta không tới đây thăm ngài ấy, trong hộp là bánh trung thu, bánh chưng, bánh ngọt, bánh bao mà hai năm nay ta thiếu ngài ấy, ngươi bảo ngài ấy từ từ mà ăn, nếu rảnh rỗi ta sẽ tới thăm ngài ấy nữa.”
Nàng nói đã hai ba năm, chẳng lẽ nàng quen biết với Mi Sơn quân từ rất lâu rồi?
Đám linh quỷ không dám đối xử lạnh nhạt với nàng, trong bọn chúng sớm đã có kẻ chạy vào trong thông báo. Lúc đó Mi Sơn quân đang cùng với kẻ tới nhờ vả cuối cùng trong ngày liều mạng uống sạch sẽ đống rượu, tinh thần y thật sảng khoái, vừa dùng trà súc miệng vừa dặn dò đám linh quỷ lôi đám sâu rượu này vứt thẳng ra ngoài, cũng chẳng thèm ngoảnh đầu lại nói: “Đám người tới nhờ vả lần này đúng là vô tích sự, có hai vò rượu cũng không uống nỗi, còn dám tới đây cầu xin ta. Lôi hết bọn chúng vứt ra ngoài, cho bọn chúng một bài học đích đáng.”
Vì thấy một linh quỷ canh cửa ôm một hộp thức ăn thật to, đứng nghệch mặt ra ở ngưỡng cửa, Mi Sơn lại nhíu mày.
“Ngươi không đứng ở cửa mà canh chừng cho tốt đi, ôm cái hộp rách nát chạy tới đây làm gì?”
Vừa dứt lời, Mi Sơn bước tới tiện tay mở nắp hộp ra, trong hộp là mấy cái bánh bao và bánh ngọt nhìn cũng không tệ lắm, được sắp xếp rất chỉnh tề ngăn nắp, y vơ lấy một cái bánh báo nhét thẳng vào miệng, mặt mày vui vẻ khen: “Mùi vị cũng không tệ! Là ai tặng?”
“À, là một cô nương rất xinh đẹp. Cô nương ấy nói là đã hai ba năm rồi chưa gặp ngài, cho nên cô ấy đem bánh bao, bánh chưng, bánh trung thu và các loại bánh khác hai ba năm nay chưa đưa, giờ đưa đến tặng bù cho ngài…”
Mi Sơn cắn được nửa cái bánh bao “Phịch” một tiếng, nó rơi thẳng xuống đất, Mi Sơn quân luống cuống tay chân, hồn bay phách lạc, đầu tiên là y cướp lại hộp thức ăn thiệt bự, sau đó lại nhặt lên cái bánh bao rớt xuống đất kia, thật sự y không tìm ra được chỗ nào xứng để đặt xuống, dưới tình thế cấp bách y đành phải đội hộp thức ăn lên đỉnh đầu, chân không chạm đất chạy như điên ra thẳng cửa chính.
Trong bóng hoàng hôn đỏ rực, người con gái y yêu thương đã lâu không được gặp vẫn chưa rời đi, giống hệt như lần đầu tiên nàng bước đến Mi Sơn cư này, lúc đó nàng cũng vịn vào lan can của chiếc cầu gỗ chăm chú nhìn những con cá chép đang thổi bong bóng dưới đáy hồ.
Mi Sơn quân nước mắt tuôn như sóng cuộn, chỉ trong chốc lát đã ướt nhẹp vạt áo trước của y.
“Mi Sơn đại nhân!”
Tân Mi thân thiết vẫy vẫy tay với y, nàng cười tít mắt bước đến cạnh y, so với lúc mười mấy tuổi nàng có vẻ chững chạc hơn rất nhiều, cũng không còn liến thoắng chạy ngược chạy xuôi nữa, nhưng nụ cười ngọt ngào không chút ưu sầu phiền não trên gương mặt nàng là vẫn không hề thay đổi. Mặc kệ thế sự bên ngoài có thể thay đổi rối loạn đến thế nào, Tân Mi trước sau gì vẫn là Tân Mi, nàng như một khúc nhạc trong sáng thong dong trong thời buổi loạn lạc.
“Ngài gầy quá, hình như chỉ còn da bọc xương. Ta nghe nói bây giờ chiến tranh diễn ra ở khắp nơi, lương thực quả thật rất quý giá, tiên nhân nhiều chuyện như ngài mà cũng không đủ ăn sao?”
Nàng quan sát y từ trên xuống dưới, ánh mắt nàng lướt đến chỗ nào, hình như Mi Sơn quân liền khẽ run rẩy đến chỗ đó.
“Trong hộp đựng thức ăn này chỉ có vài món bánh thôi.” Tân Mi nhìn thấy y để hộp đồ ăn lên đầu mà quỳ lạy, nàng không khỏi dùng ánh mắt thương hại chăm chú nhìn y, cuộc sống thời buổi loạn lạc quả là không dễ dàng, chỉ có mấy cái bánh bao, bánh trung thu đã khiến y mừng rỡ đến hận không thể quỳ xuống lạy tạ trời đất, “Chi bằng để ta làm thêm chút đồ ăn gì đó cho ngài?”
“Được … được …”
Giọng nói Mi Sơn quân giống như con gà bị bóp cổ, vừa nhỏ vừa the thé. Cả thân người y cứng ngắc lại, đội hộp thức ăn bước mỗi bước đều run rẩy cả lên, y dẫn Tân Mi vào nhà, nước mắt tuôn ra như thác đổ.
Tân Mi an ủi y: “Đừng vội mà, cũng đừng có khóc, ta sẽ đi nấu cơm ngay.”
…
Đám linh quỷ canh giữ cửa chính vừa e dè vừa cẩn thận kéo chiếc cằm đang rơi xuống của mình lên, nghe nói trong Mi Sơn cư có một linh quỷ già có thân phận hơn hẳn đám linh quỷ bọn họ, lão chuyên quét dọn và chăm sóc rừng trúc, bọn họ quyết định tối nay phải tìm một chỗ kín đáo từ từ mà hỏi lão một chút về chuyện này.
Nhà bếp vẫn là cái nhà bếp đó, đậu hủ vẫn là những miếng đậu hủ kia, Tân Mi xắn tay áo lên, nàng rửa tay thật sạch, xách dao lên, quay đầu lại hỏi: “Mi Sơn đại nhân, ngài vẫn muốn ăn đậu hủ Mi Sơn chứ?”
Cả người Mi Sơn quân phát run lên: “Có… có… có… có thể ăn đậu hủ Tân Mi được không?”
Ôi, sự tôi luyện gian khổ trong những năm gần đây quả nhiên rất có ích, rốt cuộc y cũng đã có thể nói ra những lời to gan như vậy rồi! Mi Sơn quân thẹn thùng che mặt lại.
Tân Mi không chút do dự nói: “Được.”
… Ông trời ơi! Cái này tuyệt đối không phải là nằm mơ chứ? Không phải chứ, không phải chứ? Nếu như là mơ thì hãy để y cả đời này cũng đừng tỉnh lại nữa!
Kết quả là hôm đó Tân Mi đã làm bốn miếng đậu hủ, lần lượt là đậu hủ Mi Sơn, đậu hủ Tân Mi, đậu hủ Phó Cửu Vân, đậu hủ Chân Hồng Sinh. Mi Sơn quân ngơ ngẩn nhìn nàng vung đũa lên, nàng vừa nhanh tay lẹ mắt xuống tay tàn độc gắp một lượt ba cái đầu bỏ vào trong chén của y, vừa nói: “Mi Sơn đại nhân, đây là đầu của những người bạn tốt của ngài, cho ngươi ăn nè.”
… Quá mất hồn đi.
Mi Sơn nghiến răng nghiến lợi gặm nát hai cái đầu của hai kẻ khác, khóe mắt y không ngừng liếc nhìn vào miếng đậu hủ Tân Mi, y muốn thò đũa ra, nhưng còn có chút ngại ngùng, mặc kệ là ăn cái gì, đều khiến hắn cảm thật luyến tiếc, dường như không nỡ ăn miếng đậu hủ Tân Mi này vậy.
Do dự rồi lại chần chừ, miếng đậu hủ kia liền bị Tân Mi ăn sạch, Mi Sơn quân đành phải lau đi những giọt nước mắt hối hận không thôi.
“Đã rất lâu rồi ta không ra ngoài dạo chơi, hóa ra bên ngoài thay đổi nhiều đến vậy. Hôm nay đến Sùng Linh cốc, Đại Hổ ca bỗng nhiên đã trở thành quản gia, lại còn cưới vợ nữa chứ.”
Dù sao đó cũng là người đàn ông đầu tiên mà nàng chấm trúng, biết được y đã cưới vợ, Tân Mi cũng có chút tiếc nuối, y cũng là mỹ nam một thời nha…
“Đại Hổ ca nói hồ tiên đại nhân đã bế quan tu luyện, cả cuộc đời này sẽ không ra ngoài nữa là thật sao?”
Mi Sơn quân sửng sốt một lát: “Tiên nhân chỉ bế quan chậm thì một trăm năm, lâu thì mấy trăm năm, sao lại nói cả đời này không ra nữa chứ?”
Tân Mi suy sụp, cúi mặt xuống: “Một trăm năm nữa ta đã ch.ết từ lâu rồi.”
Hóa ra cả cuộc đời này cũng sẽ không ra ngoài nữa là để chỉ cả cuộc đời nàng.
Đã nhiều năm như vậy, Mi Sơn quân giống như đột nhiên thức tỉnh, người con gái y yêu thương đang ngồi trước mặt y chỉ là một người phàm tầm thường, mà y lại là một vị tiên nhân. Mấy trăm năm với y mà nói cũng chỉ là bóng mây bay qua cửa sổ, nhưng quãng thời gian trong nháy mắt đó với nàng mà nói, cũng không biết đã trải qua hết mấy kiếp luân hồi.
Mi Sơn khốn khổ nuốt miếng đậu hủ xuống, hấp tấp bày tỏ nỗi lòng: “Tiểu… tiểu Mi, cho dù nàng trở nên già nua tóc bạc da mồi, ta cũng vẫn thích nàng.”
Tân Mi rất cảm động: “Mi Sơn đại nhân… Ngài thật sự là người tốt mà, kiếp sau ta cũng muốn trở thành bạn của ngài!”
“Được, bạn tốt…?”
“Cả kiếp sau sau nữa cũng là bạn tốt!”
“Ơ, được… được…”
Mi Sơn quân bị hai từ bạn tốt và người tốt đả kích đến nước mắt tuôn tràn đầy mặt, chỉ còn cách vùi đầu ăn lấy ăn để, một bữa cơm này thật vừa mất hồn lại vừa đau đớn, y mãi ăn mãi ăn, lại một lần nữa biến bụng mình thành quả bóng tròn to căng, y đau khổ ngồi bẹp trên ghế rên hừ hừ.
Tân Mi theo thói quen đi đến suối nước nóng tắm rửa và thay quần áo, lúc nàng quay về, Mi Sơn đã mặc thêm một chiếc áo khoác che mất đi cái bụng thiệt bự của mình, y phơi ra dáng vẻ tuấn tú phong độ nhất trong đời mình, nghiêng người dựa vào dưới tàng cây Hải Đường, trong tay còn đang cầm một cây tiêu ngọc, mái tóc dài tung bay trong gió, tay áo nhẹ nhàng phấp phới, y đang ngửa đầu ngắm trăng.
“Tiểu Mi, đã đến đây rồi thì hãy ở chơi vài ngày đi, nàng muốn ở lại Mi Sơn cư bao lâu cũng được.”
Y thoải mái xoay tròn cây ngọc tiêu đang cầm trong tay, nở một nụ cười phong độ phóng khoáng nhất với nàng: “Nàng nhất định đừng khách sáo nhé.”
Tân Mi khẽ mỉm cười với y: “Được, vậy ta sẽ ở lại một thời gian ngắn.”
… Hở? Thuận lợi như vậy sao? Thuận lợi đến mức bản thân Mi Sơn quân cũng cảm thấy có chút bất thường. Lại nói tới, lúc trước Tiểu Mi cũng đã từng đến Mi Sơn cư vài lần, nhưng mỗi lần nàng đến, không phải đưa xong vài món quà tặng rồi đi ngay thì cũng là đi cùng với tướng quân Chiến quỷ đáng sợ kia. Lần này, đã xảy ra chuyện gì chứ?
Mi Sơn đảo tròn con ngươi, dò hỏi nàng: “À, tướng quân… kia gần đây vẫn ổn chứ?”
Trong chốc lát mặt Tân Mi liền cứng ngắc lại, nói một giọng rất thản nhiên: “Ừm, hắn sao lại không ổn chứ.”
Theo thái độ của nàng, hình như hai người đã nảy sinh tranh cãi. Mi Sơn quân trong chốc lát vui mừng như điên, y xoay cây ngọc tiêu trong tay như chong chóng, vội vã chuyển hướng câu chuyện: “Tối nay trăng đẹp như vậy, đêm thì dài đằng đẵng mà ta lại không có tâm trạng đi ngủ. Tiểu Mi, chi bằng chúng ta ngồi trao đổi một chút về về lý tưởng của đời người nhé?”
“Để ngày mai nói đi, ta mệt rồi. Mi Sơn đại nhân cũng nên đi ngủ sớm một chút, sáng sớm mai ta sẽ lại làm điểm tâm cho ngài.”
Tân Mi phất phất tay áo với y, nàng xoay người bước vào trong phòng.
Mi Sơn quân thật khó kiềm chế được xúc động đang trào dâng trong lòng, kéo vạt áo trước lên vừa chạy như điên vừa nhảy loạn xạ, y bắt gặp một tên linh quỷ liền hét to lên: “Có nghe thấy không? Nàng muốn làm điểm tâm sáng cho ta! Làm điểm tâm sáng đó nha!”
“Mới sáng sớm thức dậy đã được ăn điểm tâm thơm ngon, đó là đặc quyền của các đấng ông chồng mới được hưởng thụ đó!”
“Tiểu Mi muốn làm điểm tâm sáng cho ta đó…!”
Mấy tên linh quỷ bà tám thập thò lén lút trốn trong rừng trúc thò đầu ra nhìn nhìn: “Hình như chủ nhân bị điên rồi.”
Tên linh quỷ có tuổi tác lớn nhất trong đám móc móc mũi, tỏ vẻ rất bình tĩnh: “Đừng để ý đến ngài ấy nữa, qua mấy ngày nữa ngài ấy sẽ nước mắt tuôn dài, khóc lóc rên rỉ thôi. Chúng ta lại tiếp tục bàn về tình sử yêu đơn phương chỉ biết âm thầm khóc trong đau khổ của ngài ấy…”
Đêm hôm đó, Mi Sơn quân đã mơ một giấc mơ hạnh phúc nhất kể từ lúc sinh ra tới giờ, y mơ thấy mình thu nhận Tân Mi làm đệ tử, truyền dạy cho nàng phương pháp tu tiên, từ nay về sau không còn e ngại khoảng cách xa xôi giữa người phàm và tiên nhân nữa. Hai thầy trò sớm chiều kề cận, tình cảm yêu đương dần dần nảy sinh, rốt cuộc hai người vượt qua luân thường đạo lý, trình diễn một vở tình yêu thầy trò bị cấm đoán đến long trời lở đất.