Chương 49
Edit: Vi Vi
Phòng ngủ và phòng khách chỉ cách một cánh cửa, hai người trong và ngoài cánh cửa đều không ngủ ngon.
Trình Lục Dương lăn qua lộn lại rất nhiều lần, trong đầu cứ hồi tưởng tới những gì Tần Chân từng nói với anh về Mạnh Đường. Mà Tần Chân thì lẳng lặng nhìn trần nhà, lần lượt nhớ lại từng ký ức từ khi quen biết Trình Lục Dương tới nay.
Cô nhớ tới những lời anh nói đi nói lại với cô, nên sống vì mình, sống theo ý mình. Cô không ngừng tiến lên theo hướng sống vì mình mà anh nói, nhưng chỉ riêng chuyện tình cảm này, cô lại chậm chạp không tiến tới được.
Nói câu em thích anh khó nhường nào chứ? Theo tốc độ nói mỗi phút một trăm năm mươi từ của loài người thì tỏ tình ba chữ này chỉ cần 1,6 giây là có thể nói ra khỏi miệng. Nhưng đếm trên đầu ngón tay, cô và Trình Lục Dương đã quen biết nửa năm, từ cảnh xuân tươi đẹp cho tới gió thu xào xạc, từ đầu chí cuối cô vẫn không thể nói với anh ba chữ này.
Cô hỏi bản thân mình: Nếu đã quyết định phải sống theo ý của mình thì vì sao không để anh hiểu được ý mình đây?
Đáp án chỉ có một, bởi vì cô sợ sau khi bị từ chối thì rốt cuộc không thể duy trì mối quan hệ như hiện giờ — anh vô tư quan tâm cô, tốt với cô, mà cô trắng trợn hưởng tự điều đó với danh nghĩa bạn bè.
Nhưng mà khi thích một người thì luôn không nén được mà muốn nhiều hơn một chút, hơn một chút, hơn một chút nữa, cự ly chưa tới người yêu chỉ khiến người ta vô cùng rầu rĩ, vĩnh viễn không biết thỏa mãn.
Trước khi nhắm mắt, Tần Chân tự nhủ, cứ thử một lần, bất chấp hậu quả mà cố gắng thử một lần làm theo lòng mình.
Cô phải tỏ tình! Không thành công thì… cong đuôi xám xịt chạy trốn =_=.
*****
Ôm nỗi lòng phức tạp mơ mơ màng màng ngủ một đêm, Tần Chân lại không hề biết vào đêm đó Trình Lục Dương đã đưa ra một quyết định.
Khi cô thức dậy, Trình Lục Dương thế mà đã mang cháo gạo lức và trứng gà từ dưới tầng về, vừa bận bịu trong bếp vừa quay đầu nói với cô đang đứng ở cửa: “Đi rửa mặt đi, xong ngay đây.”
Tần Chân đầu tóc rối bù vọt vào nhà vệ sinh, nhìn cẩn thận vào gương bắt đầu kiểm tr.a xem chỗ khóe mắt có rỉ mắt không, khóe miệng có nước miếng không, sau đó bất hạnh phát hiện, ha ha, có cả.
Đến khi cô ôm nỗi lòng là lạ, chỉnh trang bản thân xong rồi đi ra thì Trình Lục Dương đã bày bữa sáng lên bàn. Cháo gạo lức và trứng luộc là mua ở quán dưới nhà, sau đó anh tận dụng nguyên liệu nấu ăn còn sót lại trong tủ lạnh làm món khoai tây sợi xào ớt xanh, trông qua không ngờ là ngon miệng thật đấy.
Tần Chân ngồi xuống, không yên ăn miếng cháo, suy xét xem phải nhắc tới chuyện mình rối rắm cả đêm qua như thế nào, vì thế thăm dò anh: “Gần đây anh bận tìm đối tượng xem mắt cho tôi, thế còn anh thì sao? Tôi không còn trẻ, nhưng anh còn già hơn tôi đấy, sao lại không lo cho mình?”
Trình Lục Dương dừng đũa, thật không ngờ cô sẽ chủ động nhắc tới chuyện xem mắt, anh cũng đang cân nhắc nói với cô thế nào, lúc này cô nêu ra cũng tốt, vì thế trợn trắng mắt: “Tôi hơn tuổi cô thì làm sao? Chưa nghe câu đàn ông qua ba mươi mới là tuổi như hoa như ngọc sao? Thể lực tốt, đầy quyến rũ, chín chắn, mê ch.ết người. Hơn nữa, đàn ông như tôi còn phải lo lắng chuyện cưới vợ sao? Vừa ngoắc ngoắc ngón tay một cái, người ứng cử làm bạn gái xếp tròn ba vòng quanh trung tâm thành phố.”
Còn như hoa như ngọc, căn bản chính là như lang như hổ được không?
Tần Chân không nuốt trôi miếng cháo: “Vậy sao anh không tìm một người?”
“Không gặp được người thích hợp.”
“Thế phải thế nào mới xem như thích hợp?” Tần Chân làm ra vẻ thấy hứng thú hỏi anh, “Anh có yêu cầu gì với chiều cao, mặt mũi, hoàn cảnh gia đình không? Hay là chỉ cần nhìn hợp mắt, lúc ở chung thấy thoải mái là được?”
“Lúc ở chung cảm thấy thoải mái?” Trình Lục Dương dường như cân nhắc một lát, “điều này cũng đúng, xúc cảm rất quan trọng, ở trên giường có hài hòa cũng phải suy xét cẩn thận –”
“Này!” Tần Chân đỏ mặt, hung dữ quát anh, “khi người khác nói chuyện nghiêm chỉnh với anh thì có thể đừng nói chuyện nhạy cảm thế này được không? Đừng có đùa cợt được không?”
Trình Lục Dương tỏ vẻ rất vô tội, “Tôi đang rất nghiêm túc thảo luận chuyện nghiêm chỉnh với cô còn gì? Giữa nam nữ, quay đi quay lại cũng không rời mức độ phù hợp thân thể, điều này sao tính là lời nhạy cảm được?”
“Nhưng là anh thảo luận quá sâu!”
“Là cô suy nghĩ rất nông cạn.”
“…”
Tần Chân cảm thấy đề tài chệch đường ray, gắp mấy sợi khoai tây, lại úp mở hỏi anh: “thế nếu có người nói thích anh, nhưng mọi mặt của cô gái đó đều không bằng anh, anh sẽ làm thế nào? Có thể cân nhắc xem không hay là từ chối người ta thẳng thừng?”
Trình Lục Dương không đáp vội mà nheo mắt lại đánh giá Tần Chân vài lần, “hôm nay cô làm sao vậy? Cứ quanh quanh co co với tôi, có cái gì cứ việc nói thẳng.”
Anh lờ mờ cảm thấy Tần Chân muốn giới thiệu đối tượng cho anh.
Mà đến cả sợi khoai tây Tần Chân cũng không nuốt nổi nữa, mặt đỏ tai hồng nhìn chằm chằm anh, âm ỉ có cảm giác trái tim đập điên cuồng.
Anh đã nhìn ra?
Anh nhìn ra cô có lời muốn nói rồi!
Vậy anh có đoán ra cô muốn nói gì không?
Cô gian nan nuốt miếng khoai tây thái sợi mà Trình Lục Dương tự tay làm, cân nhắc xem mình nên nói vừa uyển chuyển vừa văn vẻ rằng: “Em hy vọng mỗi buổi sáng về sau đều có thể ăn được khoai tây sợi anh nấu.” Hay là dũng cảm nói trắng ra: “Em chính là cô gái mọi mặt không bằng anh, nhưng vẫn muốn theo đuổi anh.”
Nhưng khi cô vất vả lắm mới tiêu hóa được thức ăn trong miệng, vừa há mồm thì dường như Trình Lục Dương chờ đã mất kiên nhẫn, cuối cùng nói ra trước cô: “Tần Chân, thật ra tôi có lời muốn nói cho cô biết.”
Tần Chân sững lại, trái tim thấp thỏm càng thêm không yên, cô vô thức chọc đũa vào bát cháo gạo lức, cúi đầu hỏi: “Cái gì, nói cái gì?”
Mãi không thấy Trình Lục Dương nói chuyện, cô ngẩng đầu nhìn anh, lại chỉ nhìn thấy anh yên lặng nhìn cô, dường như đã hạ quyết tâm, rốt cục nói: “Chiều nay cô có rảnh không?”
“Phải đi làm.” Tần Chân sững sờ, không hiểu sao mà hỏi, “Đây là lời anh muốn nói?”
Cô nhìn Trình Lục Dương, đợi câu kế tiếp của anh thì lại thấy anh cúi đầu nhìn cháo trong bát, sau đó chậm rãi nói: “Hôm nay tôi gọi điện cho Lưu Trân Châu, giúp cô xin nghỉ một ngày, chiều nay cô đi cùng tôi đến một nơi.”
Ầm, cứ như là sét đánh, cảm giác không chân thật lan tràn trong lòng Tần Chân. Cô nghe thấy trái tim vừa chìm nghỉm lại bắt đầu đập thình thịch, đồng thời còn nóng hầm hập, càng ngày càng mãnh liệt.
Anh nói có chuyện muốn nói với cô.
Anh nói muốn dẫn cô đến một nơi.
Là lời gì mà không thể nói ở đây, còn phải trịnh trọng chọn một nơi thích hợp đây?
Tần Chân cảm thấy nhất định là bản thân mình đang nằm mơ, nếu không vì sao lại có ảo giác Trình Lục Dương sắp tỏ tình với cô đây? Cô hốt hoảng húp tiếp một ngụm cháo, hồi hộp gật đầu, “được, được thôi!”
Cháo gạo lức ấm áp tràn vào cổ họng, một đường kêu gào chạy xuống dạ dày, lập tức có dòng nước ấm chảy khắp cơ thể.
Trước khi đi, Trình Lục Dương quay đầu do dự một lát, sau đó căn dặn cô: “Trang điểm cho đẹp vào, mặc mấy thứ tôi đưa cô đi mua lần trước ý.”
Linh cảm của Tần Chân ngày càng mãnh liệt, ngay cả vì sao cũng không hỏi, chỉ đỏ mặt gật đầu thật mạnh, như con gà mổ thóc. Thấp thỏm như cô, mừng quá đỗi như cô, ngượng ngùng như cô, tất nhiên khó mà chú ý tới nụ cười gượng gạo không hề phát ra từ nội tâm của Trình Lục Dương.
Trình Lục Dương vươn tay ra, chần chờ sờ đầu cô: “Mặc xinh đẹp vào, trang điểm rung động lòng người vào.”
Cô còn đang gật đầu như gà mổ thóc, ngoan ngoãn khác hẳn Tần Chân lúc bình thường.
Trình Lục Dương khép cửa lại, không đi vội mà tựa vào cánh cửa lạnh như băng đờ đẫn một lát, nhắm mắt lại không nhúc nhích rất lâu mới mở mắt ra đi khỏi.
Anh nghĩ, thật tốt, trang phục chiến đấu này rốt cục có ý nghĩa mới, tô điểm cho cô xinh xắn như vầng trăng được ánh sao bao quanh, để cô giống như công chúa đi về phía hoàng tử.
Đó là hoàng tử thực sự, mà không phải mấy kỵ sĩ không xứng đôi với cô kia.
Bạn xem, Trình Lục Dương anh coi như là tác thành một chuyện tốt, thế này thì công đức viên mãn đi?
***
Đến tận buổi trưa, Tần Chân vẫn đang như đang nằm mơ, cô gọi Bạch Lộ tới giúp cô trang điểm thật đẹp, bởi vì Bạch Lộ mới là người biết trang điểm thật sự.
Khi Bạch Lộ mang theo một đống đồ trang điểm tới thì thấy Tần Chân vẫn còn đỏ mặt chạy vội tới mở cửa cho cô, trong ánh mắt như có vô số trái tim màu hồng phấn bay ra, lúc nói chuyện cũng lộn xà lộn xộn.
Cô nói: “dừng! Trông cái vẻ bảnh chọe của cậu kìa, để mình đoán nhá, cậu với anh chàng da dày miệng độc đến từ họ nhà khỉ kia rốt cuộc tu thành chính quả rồi?”
Tần Chân giận mắng cô: “Cái gì mà anh chàng da dày miệng độc? Cái gì mà đến từ họ nhà khỉ? Cậu tích chút khẩu đức được không? Con mắt nào cậu thấy anh ấy là loại người đó?”
Bạch Lộ: “…” Đây không phải là điều cậu nói trước kia sao?
Trong cả quá trình trang điểm, Bạch Lộ vẫn luôn rơi vào trạng thái tức giận: “Phiền cậu đừng cười nữa được không? Son môi toàn bị nhoét ra!”
“Đừng cứ ưỡn ẹo nhích đi nhích lại thế, mình không kẻ được lông mày đây này!”
“Chị cả à, cậu có thể mở mắt to ra được không? Cậu cười thế này mắt sắp thành một đường chỉ rồi, mình làm sao kẻ mi cho cậu được?”
Cuối cùng hùng hùng hổ hổ, hùng hùng hổ hổ, rốt cục vẫn thành công. Tần Chân đeo chiếc vòng mà Trình Lục Dương tặng cho cô lên cổ, nhìn cô gái xinh đẹp trong gương, không khỏi đắc chí nói: “cuối cùng là trai tài gái sắc rồi.”
Bạch Lộ ngồi cạnh chế nhạo, “Rõ ràng là cấu kết với nhau làm việc xấu, cá mè một lứa –”
Nói còn chưa dứt lời, cô đã bị nhét quả táo vào miệng Tần Chân trang điểm quyến rũ như yêu tinh cười khanh khách nói với cô: “Này, ăn quả táo thanh giọng.”
Bạch Lộ dựng thẳng ngón giữa, vừa cắn táo răng rắc vừa xoa đôi môi đau nhức vì bị va vào: “Tần Chân hành vi trọng sắc khinh bạn của cậu thật sự làm người ta giận sôi! Mình x đại gia cậu!”
Tần Chân cô cùng giận dữ nói: “Mình chỉ quen biết một Trình đại gia, cậu đừng hòng nhắm vào anh ấy!”
“……” Răng rắc, răng rắc, răng rắc — Bạch Lộ chỉ có thể tiếp tục cắn quả táo vừa máy móc vừa tàn nhẫn.