Chương 39
-Đây nè, Phong uống đi, lâu ngày gặp lại mà vẫn còn yếu như xưa! – Lan mỉm cười khẽ đặt tách cappuccino trước mặt tôi.
-Sặc, còn chưa đứng tim ch.ết là may rồi ở đó mà yếu với chả mạnh nữa! – Tôi khẽ nhấc tách cafe lên mà nốc một ngụm để trấn tĩnh.
Số là theo lời Lam Ngọc thì chỉ có những người phụ trách tiết mục văn nghệ của lớp mới đến nhà Lan tập dợt thôi, thế nên tôi đành phải một mình đến nhà Lan mà không có Hoàng Mai bên cạnh. Chả biết thiên thời địa lợi nhân hòa thế nào mà đám đàn trai đàn gái ở nhà tự tập, còn thằng Toàn phởn thì bận công chuyện không đến được, nhỏ Kiều ẹo thì khi nghe thằng Toàn không có mặt thì cũng chả thèm tới.
Tổng hợp lại các dự kiện trên thì có thể suy ra được, tôi bây giờ đang ở nhà một mình với Lan theo đúng nghĩa cô nam hỏa nữ.
Thế nhưng khi mới vừa vào nhà Lan, còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì tôi đã bị Lan dùng mặt nạ hình zombie hù phát muốn xó ra quần, suýt ngất và đó là lí do tại sao giờ đây tôi ngồi co rúm trên ghế sofa mà nhắm nháp tách cà phê nóng.
-Rõ là yếu còn gì! – Nàng bểu môi.
-Cái mặt nạ đó lấy đâu ra mà nhìn khiếp thế?
-À, đó là vật kỉ niệm hồi ở cấp hai Lan tham gia halloween đó!
-Cái này đi đêm là hết sảy! – Tôi cầm chiếc mặt nạ lên tấm tắc.
-Thích không, Lan tặng Phong đấy!
-Không đâu, Phong nhận món quà này thì không tiện cho lắm! – Tôi dè chừng.
-À, hiểu rồi, yếu chứ gì? – Nàng nheo mắt.
-Thì….yếu…. – Tôi chẳng biết nói gì hơn ngoài chống chế yếu ớt.
Cơ mà nhờ yếu thế mới được thưởng thức lại hương cà phê cappuccino thơm nồng của nàng ấy chứ, phải nói là từ hương vị, màu sắc đến cách trang trí vẫn y như ngày nào, thậm chí tôi còn cảm thấy nó ngon hơn trước nữa, chắc có lẽ lâu nay phải thưởng thức cái vị cà phê không đâu ra đâu do mình tự làm nên đã chai lì vị giác rồi, hôm nay được tách cà phê của nàng đả thông kinh mạch trở lại nên thấy khác hẳn.
-Nè, bình tĩnh lại chưa đó! – Nàng nheo mắt.
-Chưa, còn sợ lắm… – Tôi viện cớ để được thưởng thức tách cà phê của nàng lâu hơn
-Vậy để Lan mở nhạc nghe cho thư giản nhé!
-Ừ…ờ! – Tôi chỉ gật đầu qua loa vì âm nhạc đối với tôi chẳng khác nào cây đàn với con trâu.
Thế nhưng khi bản nhạc từ chiếc điện thoại nhỏ nhắn của nàng vừa cất lên, tôi bỗng cảm thấy lòng mình thật xao xuyến, cứ như đã nghe bài hát này ở đâu đó rồi bởi vì giai điệu của nó quá êm đềm, quá xảm xúc cứ khiến trái tim tôi rung động:
“Dường như nắng đã làm má em thêm hồng
Làn mây bay đã yêu tóc em
Trộm nhìn anh khẽ cười khiến em thẹn thùng
Áo trắng em bây giờ tan trường…”
Khẽ ngắm nhìn Lan vừa đung đưa chân vừa hát theo điệu nhạc, tôi bỗng thấy nàng đẹp hơn hẳn. Không dám bàn cãi gì thêm về ngoài hình của nàng nữa, bởi vì nó đã quá hoàn hảo trong mắt tôi rồi, ở đây tôi chỉ bàn về tâm hồn của nàng thôi, tôi cảm thấy ở nàng có hai tính cách trái ngược nhau, đó là một Lanna lạnh lùng, trầm tính và một Lanna trẻ trung, hoạt bát.
Cả hai tính cách đó tôi đều thích, đôi khi nàng lạnh lùng để tim tôi bồi hồi, xao xuyến, đôi khi nàng lại tinh nghịch để tim tôi ấm áp, hạnh phúc. Đối với tôi, tất cả những gì thuộc về nàng điều khiến tôi ngập tràn cảm xúc…
-Hù….
-Ơ…hả!!
-Á….Á…!
Lúc tôi còn đang suy nghĩ mông lung thì Lan đã lén ngồi cạnh tôi hù thêm phát nữa làm tôi giật mình, hất luôn tách cà phê lên mình Lan, cũng may là cà phê đó đã nguội rồi nên không có gì đáng lo ngại, chỉ có điều là áo quần Lan đã dính bê bết nước cà phê, thậm chí còn dây lên cả tóc nữa, nhìn nàng mà tôi ân hận vô cùng…
-Hic, xin lỗi, Phong không cố ý!
-Hu, làm gì mà phản ứng ghê vậy, mới hù có tý thôi mà! – Nàng nũng nịu sướt mướt.
-Nói chung là ngàn lần xin lỗi! – Tôi quýnh quáng kiếm đồ lau vì bây giờ cả bộ sofa cũng dính cà phê tèm lem.
-Thôi, Phong phụ Lan lột áo nệm sofa ra đi, kẻo cà phê khô rồi khó giặt lắm!
-Còn Lan thì sao?
-Lan vào tắm tý đã!
-Uầy, rồi Lan cứ tắm đi, để Phong lo cho! – Tôi cười méo xệch
Đoạn rồi Lan hớt hải chạy lên lầu để lại mình tôi hùng hụt tách từng chiếc áo gối của bộ sofa ra. Nói thật thì bộ sofa nhà tôi cả năm mới giặt một lần, cũng là để đón tết thôi chứ chả ham hố giặt là bao, dù có bị dính nước gì thì tôi cũng lấy khăn lau cho khô là xong chứ đâu có kĩ lưỡng như nhà Lan chứ. Cơ mà từ ngày có Hoàng Mai về nhà thì tôi cũng có kĩ một chút đấy, bởi vì em cũng hay hăm he việc làm ghế sofa bị dơ lắm, nhất là khi tôi ngồi ăn trên ghế. Giờ thì quen rồi, cứ mỗi lần ăn quà vặt phải lúi húi ở dưới bếp xong mới lên ghế sofa ngồi.
Và thể theo lời Lan gọi với lúc đang ở trên lầu thì tôi cho toàn bộ những chiếc đệm bị dính cà phê vào bồn tắm nước nóng. Quả thật nước cà phê sau khi gặp nước nóng đã tan bớt một phần, việc còn lại là vò kĩ một tý chắc sẽ tan hết thôi, đúng là con gái có khác, những việc này lúc nào cũng rành hết, sau này chắc tôi cũng phải học một khóa mẹo vặt nội trợ mới được.
Thế nhưng còn đang loay hoay với mấy miếng đệm sofa trong nhà tắm thì bất chợt điện thoại tôi réo vang lên:
-À lố, ai đấy!
-Phong đấy hả?
-Ủa là Lan hả, trong nhà gọi làm gì vậy?
-Lan để quên chai dầu gội trong nhà tắm ở dưới rồi, lấy lên dùm Lan với!
-Chai nào, nhiều quá không biết đường lấy! – Tôi trố mắt nhìn một loạt các mĩ phẩm trước mặt.
-Cái chai có chữ Loreal ấy, màu đen…
-Rồi, đợi tý mang lên ngay…
Bất chợt, tôi giật mình nhận ra tình huống lúc này đang khá là nguy hiểm:
Lan đang tắm trong nhà tắm ở phòng nàng, mà quên chai dầu gội thì có nghĩa là còn đang tắm, mà còn đang tắm thì đương nhiên không có mặc gì hết, mà không có mặc gì hết thì…
Chỉ nghĩ đến đó thôi thì mặt tôi đã đỏ bừng, tim bắt đầu đập loạn nhịp cả lên, đôi chân tôi không còn nghe lời mình mình nữa, cứ bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo như thiếu máu, cầm chai dầu gội trên tay mà suýt rớt hết mấy lần, như thế chẳng phải là tôi sẽ đưa chai dầu gội này cho Lan hay sao, đưa tận tay luôn mới ác…ò_ó
Đặt chai dầu gội lên bàn rồi ngồi xuống sofa tầm ngầm suy nghĩ , tôi không tài nào tưởng tượng được cái cảnh tôi đưa thứ này cho Lan sẽ ra sao. Một là Lan tự thân mình ra lấy, hai là tôi trực tiếp vào nhà tắm đưa cho Lan, mà không đưa lại không được, cứ như phía trước là vực thẳm đằng sau là con hổ vậy ở lại cũng ch.ết mà tiếp tục đi cũng ch.ết, chẳng lẽ lại bịt mắt mà vào phòng Lan?
Thế nhưng, còn chưa kịp suy nghĩ xong thì Lan lại gọi điện hối thúc:
-Phong làm cái gì mà lâu vậy, đem lên cho Lan đi, sắp lạnh ch.ết rồi nè!
-Rồi rồi, đem lên ngay…
-Ừa, nhanh đấy…!
Thay kệ tới đâu thì tới, bất quá thì chịu khó nhắm mắt lại đưa cho Lan thôi, lỡ có đụng nhằm thứ gì thì xin lỗi một tiếng là xong ngay ấy mà, dù gì thì người nước ngoài cũng khá là thoải mái, tự do, cùng lắm là ăn tát thôi, còn không thì ăn luôn nguyên bài “thập bát triệt thủ quyền” rồi nằm viện vài hôm là khỏi ngay ấy mà.
Nói là làm, tôi bắt đầu lê bước lên từng bậc cầu thang rồi tiến đến phòng nàng một cách chầm chạp và có phần rụt rè, sợ sệt:
-Cốc…cốc…cốc…Phong mang chai dầu gội lên này!
-Cửa phòng không khóa, Phong mang vào đi!
“Lại còn cửa phòng không khóa nửa cơ à, sao giống kiểu mời gọi thế này. Kệ, vào luôn, tới đâu thì tới.”
Vừa bước vào phong Lan, mùi hương nước hoa sộc vào mũi tôi thơm phức, hơi lạnh từ chiếc điều hòa phả vào người tôi nghe lạnh ngắt cả thân mình. Nghe nói ở nước ngoài lạnh lắm, chẳng lẽ khí hậu nơi Lan ở lạnh thế này sao, nếu quả thật là vậy thì tôi chẳng ham hố gì ra nước ngoài nữa rồi, có mà ch.ết cóng ở bên ấy, chắc là ai sống quen thì mới sống được thôi. Hèn gì, chắc khí hậu ở đây nóng nên Lan mới mặc những bộ đồ thoải mái đây mà.
Công nhận, phòng Lan trang trí đẹp ghê, khắp phòng toàn là màu vàng sẫm của lá vàng mùa thu nhìn ấm cúng lắm, trên kệ sách còn trưng bày thêm mấy chai rượu Tây nữa, nghe đâu ba nàng làm ở công ty sản xuất rượu, thảo nào đô của nàng lại mạnh đến thế, chắc có lẽ thằng Khanh khờ cũng đành chào thua thôi.
Đang ngắm ngía say sưa mấy chai rượu trên kệ sách thì Lan đột nhiên gọi phắt từ đằng sau làm tôi giật mình mém rớt chai rượu:
-Chơi gì hù hoài vậy?
-Ai bảo có người thèm rượu cứ ngắm nghía mấy chai rượu hoài!
-Bậy, thèm đâu mà thèm, tại thấy đẹp quá cầm lên ngắm chút xíu thôi!
-Hì, vậy đưa chai dầu gội cho Lan nào!
-N…n..nè…!
-Gì vậy, sao không quay mặt lại!
-Thì, cứ cầm chai dầu gội đi, h..hỏi làm gì?
Chả là từ hồi bị Lan hù tới giờ tôi chỉ dám đứng quay lưng lại với nàng thôi chứ làm gì dám đứng đối diện với nàng mà nói chuyện chứ, biết đâu nàng không có một mảnh vải trên người thì sao, tuy người nước ngoài coi chuyện này là chuyện thường nhưng tôi là người Việt Nam mà, dễ mang tiếng lắm.
-Ê nè, quay mặt lại đây nói chuyện coi! – Nàng tức tối.
-Ẹc, lấy chai dầu gội vào tắm đê, hỏi hoài!
-Hông thích, giờ quay mặt lại mới vào tắm…
Sặc, trên đời làm gì có con gái bướng bỉnh thế này, lại còn chờ người ta quay mặt lại mới chịu dzô tắm nữa, nghĩa lý gì thế?
-Không quay mặt lại là Lan dùng vũ lực đấy!
-không!
- ….có quay hông?
-Không…!
- …hỏi lại có quay hông?
-Không bao vờ!
- …hỏi lại lần cuối!
-Quên đi gái!
-Không quay này! – Nàng lấy hai tay vặn đầu tôi lại.
-Á….Phong không có thấy gì đâu! – Tôi quýnh quáng che mắt lại.
-Thì ra nãy giờ Phong…hihihi hahaha khẹc…khẹc!
Chả hiểu sau khi thấy tôi che mắt lại thì Lan chỉ cười, à cười chỉ thôi thì không đúng, mà phải nói là cười hả hê, cười nghiên ngả, vì nhe giọng cười của Lan thì có vẻ khoái chí lắm. Phải rất lâu sau đó nàng mới nhịn cười được mà nói chuyện với tôi được, còn tôi thì vẫn cứ bịt mặt như hiệp sĩ mù vậy:
-Trời ơi, bỏ tay ra dùm cái đi ông nội ơi!
-Sặc, bỏ tay ra rồi lỡ thấy thì sao?
-Thì cứ bỏ tay ra đi, cho nhìn miễn phí đó!
-Éc, con gái con đứa ăn nói kiểu gì thế!
-Thì cứ bỏ tay ra đi mà, không sao đâu!
-Đã bảo là không mà, Phong còn trong sáng lắm đó!
-Không bỏ này! – Nàng kéo hai tay khỏi mắt tôi.
-Ây da, nhỏ này, muốn nhìn chứ gì, chơi luôn… – Tôi tức tối bỏ hai tay khỏi mắt mình.
Thế nhưng trái ngược với những gì tôi tưởng tượng, Lan giờ đây đang khoác một bộ áo choàng tắm kín bít khắp người, muốn tìm chỗ nào hở cũng khó, đã thế còn quấn thêm cái khắn tắm trên đầu nữa, hệt như người Ấn Độ vậy.
Thấy tôi ngớ người ra vì tưởng bở, nàng nhìn tôi chúm chím cười không quên châm chọc tôi mấy câu:
-Sao, nhìn đã chưa? Có giống trong tưởng tượng hông?
-Thì Phong cứ tưởng… – Tôi chẳng biết nói gì ngoài cúi gằm mặt.
-Tưởng là Lan không mặc gì ra ngoài lấy chai dầu gội hả?
-Ừ…ùm!
-Trời ơi, Lan đâu có ngốc đến vậy chứ! – Nàng cười giả lả mà đấm nhẹ vào ngực tôi.
-Ai biết, tưởng người nước ngoài tự do…
-Y, Phong nghĩ vậy là sai lầm đó nhe! Tự do thì tự do, chứ không phải muốn làm gì cũng làm đâu, việc gì cũng phải có chừng mực hết đó!
-Ừ, giờ thì biết rồi!
-Vậy đi ra được chưa, hay đợi Lan tắm xong rồi xuống một thể đây!
-Ặc, ra liền chứ! – Tôi luống cuống đi về phía cửa phòng.
Thế nhưng khi vừa bước ra khỏi cửa phòng thôi tôi nghe một tiếng lộp cộp phát ra từ phòng nàng. Giật mình xoay lưng lại thì đã thấy nàng đang mò mẫm thứ gì đó dưới sàn, kế đó là chai dầu gội đang tràn ra ngoài vì va đập mạnh:
-Chuyện gì xảy ra vậy? – Tôi hớt hải dìu nàng lên giường tiện tay với luôn chai dầu gội còn loang nước.
-Không biết nữa, mắt Lan bỗng mờ đi không nhìn thấy gì hết!
-Bây giờ đã thấy lại chưa! – Tôi bắt gió vào hai thái dương nàng.
-Um…thấy rõ lại rồi, cảm ơn Phong nhé!
-Lên bệnh viện xem đi, tự dưng mắt mờ thì không bình thường chút nào!
-Không sao đâu, chắc là do chờ Phong lâu quá nhiễm lạnh đó!
-Ớ, liên quan đến Phong sao?
-Phải rồi, ra ngoài đi, đợi Lan tắm xong đã! – Nàng đẩy lưng tôi ra ngoài.
Quá gấp gắp vì bị nàng đẩy, tôi bước nhầm vào vũng dầu gội ban nãy chưa kịp lau nên trượt chân bật ngửa ra sau kéo theo Lan ngã oạch xuống đất đau điếng.
-Ơ Lan…ối – Vừa kịp mở mắt ra quan sát tình hình xung quanh thì đã bị nàng trùm khăn kín bít vào đầu chẳng thấy được gì nữa.
Sau một hồi quằng quaị dưới sàn nhà để thoát khỏi chiếc khăn tắm, tôi cũng trấn tĩnh lại được mà ngồi bệch dưới sàn, cái mông ê ẩm cứ đau nhói lên do cú tiếp đất kinh hồn lúc nãy, đồ rằng nhà Lan không phải sàn gỗ thì cái mông tôi đã đi chầu trời từ lâu rồi, cũng may là chỉ ê ê thôi.
Đột nhiên từ trong nhà tắm phát ra tiếng nước chảy làm tôi ngạc nhiên, nhìn dáo dát xung quanh thì không còn thấy Lan đâu nữa, chẳng lẽ lúc nãy nàng trùm khăn vào đầu tôi rồi chạy tót vào nhà tắm luôn à. Người tôi yêu bất bình thường thế sao?
-Ơ này Lan úi!
-Gì nữa đấy, vẫn chưa đi sao? – Tiếng nàng lảnh lót trong phòng tắm
-Lúc nãy làm gì trùm đầu Phong kín bít thế kia, au da…ê mông quá!
-Cho bỏ tật hậu đậu, Lan mém tý nữa bị Phong đè ch.ết rồi đấy!
-À…ừ…xin lỗi!
-Thôi Phong xuống phòng khách đợi đi, Lan tắm xong rồi xuống tập dợt luôn!
-Ừ, ok! – Tôi lều bều nhấc cái thân tàn phế lên.
Dường như do chấn động mạnh quá hay sao mà cứ mỗi bước xuống cầu thang thì cái mông tôi lại nhói lên đau thấy tía luôn và khi đặt mông ngồi xuống ghế sofa thì còn nhói gấp bội phần. Chẳng lẽ mới ngã chút xíu mà tôi bị ung thư mông rồi sao, kiểu này mà có đứa nào chơi đểu đá vào mông tôi phát chắc thăng thiên mất.
Cơ mà cũng hên, sao một hồi dùng bài xoa bóp trật đả thì nó đã đở đau hẳn, chỉ còn âm ỉ một chút thôi.
Ngồi tựa đầu ra chiếc ghế sofa để thư giản, tôi chợt giật mình sựt nhớ lại tình huống té ngã lúc nãy, dù chỉ trong tít tắc thôi nhưng tôi vẫn còn nhớ rõ lắm, khi vưa xoay đầu lại thì tôi đã kịp thấy một màu tóc óng vàng lóe lên trước khi nàng ụp cái khăn vào đầu tôi rồi chạy mất dạng vào trong nhà tắm.
Chẳng lẽ tôi lại nhìn nhằm hay sao nhỉ, trong khoảnh khắc ngắn ngủi lúc nãy tôi đã thoáng thấy tóc Lan màu vàng, óng luôn. Rồi còn chai dầu gội nữa, nước dầu gội sao lại là màu đen, còn rất dính nữa, lúc nãy lỡ làm dính một ít vào tay thôi mà đến giờ kì mãi nó vẫn không ra, thế là thế nào nhỉ?
Một lát sau, Lan cũng lỉnh kỉnh từ trên lầu đi xuống, giờ đây tóc nàng là một màu đen tuyền chứ không như trong tưởng tượng của tôi lúc nãy nữa, càng nhìn nàng, tôi càng cảm thấy bí ẩn và nghi hoặc, phải chăng nàng đang giấu tôi điều gì đó sao?
Bất giác tôi lại nhớ đến lần tôi và nàng cùng trò chuyện ở khu chợ chiều:
“-Mà đây không phải là điều duy nhất Lan muốn giấu đâu!
-Còn chuyện gì nữa sao?
-Điều mà Lan muốn giấu không tiện nói, đến một lúc nào đó Phong sẽ tự khắc biết thôi.”
Liệu đó có phải là lúc này hay không nhỉ, dù gì tôi cũng chỉ thấy phớt qua thôi, không thấy rõ thật sự, cho dù có thấy rõ thật sự đi chẳng nữa tôi cũng chẳng bao giờ dám hỏi nàng về vấn đề đó, nàng đã muốn giấu thì có hỏi thế nào đi chẳng nữa cũng chắng có kết quả, chi bằng cứ để sự việc tiếp tục diễn ra vậy.
-Bộ ghế sofa sao rồi? – Nàng nghiêng mái đầu hỏi tôi.
-À, chà sạch rồi đấy, còn đang để trong nhà tắm!
-Hi, cám ơn Phong nhé!
-Ô xời, chuyện nhỏ, ở nhà bị bắt làm hoài ủa lộn ở nhà làm hoài nên rành lắm!
-Ừ, hì…! Vậy mình bắt đầu tập được chưa?
-Ok, tập ngay và luôn!
Thế là tôi tạm gác những mối nghi hoặc về Lan sang một bên, bắt đầu chú tâm vào việc tập dợt cho tiết mục văn nghệ của lớp, và lần này chỉ có tôi và nàng mà thôi.
Cứ tưởng không có người quấy phá thì tiến độ tập dợt sẽ được tăng nhanh, ai ngờ đó chính là trở ngại lớn nhất đối với tôi. Bởi lẽ trong bài hát cần có những cảnh nắm tay, tựa vai, nếu tập mà có người chỉ đạo thì không hề gì, đằng này nhỏ Lam Ngọc lại giao toàn quyền quyết định cho tôi và Lan, hai người mà thực hiện những cảnh ấy thì…
-Phong làm gì lọng cọng vậy?
-Thì tại chưa quen!
-Có bàn tay thôi mà nắm cũng không được sao?
-Sặc…
Còn những lúc tựa vào nhau thì:
-Ui, Lan có bị bệnh truyền nhiễm gì đâu mà Phong cứ dè dặt thế kia?
-Uầy, thì từ từ nó mới quen được!
-Ơi, vậy thì chừng nào mới tập xong đây?
-Cứ từ từ rồi cháo nó cũng nhừ!
Vậy đấy, cứ mỗi lần nắm tay hay để nàng tựa vai là tôi liền bị khớp ngay, mặc dù những việc này tôi đã làm cùng Hoàng Mai cả chục lần rồi, nhưng với Lan thì lại là một cảm giác khác, nó bồi hồi và ngập tràn cảm xúc hơn nhiều, nói thằng ra thì với Hoàng Mai chỉ là cảm giác bảo vệ, chở che, còn với Lan là một cảm giác bồi hồi, ngượng ngùng khó tả, bởi vậy tôi không thể nào giữ bình tĩnh quá lâu trước mặt Lan được.
Thế nhưng sau một hồi vất vả làm quen với vai diễn. tôi cũng có một số thành tựu nhất định, vì bao nhiêu cảm xúc tôi đều dồn nén vào trong người hết rồi nên nhìn bên ngoài tôi rất là tươi tỉnh, nhưng thực sự thì lúc nắm tay Lan tim tôi đập muốn bễ lồng ngực, còn lúc để Lan tựa vai thì tôi gần như hóa đá, chịu thôi bản chất thì vẫn là bản chất mà.
Tập chừng được vài giờ thì cũng đến bữa trưa, vừa tính tạm biệt Lan về nhà thì lại có người đến nhấn chuông. Lan sau khi ghé mắt vào màn hình bé tẹo gần cửa bếp thì quay sang nhìn tôi mà cười huyễn hoặc:
-Phong sướng rồi nhé, khỏi cần về nhà luôn!
-Ơ, là sao?
-Ra mở cổng đi thì biết ngay.
Tôi thì chả hiểu tẹo gì, nhưng cũng nhấc mông khỏi chiếc ghế sofa mà chạy ra ngoài mở cổng.
Vâng, theo lời Lan mở cổng thì biết ngay, nhưng tôi chưa kịp mở cổng thì đã biết luôn rồi, người đó ai khác chính là Hoàng Mai, em giờ đây đang ngồi sau xe của thằng Toàn phởn và theo sau đó là đám diễn viên trong đôi văn nghệ của lớp tôi, không thiếu một ai từ Khanh khờ cho đến tụi thằng Huy.
-Ẹc, kéo đi trẩy hội hay gì vậy? – Tôi thất kinh.
-Hỏi thằng Toàn kìa, tao đang ngủ ngon lành lại bị cả đám tới gọi cửa! – Khanh khờ ngáp dài như còn say ke.
-Ế, không phải tao, hỏi bé Mai của mày kìa! – Toàn phởn hất hàm về phía Mai.
-Vậy là sao?
-Hi, mọi người đâu cần khó chịu vậy chứ, mình thấy càng đông càng vui mà! – Em nheo mắt cười duyên.
-Ừm, đáng lẽ hôm nay nghỉ một buổi ở nhà tự tập nhưng thôi gom lại diễn lần cuối cũng được! – Lam Ngọc thở hắc tỏ vẻ chán nản lắm.
-Còn không ra mở cổng đón anh hai mày vào, đứng đó làm gì? – Toàn phởn lớn giọng lên mặt.
-Từ từ, đập mặt mày giờ! – Tôi lều bều mở cổng.
Ai ngờ đâu Hoàng Mai hôm nay tới nhà Lan chứ lại còn kéo theo nguyên băng luôn, thiệt đúng là oan nghiệt, cảm giác lúc này của tôi chẳng thể nào miêu tả được, cứ như vừa rớt từ trên trời xuống vậy, không biết nên vui hay nên buồn nữa.
Nhưng mà Hoàng Mai làm sao lại biết tôi tập với Lan một mình nhỉ, thuê thám tử theo dõi tôi chăng?
Như để giải đáp thắc mắc, vừa vào đến nhà thì thằng Toàn đã kéo tôi ra gốc táo vườn nhà Lan để bàn chuyện rồi:
-Chu choa, con Mai nhà mày lanh lợi khiếp luôn!
-Sao lanh lợi?
-Mới sáng nó đã gọi điện cho tao hỏi thăm tình hình rồi. Khi biết được mày tập một mình thì nó cứ nằng nặc đòi tao chở đi rũ từng đứa một, chịu thua luôn.
-Uầy, thì tại tụi bây làm biếng nên em nó gọi hộ đấy thôi!
-Mày kém quá, không biết dụng ý của con Mai là gì sao?
-Là gì?
-Phong, vào ăn cơm nè? – Hoàng Mai lảnh lót từ trong nhà.
-Thôi, mày vào ăn cơm đi, nói bây giờ thì mày không tin đâu!
-Gì chứ, tao cũng thông minh lắm chớ bộ!
-…gặp gái cái nó ngu!
-Hạ nhục tao hả mạy?
-Sự thật là thế mà, thôi cứ vào ăn cơm đi, mấy việc này tao thấy lúc nào cần thì nói cho mày thôi!
Thế nên chẳng còn cách nào khác, tôi đành lê thân tàn vào nhận hộp cơm quý giá từ Hoàng Mai mà ăn cho đỡ đói lòng.