Chương 73
Viễn tưởng tôi sẽ được du hí khắp nơi cùng Ngọc Lan hoặc Lam Ngọc vào đêm giao thừa để được hưởng cái không khí nhộn nhịp ngày Tết thế mà ngờ đâu hai chị em nhỏ Nhung lại lên Sài Gòn đón Tết đúng ngay cái dịp quan trọng thế này mới hả.
Đứng trước nguy cơ bị mất trắng buổi hẹn vì hai chị em nhà này. Tôi liên tục phải gãi đầu bức tóc để tìm cho ra được một cách toàn vẹn vừa dẫn hai chị em nhỏ đi chơi mà vừa hẹn được một trong hai cô kia ngắm pháo hoa đón Tết.
Nhưng để cân bằng được hai việc đó thì không phải là dễ. Kiểu nào thì cũng sẽ có xung đột xảy ra thôi. Đến lúc đó tôi chính là người lãnh chịu hết mọi hậu quả chứ không ai vào đây cả. Cứ tưởng tượng bàn tay nõn nà của Lam Ngọc chặt vào cổ tôi phát là đâm rùng mình rồi huống chi là mấy cô nàng khác.
Hết cách tôi đành tìm đến sự giúp đỡ của người bạn thân của mình, Nguyễn Nhật Toàn bí danh Toàn phởn. Thằng cô hồn này nhìn đểu đểu thế chứ ranh khôn lắm. Cái đầu của nó chứa biết bao nhiêu là kế hoạch gian xảo trong ấy. Nên nếu nhờ nó giúp thì thì chắc là sẽ thành công.
Vì vậy sau khi ăn trưa xong, nhân lúc hai chị em đang ngồi xem TV tôi liền vọt xe đạp ra khỏi cổng hướng thẳng đến nhà của thằng Toàn. Nhưng chỉ vừa mới xoay vòng cái pê đan để lấy đà thì giọng bé Linh đã í ới từ trong nhà vọng ra:
-Anh Phong!!! Chờ em với!
Thoáng chốc sau lại nghe tiếng chân bình bịch của con bé:
-Anh đi đâu thế, cho em theo!
Cái mặt của tôi lúc này phải nói là sượng ngắc cùng với đó là tiếng thở dài vô vọng khi con bé Linh đã đứng sừng sững ngay đầu xe của tôi kèm theo vẻ mặt hết sức hồ hởi:
-Anh lén đi chơi đó hả, không cho em theo là xấu lắm!
-Ẹc, anh đâu có đi chơi, anh đi có chút việc thôi!
-Đi đâu vậy! Giờ nghỉ tết rồi mà! Còn công việc sao?
-À thì…
Cũng vừa lúc đó nhỏ Nhung cũng từ trong nhà lỉnh kỉnh bước ra:
-Phong đi đâu kệ người ta em đòi đi theo làm gì?
-Nhưng ở nhà buồn lắm em muốn đi chơi!
-Linh à, em nghe lời chị em đi! Anh đi chút về ngay!
Nhưng Diễm Linh là con bé thuộc dạng cứng đầu nhất tôi từng gặp, một khi nó đã quyết chuyện gì thì có trời sập cũng chẳng bỏ cuộc. Nó dặm chân xuống đất giãy nãy:
-Hu hu, hông biết! Anh với chị ăn hϊế͙p͙ em! Em giận…
Xem ra tính cách của con bé Linh vẫn không đổi gì sau gần 2 năm không gặp. Nó vẫn là một cô bé ham chơi, nghịch ngợm và cực kì cứng đầu trong lốt một cô thiếu nữ tuổi 14. Không được sự đồng ý của tôi và nhỏ Nhung con bé liền ăn vạ ngay trước cổng nhà tôi khiến cho bao nhiêu cặp mắt tò mò của mọi người xung quanh để ý đến. Trong số đó có cả bọn mặt ngựa hay đối đầu với tôi nữa, bây giờ để tụi nó kiếm chuyện này nọ thì lại mệt.
Cho nên tôi thở dài lều bều:
-Thôi, muốn đi thì đi! Không có được quậy nghe chưa!
-Dạ, nghe rõ, hì hì!
Còn nhỏ Nhung thì chẳng cản ngăn gì nữa, chỉ hừ một tiếng rõ to rồi bỏ một mạch vào nhà không quên để lại cho tôi một lời hăm dọa:
-Bé Linh mà có bị gì thì đừng trách vì sao ngón tay có móng nhé!
Tôi thoáng rùng mình gợn cả sóng lưng. Chỉ dám ậm ừ vài tiếng rồi vội leo tót lên chiếc xe đạp chở con bé Linh dong thẳng ra khỏi cổng. Tôi đạp nhanh đến mức bé Linh ngồi sau còn phải ghì sát lấy hông tôi mà rú lên sợ hãi. Tưởng rằng đang có một đàn bò tót đang đuổi theo sau lưng tôi vậy.
Kể ra chọc con bé Linh cũng vui. Ngoài cái tính nghịch ngợm ra thì nó cũng nhát gan chán. Nhất là mấy chuyện về ma quỉ càng làm nó dựng tóc gáy. Nhớ hồi còn ở dưới quê bà tôi hay kể chuyện ma lắm. Cứ tầm khoảng 7- h là bà tôi lại ngồi trên giường kể chuyện cho bọn tôi nghe. Và đương nhiên lần nào cũng có mặt con bé Linh ở đó. Có hôm trời mưa nó cũng lội sang.
Mà mỗi khi nghe xong rồi con bé đâu có dám về một mình. Mặc dù là hàng xóm nhưng nhà của chú Tư chúc ba con Linh lại cách nhà nội tôi một vườn ca cao, muốn sang thì phải leo rào đi tắt qua vườn ca cao đó. Ngặc nỗi vườn ca cao đó lại rất âm u vào buổi tối. Tất nhiên tôi phải đưa nó sang bên kia xong rồi mới được phép quay về. những lần như thế chỉ muốn cốc đầu nó phát cho đỡ bực thôi.
Nghĩ lại thì thấy vui vui, chợt tự hỏi trong thời gian qua con bé có qua nhà nội tôi nghe kể truyện không, và nhất là có ai đưa nó về khi nó sang nhà nội tôi hay không. Tôi cũng phì cười vì chính mình quá lo cho con bé, nếu không có tôi thì chắc nó cũng nhờ chị nó hoặc thằng Mậu dẫn về thôi, thằng Mậu thích nó cực mà.
Hôm nay là một ngày ngày nắng đẹp, nắng vàng hoe chiếu xuống đường làm nó trở nên óng ả và có phần oi bức. Trên bầu trời, gió cứ thổi từng luồn mây lớn che đi ánh mặt trời rồi nhanh chóng thổi nó bay đi để trả lại những tia nắng chói chang của buổi ban trưa làm cho cảnh vật cứ thoáng chốc nắng rồi lại tắt thay đổi liên tục trong con mắt đời thường.
Cổng nhà thằng Toàn đã hiện ra trước mắt tôi rõ ràng mồn một. Nhà thằng Toàn cũng thuộc dạng có thể được gọi là biệt thự. Xét ra thì nó cũng chẳng thua Ngọc Lan là bao, chỉ có đều nhỏ hơn một tý thôi nhưng vẫn lớn gấp mấy lần nhà tôi đấy.
Dựng xe trước cổng nhà nó, tôi bấm chuông cổng rồi bảo con bé Linh leo xuống để bớt sức nặng đè lên chân chống nhưng nó vẫn cứ ở trên yên xe không chịu xuống. Hơi bực bội, tôi càu nhàu con bé:
-Nè, xuống đi, gãy chống xe anh giờ!
-Em hông xuống được!
-Ơ, sao lại không xuống! Hông biết đi sao?
-Dép em…rơi mất rồi!
Giật mình nhìn lại đôi bàn chân của nó giờ đây đang trần như nhộng gác lên chỗ gát chân xe tôi. Thiệt là bực mình, lớn rồi mà ngồi xe cứ như con nít, có giữ đôi dép cũng chẳng đặng bây giờ ra nông nỗi thế này chẳng lẽ phải bắt tôi cổng nó vào nhà như phục vụ sao chứ. Nhất thời không kiềm nén, tôi gắt gỏng nó với giọng bực bội:
-Em đấy, lớn rồi mà ngồi xe cũng không xong! Sau này anh không dẫn em đi chơi nữa đâu, phiền ch.ết đi được!
Con bé thoáng giật mình trưng mắt nhìn tôi rồi khẽ cuối đầu nghẹn giọng như sắp khóc:
-Hức, không phải tại em!
-Chứ vì sao?
-Lúc nãy anh chạy nhanh quá, em không kịp giữ dép lại…
Mặt con bé lúc này nhìn tội đến xót lòng. Nó thậm chí còn chẳng dám ngước lên nhìn tôi. Chỉ cúi gắm mặt vân vê chiếc lá mai làm nó nhàu nát, méo mó như bản mặt tôi lúc này. Nhìn đôi môi nhỏ xíu của nó mấp máy theo những tiếng nấc, lòng tôi chợt cảm thấy áy náy, rạo rực. Một cảm xúc khó tả lại dấy lên trong lòng tôi, nó khiến cả người tôi nóng ran lên, cổ họng trở nên khô khốc. Đột nhiên tôi muốn ôm nó cực?
-Ê, kiếm tao có việc gì đó mày?
Tự nhiên tiếng thằng Toàn vang lên sát bên làm tôi hú vía suýt hét toáng lên, tim vẫn còn đập thình thịch. Một lúc sau trấn tĩnh tôi nhá nắm đấm:
-Thằng cô hồn, làm tao giật cả mình.
-Ai bảo mày không để ý! Mà mày kiếm tao có việc gì! Dẫn theo ai nữa đây!
-À đây là em gái tao đó!
-Hông phải em gái…
Chưa gì con bé đã chặn họng khiến cả tôi lẫn thằng Toàn đều trố mắt nhìn nó. Biết mình bị hố, nó lại cúi gằm mặt vân vê tiếp chiếc lá mai giờ này đã bấy nhầy như bã thuốc. Thằng Toàn cũng không để tâm, chỉ khẽ nhếch môi rồi tiếp tục hỏi tôi:
-Sao, nãy mày nói gì!
-Con bé này… – Ngó thấy bé Linh đang ngước lên nhìn tôi, tôi vội sửa lời – À, nó là em của bạn tao!
Giờ thì con bé mới chịu ngồi yên không cự nự gì nữa. Chỉ có mình tôi là thắc mắc tại sao con bé không cho tôi giới thiệu nó là em gái tôi mà thôi. Đúng thật con gái rất ư là khó hiểu cho dù ở bất kì độ tuổi nào. Ngay cả con bé Linh mọi thường rất hiếu động nhưng giờ đây lại ngồi ru rú trên xe tôi y như con mèo sợ rét co rúm trong chăn vậy.
Mà dù sao bé Linh bị mất dép cũng là do lỗi của tôi. Theo lẽ tôi nên xin lỗi con bé mới phải. Nhưng giờ xin lỗi trước mặt thằng Toàn thì hơi kì, thế nào cũng bị thằng quỷ đó chọc cho tức điên lên thôi nên tôi đành dùng hành động thay cho lời xin lỗi.
Tôi quay sang thằng Toàn:
-Ê, Toàn! Dắt xe vào dùm tao với!
Khi thằng Toàn đã vịnh ghi đông xe, tôi khẽ cuối người xuống, hướng lưng về con bé Linh:
-Nè, em leo lên lưng anh đi, đi chân trần sẽ đau chân đấy!
-Anh cổng em hở?
-Ừa, chứ hổng lẽ bắt em phải đi bộ vào nhà sao?
Nghe đến đây dường như mọi khúc mắt của con bé đã được gỡ bỏ. Nó niềm nở nhảy phóc lên lưng tôi nhanh như sóc làm tôi thí đều muốn chúi nhũi tới trước, nếu không có thằng Toàn mau mắn vịnh lại thì chắc giờ răng môi lẫn lộn rồi cũng nên.
Toàn phởn đẩy cổng dắt chiếc xe tôi vào trước. Còn tôi thì cổng bé Linh đi ở phía sau. Ngồi trên lưng tôi, con bé cứ tíu tít đủ thứ chuyện đến nỗi khi tôi nhắc nhở nó vẫn ngâm nga ca khúc nào đó chứ không chịu im lặng hẳn.
Nhưng lí do chính để tôi nhắc nhở nó về chuyện nghịch ngợm là vì nó đã là một cô thiếu nữ 14 tuổi rồi, không còn bé nữa. Nay đã có da có thịt và xinh đẹp hơn lúc trước. Ngồi trên lưng tôi mà nó cứ rụt rịt qua lại như thế có sắt thép cũng tan chảy chứ đừng nói là một thằng dại gái như tôi.
Cho nên suốt đoạn đường vào nhà thằng Toàn tim tôi cứ đập liên hồi như trống ngũ liên. Đồ rằng con bé cứ nhúng nhảy trên lưng tôi như thế chắc chắn sẽ có một vụ án mạng xảy ra mà nguyên nhân chính là bị nhồi máu cơ tim dẫn đến tử ẹo giữa đường.
Mà cho dù có nghịch ngợm cỡ nào nó cũng chỉ là một cô bé 14 tuổi sức lực có hạng. Quậy phá bay nhảy từ sáng đến giờ nó cũng biết mệt chứ không phải quậy liên miên như thế hoài được. Nó bắt đầu mệt lừ bám víu hai cánh tay vào cổ tôi. Chiếc cằm nhỏ xíu của nó tựa hẳn lên vai tôi nên cứ mỗi lần nó thở, từng luôn hơi ấm nóng lại phả vào má tôi đến xao xuyến.
Không lâu sau đó nó ấp úng:
-Em xin lỗi anh Phong nha, chắc anh cổng em mệt lắm!
-Không sao, bé Linh nhẹ thế mà không hề gì!
-Thiệt là anh hông giận em hả, vụ mất dép đó!
-Không hề, đó là lỗi của anh mà!
Lúc đó cảm giác như nó đang cười khúc khích, nghe từng luồn hơi thở dồn dập của nó tôi đoán thế. Chắc là nó vui vì tôi không giận nó hoặc là vì một lí do khác mà tôi chẳng thế nào hiểu được. Con gái mà, có ai hiểu con gái bao giờ đâu chứ, chỉ biết nó đã bây giờ đã là một cô bé xinh đẹp, dễ thương hay cột tóc đuôi gà và vô cùng tinh nghịch thôi.
Đến thềm nhà thằng Toàn, tôi cúi người thả nó xuống nhưng đột nhiên trên má tôi lại có cảm giác tê rần, ấm nóng và vô cùng khoan khoái. Tôi trố mắt nhìn con bé với đầy sự ngạc nhiên và nghi hoặc. Có phải nó vừa làm gì tôi chăng?
Nhưng con bé vẫn tỏ ra tỉnh bơ, nó nhìn tôi cười nhe răng tinh nghịch mà chẳng có một chút dấu hiệu gì gọi là bất thường cả. Tôi cam đoan 100 phần công lực rằng má tôi vừa bị một vật gì đó chạm phải, nó âm ấm, mềm mềm và có đôi chút ẩm ướt. Ngặc một nỗi nó chạm vào tôi nhanh quá, chỉ phớt qua thôi nên tôi chẳng biết nó là cái gì. Hỏi con bé Linh thì nó cười tủm tỉm chẳng nói.
Trong nhà tiếng thằng Toàn đã đã vang lên giục bọn tôi vào nên tôi cũng chẳng suy nghĩ gì thêm nữa. Đành dắt con bé Linh vào nhà trong sự khó hiểu tột độ mà mãi đến 2 năm sau tôi mới nhận ra. Một quãng thời gian dài đằng đẳng…
Do có con bé Linh đi theo nên tôi với thằng Toàn không thể nào bàn chuyện trong phòng nó như mọi khi được. Tôi với nó dọn ra ngoài phòng khách nơi đủ rộng để con bé Linh thỏa sức vui đùa, nghịch ngợm đủ thứ đồ trong nhà thằng Toàn mà không làm phiền đến bọn tôi khi đang bàn chuyện.
Trong lúc con bé đang nằm trên ghế sô pha đọc quyển thám tử Conan vừa mượn từ tủ sách nhà thằng Toàn, tôi với nó kéo ra sau bàn luận:
-Gì đây mày, nhìn mặt cứ như đi dựt hụi, lại còn dẫn con bé kia theo nữa!
-Uầy, nó là em của con bạn tao! Giờ hai đứa đang ở chung nhà tao ấy!
-Khoang, hai đứa nó ở chung nhà mày!
-Ờ!
-Nhỏ chị đẹp không?
-Cũng cỡ nhỏ em.
Nghe đến đây mặt nó nghiêm nghị:
-Chúc mừng mày, congratulation!
-Chúc gì chúc mừng?
-Được 2 em đẹp thế còn gì, chị em nữa chứ!
-Này thì chúc…
Tôi điên tiết cốc cho nó một cú nhá lửa làm nó ôm đầu nhảy đong đỏng:
-Tía mày, không phải thì thôi cốc tao muốn lủng sọ!
-Tao đang lo nhức óc luôn đây này còn giỡn!
-Mày lo gì, bị 2 em ăn hϊế͙p͙ mày à!
-Không, chuyện là 2 đứa này ăn tết ở nhà tao!
-Rồi thế nào nữa?
-Mà Lam Ngọc với Lanna vừa mời tao đi xem pháo hoa đêm giao thừa!
-Đù, sướng thế! Rồi mày chọn bé nào, chọn bé Lanna đi cho nó hot!
-Uầy, mày không hiểu sao? Toàn bộ ngày tết này tao phải chở hai chị em con bé đi chơi, làm sao mà hẹn với bọn họ được?
-Vậy mày nhờ tao việc gì?
-Thì giúp tao vừa hẹn với 1 trong 2 em được mà vẫn dắt được 2 chị em kia đi chơi!
-Ơ, mày tham thế, tính bắt cá bằng lưới luôn à!
-Không, tao chỉ muốn hẹn với 1 người thôi, mày giúp được thì giúp!
Nghe vậy thằng Toàn tựa vào thành bếp trầm ngâm. Da trán của nó nhăn lên thấy rõ. Điều này cho thấy nó đang rất tập trung để suy nghĩ cách cho tôi. Còn tôi thì chằng biết làm gì hơn ngoài im lặng nhìn nó nghĩ cách. Từ đó đến nay việc gì tôi cũng nhờ vào nó, gặp chuyện gì tôi cũng nhờ nó giải quyết. Nếu không có nó chắc tôi không có được như ngày hôm nay. Ngoài nó ra tôi không còn biết nhờ ai giúp nữa, thằng Toàn đối với tôi lúc này là một người bạn thân, một chiếc phao cứu sinh và là vị cứu tinh của tôi những lúc nguy cấp. Tôi bây giờ vẫn chưa tự lo cho mình được nên đành nhờ nó giúp thôi.
Suy nghĩ một lúc lâu, cặp mắt của nó bỗng sáng rỡ lên. Nó búng tay cái chốc rồi nhìn tôi khoái chí:
-Mày muốn thử vận mệnh chứ?
-Là thế nào?
-Vào ngày giao thừa, mày hẹn cả Lam Ngọc và Lanna cho tao!
-Sặc, mày muốn tao bị phanh thây à?
-Uầy, kế hoạch là vầy nè…
Bàn tính kế hoạch đâu vào đó, tôi với thằng Toàn lỉnh kỉnh bước ra ngoài như chưa hề nói với nhau câu nào phòng khi còn bé Linh thắc mắc. Vừa định giục nó ra về, tôi như tá hỏa khi bây giờ nằm trên chiếc ghế sô pha vẫn là con bé, nó vẫn cầm cuốn Conan ban nãy nhưng ngủ mất tiêu rồi…?
Thằng Toàn lúc này nhìn tôi lắc đầu cười như thể nói rằng con bé em mày vô tư ghê nhỉ, ở nhà hai thằng con trai mà nó vẫn ngủ khò như thế, thậm chí còn há cả mỏ ra mà ngủ. Đồ rằng có cái lỗ ở giữa nhà thằng Toàn thì tôi đã chui vào đó trốn từ lâu rồi, sượng mặt không gì bằng.
Khẽ lấy cuốn Conan trong tay bé Linh, thằng Toàn ra hiệu cho tôi đánh thức con bé dậy vì ba mẹ nó cũng gần về đến nhà nếu thấy cảnh này lại phiền mắc công tưởng bọn tôi định làm gì con bé cũng không chừng.
Vậy nên tôi lay mặt con bé :
-Dậy, đến giờ về rồi!
-Um…cho ngủ thêm chút nữa điiii…!
Nhỏ mớ ngủ gặt phắt tay tôi ra rồi lăn sang bên kia ngủ tiếp. Tức tối tôi vả nhẹ vào mặt nó:
-Con bé này, dậy mau! Dậy còn đi về nữa, nhà người ta chứ có phải nhà mình đâu!
-Ơ, anh Phong hở? Em buồn ngủ quá à…ơ…oáp
Con bé ngoặc mòm ngáp vô tư làm cho thằng Toàn chỉ biết nhún vai rồi lật đật đi cất cuốn truyện. Còn tôi thì cố sức kéo nó dứt khỏi chiếc ghế sô pha như lột miến băng keo siêu dính đang bám chặt không buông vậy. Phải khó khăn lắm tôi mới vựt nó dậy được:
-Uầy, thiệt tình! Qua nhà người ta còn ngủ khò nữa, hết nói nổi!
-Nhưng thói quen của em mà!
-Sao không nói sớm, anh ngại ch.ết được!
-Nói rồi anh có cho em đi cùng đâu!
Nhìn mặt con bé bây giờ vừa thương vừa bực. Chắc có lẽ nó cũng không muốn giấu tôi mấy chuyện này đâu nhưng sợ nói ra rồi tôi không cho đi. Dù sao nó cũng còn là con nít mà, đâu hiểu chuyện gì đâu chứ. Nó cũng đã thức dậy rồi thì thôi, không càu nhàu làm gì nữa, về nhà sớm kẻo chị nó lại hằn học tôi thì mệt.
Tạm biệt thằng Toàn tôi đèo con bé về nhà với y đoạn đường cũ nhưng chỉ khác cái là bây giờ con bé đang trong tình trạng buồn ngủ toàn tập. Ngồi sau xe tôi mà nó cứ gật gù lát lại nghiêng qua bên trái, lát lại nghiêng qua bên phải có khi còn suýt bật ngửa ra phía sau nếu không kịp vịnh tôi lại nữa. Với tình trạng thế này tôi không tài nào chở con bé về được. Đoạn đường còn đến 4 cây số nữa mà nó cứ gà gật thế này thì có ngày cũng té nhào xuống đường thôi.
Nhìn đồng hồ bây giờ cũng còn sớm, chỉ mới hơn 4h chiều trời vẫn còn nắng gắt. Cho nên tôi mua một hộp bột chiên cho con bé rồi ghé vào một quán cà phê trong một con phố nhỏ. Ở đó tôi chọn một vị trí gần cửa sổ, nơi có thể nhìn thấy cảnh xe nhộn nhịp ở Sài Gòn lúc chiều dần tà để thưởng cái vị cà phê cappuccino quen thuộc.
Không biết từ bao giờ tôi đã nghiện món nước này rồi, tôi nghiện cái đắng béo của nó, nhưng chắc là tôi ghiền vị đắng của cà phê hơn. Nó khiến tôi cảm thấy đời còn lắm trái ngang, cay đắng mà một đời người không bao giờ lường trước được.
Tôi tựa lưng vào chiếc ghế đệm, nhắm nghiền mắt để có thể cảm nhận rõ hơn cái vị đắng của cà phê lẫn trong từng vị ngọt của bột kem mang lại. Nhưng rõ ràng dù cà phê của quán này làm có ngon đến đâu cũng không thể ngon bằng cái vị cappuccino của một người con gái mà tôi đã từng thưởng thức được. Cái vị cà phê đó nó không lẫn vào nhau mà xuất hiện lần lượt, khi thưởng thức bạn sẽ cảm nhận cái vị béo ngọt đầu tiên rồi chuyển dần sang đắng chát nhưng một lúc sao nó lại chuyển sang ngọt thanh. Tôi cũng không biết chắc mình có thực sự nghiện cái vị cà phê đó không hay đơn thuần tôi đã nghiện cô bé pha cà phê ấy rồi…
-Anh Phong? Anh có ngủ không đó!
Tiếng con bé Linh vang lên làm tôi chợt bừng tỉnh, nó giơ hộp bột chiên còn gần nửa lên:
-Nè, anh ăn chung với em đi!
-Sao em không ăn hết đi, anh mua cho em mà!
-Thui, gần tới giờ cơm rồi, anh ăn phụ đi!
Hết cách tôi đành mở hộp bột chiên ra ăn phụ con bé. Nhưng có mỗi một đôi đũa vót thì làm sao mà gắp đồ ăn được. Vừa định thò tay bóc thì con bé đã đập nhẹ vào tay tôi:
-Hông được ăn bóc!
-Ơ, lúc trước em cũng thế mà!
-Lúc trước khác bây giờ khác, mình người lớn rồi phải lịch sự nơi công cộng tý.
Con bé tỏ vẻ người lớn nhìn tôi cười khì mặc dù ở nhà nó ăn bóc còn nhiều hơn tôi nữa. Nhìn nó tôi nhíu mày:
-Chứ giờ ăn bằng gì đây, có đôi đũa mà em cầm rồi!
-Thì đó, há họng ra!
-Hả?
-Em bảo anh há họng ra em gắp cho!
-Ẹc, thế kì lắm! Đưa đũa đây anh cầm!
-Hông cho! Há họng ra mau!
-Uầy, kì lắm mà!
-Bây giờ có há ra hông!
Nhìn vẻ mặt cương quyết của con bé cộng với bản tính cứng đầu sẵn có của nó tôi chẳng biết làm gì hơn ngoài thực hiện mệnh lệnh đã được niêm yết.
-Há họng to ra nè, ùm….!
Chẳng những đút, nó còn làm kiểu như đang đút cho trẻ con vậy. Mà cái mồm nó đâu có nói nhỏ được, cứ oan oác lên làm mấy người xung quanh nhìn tôi kinh ngạc rồi che miệng cười tủm tỉm làm tôi nhiều lúc quê thấy tía. Mấy cặp đôi khác còn nhìn tôi để phân bua nữa, kiểu như:
-Kìa anh, thanh niên bây giờ ngọt ngào hơn chúng mình rồi đó!
-Ừa, để bữa nào chúng mình cũng vậy nha?
Thiệt là những lúc đó tôi muốn độn thổ cho xong nhưng nhìn con bé đang khoái chí thế này tôi cũng chẳng muốn làm gián đoạn. Cũng may là số bánh còn lại trong hộp không nhiều nên chỉ gắp vài gắp là hết sạch.
-Xem nè, anh Phong ngoan ghê, hết sạch bột chiên luôn!
Con bé giơ chiếc hộp không lên khoe mẻ rồi chu mỏ hút ly nước cam tỏ vẻ thích thú lắm. Còn riêng tôi thì vẫn bình thường, duy chỉ có cái bụng là hơi no tý xíu nhưng vẫn còn đủ chỗ để ăn cơm chiều được.
Sau khi ăn xong hộp bột chiên, tôi lại ngã người nhìn con bé Linh vô tư hút nước cam rồi suy nghĩ đến kế hoạch của thằng Toàn, định mệnh sẽ xếp tôi với ai đây?