Chương 14: Tú nữ
"Nếu muốn nghiệm thân cho những tú nữ kia, dựa vào cái gì mà yêu cầu y đồng của ta? Không đi!" Phùng Tông Anh cũng chẳng quan tâm mình sẽ bị đau, dùng hết sức vỗ một cái thật mạnh lên bàn, đến nỗi bút lông trên bàn cũng tưng lên văng ra rất xa.
Ân ngự y tuổi gần 40, dáng người hơi mập, sắc mặt hồng nhuận, thấy Phùng Tông Anh nổi giận cũng không có vẻ gì là lo sợ, còn hăm hở chắp tay nói: "Tháng trước Hoàng thượng vừa hạ chỉ tuyển tú, chút thời gian chuẩn bị cho chúng tôi cũng không có, ngày hôm trước lại kiểm tr.a được Diêu phi nương nương có hỉ mạch, vì thế tất nhiên phải có một ngự y đặc biệt ở bên cạnh để khi cần thì có thể chẩn bệnh ngay, nhưng người làm thì lại quá ít, mà Lê Tử Hà ngày thường ở trong viện cũng không có làm chuyện gì quan trọng, viện sử đại nhân cần gì khẩn trương như thế."
Phùng Tông Anh hung hăng trừng mắt nhìn ông, nhất quyết không thương lượng nói: "Không đi, tuyệt đối không cho đi."
Nếu như người khác tới tìm bảo Lê Tử Hà đi qua đó cũng không thành vấn đề, nhưng nếu Ân Kỳ tới đòi người, ông tuyệt đối sẽ không cho! Chưa đủ lông đủ cánh, ỷ vào thánh sủng không để ông vào trong mắt, chỉ cần ngày nào còn có ông ở đây, thì ở Thái y viện này không tới lượt Ân Kỳ lên tiếng nói chuyện!
"Đại nhân đừng quên rằng, đây cũng là một cơ hội tốt đối với Lê Tử Hà, nếu như nhất định không chịu tham gia, sang năm lúc sát hạch y đồng sợ rằng sẽ vì vậy mà bỏ lỡ rất nhiều ưu thế!" Ân Kỳ đanh mặt lại, không hề khách khí nghiến răng hung ác nói ra những lời ấy, liếc xéo Phùng Tông Anh một cái sau đó hùng hổ phất tay áo bỏ đi.
Phùng Tông Anh bị chọc giận đến cực độ lại còn dùng sức vỗ bàn, khí tức công tâm, nhất thời không thở được liên tục ho sặc sụa.
Lê Tử Hà bị ông sai ra ngoài đi lấy một ít y thư, khi trở lại đúng lúc gặp phải dáng vẻ nghênh ngang tự đắc của Ân Kỳ, vào tới cửa lại trông thấy Phùng Tông Anh đang thở gấp ho liên hồi, ngay tức khắc liền hiểu đã xảy ra chuyện gì, vội vàng để sách xuống, vừa vỗ sống lưng giúp Phùng Tông Anh thuận khí vừa nói: "Đại nhân, đừng nên làm tổn thương thân thể, cần gì so đo tính toán với loại người đó?"
Thái y viện có ngự y thượng điện và ngự y hạ điện, cùng nhau quản lý viện sử, còn có một phó viện sử, xuất thân từ ngự y hạ điện, chính là Chân ngự y thời gian trước ngã bệnh. Y thuật của hai người chưởng quản viện sử đều cao thâm, kinh nghiệm phong phú, tư cách lẫn sự từng trải đều vượt trội hơn người, rất có uy tín và danh tiếng ở Thái y viện này, cho dù không có chức quan ấy cũng vẫn được muôn người kính trọng ba phần.
Nhưng kể từ khi Hoàng thượng mù quáng tín nhiệm Ân Kỳ, sự hài hòa trong viện cũng bắt đầu từ đó bị phá vỡ. Con mắt của Ân Kỳ trong nháy mắt như mọc tít ở trên trời, xem tất cả mọi người đều thấp hắn một bậc, cũng tất nhiên là không để hai vị viện sử đại nhân này vào trong mắt, càng lúc càng trở thành một người kiêu căng ngạo mạn.
Nếu là trước kia, Phùng Tông Anh đã sớm bay đến chỗ Vân Tấn Ngôn ầm ĩ lên rồi, tìm cách đuổi hắn ra khỏi Thái y viện. Lê Tử Hà thấy Phùng Tông Anh bỗng nhiên không có bất kỳ hành động nào nữa, thậm chí còn im hơi lặng tiếng cố nén giận, cũng đoán ra được quan hệ giữa ông và Vân Tấn Ngôn, cũng không thể giống như ngày xưa, không có cách ngăn cản xung đột giữa ông và Ân Kỳ mà chỉ đành phải an ủi.
Phùng Tông Anh đã thuận được hơi thở, ra dấu bảo Lê Tử Hà dừng lại, trầm giọng nói: "Ngày mai tú nữ vào cung, ngươi đi theo đám người bọn họ để hỗ trợ đi."
"Vâng." Lê Tử Hà hạ tay, rũ mí mắt xuống, cầm lên y thư vừa mới lấy tới đem đến trước mặt Phùng Tông Anh nói: "Đây là y thư đại nhân muốn tìm."
Phùng Tông Anh liếc mắt nhìn nàng, thấy dáng vẻ của nàng vẫn không buồn không vui, như thể chuyện không có liên quan đến mình, thì hàng lông mày run run lên không kiên nhẫn nói: "Nói là vậy, nhưng khẳng định không chỉ đơn giản là nghiệm thân thôi đâu, nếu trước khi tú nữ thụ phong cần bắt mạch, cũng là do các ngươi phụ trách."
"Vâng." Lê Tử Hà vẫn không mặn không nhạt đơn giản đáp lại.
Phùng Tông Anh thực sự rất muốn bước lên gõ vào đầu nàng một phát, thời gian cho sự ngụy trang lạnh nhạt cũng đủ dài rồi chứ, gặp phải chuyện quan trọng như vậy mà cũng không chịu mở miệng hỏi thêm vài tiếng, lườm nàng một cái rồi nói tiếp: "Cái đám tú nữ, phi tần gì đó, đến khi ấy chắc chắn sẽ diễn đủ trò, ngươi chỉ chịu trách nhiệm phần điểm tâm cho ta, đừng tự rước mấy thứ phiền toái để ta phải thu dọn tàn cuộc dùm cho ngươi, đám nữ nhân đó. . . . . ."
Nơi có nhiều đàn bà thì âm khí rất nặng, suýt nữa Phùng Tông Anh đã bật thốt ra khỏi miệng nhưng đã kịp thời nuốt xuống, lời này vẫn là không thích hợp nói ra. Hơn nữa còn ở cái hậu cung nơi ngươi lừa ta gạt này, chính bản thân ông cũng đếm không hết tận mắt chứng kiến biết bao nhiêu lần. "Y" dùng đúng thì chính là cứu người, dùng không đúng thì nó chính là lưỡi dao hại người, cố một số việc một khi đã dấn thân vào rồi thì sẽ không dễ dàng được thoát ra, vì vậy tiếp tục nhắc nhở: "Nói tóm lại, khi gặp chuyện thì phải để ý nhiều hơn một chút, cũng đừng chụp lên cái mũ thờ ơ với mọi thứ để người khác bảo ngươi làm gì ngươi liền ngốc nghếch đều làm theo đấy."
"Tử Hà hiểu rõ." Trên môi Lê Tử Hà thoáng nở nụ cười, rồi nhẹ gật đầu.
***
Tú nữ vào tới hoàng cung tổng kết lại có mấy trăm người, sau khi trải qua một vòng luân phiên sàng tuyển chỉ còn lại hơn trăm người tham gia điện tuyển. Tú nữ ngoài được Vân đế thu nạp vào hậu cung, một số sẽ được ban cho vương công đại thần, số còn dự lại cuối cùng thì ở lại trong cung làm cung nữ. Thời điểm Quý Lê làm Hoàng hậu chưa từng có tuyển tú, nhưng trước khi gả cho Vân Tấn Ngôn cũng từng chứng kiến qua. Vân quốc xưa nay cứ hễ 3 năm là đại tuyển một lần, tần phi hậu cung Tiên Đế không lên tới thành ngàn nhưng năm, sáu trăm người là có thể.
Đến Vân Tấn Ngôn kế vị, Quý Lê làm hậu, đến năm thứ ba thì Quý Lê qua đời, Vân Tấn Ngôn lấy lý do thương tiếc Hoàng hậu từ chối tuyển tú, mãi đến 6 năm sau, cho tới ngày hôm nay mới rốt cuộc bắt đầu tuyển tú vòng thứ nhất.
Lê Tử Hà cũng không ngờ đến, bản thân vừa mới vào cung liền bị ép lên tuyển tú, quy mô so với ngày xưa bất kể là thứ gì cũng đều hoành tráng hơn nhiều. Mấy trăm tú nữ chỉnh tề ngay ngắn đứng hơn nửa Tây Tiền Uyển, ánh sáng của thời tiết mùa Thu nhất thời trở nên vô cùng chói mắt, nhíu nhíu lại hai mắt để không nhìn tới những lốm đốm muôn hồng nghìn tía kia nữa, bước chân tăng nhanh đi về hướng Tây y thự.
"Nè, nè, ngươi đi nhanh như vậy làm gì chứ, chậm một chút, chậm một chút!" Ân Bình đi theo ở phía sau Lê Tử Hà, đang nhướng cổ muốn nhìn cho rõ ràng đám hoa khoe màu đua sắc kia, muôn vàn bông hoa xinh đẹp đều tụ về một chỗ, nếu không tranh thủ nhìn cho đã mắt thì thật đúng là chuyện đáng tiếc nhất đời người rồi!
Lê Tử Hà chẳng quan tâm đến hắn, vẫn tự mình đi về phía trước, Tây y thự là nơi xây dựng tạm nghiệm thân cho nhóm tú nữ, hai ngự y dẫn theo toàn bộ y đồng, trong thời gian một ngày cần phải chẩn mạch xong cho tất cả tú nữ, để xác định thân thể tú nữ không có vấn đề gì. Như thế có thể tính được, mỗi một y đồng phụ trách mười mấy tú nữ, thời gian một ngày thật đúng là có chút gấp rút, nàng đã vốn đối với Ân Bình không có hảo cảm, lúc này lại càng mặc kệ hắn.
Ân Bình thấy nàng mắt cứ nhìn thẳng một đường đi về phía trước, trong lòng ngấm ngầm cười nhạo khinh thường, nói hắn có sở thích đoạn tụ, xem ra thật đúng là có chút đạo lý nhỉ, đáng tiếc ngày hôm đó không có mặt tại hiện để chứng kiến một màn biểu diễn tỏ tình đặc sắc. . . . . .
Tây Tiền Uyển là nơi đứng đầu hậu cung, trước uyển là một mảnh đất trống rộng lớn mênh mông, Phúc Tú cung ở chính giữa là nơi tú nữ ở lại trước khi bước vào điện tuyển, Tây y thự thì chiếm một gian tiểu điện ở đối diện với Phúc Tú cung, hai bên được ngăn cách bởi một vườn hoa nhỏ.
Lê Tử Hà theo thứ tự bắt mạch cho tú nữ, nếu như gặp phải tình huống không quá chắc chắn liền giao lại cho hai ngự y có kinh nghiệm lâu năm xử lý, những y đồng khác cũng làm như thế.
Ân Bình và Lê Tử Hà được phân ở cùng một phòng, thỉnh thoảng còn len lén nhìn trộm ngó sang tú nữ ở phía đối diện nhưng cũng không dám quá mức rõ ràng, nhân lúc ở khoảng cách gần vậy nhìn cho đã con mắt là được rồi. Thầm than cha mình không đủ hiển quý, nếu không tìm Hoàng thượng thỉnh cầu hai người đem về làm phu nhân. . . . . .Nghĩ tới đây, tư tưởng liền bay bổng lên cung trăng, sắc tâm rụt rịch, lại giương mắt nhìn tới tú nữ ở đối diện, nhưng thấy cô gái kia không hề dè dặt ngổng cổ sang nhìn chằm chằm không chớp mắt vào Lê Tử Hà đang ngồi ở cách hai cái bàn dài.
Thật không biết liêm sỉ! Ân Bình thầm oán trong lòng, tâm niệm chợt xoay chuyển, nhìn sang chỗ Lê Tử Hà cười nói: "Tử Hà huynh, mạch tượng này . . . . .Hình như có chút kỳ quái, huynh tới đây xem thử thế nào?"
Lúc nói chuyện liếc mắt nhìn tới cô gái kia, ngay lập tức cả người thấy vô cùng hưng phấn, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Lê Tử Hà, trong lòng cười thầm, chẳng lẽ là có tư tình gì sao? Thiếu nữ bình thường, nào có ai dám trực tiếp quan sát nam tử như vậy?
Lê Tử Hà vừa đúng lúc bắt mạch xong cho một tú nữ, nghe vậy ngẩng đầu thì trông thấy Thẩm Ngân Ngân đang cười tươi rạng rỡ, còn nghịch ngợm nháy mắt lại với nàng, tim đập như muốn văng ra khỏi lồng ngực, không ngờ muội ấy lại vào cung! Lại còn dùng thân phận tú nữ. . . . . .
Giật mình đứng bật dậy, nữa chữ cũng chưa kịp há miệng nói ra thì nghe được thái giám ở ngoài điện cao giọng nói: "Nghiên phi nương nương, Diêu phi nương nương giá lâm!"
Trong nháy mắt đó đầu óc Lê Tử Hà đột nhiên trống rỗng, nhưng cũng ngay tức khắc phản ứng kịp, nhấc lên cây bút trên bàn viết vội xuống ba chữ: "Bệnh, ra, sư."
"Tất cả ra ngoài cho bổn cung!"
Vừa mới viết xong liền nghe được tiếng quát giận dữ của Diêu phi, Lê Tử Hà nhanh chóng đem mấy chữ vừa viết vo thành một cục giữ trong lòng bàn tay, ngẩng đầu lên trấn định chuyển cho Thẩm Ngân Ngân một ánh mắt cảnh cáo, sau đó bước theo mọi người đi ra ngoài.
Thẩm Ngân Ngân thấy sư huynh nhà mình không có gì gọi là vui mừng, mím mím môi đứng tại chỗ chờ Lê Tử Hà, thế nhưng “hắn” cũng chẳng thèm ngó mắt tới nàng cứ thế đi lướt qua nàng, trong lòng vừa cảm thấy mất mác thì phát hiện lòng bàn tay mình chẳng biết lúc nào lại có một cục giấy nhỏ vo lại, trong lòng ngọt ngào không tả xiết, giữ chặt cục giấy ấy trong lòng bàn tay bước theo Lê Tử Hà đi ra ngoài.
"Ai? Là nô tài vừa mới thông báo?" Toàn thân Diêu phi vẫn là một bộ quần áo màu đỏ chót chói mắt đứng ở trong viện, lạnh lùng quắc mắt quát lên.
"Nô……Dạ là nô tài." Tên thái giám đứng trong góc khuất khúm núm trả lời, nhanh chóng bước ra khỏi đám người vội vã quỳ dập mạnh đầu gối xuống nền đất, bởi vì sợ hãi mà toàn thân không ngừng run rẩy.
"Ngươi? Ngươi vừa mới nói gì?" Diêu phi hòa hoãn vẻ mặt lại, rũ mí mắt xuống, không hề che giấu thái độ kiêu căng của mình cười khẽ hỏi.
"Nô. . . . .Nô tài nói. . . . ." Giọng của tên thái giám run lẩy bẩy, nuốt nước miếng mấy lần mới tiếp tục run rẩy nói: "Nô tài nói. . . .Nghiên phi nương nương. . . . .Diêu phi nương nương. . . . . ."
"Vả miệng!" Không chờ hắn nói xong Diêu phi lạnh lùng cắt ngang.
Thái giám nọ ngồi thẳng người lên, không hề do dự dùng hai tay tát liên tục vào mặt mình, chỉ được một lát gương mặt vốn trắng muốt liền sưng đỏ lên.