Chương 41: Đền mạng
Dạ tiệc bố trí ở Đại Hoàng cung, cung điện rộng rãi giữa Đông cung và lãnh cung ở phía bắc, vẫn được dùng để thiết tiệc tiếp đãi quần thần, rộng lớn bề thế nguy nga lộng lẫy, hơn nữa vì là đông chí nên được bố trí lại. Lúc Lê Tử Hà và Thẩm Mặc đến nơi, phần lớn quan viên đã an vị, chỉnh tề mà không mất sự náo nhiệt. Lê Tử Hà liếc mắt nhìn lướt qua, giữa điện đương nhiên là long ỷ của Vân Tấn Ngôn, theo cấp bậc xuống là vị trí tần phi, bàn dài xếp hai bên trái phải, quan viên ngồi vào chỗ từ trên xuống dướitheo cấp bậc. Lê Tử Hà liếc mắt tới chỗ của Thái y viện, đưa mắt nhìn Thẩm Mặc rồi hai người đến chỗ ngồi.
Ân Kỳ bệnh nặng chưa lành, dặn dò Ân Bình đến đây tạ ơn. Mọi người ở Thái y viện nói mấy câu níu giữ khách khí, hắn liền ở lại thật, hoàn toàn quên mất lúc trước suýt nữa mất mạng trong cung, ngồi ở vị trí của Ân Kỳ mà vô cùng vui mừng.
Vân Tấn Ngôn dẫn theo Diêu phi vào điện, một người mang vẻ phấn chấn, một người ngạo nghễ thản nhiên, nhận lễ bái của quần thần. Trong khoảnh khắc này, khi Lê Tử Hà liếc nhìn hai người họ, hoảng hốt cảm thấy người mặc bộ đồ đỏ rực này như chính là Quý Lê.
Ngày trước Quý Lê cũng như vậy, yên lặng đứng sau lưng hắn, nhìn hắn nói cười ríu rít với quan lại, nhìn hắn nhíu mày rậm vì chính sự, nhìn hắn khẽ cười với mình. Trong mắt Quý Lê, màu vàng hòa với màu đỏ là hợp nhất.
Còn trong mắt Lê Tử Hà, lại là màu sắc thương tâm nhất.
Bách quan quỳ lạy, hô vang "Vạn tuế". Hôm nay tâm trạng Vân Tấn Ngôn rất tốt, giữa hàng mày và khóe môi đều tràn đầy ý cười, cất giọng cho mọi người bình thân. Diêu phi ngồi phía bên trái cách hắn gần nhất, trang điểm diễm lệ, hiển nhiên chuẩn bị kỹ lưỡng, vẫn luôn mỉm cười, thỉnh thoảng liếc nhìn Vân Tấn Ngôn, rồi lại nhìn bách quan, dương như đang tìm thứ gì đó.
Vân Tấn Ngôn dẫn đầu nâng ly rượu lên, mời rượu bách quan, sau đó mọi người lấy Trịnh Dĩnh làm đầu, rối rít tạ rượu kính nhau. Lời nói ra chỉ đơn giản là quốc gia yên ổn, Hoàng thượng thánh minh, có minh quân đất nước sẽ phồn vinh thịnh vượng…
Lê Tử Hà thầm giễu cợt. Cảnh tượng này thật sự giả dối khiến người khác buồn nôn, ngay cả Diêu phi là người nên đắc ý nhất cũng chỉ nở nụ cười gượng gạo. Đã ở bên nàng ta quá lâu, Lê Tử Hà chắc chắn rằng nàng người biểu hiện mọi cảm xúc ra mặt. Hôm nay thấy nàng ta như vậy, dễ dàng nhận thấy nàng ta không tập trung cho lắm. Nhìn thoáng qua có vẻ rất vui mừng, thật ra ánh mắt lại láo liên, e rằng có phần đứng ngồi không yên.
Nhìn lướt qua mấy chỗ trống xung quanh Vân Tấn Ngôn, hậu cung chỉ còn lại một sủng phi là nàng, nàng còn gì để lo lắng chứ?
Ăn uống linh đình, trong điện dần dần náo nhiệt hơn, vẻ câu nệ lúc trước phai nhạt đi nhiều. Từ đầu tới cuối Lê Tử Hà yên lặng dùng bữa, nếu định uống rượu sẽ bị Thẩm Mặc ngăn lại, sau vài lần đành thôi không uống nữa. Uống chút rượu như vậy nàng cũng chẳng say, thiếu rượu cũng không sao.
Mỗi lần bị ngăn không cho uống rượu, Lê Tử Hà liền nhớ tới câu mà Mộ Phiên Ngô nói với nàng, không khỏi cảm thấy buồn bã. Mình không thẳng thắn với hắn, còn hắn vẫn luôn tinh tường như vậy, cho dù giấu giếm, hắn vẫn biết thân phận nữ nhi của nàng, biết thân phận là người Quý gia của nàng, nếu như muốn hại mình, chỉ cần vạch trần một chuyện, nàng không thể nào sinh tồn ở hoàng cung được. Nhưng hắn vẫn im lặng, cũng không có nghĩa là có thể tin tưởng hoàn toàn. Niềm tin phải xuất phát từ hai phía, nếu hắn tin mình, vì sao không thẳng thắn nói ra thân phận của mình?
Lê Tử Hà cười mỉa, có lẽ ý nghĩ này của nàng hơi quá đáng rồi. Mình không có thế không có lực, hợp tác cùng Thẩm Mặc dù thế nào đi nữa cũng đều coi là có lợi, hoàn toàn không có tư cách nghi ngờ người khác.
"Thẩm y sư, tại sao lại ngồi ở đó?" Vân Tấn Ngôn đột nhiên mở lời, dường như vừa mới phát hiện ra Thẩm Mặc. Kinh ngạc nói: "Mau mau tiến lên đây ngồi."
Ánh mắt mọi người chợt hướng về phía Thẩm Mặc, Lê Tử Hà cũng không ngoại lệ. Vị trí mà Vân Tấn Ngôn chỉ là chỗ đầu tiên hàng thứ nhất bên tay phải, lẽ ra là chỗ của Cố Vệ Quyền. Bởi vì ông ta tới quận Tây Nam chưa kịp trở về, chỗ trống đó không ai dám ngồi.
Thẩm Mặc vẫn bình thản, đứng lên chắp tay nói: "Tại hạ ngồi cạnh đồ nhi là được rồi."
"Ha ha, vậy Lê ngự y cũng tiến lên đi." Thẩm Mặc không xưng "thần", Vân Tấn Ngôn cũng không tức giận, còn cất tiếng cười to.
Lê Tử Hà vội vàng hành lễ, nói: "Vi thần không dám…"
"Hoàng thượng." Lời Lê Tử Hà còn chưa dứt, Phùng Tông Anh đột nhiên đứng lên, có vẻ hơi say do uống không ít rượu, giọng nói hơi lè nhè, nhưng vẫn còn tỉnh táo, nói: "Ta đây là viện sử mà còn phải ngồi chỗ này, tại sao hai ngự y kia có thể ngồi ở đó? Không hợp lễ nghĩa, không hợp lễ nghĩa…"
Vân Tấn Ngôn có vẻ chợt ngộ ra, gật đầu liên tiếp đồng ý, lại nói: "Vậy Phùng viện sử lên đây ngồi được không?"
Lê Tử Hà bị Thẩm Mặc kéo ngồi xuống, liền thấy Phùng Tông Anh bước chân lảo đảo từ hàng thứ hai đi ra ngoài, định đến chỗ đối diện. Vừa mới tới lối nhỏ, đã bước không vững, lảo đảo ngã rầm xuống đất, khiến rượu và thức ăn trên bàn bên cạnh rơi đầy đất. Quan viên kia sợ tới mức tái mặt, vội vàng đỡ ông dậy, nói: "Đại nhân có sao không?"
Phùng Tông Anh híp mắt, bò dậy, phủi vết bẩn trên người, vỗ trán nhẹ giọng nói: "Mất mặt mất mặt, thật mất mặt!"
Trên điện có mấy viên quan che miệng cười khẽ, Vân Tấn Ngôn cũng mỉm cười, không có ý trách cứ.
Phùng Tông Anh ổn định thân thể, chắp tay nói: "Hoàng thượng, lão thần không uống được nữa rồi, xin được lui ra trước."
Bình thường Phùng Tông Anh vẫn luôn âm thầm mặt nặng mày nhẹ với Vân Tấn Ngôn, nhưng trước mặt bách quan vẫn lễ độ cung kính theo luật lệ. Vân Tấn Ngôn thấy ông đứng vững còn khó khăn, bởi vì uống nhiều rượu mà mặt đỏ rực, gật đầu nói: "Vậy Phùng viện sử về nhà nghỉ ngơi đi."
Phùng Tông Anh gật gù đắc ý mà tạ ơn, lập tức có thái giám tiến lên đỡ ông, bị ông hất ra, cả giận nói: "Ta còn chưa có đến mức cần người khác đỡ đi."
Dứt lời lảo đảo ra khỏi điện.
Lê Tử Hà đang nhíu mày không hiểu, nghe thấy Thẩm Mặc bên cạnh khẽ khàng nói hai chữ: "Giả bộ."
Giả say rượu?
Lê Tử Hà nghi ngờ quay lại nhìn Thẩm Mặc, thấy hắn gật đầu quả quyết, đặt tay lên bàn viết một chữ "Thuốc", ý là gương mặt đỏ bừng của Phùng Tông Anh là do thuốc sao?
Nghĩ lại thấy cũng phải. Phùng gia gia tuy nói yêu rượu, nhưng cũng không đến mức không phân biệt được trường hợp mà say rượu gây chuyện. Dáng vẻ say rượu lúc nãy giống y như thật, nếu không có Thẩm Mặc nhắc nhở, nàng cũng không nhận ra là giả bộ.
Vấn đề là vì sao?
Lê Tử Hà rũ mắt gắp thức ăn, nhưng lại chẳng thấy ngon. Phùng Tông Anh đã qua tuổi tháo quan tu dưỡng, đến nay vẫn ở lại Thái y viện. Nếu nói là bởi vì hư vinh mà luyến tiếc chức quan này, Lê Tử Hà không tin, nhiều năm trước ông đã định nhường chức vị viện sử cho Thẩm Mặc. Nếu nói ông để ý đến bổng lộc, lại càng không thể. Lúc tiên đế còn tại vị, Phùng Tông Anh đã là ngự y đương triều, tiên đế vô cùng ưu ái, thường xuyên ban thưởng. Vậy ông ở lại Thái y viện, hoặc là cảm thấy không có người thích hợp thay thế vị trí của mình, hoặc là có chuyện gì đó khiến ông không thể buông tay…
"Lê ngự y!"
Lê Tử Hà đang trầm tư, nghe thấy giọng Vân Tấn Ngôn, liền vội vàng đứng lên chắp tay, nói: "Có thần."
"Tới đây xem ái phi thế nào."
Lúc này Lê Tử Hà mới ngẩng đầu lên, thấy Diêu phi ôm bụng, có vẻ cực kỳ khó chịu, nhưng trang điểm quá dày nên không thấy sắc mặt như thế nào. Vân Tấn Ngôn nhíu mày nhìn mình, Lê Tử Hà vội rời khỏi chỗ, liếc nhìn Thẩm Mặc, thấy hắn muốn nói gì đó, lại ngại người bên cạnh nên không thể lên tiếng.
Lê Tử Hà bước lên từng bậc thang, đang do dự, Vân Tấn Ngôn đã nói: "Đừng ngại, cứ bắt mạch trực tiếp cũng được."
Lê Tử Hà tuân lệnh, bắt mạch trên tay phải Diêu phi. Đang lúc rũ mắt lại thấy Diêu phi âm thầm đưa mắt cảnh cáo mình, bắt mạch lại, chợt hiểu được ý đồ của nàng, lui xuống chắp tay, nói: "Bẩm Hoàng thượng, trời giá rét quá mức, e rằng nương nương đã nhiễm khí lạnh, vì vậy thân thể khó chịu, thần kê hai đơn thuốc, nghỉ ngơi hai ngày là được."
"Thần thiếp xin được hồi cung trước." Diêu phi cúi đầu rũ mi, giọng nói nhỏ như muỗi kêu.
Vân Tấn Ngôn gật đầu, sai bảo Lê Tử Hà: "Đưa nương nương hồi cung, kê đơn thuốc cẩn thận." Sau đó quay lại, dịu dàng nói với Diêu phi: "Ái phi nghỉ ngơi trước đi, trẫm sẽ đến sau."
Lê Tử Hà khom lưng chắp tay tuân lệnh, Duyệt nhi đỡ Diêu phi đứng dậy, Lê Tử Hà lui sang bên cho hai người đi trước, sau đó đuổi theo. Liếc nhìn Thẩm Mặc, thấy hắn gật đầu với mình, cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Ngoài điện đã bị bóng đêm bao phủ, bầu trời phủ đầy sao, gió mát thổi tới, thổi bay vẻ huyên náo phù hoa trước đó. Diêu phi và Duyệt nhi bước đi vội vã, Lê Tử Hà giữ khoảng cách đi ở phía sau, cuối cùng là nhóm thái giám cung nữ của Đào Yểu điện.
Trở về Đào Yểu điện, Diêu phi im lặng không nói gì, lẳng lặng nhìn Lê Tử Hà cầm bút kê đơn, Lê Tử Hà nhận thấy vẻ không kiên nhẫn giữa hàng mày của nàng ta, thế nên Lê Tử Hà cũng theo ý nguyện của nàng, nhanh chóng viết phương thuốc rồi giao cho Duyệt nhi, hành lễ lui ra.
Mạch tượng Diêu phi thật sự rối loạn, thể hư nhiễm lạnh, nếu để ngự y khác bắt mạch cũng có kết luận này. Nhưng nửa tháng qua nàng ngày nào nàng cũng bắt mạch cho Diêu phi, hiểu rõ tình trạng cơ thể nàng ta, hôm qua còn rất khỏe, tối nay đột nhiên trở thành như vậy nên cảm thấy kỳ quái. Lại thấy ánh mắt cảnh cáo của nàng ta, bất chợt hiểu rõ. Nàng cố ý giả bệnh, rời khỏi bàn tiệc. Thế còn mục đích?
Lê Tử Hà nấp ở chỗ tối bên cạnh Đào Yểu điện, nhìn ánh đèn dầu dần dần được dập tắt, lại ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng giữa trời, ít nhất cũng phải một canh giờ nữa mới kết thúc dạ tiệc, nàng ta vội vã trở về trước khi Vân Tấn Ngôn rời khỏi bàn tiệc để làm gì đây? Tối nay để tâm đến động tĩnh ở Đào Yểu điện, chắc chắn sẽ có được thu hoạch bất ngờ.
Hôm nay đông chí, quan viên được nghỉ một ngày, thị vệ trong cung cũng như vậy, các cung điện chỉ chừa lại số ít Ngự Lâm quân, ít hơn nhiều so với thường ngày.
Cung nữ thái giám của Đào Yểu điện đã được Diêu phi cho đi nghỉ từ lâu, chỉ còn lại một mình Duyệt nhi. Lê Tử Hà nhìn chằm chằm vào cửa điện không chớp mắt, muốn đi ra ngoài, cũng chỉ có con đường này mà thôi.
Chỉ trong chốc lát, ánh sáng leo lắt xuyên qua khe cửa chiếu ra ngoài, cửa điện từ từ mở ra, lộ ra một cái đầu. Lê Tử Hà vội lùi lại, vừa liếc mắt đã nhận ra đó là Duyệt nhi.
Mắt nhìn chằm chằm phía trước Đào Yểu điện, thấy hai bóng lưng bước đi vội vã, không mang đèn lồng, đều mặc đồ cung nữ. Tất nhiên người đi phía trước là Duyệt nhi, vị đi phía sau kia, cho dù chỉ nhìn thấy bóng lưng ở phía xa, cho dù có bóng đêm mênh mông che giấu, Lê Tử Hà vẫn có thể nhận ra đó là Diêu phi đã thay trang phục!
Nhịp tim Lê Tử Hà không khỏi đập rộn lên, nhìn quanh bốn phía, xác định không có ai mới nhẹ nhàng bước đi, cẩn thận đuổi theo.
Lúc đi lúc ngừng, theo sát ở khoảng cách không xa không gần, các nàng hiểu rõ thời gian và địa điểm Ngự Lâm quân đi tuần tra, trên đường đi không đụng phải ai cả. Xa xa có một đội Ngự Lâm quân đi ngang qua, nhưng không chú ý tới họ. Lê Tử Hà nín thở trầm ngâm, theo hướng đi của các nàng, càng lúc càng thấy nghi ngờ.
Bởi vì phải tránh Ngự Lâm quân, hai người phía trước quanh co qua lại, nhưng phương hướng không thể nào nhầm được. Hiển nhiên mục đích của Diêu phi là lãnh cung!
Diêu phi từng mang nàng theo đến lãnh cung để thị uy với Nghiên phi, cũng đã khiến nàng cảm thấy khả nghi. Bây giờ lại né tránh mọi người, thay trang phục để tới lãnh cung, chắc chắn lãnh cung này có bí mật!
Nghĩ đến đây, Lê Tử Hà hít sâu một hơi, ổn định nhịp tim càng lúc càng rộn rã. Sắp đến lãnh cung, không thể lơ là thiếu cảnh giác.
Diêu phi và Duyệt nhi đi trước, không quay đầu lại, không lấm lét nhìn quanh, cúi thấp đầu bước nhanh về phía trước với vẻ hết sức quen thuộc. Người không biết sự tình cũng chỉ nghĩ là hai cung nữ bình thường đi lại ở trong cung mà thôi.
Thần kinh Lê Tử Hà vô cùng căng thẳng, khi đến cửa lãnh cung đột ngột sụp đổ. Diêu phi không chút do dự nhấc chân đi vào, nhưng Duyệt nhi…..Lại đứng ở bên ngoài…
Bí mật đang ở ngay trước mắt, nhưng không thể nào biết được, chỉ hận bản thân không thể đi theo Thẩm Mặc học võ. Nếu biết võ, xoay người đã có thể lướt qua bức tường kia.
Lê Tử Hà không muốn buông tha, ngắm nhìn bốn phía. Trừ Đại Hoàng cung đèn đuốc sáng trưng, thị vệ đứng ngoài, lãnh cung vẫn quạnh quẽ như xưa, thỉnh thoảng truyền tới tiếng đàn tiếng sáo, nhưng dường như vì lãnh cung vắng vẻ nên vô cùng chói tai.
Lãnh cung được coi như viện giữa viện của hoàng cung, mười mấy cung điện bị tường vây bao quanh, chỉ chừa một lối ra. Bị Duyệt nhi bảo vệ, không thể leo tường mà vào, chỉ có thể tìm cách khiến Duyệt nhi rời đi.
Lê Tử Hà nấp ở kẽ hở giữa lãnh cung và Đại Hoàng cung, nhìn xuống dưới đất, ánh mắt chợt sáng lên. Nàng rón rén đi về phía trước mấy bước, cúi người nhặt một hòn đá coi như là lớn nhất, liếc nhìn thị vệ của Đại Hoàng cung, dùng hết hơi sức ném lên ngói lãnh cung.
"Bụp" một tiếng, Lê Tử Hà lùi lại, nấp trong kẽ hở.
Duyệt nhi run lên, ngẩng đầu nhìn mấy tên thị vệ đang đi tới, sắc mặt tái mét. Thế nhưng đã bị người nhìn thấy, tiến cũng không được lùi cũng chẳng xong, vội cúi đầu chậm rãi đi về phía trước, tiện tay lật lệnh bài Đào Yểu điện giắt bên hông, tiến lên uốn gối hành lễ với mấy tên thị vệ: "Duyệt nhi Đào Yểu điện thay Diêu phi nương nương truyền lời cho Hoàng thượng."
Mấy tên thị vệ có vẻ hòa hoãn lại, một người dẫn đầu nói: "Bên kia có người ư? Sao lại có thể gây ra tiếng động lớn như vậy?"
Duyệt nhi vẫn luôn trấn định, nhìn nơi vừa mới phát ra tiếng động, không hiểu nói: "Duyệt nhi cũng vừa mới từ Đào Yểu điện tới đây, có lẽ là mèo trong lãnh cung thôi."
Nói xong lại uốn gối, đi thẳng về phía trước.
Mấy tên thị vệ nhìn nơi có ngói rơi xuống, lại đi vòng qua cửa chính xem xét, không thấy có chỗ nào khác thường, liền lui về chỗ đứng gác.
Lê Tử Hà nín thở đứng im, thấy mọi người đã rời đi, thở phào nhẹ nhõm, đang định cất bước ra ngoài, chợt có người vỗ mạnh lên bả vai, lòng nàng như bị ai đó nện một phát, hơi thở như bị nghẹn lại. Vội vàng quay đầu lại, thấy khuôn mặt đỏ bừng của Ân Bình, ánh mắt mông lung nhìn mình, một tay vỗ lên vai, một tay chỉ về phía nàng: "Ngươi…Lê…Lê…"
Lê Tử Hà vội vươn tay bịt chặt miệng hắn. Rõ rằng Ân Bình đã uống say, giọng nói to hơn bình thường. Không muốn bị phát hiện, Lê Tử Hà bịt miệng hắn, kéo hắn lui về phía sau.
Lãnh cung nằm chếch ở hướng Bắc, ở tận cùng phía bắc của hoàng cung, có một hồ nước trong, thường ngày rất ít người qua lại, càng đừng nói đến đêm đông chí. Lê Tử Hà kéo Ân Bình say đến ngất ngưởng đến bên hồ liền thả tay bỏ mặc hắn, định trở về lãnh cung.
"Ngươi… Ngươi… Ngươi dám đối xử với ta như vậy!" Ân Bình bị Lê Tử Hà quăng ngã xuống đất lăn mấy vòng.
Lê Tử Hà không để ý, xoay người định rời đi. Nàng nên tránh mối phiền toái này càng xa càng tốt.
"Ngày mai ta sẽ bảo phụ thân nói chuyện với Hoàng thượng, bảo Hoàng thượng phế chức quan ngự y của ngươi, đuổi ra khỏi hoàng cung!" Ân Bình xộc xệch đứng dậy, chỉ vào Lê Tử Hà kêu lớn.
Lê Tử Hà vẫn không để ý, thản nhiên đi về phía trước.
"Ngươi cho rằng có Thẩm Mặc kia ở bên thì giỏi lắm sao! Không có Hoàng thượng quan tâm, cũng chỉ là đồ vô dụng! Phụ thân ta là công thần của Hoàng thượng, Thái y viện sớm hay muộn cũng sẽ là của phụ thân ta, sớm hay muộn cũng sẽ là của ta! Ha ha!"
Lê Tử Hà chợt dừng bước, trong lòng vang tiếng chuông cảnh báo, quay đầu lại cười lạnh, nói: "Công thần? Mấy năm này triều chính an ổn, phụ thân ngươi có thể có cơ hội gì để lập công? Chớ có làm trò cười cho người trong nghề nữa!"
"Vớ vẩn! Ngươi mới làm trò cười cho người trong nghề! Thẩm Mặc là cái thá gì chứ? Phụ thân ta ngay cả Quý gia còn không sợ! Còn sợ thầy trò các ngươi sao? Chờ lão già Phùng Tông Anh kia không còn thở, Thái y viện sẽ là của phụ thân ta! Ha ha, chính miệng Hoàng thượng đã hứa hẹn! Quân vô hí ngôn, quân vô hí ngôn, ngươi có hiểu không? Ha ha…"
Ánh mắt Lê Tử Hà trở nên sắc bén, như thể đao kiếm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh trăng, bước từng bước đến gần Ân Bình. Trong mắt là nỗi hận sâu thẳm, lời nói thốt ra lại mang giọng cười: "Ngươi nói, phụ thân ngươi không sợ Quý gia? Ha ha, nực cười, Quý gia đã không còn từ sáu năm trước rồi, ta cũng không sợ Quý gia!"
Ân Bình lảo đảo đi về phía Lê Tử Hà, ánh mắt mơ hồ bất định, mùi rượu ngập ngụa, cười to nói: "Ha ha, ta đã sớm không nuốt nổi giọng điệu này rồi! Ngươi cho rằng đuổi ta ra khỏi Thái y viện rồi lên chức ngự y là có thể muốn làm gì thì làm ư? Ha ha, ngươi chờ đấy, chờ ta trở lại, ta sẽ cho ngươi đẹp mặt!"
Hốc mắt Lê Tử Hà đã ửng hồng, không còn kiên nhẫn nghe hắn nói bậy nữa, túm lấy vạt áo trước ngực hắn, khẽ nói: "Ngươi nói đi, phụ thân ngươi có quan hệ gì với Quý gia?"
"Ha ha!" Ân Bình đẩy Lê Tử Hà ra, cười to, nói: "Sợ chưa sợ chưa?! Năm đó Quý thừa tướng một tay che trời thì sao chứ? Phụ thân ta dùng dược khiến toàn bộ phủ ông ta không thể động đậy. Quý hậu độc sủng ba năm thì sao? Một chén thuốc của phụ thân ta, một xác hai mạng! Ngươi cũng ngoan ngoãn cho ta, nếu không, kết quả còn thê thảm hơn chúng!"
Ân Bình tiến lên giữ chặt bả vai Lê Tử Hà, một tay vỗ lên mặt Lê Tử Hà, cất giọng lè nhè: "Chậc chậc, trắng noãn thế nào, nếu là nữ nhân thì thật tốt…"
Dường như Lê Tử Hà không phát hiện ra giọng móc mỉa đi cùng với động tác của hắn, cặp mắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào Ân Bình, khẽ nói: "Năm đó Quý phủ bị đầu độc, và thuốc sảy thai của Quý hậu đều do phụ thân ngươi cấp cho."
"Ha ha, dĩ nhiên. Nếu như không có phụ thân ta ra chủ ý, Hoàng thượng cũng không thuận lợi diệt trừ Quý gia như vậy. Cho nên phụ thân ta mới đúng là công thần lớn nhất!" Ân Bình nâng cằm Lê Tử Hà lên, cặp mắt tràn đầy vẻ hưng phấn.
Lê Tử Hà bước lùi về phía sau, hắn liền tiến từng bước tới gần.
Lục phủ ngũ tạng lại như bị người ta giày vò, lại bị người ta chà đạp. Phụ thân và Khúc ca ca đều biết võ, nàng vốn nghi ngờ không thể bị bắt dễ dàng như vậy, nhưng không ngờ rằng lại dùng thủ đoạn ti tiện như thế, còn có đứa bé trong bụng nàng…
"Những thứ này, đều do Hoàng thượng đích thân hạ lệnh ư?" Lê Tử Hà lấy khăn tay trong ngực, vừa lau sạch vết bẩn trên khóe miệng Ân Bình, vừa khẽ cười hỏi.
"Dĩ nhiên! Mặc dù là Hoàng thượng hạ lệnh, nhưng không có chủ ý của phụ thân ta, làm sao thành được đại sự!" Ân Bình càng thêm hưng phấn, lại say rượu nên hận không thể kể hết mọi uất ức phải chịu ở Thái y viện, lại nhìn chằm chằm Lê Tử Hà dưới ánh trăng, thù hận trong mắt hắn hóa thành nỗi khổ, vẻ tức giận trong mắt hắn biến thành nỗi xót thương, khóe miệng dâng lên nụ cười khẽ, thoạt nhìn dịu dàng vô cùng. Nhìn lại đôi tay của nàng, lực đạo nhẹ nhàng, lau xong khóe miệng liền trượt tay xuống, nhét khăn vào vạt áo hắn. Bàn tay lạnh như băng nhưng lại khiến người hắn chợt nóng ran, bất chấp tất cả nhào tới.
Ánh mắt Lê Tử Hà rét lạnh, nhanh chóng tránh ra, chỉ nghe "bùm" một tiếng. Ân Bình hơi tỉnh táo mà hốt hoảng lên tiếng kêu cứu, kèm theo vẫy vùng trong nước, bị gió thổi tan thành mảnh nhỏ.
Lê Tử Hà lạnh lùng nhìn Ân Bình vùng vẫy trong hồ, tiếng kêu cứu dần dần nhỏ bé yếu ớt, bọt nước nổi lên. Cho đến khi mặt hồ phẳng lặng trở lại, luồng gió lạnh thổi tới, khóe miệng Lê Tử Hả nở nụ cười lạnh lẽo.
Ngươi đoạt của ta một đứa con, ta lấy của ngươi một mạng. Giết người đền mạng là lẽ hiển nhiên!