Chương 71
Khi Thẩm Mặc trở về thì trời đã hừng sáng, trên mũ và áo choàng phủ một lớp tuyết rất dầy, dừng ở ngoài cửa cởi ra giũ thật sạch rồi mới mở cửa đi vào trong. Ngẩng đầu thì thấy Lê Tử Hà đang muốn ngồi dậy, nhíu nhíu mày, vội bước tới đỡ nàng nói: "Ngồi dậy làm gì? Đợi ta thay thuốc mới cho nàng."
Lê Tử Hà cười cười ngoan ngoãn nằm xuống, trách móc nói: "Nằm suốt buổi tối, cả người cũng cảm thấy mệt mỏi."
"Vết thương này ít nhất phải nghỉ ngơi ba bốn ngày không thể hoạt động...." Thẩm Mặc để thuốc trong tay xuống, đắp chăn mền lên người Lê Tử Hà dặn dò: "Nàng ngủ thêm một chút, ta đi điều chế thuốc."
"Ừm." Lê Tử Hà ngoan ngoãn gật đầu, nhưng mắt vẫn mở to không rời Thẩm Mặc một giây.
Chàng mặc một thân vải thô màu tương, tóc dài như tơ vén lên, cả đêm không ngủ nhưng thần sắc không hề có chút mệt mỏi. Bây giờ đôi mắt so với thời gian ở trong cung sáng hơn rất nhiều, tinh thần lại càng có sức sống hơn khi còn ở núi Vân Liễm.
"Thẩm Mặc, Ngân nhi đâu?" Nghĩ đến núi Vân Liễm, đầu tiên Lê Tử Hà nghĩ tới Thẩm Ngân Ngân, lần trước ở hoàng cung đuổi muội ấy đi, sau đó ở suốt trong cung cũng chưa gặp lại muội ấy, không biết kết quả cuối cùng ra sao.
Thẩm Mặc hơi hơi cau mày, lạnh nhạt nói: "Đi rồi."
"Đi cùng Trịnh Hàn Quân sao?"
"Ừ."
"Chàng... có thể tìm người bảo vệ họ được không?"
"Ừ."
Có vẻ như Thẩm Mặc không muốn nhắc tới Thẩm Ngân Ngân, nhưng vẫn phối hợp trả lời làm Lê Tử Hà cũng thở phào nhẹ nhõm. Thẩm Mặc từng nói đối với người không quan tâm thì không cần phải để ý tới, nhưng dù sao Thẩm Ngân Ngân cũng từng ở cùng chàng nhiều năm như vậy, sẽ không thể bỏ mặc không lo.
Trong phòng nhất thời yên lặng, Lê Tử Hà vẫn nhìn Thẩm Mặc không chớp mắt, dù chỉ là cái bóng lưng nhưng vẫn cảm thấy thõa mãn.
"Thẩm Mặc, khi còn ở núi Vân Liễm, chàng từng nghĩ đến điều gì?" Lê Tử Hà nghiêng đầu qua, nghĩ đến ba năm đó chàng không phải ở thư phòng đọc sách thì cũng lên núi hái thuốc, hoặc là xuống núi khám bệnh, vẻ mặt thường xuyên không có biểu cảm. Khi đó nàng rất ít khi gặp chàng, chưa từng tìm hiểu vẻ hững hờ trên gương mặt ấy rốt cuộc ẩn chứa thứ gì.
Thẩm Mặc mở túi ra, phân biệt thảo dược, nghe lời nói của Lê Tử Hà, dừng tay lại khẽ cười nói: "Không nhớ rõ."
Lê Tử Hà trêu ghẹo nói: "Chàng bị mất trí nhớ sao?"
Lại nghe thấy Thẩm Mặc cười khẽ nhưng không trả lời nữa, chỉ yên lặng giã thuốc, từng tiếng một rơi vào trong tai Lê Tử Hà như có tiết tấu âm nhạc, cả đêm chưa ngủ, có chút mệt mỏi, bóng lưng trước mắt dần dần mơ hồ, lại đột nhiên nghe được âm thanh nhẹ vang ở bên tai, cơn buồn ngủ biến mất trong nháy mắt.
"Nàng đã từng hỏi ta vì sao yêu nàng."
Lê Tử Hà nháy mắt mấy cái, chờ câu tiếp theo của Thẩm Mặc, nhưng vẫn là từng tiếng từng tiếng giã thuốc, gần như khiến nàng cho rằng câu nói kia là ảo giác, đang muốn mở miệng đặt câu hỏi thì nghe Thẩm Mặc nói: "Ta nghĩ lâu rồi, nhưng vẫn không tìm được nguyên nhân."
Không thấy được nét mặt Thẩm Mặc, nhưng Lê Tử cảm giác được chàng đang cười, cười rất dịu dàng: "Sau đó ta nghĩ đến ngày nàng chưa xuất hiện, sau khi thông suốt được giữa yêu và hận thì người ta yêu đã bỏ đi xa. Đã từng hận cho nên không muốn gặp lại, thế giới này đột nhiên trống trãi vô thường, không một ai có thể tác động vào cảm xúc vào ta nữa."
"Sau đó gặp được nàng....Nàng biết không, nàng khi đó, đâu có chỗ nào giống một đứa trẻ." Ý cười trong giọng nói của Thẩm Mặc càng rõ ràng, ngay sau đó lại trầm xuống: "Gặp được nàng, ta phát hiện, thì ra ta đối với thế giới này không phải hoàn toàn không cảm giác, ít nhất đã nảy sinh hiếu kỳ về nàng, biết đau lòng vì nàng, lo lắng cho nàng ở hoàng cung phải chịu khổ, ta sợ thân phận của ta sẽ liên lụy đến nàng...."
"Tử Hà, nàng có biết, sự xuất hiện của nàng đối với ta mà nói thật giống như ban cho ta một sinh mạng mới. Một lần nữa có cảm giác của con người, có vui vẻ, giận, buồn, rất nhiều tình cảm khắc sâu mà ta chưa từng cảm nhận được. Sau khi cha mẹ ta mất đi ta không biết sống để làm gì, kể từ khi cuộc sống có nàng xuất hiện, sau khi yêu thương coi trọng nàng, thì ta đã biết...."
Lê Tử Hà nhìn bóng lưng Thẩm Mặc, nghe trong lời nói của chàng rõ ràng mang ý cười cười, nụ cười hạnh phúc ấm áp, nhưng chẳng biết từ lúc nào trong mắt bắt đầu chua xót, hiện lên một tầng sóng nhiệt, liều mạng muốn ép trở về, nhưng càng lúc càng mãnh liệt, dứt khoát vùi hai mắt vào gối, không để cho mình nức nở thành tiếng. Âm thanh nhẹ nhàng của Thẩm Mặc vẫn truyền tới, nước mắt cũng không khống chế được tràn khỏi bờ mi.
Chàng nói, Tử Hà, thế giới của ta…Chỉ có duy nhất mỗi nàng….
Sau bão tuyết, bình thường trời sẽ trong xanh, ánh mặt trời trong suốt chiếu lên tuyết trắng, như muốn làm mù hai mắt, đến lúc hoàng hôn, lại thêm mấy phần ấm áp, sắc vàng chiếu nghiêng trên mặt tuyết, hết sức đẹp mắt.
Lê Tử Hà nhìn xuyên qua khe hở trên cửa số, chớp mắt nhìn, bởi vì trên lưng đã bôi thuốc nên không còn đau đớn bứt rứt nữa, trái lại có vẻ bởi vì thời gian quá dài giữ nguyên một tư thế nên đau nhức càng thêm nghiêm trọng. Thẩm Mặc thấy Lê Tử Hà trăn trở đủ mọi tư thế, cười cười nói: "Ngày trước đâu phải chưa từng nằm như thế, lần này sao lại không chịu nổi?"
"Không giống nhau." Lê Tử Hà cười thần bí nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi lại nhìn sang Thẩm Mặc, hai mắt cong cong, nói: "Thật ra thì nơi này cách Vân Đô không xa có đúng hay không?"
"Ừ, một hai canh giờ là đến." Thẩm Mặc gật đầu, lại nâng đầu của Lê Tử Hà lên gối đầu, để cho nàng nhìn ra ngoài cửa sổ dễ dàng hơn.
"Thẩm Mặc," Lê Tử Hà ngửa đầu lên, ánh sáng trong mắt thay đổi, lấp lánh mang theo chút yếu ớt nói: "Ta muốn ăn bánh hạt sen ở thành Tây Vân Đô."
Thẩm Mặc nhướng nhướng mày, chưa bao giờ thấy Lê Tử Hà chủ động muốn thứ gì, thấy nụ cười kích động trên mặt nàng, cũng không nhẫn tâm cự tuyệt, chỉ là hỏi, "Nàng thích ăn mấy thứ điểm tâm này khi nào?"
"Suýt nữa đã quên mất, trước kia từng thích ăn, chẳng qua lâu rồi chưa được ăn mà thôi." Lê Tử Hà chớp mắt, vẫn cười nói.
Tất nhiên Thẩm Mặc sớm đã nhìn ra Lê Tử Hà từng sống những ngày an nhàn sung sướng, nhưng những năm qua rất nhiều thói quen bị thù hận che giấu. Vẫn có thể nhìn ra được, tuy ngoài mặt nàng kiên cường nhưng thực ra rất yếu đuối, dường như bất cứ lúc nào cũng cố gắng giữ tỉnh táo, nhưng cái giá phải trả là ngày ngày lo lắng đề phòng, muốn khóc thì sẽ ra sức chớp mắt, cố gắng cười, bị người nói trúng tâm sự thì sẽ trầm mặc không nói....
"Thẩm Mặc...." Lê Tử Hà kéo tay áo Thẩm Mặc, nịnh nọt nói: "Về sau có thể sẽ không bao giờ quay lại Vân Đô nữa...."
"Được, nàng chờ ta." Thẩm Mặc cười đồng ý, đỡ Lê Tử Hà nằm xuống, đắp kín chăn rồi dặn dò: "Đừng lộn xộn, miệng vết thương bị rách phải nghỉ ngơi thêm mấy ngày, ta đi nhanh về nhanh."
"À phải, chàng để đồ đạc tùy thân của chúng ta ở đâu? Còn một ít dược liệu mua hôm qua nữa? Ta ở không đến phát chán rồi, ta muốn điều chế thêm chút dược liệu để chuẩn bị bất cứ tình huống nào." Ánh mắt Lê Tử Hà trong sáng thuần khiết, nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Mặc cười nói.
Thẩm Mặc do dự một hồi lâu, nhíu mày nói: "Nàng nên nghỉ ngơi cho tốt, nằm ở trên giường điều chế độc, lỡ như sơ ý một chút...."
"Thẩm Mặc, chàng có từng thấy ta bất cẩn bao giờ chưa?"
"Thẩm Mặc…." Hai chữ bị Lê Tử Hà làm nũng kéo dài thật dài, thường thấy bộ dáng kiên cường cứng rắn của Lê Tử Hà, hôm nay ngẫu nhiên được thấy điệu bộ yểu điệu của nàng, mỗi lần như thế đều khiến trái tim Thẩm Mặc nhũn ra, không thể cự tuyệt yêu cầu của nàng, cũng không biết phải nói gì đành lắc lắc đầu chấp nhận, sau đó đi ra hậu viện.
Một lát sau quay lại cầm theo một gói đồ nhỏ, lục soát người lấy bột phấn ra, giao cho Lê Tử Hà dặn dò: "Nàng đã nhắc nhở ta, nếu có người đột kích, nhớ dùng độc này."
Lê Tử Hà gật đầu, khóe mắt tươi cười tiễn hắn rời đi, cửa lớn vừa đóng nụ cười trong nháy mắt chợt tắt, ánh sáng lấp lánh mời vừa rồi còn lưu lại trong mắt cũng tắt lịm, chỉ còn lại vẻ buồn bã.
Đặt tất cả dược liệu có thể sử dụng ở trước mắt, âm thầm tính toán cân đo dược hòa tan hòa chung những loại thuốc vào nhau để có hiệu quả cao, loay hoay mãi đã nửa canh giờ trôi qua. Lê Tử Hà đoán chừng Thẩm Mặc đã đi xa, cắn răng chống người bò dậy, tiện tay tìm quần áo mặc vào, mới hoạt có một chút, liền cảm thấy vết thương trên lưng như nứt ra, cắn chặt răng, hai mắt mở to hai mắt, không quan tâm đến cơ thể đau đớn nữa, nhanh chóng sắp xếp quần áo ổn thỏa, bước xuống đất đi ra hậu viện.
Bên ngoài hậu viện ngoại trừ có một phòng bếp nhỏ, còn có một phòng chứa củi, chứa rất nhiều cỏ khô và củi đốt. Lê Tử Hà cẩn thận bước đi vào ôm một chút cỏ khô ra, sau đó lại ôm thêm một mớ củi đốt vây quanh ở căn phòng nhỏ phía sau, vết thương trên lưng đã bắt đầu rỉ máu thấm ướt áo lan ra một mảng đỏ ngầu.
Lê Tử Hà lấy ra một chai thuốc, nuốt mấy viên vào, để làm cho thần kinh tạm thời tê đi, xoa xoa vầng trán đổ mồ hôi, ngẩng đầu lên, lại phát hiện đã sớm không thấy bóng dáng của mặt trời, sắc trời tối lại lúc nào chẳng biết, bầu trời thậm chí còn có mấy vì sao.
Không khỏi cười tự giễu, hạnh phúc, thì ra tựa như ngôi sao trước mắt, nhìn như gần trong gang tấc nhưng thực chất chẳng bao giờ chạm đến được. Trong chớp mắt, ánh rạng đông như xé rách bình minh, hạnh phúc của nàng, sẽ ra đi không trở lại nữa.
Đi vào trong phòng, quét mắt nhìn từ trái sang phải, từ trên xuống dưới, chiếc bàn gỗ này Thẩm Mặc mới làm xong ngày hôm qua, buổi sáng hắn giã thuốc, đến đêm qua thì thay quần áo cho nàng, mỗi ngày hai người dùng chung chậu gỗ rửa mặt, ôm nhau ngủ trên giường hẹp, nay tất cả nằm im chờ đợi bị phá hủy, nàng tình nguyện tự tay hủy diệt!
Đốt đuốc lên, thiêu hủy, thiêu hủy tất cả, thiêu hủy hết là được rồi!
Cố gắng chống đỡ cơ thể đang run rẩy, ánh lửa lớn bập bùng lấp lánh, Lê Tử Hà chớp mắt mấy cái để làm tan đi sương mù trước mắt, không chần chờ nữa, vứt cây đuốc vào đám cỏ khô, ngọn lửa bốc lên ngoài viện, nàng biết, không đến một lúc, sẽ dấy lên ngọn lửa lớn hừng hực, tất cả sẽ hóa thành tro bụi.
Cũng đúng lúc này cửa đột nhiên bị đẩy tung ra, người trước mắt không có một tia huyết sắc, cả người Thẩm Mặc tỏa đầy sát khí tức giận, sải bước dài xông đến giữ chặt cổ tay Lê Tử Hà, đè nén tức giận gầm nhẹ nói: "Nàng làm cái gì đây? Nàng muốn làm cái gì?"
Con ngươi của Lê Tử Hà phân trắng đen rõ rệt nhìn Thẩm Mặc, đôi môi run run không nói nên lời, chỉ thấy hắn rút kiếm bên hông, trở tay vung lên, đường kiếm múa như hoa, đám cổ khô vừa nhóm dấy lên văng ra thật xa, chỉ trong một lúc đã dọn dẹp sạch sẽ.
Lê Tử Hà tính toán thời gian, quay lại Vân Đô ít nhất cần hai canh giờ, nhưng bây giờ, một canh giờ cũng chưa tới.... Thừa dịp lấy tay ra, lúc này thần trí mới trở lại, chống đỡ thẳng người đi tới cạnh cửa, Thẩm Mặc thấy máu chảy trên lưng nàng liền kéo nàng lại, lòng dạ cũng mềm theo, tức giận cũng hoàn toàn biến mất, bất đắc dĩ nói: "Tử Hà, hay là về lại giường nằm đi, được không? Nàng...."
"Ta muốn đi, không cần chàng quan tâm!" Lê Tử Hà khẽ quát, lần nữa giũ tay ra, tự mình đi ra hướng cửa.
Thẩm Mặc ngăn lại: "Nàng định đi đâu?"
"Hoàng cung."
"Hôm qua đã nói hết lời với nàng, nàng còn chưa hiểu rõ sao? Nàng hồi cung, còn muốn báo thù hay sao?" Giọng Thẩm Mặc không khống chế được vang lên, giữ chặt cổ tay Lê Tử Hà không buông.
Lê Tử Hà quay đầu lại, vành mắt ửng đỏ cười khẩy nói: "Cái gì là nhân quả, cái gì là yêu hận, ta không hiểu! Cả nhà chàng không có bị giết, tất nhiên chàng không hận!"
"Cố gia đã sụp đổ, Trịnh Dĩnh bị xử tử, nếu như nàng trách Tạ gia thì cứ việc nhằm vào ta, vì sao còn phải hồi cung? Vân Tấn Ngôn đã mất đi nửa cái mạng, xem như đã trả nợ, muốn giết hắn không dễ, nàng trở về chính là chịu ch.ết!" Thẩm Mặc nhìn Lê Tử Hà, sự bất đắc dĩ trong giọng nói đã vơi đi, chỉ còn lại lạnh lùng theo thói quen.
"Ha ha, ai bảo với chàng ta muốn giết hắn?" Lê Tử Hà cười khẽ, ánh mắt dao động.
Thẩm Mặc cau mày hỏi: "Vậy nàng muốn gì?"
"Ha ha, giết hắn ư, quá tiện nghi cho hắn rồi!" Lê Tử Hà đột nhiên cười lớn, không biết hơi sức từ đâu, bất ngờ tránh thoát bàn tay của Thẩm Mặc, ngay sau đó khôi phục lại bình tĩnh. Vẻ mặt như ch.ết lặng, tròng mắt đỏ tươi như muốn xuất huyết, oán hận ngút trời nói: "Ta muốn những thứ hắn quan tâm sẽ tan thành mây khói, muốn hắn không có được những thứ mình yêu thích, muốn giang sơn hắn hao tổn tâm cơ mới có được bị mất sạch từ tay hắn, muốn hắn chịu sự khiển trách của lương tâm ăn không ngon ngủ không yên, muốn hắn nếm hết nước mắt đau khổ chảy trong lòng ta, muốn hắn nhớ, Quý Lê ta, không phải đồ chơi tùy tiện cho người khác lừa gạt vứt bỏ!"
Thẩm Mặc bị một câu nói này đóng đinh tại chỗ, giống như bị mất đi nửa linh hồn, trong mắt ẩn chứa vẻ tối tăm, dần dần trống rỗng, nhưng cũng ngay tức khắc khôi phục lại ánh sáng cười nhẹ hỏi "Nàng vừa nói gì? Nàng nói, nàng là ai?"
Trên mặt Lê Tử Hà không gợn sóng, nhìn thẳng Thẩm Mặc, không có khiếp đảm mà cười khẽ nói: "Ngươi nghe không rõ ư? Ta nói, ta là Quý Lê."
"Nàng cho là ta sẽ tin?" Thẩm Mặc nhìn Lê Tử Hà, tầm mắt dường như muốn nhìn xuyên thấy nàng, nhưng không tìm thấy tiêu cự chỉ có trống rỗng như nhấn chìm người ta vào trong đó.
Lê Tử Hà quay lại nhìn, lạnh lùng nói: "Có tin hay không tùy ngươi, hôm nay ngươi không còn bất kỳ giá trị lợi dụng nào nữa, ta không muốn làm bộ chàng chàng thiếp thiếp cả ngày dính chung một chỗ với ngươi. Vốn muốn phóng hỏa một trận xong hết mọi chuyện, nhưng nếu bị ngươi phát hiện, không đi được, ta nói thẳng với ngươi cũng không sao."
"Lợi dụng? Có thể nói rõ hơn không?" Lần này đổi lại là Thẩm Mặc cười khẽ, nở rộ trên gương mặt tái nhợt, hết sức chói mắt.
Lê Tử Hà cũng không yếu thế, trên mặt vẫn là nụ cười giễu cợt: "Ngươi nghĩ xem, ta chỉ có một thân một mình, thế đơn lực bạc, dựa vào cái gì mà báo thù? Ẩn nấp ở Thái Y viện thì có thể làm được gì? Nhiều lắm chỉ có thể làm con cờ tranh giành quyền lợi thôi! Nhưng đấy là trước khi ngươi chưa xuất hiện.”
Lê Tử Hà chống lại ánh mắt của Thẩm Mặc, nụ cười trở nên quỷ dị: "Nếu muốn báo thù thì phải không chừa thủ đoạn nào, lợi dụng tất cả ưu thế, liều mạng leo lên cao, không đạt mục đích thề không bỏ qua! Ngày đó ta vốn muốn lợi dụng Thẩm Ngân Ngân uy hϊế͙p͙ Trịnh Dĩnh ép hắn phải giúp ta, hắn không chịu, nhưng không ngờ ngươi lại chui đầu vào rọ."
"À, ngươi đừng quên, ban đầu là ngươi muồn kết làm đồng minh với ta, ngươi giúp ta, là ngươi tình nguyện, ngươi nói yêu ta, cũng là ngươi tình nguyện, ngươi nói những lời buông tha hận thù kia, cũng là ngươi tình nguyện! Ta mượn tay ngươi loại bỏ hai nhà Trịnh – Cố, hiện nay chỉ còn lại người kia thôi, ngươi có biết tại sao ta lại dùng tay trái bắn tên không?" Lê Tử Hà đi vòng qua trước người Thẩm Mặc, đi cà nhắc ghé vào lỗ tai hắn hỏi khẽ, ngay sau đó cười rạng rỡ nói: "Vì để cho hắn biết ta chính là Quý Lê."
Sắc mặt Thẩm Mặc trở nên trắng bệch, lui về sau một bước, cặp mắt hằn lên tia máu, môi mỏng mấp máy: "Tốt, tốt tốt! Khá khen cho một bên tình nguyện!"
"Hiểu là tốt!" Lê Tử Hà liếc xéo Thẩm Mặc, vẫn cười nói châm chọc: "Không đúng, sao ta lại quên chứ? Sao lại chỉ còn có một người? Chu di cửu tộc Quý phủ ta năm đó, Tạ gia ngươi cũng là kẻ đồng lõa! Tạ Thiên Liêm muốn Quý phủ giao ra hung thủ, dựa vào cái gì mà nhận định Khúc ca ca là hung thủ? Nếu nói không có lòng muốn giết cửu tộc ta, vậy sao quân đội Tây Nam dưới tay cha ta lại không có chút phản ứng nào? Nè, đừng nói với ta, những thứ này ngươi hoàn toàn không hề hay biết!"
"Ta...."
"Đủ rồi!" Lê Tử Hà lạnh giọng cắt ngang: "Vì lẽ gì mà ta còn sống đến tận bây giờ? Bởi vì hận mà sống lại, ngươi có biết mối hận này sâu đậm bao nhiêu không? À, cảm ơn đã có lòng giúp ta trừ khử hai kẻ thù lớn, nhưng đó là nhà họ Tạ các ngươi đã nợ ta! Hiện tại vở kịch này, ta không muốn diễn nữa, nếu ngươi không để cho ta đi, vậy ngươi biến đi, càng xa càng tốt!"
Ánh sáng trong mắt Thẩm Mặc trong nháy mắt phụt tắt, tinh thần bỗng chốc suy sụp ảm đạm, nhưng vẫn cười nói: "Ta chỉ hỏi nàng, theo như lời nói của nàng, là thật?"
"Là thật."
"Không hối hận?"
Lê Tử Hà xoay mặt sang chỗ khác, nhắm mắt rồi lại mở ra, quay đầu lại đối diện với tầm mắt của Thẩm Mặc: "Không hối hận!"
Thẩm Mặc vẫn cười khẽ, ánh mắt dần dần tối lại, khoác lên lớp sương mù mông lung, tụ rồi lại tán, thản nhiên nói: "Được, ta thành toàn cho nàng."
Dứt lời, không nhìn nàng nữa đi lướt qua nàng, sải bước nhanh đến cạnh cửa, thêm một bước sẽ ra khỏi ngưỡng cửa, bỗng quay trở về. Toàn thân Lê Tử Hà run lên, tròng mắt hằn lên tia máu, nhìn Thẩm Mặc lấy một gói giấy từ trong tay áo ra, đặt lên bàn, ngay sau đó xoay người kiên quyết rời đi, tóc đen như mực tung bay trong gió tuyết, từ từ biến mất khỏi tầm mắt.
Bao nhiêu kiêu ngạo lẫn quật cường trên gương mặt Lê Tử Hà bỗng chốc hóa thành nét cô đơn đau đớn, nhấc chân đi tới cầm lấy gói giấy, vừa nắm được thì lảo đảo ngã nhào xuống đất, như không hề có cảm thấy đau đớn, hai mắt chỉ nhìn chằm chằm vào gói giấy, mở nó ra, hương sen thoang thoảng bay tới, bột phấn bị gió lớn ngoài của lùa vào thổi bay lên, nhắm mắt lại cẩn thận hít lấy mùi thơm đó, là bánh hạt sen.
Tuyết vẫn cứ lặng lẽ rơt suốt đêm, lệ đã cạn, máu đã khô, người nằm trên đất cả người hết nóng rực rồi lại lạnh như băng, như đang giãy giụa trong đêm tối vô tận. Nắm chặt gói giấy trong tay không chịu buông, dường như muốn giữ lại chút gì có liên quan với người đó. Trên người rốt cuộc cũng có sự ấm áp, dùng sức bắt lấy nó, cố gắng nhích đến gần nhưng không ngửi được mùi thuốc quen thuộc nữa, cố sức mở mắt thì trông thấy một vầng vàng óng, theo bản năng muốn đẩy ra, nhưng một nửa hơi sức cũng không có, đột nhiên trước mắt thoáng hiện lên cảnh buổi đêm hôm đó bị trường kiếm bao vây, trong đó có lọ thuốc của nàng cho Nhất Nhất, còn có quyển sách nhỏ lớn hơn lòng bàn tay…
Còn có một tờ giấy mỏng, giấy trắng mực đen rất rõ ràng, là chữ viết của Vân Tấn Ngôn: "Lê nhi, hai ngày sau, giờ Thìn, Thẩm Mặc đến đây, ch.ết. Nàng không đến, Nhất Nhất ch.ết."
Cả người Lê Tử Hà bốc lên khí lạnh, nghe được âm thanh tí tách, giống như nơi nào đó đang chảy máu? Tim sao?
Một luồng hơi ấm, mang theo mùi Long Tiên Hương phả tới trước mặt, nghe người ở bên tai dịu dàng nói: "Lê nhi, ta tới đón nàng."
Tại thôn nhỏ hẻo lánh cách phía Đông Vân Đô không xa, trong một đêm tụ tập nhóm binh mã lớn, trong đó thậm chí có cả Ngự Lâm quân, đi đầu là xe ngựa sang trọng đắt tiền được bốn con bạch mã điều khiển, dấu vết nhỏ kéo dài trong tuyết, chở hai người vội vã rời đi, đại đội binh mã đi theo sau.
Người người đều bị cảnh tượng này làm hoa mắt, kinh ngạc suy đoán, không ai chú ý tới một bóng dáng đẫm máu trong nhóm binh mã cuối cùng, toàn thân là vết đao hay trúng tên đã không phân rõ, giống như được tắm qua máu tươi, đỏ thẫm từ trên xuống dưới, duy chỉ có đôi mắt là vẻ trấn định trong suốt, nhìn chằm chằm xe ngựa phía trước, thở hổn hển tập tễnh đi theo được mấy bước, cuối cùng không chịu nổi nữa ngã nhào trên đống tuyết, tuyết trắng nhuộm thành mảng đỏ.
Chỉ một thoáng vạn vật đều chìm vào yên tĩnh, áo choàng của nam tử kia lại động đậy, cử động một hồi, một thân thể nhỏ bé chui ra từ bên trong, trên người dính nhìu vệt máu máu, luống cuống quỳ ở một bên, lắc lắc tay cánh tay của người kia nhưng không thấy phản ứng, má trái mỉm cười lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ, tiếp tục lắc lắc cánh tay của người nọ, vẫn không thấy phản ứng, trong nháy mắt hai con ngươi ngập nước, đôi môi run lên, muốn nói chuyện nhưng một chữ cũng không nói ra được, chỉ dựa theo khẩu hình gọi, "Thúc thúc.... Thẩm thúc thúc...."