Chương 75
Cỏ thơm như thảm, liễu xanh đong đưa, mùa xuân đã đến, trong hoàng cung tràn ngập không khí mới. Không khí nhuộm đầy sương sớm, gió thoảng hương hoa đều tuyên bố một năm mới đã bắt đầu, niềm hi vọng mới dâng tràn. Điện Thần Lộ nhất thời trở thành sự tồn tại cao quý nhất trong hậu cung, hoàng thượng độc sủng một tháng, không ngừng ban thưởng, cung nữ thái giám hầu hạ có gần trăm người, trước đình sau viện rực rỡ hoa thơm cỏ lạ, hương thơm ngát mũi, bướm lượn khắp nơi.
Mặt đất đầy sức sống, mặt trời xán lạn, Lê Tử Hà vẫn cảm thấy lạnh. Nàng nằm trên ghế trong hậu viện, cuộn mình vào áo choàng nhìn hoa tươi đầy viện. Bất chợt có bươm bướm bay đến bên người nàng rồi lại vỗ cánh rời đi. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời, híp mắt, không chói mắt lại khiến hai mắt đau rát.
Nàng lại nhìn lướt qua các loại hoa cỏ, mỗi ngày nàng sẽ đứng ở nơi này hai ba canh giờ, nhìn hết lần này đến lần khác nhưng mà chẳng bao giờ tìm được thứ gì hữu dụng. Vân Tấn Ngôn vô cùng cẩn thận, chỉ cần có dược tính, cho dù là hoa, là lá, là cành, đều không được xuất hiện ở hậu viện này. Thức ăn ngày thường cũng vô cùng tỉ mỉ, cung nữ trái phải không rời, một vết nước đọng trong điện Thần Lộ cũng không có. Những vật sắc nhọn lại càng không cần nói đến, thu dọn rất sạch sẽ, mỗi đêm khi ngủ, đều có người đặc biệt đến lấy trâm cài đầu của nàng đi, ngày hôm sau lại đưa đến.
Càng ngày nàng càng không hiểu tâm tư của Vân Tấn Ngôn, mỗi ngày nàng đều đối xử lạnh nhạt, nửa câu cũng không muốn nhiều lời với hắn vậy mà ngày ngày hắn vẫn tranh thủ tới điện Thần Lộ. Dù im lặng hay tìm nàng nói chuyện hắn đều giữ vẻ mặt ôn hòa, không phải là lớp mặt nạ mà thật sự tràn ra từ trong lòng. Ánh sáng trong mắt vừa nhu hòa vừa vui vẻ. Lê Tử Hà chỉ lạnh mặt nhìn, không đáp lại hắn, cũng không nhìn thẳng vào hắn. Buổi tối hắn sẽ nằm trên sạp miễn cưỡng ngủ một giấc, cũng không quấy nhiễu đến nàng.
Hồi cung đã hơn hai tháng, vết thương trên người Lê Tử Hà đã sớm khỏi hẳn, ngay cả sẹo cũng không còn, chứng hàn cũng từ từ giảm bớt. Nhưng ngày ngày uống các loại thuốc bổ trân quý cũng không khiến thân thể nàng tốt lên, ngược lại càng thêm gầy yếu.
Lê Tử Hà nhắm mắt, lấy tay đỡ trán, che ánh mặt trời lại. Cứ tưởng ánh mặt trời vốn sẽ làm cho sắc mặt nàng hồng hào lên một chút, nào biết chỉ làm nàng thêm choáng váng mắt hoa.
Bích Uyển thấy thế, bước lên đỡ lấy Lê Tử Hà nói: "Nô tì đỡ nương nương vào trong."
Lê Tử Hà gật đầu, nắm tay Bích Uyển chống mình ngồi dậy, chậm rãi vào điện.
Đúng lúc này, Vân Tấn Ngôn từ trước điện bước vào. Bích Uyển vội quỳ xuống hành lễ, Lê Tử Hà hơi đảo mắt liếc hắn một cái, tự đi đến bên giường. Vốn muốn ngồi xuống, trước mắt nàng bỗng tối sầm, trọng tâm lảo đảo liền ngã lên giường, đầu cũng bị đập mạnh xuống.
Vân Tấn Ngôn bước lên giơ tay muốn đỡ, Lê Tử Hà lại nghiêng người né tránh. Nàng cắn răng xoay người đi, ngay cả giày cũng không tháo đã lật người cố gắng tránh xa Vân Tấn Ngôn, cuộn tròn người lại.
Mọi khi nếu nàng làm thế này Vân Tấn Ngôn sẽ thức thời lui ra, rời đi. Nhưng hôm nay trên mặt hắn có chút tức giận, lại vẫn đè nén, cười tự giễu nói: "Độc này là nàng tự mình hạ, đúng không? Từ lúc ta đi đón nàng, trên quần áo hàng ngày của nàng đều có bôi độc. Độc mãn tính? Dần dần ch.ết trước mặt ta? Nàng biết rõ ta quan tâm nàng, cho nên mới dùng chính bản thân mình để tr.a tấn ta, đúng không?"
Thân thể Lê Tử Hà cuộn lại càng chặt, không còn nhúc nhích. Vân Tấn Ngôn ngồi xuống, nằm lên giường, nghiêng người ôm lấy Lê Tử Hà, hai tay dùng sức, cười khẽ bên tai nàng: "Nàng muốn ta hết cách, đành phải triệu Thẩm Mặc đến sao? Ta không ngại nói thẳng với nàng, không có khả năng đó! Cho dù ch.ết, nàng cũng phải ch.ết bên cạnh ta!"
Lê Tử Hà vẫn không phản ứng, cả người co lại, yên lặng đến mức như người ch.ết. Vân Tấn Ngôn nghĩ đến các giả thiết, trong lòng đột nhiên nhảy dựng lên, vội ngồi dậy, hai tay nắm chặt lấy bả vai Lê Tử Hà, cương quyết ép nàng xoay người, kêu lên: "Lê nhi......"
Lê Tử Hà từ từ mở mắt ra, trong mắt như ẩn chứa một cơn lốc xoáy, sâu không thấy đáy, cười khẽ với Vân Tấn Ngôn: "Tấn Ngôn, để Ân ngự y bắt mạch cho ta đi."
Vân Tấn Ngôn giống như bị tia chớp bổ trúng, cạy cánh tay cứng ngắc của Lê Tử Hà ra, vẻ kinh ngạc và vui mừng luân phiên trên mặt. Hắn cười nhìn Lê Tử Hà, giọng nói khẽ gọi vừa rồi vẫn còn vương vấn bên tai. Câu nói phía sau là gì hắn cũng không biết, chỉ biết gật đầu.
Phía Bắc Vân Đô, xuân về hoa nở.
Quận Tây Nam thuộc sự cai quản của Bình Tây Vương, nên Bình Tây Vương phủ cũng được xây dựng ở quận Tây Nam.
Tạ Thiên Liêm cau chặt mày, khuôn mặt đượm vẻ u sầu, tay bưng chén thuốc còn bốc hơi nóng. Lúc đi đến chỗ rẽ hành lang thì đứng lại, xê dịch bước chân, hết tiến lại lùi, nhìn cửa phòng đằng trước phía bên phải, chần chờ không biết là có nên vào hay không.
Đang do dự, tay áo lại bị người khác kéo kéo. Trên mặt ông hiện lên vẻ không kiên nhẫn, đang muốn hất tay ra lại nhìn thấy Nhất Nhất đang cười với mình. Vẻ u sầu, không kiên nhẫn trên mặt ông lập tức tan đi, cười xán lạn, ngồm xổm xuống, giơ chén thuốc ra trước mặt Nhất Nhất, lấy lòng nói: "Ngoan, Nhất Nhất đến đây, giúp gia gia đưa thuốc."
Nhất Nhất không hiểu, nhìn cửa phòng rồi lắc đầu, kéo Tạ Thiên Liêm vào cùng. Tạ Thiên Liêm lại ũ rũ. Hai tháng nay ông cũng không dám bước vào cửa một bước, thứ nhất là sợ nhìn thấy vết thương của Thẩm Mặc, hai là cảm thấy áy náy, không biết phải đối mặt với Thẩm Mặc thế nào.
"Gia..... gia......." Nhất Nhất vẫn kéo ống tay áo của Tạ Thiên Liêm, cái miệng nhỏ nhắn giật giật, phát ra hai âm tiết có chút khàn khàn, có chút ngập ngừng. Âm điệu còn có chút quái lạ, dường như phát ra tiếng cũng vô cùng khó khăn.
Tạ Thiên Liêm nghe vậy lại tươi cười rạng rỡ, giơ tay ra ôm cổ Nhất Nhất, cười to nói: "Ha ha, Nhất Nhất có thể nói rồi hả? Ha ha, lại có người gọi ông là gia gia, ha ha...."
Nhất Nhất cũng cười theo, ngồi lên cánh tay của Tạ Thiên Liêm, hai tay bám chặt cổ hắn, nhìn về phía cửa phòng.
Tạ Thiên Liêm chợt nhớ ra, vội ngậm miệng. Trong phòng vang lên tiếng của Thẩm Mặc: "Vào đi."
Nhất Nhất kéo vạt áo Tạ Thiên Liêm, ý bảo ông nghe lời đi vào. Tạ Thiên Liêm khó xử nhìn Nhất Nhất, vẫn có chút không muốn. Lông mày Nhất Nhất cau lại, lúm đồng tiền trên má biến mất. Tạ Thiên Liêm vội cười ha ha gật đầu: "Đi vào, đi vào, đó là điệt nhi của ta, sợ gì chứ?"
Nói xong, ông run rẩy đẩy cửa vào. Nhìn thấy Thẩm Mặc đang ngồi bên bàn, mặt tái nhợt, trong mắt lóe ra vẻ cô đơn. Vừa chạm phải ánh mắt hắn, Tạ Thiên Liêm kích động rũ mắt xuống, buông Nhất Nhất ra, lại đặt chén thuốc lên bàn, xấu hổ ho khan hai tiếng. Ông đưa mắt nhìn Thẩm Mặc, thấy Thẩm Mặc vẫn đang nhìn vào sách, càng cảm thấy áy náy. Nhưng nghĩ lại hôm nay không dễ gì mới được vào đây, không thể đi ra nhanh như vậy, ông nhìn tới Nhất Nhất ở bên cạnh, dỗ dành nói: "Nhất Nhất, cháu ra ngoài chơi trước được không? Gia gia có chuyện muốn thương lượng với Thẩm thúc thúc."
Nhất Nhất ló đầu nhìn thoáng qua Thẩm Mặc, lanh trí gật đầu.
Tạ Thiên Liêm bối rối hồi lâu, chần chờ mãi vẫn không nói ra được. Nhưng Thẩm Mặc đã cười khẽ đứng lên: "Thúc phụ muốn nói gì?"
"Tiểu Mặc......." Tạ Thiên Liêm kích động, âm điệu hơi cao. Ông vội đè thấp giọng, có ý xin lỗi: "Ta....... Ta đến xin lỗi con."
Nụ cười trên mặt Thẩm Mặc cứng đờ, nhưng cũng chỉ chớp mắt liền khôi phục, thản nhiên nói: “Ta không sao rồi."
Nghe Thẩm Mặc nói như thế, Tạ Thiên Liêm càng thấy bất an. Ông rót cho mình một ly trà nhưng không uống, chỉ nhìn sóng nước trong chén, cúi thấp đầu, hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Tiểu Mặc, có chút chuyện ta nên nói sớm với con mới đúng. Trước tiên là nói đến mẹ của con, ta xuất thân từ võ lâm, trên giang hồ ai mà không biết Thánh Độc giáo là tà giáo? Mẹ của con là Thánh Nữ của giáo phái này, năm đó khi cha con cưới bà, ta đã thấy bất mãn. Đại ca còn vì bà mà đem giang sơn khó khăn lắm mới giành lấy được chắp tay cho người khác, chạy đến nơi heo hút này. Ta cho rằng bà không xứng với đại ca, bà vốn là một yêu nữ, điểm ấy ta không cảm thấy mình sai. Ta biết con luôn bất mãn vì ta đã vài lần muốn giết bà, mà nỗi băn khoăn của ta không biết có đúng hay không? Cuối cùng đại ca thật sự đã bị bà hại ch.ết.... ...."
Nói đến đây, Tạ Thiên Liêm có chút nghẹn ngào. Ánh mắt Thẩm Mặc có chút hoảng hốt, cũng không biết có nghe thấy lời của ông hay không nhưng vẫn không nói một lời.
"Đây là nguyên nhân từ nhỏ con không muốn gần gũi ta, nhưng ta đối với con đối với đại ca có trời đất chứng giám, tuyệt đối không có nửa điểm tư tâm!" Một tay Tạ Thiên Liêm chỉ lên trời, trịnh trọng thề: "Thề với lòng, ta không cảm thấy hứng thú với quan trường, nhưng năm ấy con rời khỏi Tây Nam, vị trí Bình Tây Vương này cũng không thể để cho người ngoài tới ngồi được? Lăn lộn trên giang hồ phải xưng bá giang hồ, lăn lộn trên quan trường phải thống nhất thiên hạ, ta cũng không cảm thấy mình có gì sai. Huống chi thiên hạ này, đại bộ phận vốn là của đại ca, con giành lấy cũng không quá đáng chút nào! Đại ca bị đâm, ta bắt Hoàng đế phải giao ra hung thủ, dựa vào cái gì mà bọn họ có thể tiêu dao khoái hoạt? Nói quá đáng, thì chỉ có lúc Hoàng đế muốn tru di cửu tộc Quý gia, ta đã nhúng tay ngăn chặn tin tức nhờ giúp đỡ của bọn họ mà thôi. Lúc đó ta cực kỳ hận Quý gia, bọn họ hại đại ca, hại con thành ra thế này, dựa vào cái gì mà họ không phải trả giá?"
Tạ Thiên Liêm nói đến Quý gia, vẫn cảm thất rất phẫn uất, sắc mặt đỏ bừng. Thấy Thẩm Mặc vẫn không nói gì, ông đè nén sự kiêu ngạo, uống một ngụm trà, ấp úng nói: "Cho nên ta luôn muốn con trở về, hai thúc cháu ta liên thủ nhất định có thể trừ bỏ được tên Hoàng đế kia. Ngay cả vợ cả, con ruột cũng có thể giết, người như thế dựa vào cái gì mà làm Hoàng đế? Không dễ dàng gì con mới có được chút tâm tư, lại lòi ra một đứa nhà họ Quý. Con vì người kia mà bệnh nặng rồi lại trọng thương. Ta không muốn con lại dẫm vào vết xe đổ của đại ca, nếu không đuổi nàng ta đi trước khi con mang nàng ta về Tây Nam, ai biết nàng ta còn có thể hại con đến nông nỗi nào?"
"Tiểu Mặc, ta thật sự không ngờ tên cẩu Hoàng đế kia lại âm hiểm như vậy. Thừa dịp ta không có mặt mà cướp Nhất Nhất đi, lại còn tìm được nơi ẩn thân của ta, bằng không cho dù con có mắng ta thế nào, ta cũng sẽ không mang đi mấy trăm ám vệ bảo hộ Lê Tử Hà. Tuy rằng ta rất vui sướng khi nàng ta bị mang về cung, nhưng nếu mấy trăm người này đi theo con, con cũng sẽ không vì cứu Nhất Nhất mà bị thương nặng như vậy...." Tạ Thiên Liêm có chút nôn nóng, đột nhiên không biết nên nói tiếp thế nào. Lúc ông biết Nhất Nhất bị bắt đã lập tức tìm người đi báo cho Thẩm Mặc, xem có biện pháp cứu vãn hay không. Nào biết lúc ông tìm được người ông để lại để đi truyền tin kia thì chỉ còn một hơi thở, toàn thân chồng chất vết thương, gần như cạn sạch máu. Nếu không phải Tây Nam có nhiều kỳ dược, hắn đã sớm mất mạng rồi.
Nhìn bộ dáng gầy yếu của Thẩm Mặc, hốc mắt Tạ Thiên Liêm đỏ lên. Từ khi Thẩm Mặc bị thương về đây, ông chỉ nhìn thoáng qua, lại cảm thấy không còn mặt mũi để gặp, nhưng nếu không nói rõ ràng sợ là Thẩm Mặc sẽ oán ông cả đời.
Rốt cuộc Thẩm Mặc cũng bỏ quyển sách xuống, mở miệng hỏi một câu khiến Tạ Thiên Liêm sợ hãi.
"Thúc phụ, hôm nay là ngày bao nhiêu?" Giọng nói trong trẻo như nước, nhưng lại lạnh nhạt hơn xưa.
Hốc mắt Tạ Thiên Liêm đỏ lên. Sau khi Thẩm Mặc được cứu thì cứ mê man suốt, sau nhiều ngày mới dần thanh tỉnh. Vừa mới tỉnh đã tự mình ngủ tiếp. Đó là ông nghe hạ nhân nói như thế, nên mới lo lắng không thôi, mặt dày đến thăm.....
"Mùng sáu tháng ba."Tạ Thiên Liêm khàn giọng trả lời.
Thẩm Mặc đứng lên, thân hình đơn bạc như thể gió thổi một cái là sẽ bị cuốn đi, dĩ nhiên cũng không còn khí chất trầm ổn của ngày xưa. Hắn đến bên cửa sổ, híp mắt nhìn ra bên ngoài, cười nói: "Ánh mặt trời thật đẹp."
Mũi Tạ Thiên Liêm hơi chua xót, nhìn Thẩm Mặc lúc này càng như mây trôi gió thoảng, khiến cho người ta cảm thấy vài phần xa cách. Nếu lúc này mà nó lạnh mặt nhìn mình giống như trước đây, thậm chí hơi trách cứ, quở mắng vài câu, ông còn cảm thấy thoải mái. Nhưng nó lại xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, khiến cho người khác cảm thấy đau lòng.
"Tiểu Mặc, có lẽ.......Là ta sai rồi....." Trong giọng nói của Tạ Thiên Liêm có chút mỏi mệt: "Năm đó đại ca đối với mẹ của con ta không thể hiểu được, hiện giờ con đối với nữ tử Quý gia kia, ta cũng không hiểu, chỉ biết một mực gây rối. Con trách ta đi, nói ra đi được không? Con cứ thế này......"
"Thúc phụ." Thẩm Mặc tựa vào cạnh cửa sổ, quay đầu, ánh mắt trời chiếu vào một bên mặt của hắn, hàng mi dài nhiễm vài phần ánh sáng trong suốt. Đuôi mắt hắn khẽ nhếch lên, tươi cười ấm áp, giọng nói ôn thuần: "Ta không trách người, ngày ấy là ta quá lời, thúc phụ tức giận cũng đúng. Mỗi người đều có lập trường, đều cảm thấy mình đúng, ta cũng thế."
Tạ Thiên Liêm nghe được trong giọng nói của Thẩm Mặc quả thật không có ý trách cứ mới nhẹ nhàng thở ra, than thở nói: "Con đâu có giống vậy......."
Nó thật giống với cha nó, chữ tình đi đầu. Một khi đã rung động với một nữ tử nào đó, liền hận không thể moi tim móc phổi đưa hết mọi thứ ra, kết quả là khiến cho mình đầy thương tích, cuồi cùng còn nhận hết lỗi về mình.
Thẩm Mặc quay đầu, nhìn ra thảm cỏ xanh ngoài cửa sổ. Lá cây còn đọng sương sớm, hơi ươn ướt, khúc xạ lại ánh mặt trời. Khóe miệng hắn hơi cong lên: "Từ khi vừa bắt đầu ta đã biết mối hận của Tử Hà. Đó là nỗi hận từ trong tim cho dù có cố gắng học y để kìm nén, dùng lạnh lùng để che giấu, vẫn khiến cho người ta thỉnh thoảng cảm nhận được. Ta đã từng thấy cái gọi là thù hận, cho nên đối với thù hận của nàng, ta cảm thấy đó là chấp niệm. Cố chấp đến mức quên mất lúc đầu tại sao lại hận, chỉ nghĩ đến việc báo thù. Nàng cho rằng bắt tất cả những người hại nàng, hại Quý gia nợ máu phải trả bằng máu thì có thể khiến mình bình tĩnh lại, mà không biết rằng chấp niệm là từ tâm sinh ra. Cho dù có hủy đi tất cả nỗi căm hận trong lòng nàng, nếu không cởi bỏ được điểm mấu chốt, buông chấp niệm thì cũng uổng công mà thôi. Thúc phụ, con đường báo thù của Tử Hà trước giờ chỉ có một kết quả, người có biết là gì không?"
"Hả?" Tạ Thiên Liêm có chút mờ mịt, còn chưa phản ứng kịp, Thẩm Mặc đã chậm rãi cười, trong mắt ngập tràn cảnh xuân lại có chút hiu quạnh, hắn nói tiếp: "Hoặc là, báo thù thất bại, tàn niệm tiếp tục quấn thân, nuốt hận mà ch.ết. Hoặc là, báo thù thành công, trái tim không còn chỗ để nương nhờ, cô đơn suốt quãng đời còn lại."
"Vậy nàng còn báo thù làm gì? Dù sao cũng không có kết quả tốt!" Tạ Thiên Liêm gần như quên đi người mình đang nói đến là Lê Tử Hà mà phân tích theo bản năng, nghi hoặc hỏi.
Thẩm Mặc rũ mắt xuống, nhìn những bông hoa dại đầy sắc màu trên cỏ, cười khẽ ra tiếng, nói: "Nỗi hận của Tử Hà là chấp niệm, tình yêu của ta sao lại không phải? Người chạm được đến trái tim của ta, cho dù là ai, ta đều lấy phương thức của mình muốn giữ người đó bên cạnh. Khi còn bé mẹ dạy ta học y. Vì để bà vui vẻ, trong ba năm ta gần như đọc hết tất cả mọi quyển sách. Cha không muốn ta vào cung, ta không hỏi nguyên do liền không đặt chân vào đó nửa bước. Năm đó ta không quan tâm đến ý muốn của Quý Lê đã xin tiên hoàng ban hôn, giờ lại muốn làm mọi cách để đứng bên cạnh Tử Hà. Nàng không chịu rời cung thì ta tiến cung. Nàng muốn báo thù, ta sẽ giúp nàng. Nàng muốn ra cung, ta cùng theo nàng. Ta dùng tất cả thế lực để làm chuyện nàng muốn làm, dùng những lời mẹ dạy ta cố gắng đánh thức nàng, dùng tính mạng của một ngàn thân tín để khiến nàng nhận ra được con đường phía trước rất nhấp nhô, toàn là máu tươi. Mọi chuyện ta đều vì nàng, lo lắng chu toàn. Ta cho rằng, những chuyện đó sẽ sưởi ấm lòng nàng, khiến nàng liếc mắt nhìn ta nhiều thêm một lúc....."
Thẩm Mặc cười, mặt trắng như giấy: "Ta đã quên, yêu là của ta, hận là của nàng. Ta yêu nàng, không có quan hệ gì với nàng. Nàng hận hắn, cũng chẳng quan hệ tới ta."
"Tiểu.....Tiểu Mặc....." Tạ Thiên Liêm cau mày lại, nuốt một ngụm nước bọt, bất an nói: "Tiểu Mặc con đang nói gì thế? Ta chưa từng đọc sách, nghe không hiểu......."
"Thúc phụ, nàng nói nàng lợi dụng ta." Thẩm Mặc ngồi tựa vào cửa sổ, híp mắt nhìn trời chiều: "Nàng muốn hồi cung báo thù, ta làm tất cả mọi chuyện cũng chỉ là một bên tình nguyện tự cho là đúng mà thôi."
"Tiểu Mặc, không phải Nhất Nhất đã bị bắt đi đó sao? Chắc chắn là tên cẩu Hoàng đế bày ra mánh khóe gì đó để đùa giỡn, con......Con đừng có tin. Nhất định là nàng sợ liên lụy đến con nên mới đuổi con đi, con...... con.... ..." Tạ Thiên Liêm nghẹn ngào, hoàn toàn quên đi ý định muốn chia rẽ Thẩm Mặc và Lê Tử Hà. Ông nhìn Thẩm Mặc chỉ cảm thấy đau lòng, liều mạng muốn an ủi, để hắn khôi phục lại chút thần thái.
Thẩm Mặc cười lắc đầu, quay đầu nhìn Tạ Thiên Liêm: "Thúc phụ chớ lo lắng cho ta, lúc này, ta vô cùng tỉnh táo. Nếu lời người nói là đúng, nàng vì Nhất Nhất vì an nguy của ta mà đuổi ta đi, ta không trách nàng. Nhưng khi nàng nói những lời này, lệ khí cả người, mắt đầy hận ý. Nỗi hận của nàng vốn chưa từng tiêu tan. Nàng xuất cung không phải vì hoàn toàn buông tay, đáy lòng không còn hận nữa. Một khi đã như vậy, cho dù nàng có ra ngoài, cũng sẽ không thể sống yên ổn."
"Thúc phụ, trước đây ta nghĩ, cho dù vì nàng mà khiến dân chúng lầm than, chỉ cần nàng là người ta để ý thì cũng chẳng sao. Vân Hoán đã đưa cơ sở ngầm trong quân, chỉ cần vạch trần chuyện Cố Vệ Quyền ch.ết oan, sủng phi của Vân Tấn Ngôn dùng độc hoa Túc Dung giá họa Sở Hạ thì thủ hạ cũ của Cố gia tất sẽ làm phản. Mạc Lăng đóng quân ở Tây Nam, thứ mà Tây Nam ta có nhiều chính là dược khống chế thần trí. Đại quân dưới tay hắn không đủ trung thành, chúng ta có thể sử dụng chúng. Nhất Nhất ở trong tay chúng ta, thủ hạ của Cố gia có hữu dụng hay không còn không biết, nhưng hắn là hoàng tử, đó là lợi thế. Vân Đô còn có mấy ngàn tinh binh của ta ẩn núp, đến lúc đó nội ứng ngoại hợp lấy nhiều công ít. Năm đó tiên hoàng bệnh nặng, đột nhiên giao lại vị trí thái tử cho Vân Tấn Ngôn, lúc người băng hà, cũng chỉ có một mình Vân Tấn Ngôn ở bên, xảy ra chuyện gì không ai biết được, nếu thổi phồng chuyện này lên, lời đồn nổi lên bốn phía, lòng dân tan rã, hơn nữa còn có binh lực trong tay ta và người. Thúc phụ, người cảm thấy, có bao nhiêu phần thắng?"
Tạ Thiên Liêm trợn mắt há to miệng, từ trước đến nay đúng là ông muốn tạo phản, nhưng chỉ nghĩ làm thế nào để mở rộng quân lực, chưa bao giờ nghĩ đến bọn họ còn có nhiều ưu thế như vậy. Mặc dù là cứng đối cứng, bọn họ cũng chưa chắc sẽ thất bại. Nhưng nếu như làm theo lời của Thẩm Mặc, cướp thiên hạ này....Dường như....Dễ như trở bàn tay.
"Vậy..... Vậy......" Tạ Thiên Liêm chưa bao giờ nghe Thẩm Mặc nói nhiều như vậy, nhất thời phản ứng không kịp. Ông ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ đôi môi khô ráp, mờ mịt hỏi: "Tiểu Mặc.....Rốt cuộc con có muốn phản hay không?"