Chương 3: Chơi với tớ

Tác giả: Angelina
Dịch: QT giáo chủ, GG đại hiệp
Edit: Tảo
=====================
Chương 3: Chơi với tớ


Tinh thần so với thân thể càng khó rời khỏi nụ hôn của Chi Lý, Kha Bố dùng tay lau miệng: "Tiếp theo......" Kha Bố nói được nửa câu, Chi Lý đã buông cậu ra. Sở Hạo Vũ hoàn toàn không có ý định rời đi, mặt dày đứng một bên. Chi Lý nhìn cổ áo mình: "Tiếp theo? Tớ không giống cậu, không bị người ta nhìn cũng có thể tiếp tục phát tình."


"Tớ cũng không có! Tớ chỉ định nói không muốn cho cậu tiếp tục như thế."
"Hiện tại lại đổi giọng rồi giọng rồi?"


"Tớ không có đổi giọng, chính là muốn nói hết câu kia, hơn nữa bây giờ cậu thừa nhận Vũ Thái là người rồi?" Vũ Thái, cái tên này là gọi tắt, đầy đủ là Sở Hạo Vũ Đại Biến Thái.
"Cái gì?"
"Cậu lại đến?"
"Cái gì?"


Chi Lý có mấy câu cửa miệng, mỗi một cái đều làm Kha Bố phát cáu, chỉ cần hắn không muốn giải thích, không muốn trả lời, hai chữ " cái gì " liền phát ra, phải cố tình giả bộ không nghe thấy, rất muốn đánh người.


Sở Hạo Vũ bước đến nhìn hai người: "Các cậu còn muốn làm tiếp không, thời gian của tớ rất nhiều, không ngại nhìn các cậu làm xong chuyện, không cần để ý đến sự tồn tại của tớ, tớ có thể trốn ở sau rèm cửa nhìn lén." Kha Bố ném cho Sở Hạo Vụ một các liếc mắt: "Cậu không ngại nhưng tớ để ý, đầu năm nay cậu xem cởi đồ qua mạng cũng phải trả tiền." Lời nói của cậu thu được một cái liếc mắt của Chi Lý, Kha Bố đè cánh tay đang chuẩn bị động thủ của hắn: "Cậu đừng bỏ tiền cho tớ!"


available on google playdownload on app store


"Ai muốn nhìn cậu cởi quần áo, tớ là muốn học tập kỹ xảo ở phương diện này của Chi Lý, tớ nghĩ nếu áp dụng được trên người con trai thì cũng có thể áp dụng lên con gái, trên con đường học tập tớ không thể dừng lại, sẽ bị xã hội đào thải."


"Cậu đàng hoàng trịnh trọng nói mấy lời hạ lưu, muốn tớ phản ứng làm sao, đừng nói dông dài, cậu đến đây làm gì?"


Sở Hạo Vũ đan tay lại với nhau: "Nơi này là dãy nhà dùng chung, tớ không thể tới sao?" Nói xong, Sở Hạo Vũ chán nản, trán hắn dựa vào tường lăn tới lăn lui, ngón tay mở ra nắm lại: "Đã lâu không có sờ qua ngực, thật hoài niệm xúc cảm mềm mại của nó, hoài niệm nhiệt độ của nó, bộ ngực, là ai cũng được, cho tôi một bộ ngực vừa lớn lại vừa mềm."


"Có thể cho cậu một bộ ngực, chỉ sợ cậu sẽ bị hù ch.ết." Kha Bố không muốn để ý tới hắn, cầm lấy truyện tranh bên cạnh.
"Ngực, ngực, ngực, ngực, ngực, ngực..." Sở Hạo Vũ như quỷ.


Kha Bố đem sách ném tới: "Cậu thật phiền, không phải bàn luận kỹ xảo trên giường là liền chuyển sanb thương nhớ bộ ngực, cậu nghĩ loại chuyện thế này được xem là thanh cao sao? Chí ít mười chuyện nói đến có một chuyện đi theo khuynh hướng thuần khiết có được hay không."


"Khiêu chiến này tớ chấp nhận, đừng nói mười cái, hai mươi cũng được, xem ai thua." Chỉ cần dính một chút đến đánh cược, không chỉ Sở Hạo Vũ, những người khác đều rất hăng hái, Kha Bố đúng là không đáng nhắc tới, ngược lại bình thường cậu cũng rất ít nói những điều này, cậu đem ánh mắt nghi vấn dời về phía Chi Lý đang vùi đầu loạn vẽ linh tinh: "Cậu có làm được không, có thể đi theo con đường ngập tràn ánh mặt trời thanh xuân thuần khiết bình thường?" Chi Lý là người hoàn toàn sống theo bản chất, diễn kịch và làm bộ đối với hắn có lẽ là chuyện rất khó khăn mệt mỏi.


" Chờ chút, tại sao điều kiện gia tăng rồi! Không phải chỉ cần thuần khiết là được rồi sao?!" Sở Hạo Vũ kháng nghị.
"Càng hà khắc đương nhiên chơi càng vui, cậu thì biết cái gì, đúng không, Chi Lý."


Nét bút trên giấy dừng lại, Chi Lý ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, con ngươi giống như nhiễm phải màu sắc vốn có của nó, màu mắt của hắn, thâm thúy lại mê người, hắn đang suy nghĩ cái gì, là đồng ý hay từ chối đây, Kha Bố chờ câu trả lời của hắn, mấy giây sau hắn lại thu tầm mắt tiếp tục vẽ, Kha Bố không kiên nhẫn: "Cậu chơi hay không thì mau cho tớ một cái tín hiệu."


" Chơi cái gì?" Chi Lý vẻ mặt rất rõ ràng nói với Kha Bố, khi nãy cậu và Sở Hạo Vũ nói chuyện một câu Chi Lý cũng không nghe.


"Bên trong lỗ tai cậu có công tắc tự động sao? Tớ đứng gần cậu như vậy cậu cũng không nghe thấy?" Cái gì ánh mắt thâm thúy lại mê người, rõ ràng là ánh mắt hời hợt vô thần, chính mình còn như thằng ngu dùng loạn mấy từ nghệ thuật.
"Khỏa thân mới có thể hấp dẫn sự chú ý của tớ."


"Tớ nghĩ cậu vẫn là đừng tham gia hoạt động con đường thuần khiết, tuyệt đối sẽ thua."


"Khỏa thân không thuần khiêt? Cậu đang ở đây làm vấy bẩn nghệ thuật?" Câu hỏi nghiêm túc của Chi Lý khiến Kha Bố không đáp lại được, Sở Hạo Vũ đi tới trước mặt Chi Lý, tay đặt lên giá vẽ: "Đúng vậy a, nhà quê, có hiểu thân thể là một nghệ thuật hay không, Chi Lý, bây giờ tớ cởi sạch để cậu vẽ ra một tác phẩm nghệ thuật, cho cậu ấy nhìn một cái." Hắn nói xong liền bắt đầu vén tay áo lên, Chi Lý không nhìn hắn, không nhanh không chậm nói: "Tớ không có tâm tình vẽ đồ bỏ đi"


"Thật quá đáng! Tớ là đồ bỏ đi, vậy Kha Bố là cái gì, con bọ xít trong đống rác."
"Đệt, mắng cậu chính là hắn, tại sao kéo theo tớ."


"Tớ không tìm được từ nào mắng hắn, con bọ xít rất hợp với cậu không phải sao?" Sở Hạo Vũ lẽ thẳng khí hùng làm Kha Bố khẽ cắn răng, cũng không chờ cậu chửi, Sở Hạo Vũ nói tiếp: "Tớ đi thông báo với những người khác chuyện đánh cược, người nào thua làm sao trừng phạt chờ thương lượng xong thì báo cho cậu." Hắn đi rồi, Kha Bố hai tay đặt sau đầu lại ngã lên ghế sô pha, bên tai truyền đến tiếng bút chì "sột soạt" cọ tới cọ lui, đây là âm thanh có thể mang lại bình tĩnh cho Kha Bố. Cậu không có việc ở trường, không có việc cần thời gian, không có việc gì vượt qua trình tự nhân sinh, không tìm được giấc mơ hoa lệ khiến thân thể mình tê dại, không tìm được nguyện vọng mỹ lệ để tô điểm sinh hoạt, có mấy người sống để thay đổi thế giới, có mấy người sống để được thể giới thay đổi, cậu nhớ cậu thuộc loại người vế sau. Trước khi gặp Chi Lý, Kha Bố nghĩ sống chỉ cần không đau khổ, không hạnh phúc cũng không sao, sau đó có thể gặp được Chi Lý, người không có chấp niệm như cậu ngón tay vẫn giữ lấy Chi Lý không chịu thả ra, hắn chưa bị thế tục làm ô uế, phát ra ánh sáng hiếm hoi, tỏa sáng bên trong Kha Bố, sẽ có loại ảo giác như được thoát ly thực tế.


"Muốn cậu trở nên thanh cao, vậy nên cùng tớ chơi đi."
(Chỗ này tụi tui không nắm rõ ý tác giả, nên cũng không dám chắc dịch đúng.)
"Cậu lấy cái gì để trao đổi."
"Lấy một chiếc máy bay cùng cậu trao đổi thì thế nào, yên tâm, tuyệt đối không phải máy bay đồ chơi."


"Cậu cũng yên tâm, nếu là máy bay đồ chơi, tớ sẽ trực tiếp ném lên mặt cậu."


"Xin hỏi cậu nói như thế còn có thể khiến tớ yên tâm sao." Kha Bố kéo bìa sách màu sắc sặc sỡ xuống, tờ bìa một, không, là hai phút sau liền biến thành chiếc máy bay giấy, đưa cho Chi Lý: "Cho cậu, cho cậu máy bay, lần này có thể chơi với tớ đi." Nói thật, cái này còn không bằng một cái máy bay đồ chơi. Cậu hơi đem mặt quay về phía sau, chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị vứt. Chi Lý nhận lấy máy bay giấy, Kha Bố giả tình giả ý nói bổ sung: "Đó là tớ dùng tâm làm ra."


"Tớ không cần tâm cậu."
"Lẽ nào cậu muốn tớ đưa cậu một chiếc máy bay thật? Tình cảm không phải dùng tiền để đánh giá."


"Tớ biết, tình cảm chỉ dùng để cân nhắc số lần lên giường." Chi Lý nói cái này cũng không tính là nguy biện, hắn chơi máy bay giấy trong tay, nói tiếp: "Nếu có thể bay 10 giây tớ sẽ chơi với cậu."
"Dùng điều kiện rẻ tiền trao đổi như vậy cậu cũng đồng ý? Tớ nói cậu cũng quá dễ lừa đi."


"Nếu tớ muốn lừa gạt trái tim cậu thì thế nào?"
"Không đáng kể đi, đặt ở trong thân thể tớ cùng đặt chỗ cậu thì có gì khác nhau."
Hắn làm sao có thể dùng bộ mặt này cùng ngữ khí không có tâm tình nói ra những lời ấm áp như vậy, ấm hơn đệm chăn, ấm hơn ánh mặt trời.


Kha Bố đứng bên cửa sổ nhìn máy bay giấy, nó chỉ ở trên không trung chừng 3 giây liền rơi xuống, cậu quay đầu lại, trên mặt không tìm ra một dấu vết nói dối: "11 giây."
"Vậy nên, chơi cái gì."
- [ ] "Cậu muốn tớ nói bao nhiêu lần mới có thể nhớ kỹ!"






Truyện liên quan