Chương 34
Và cuối cùng người mở cửa ra chính là Nam, anh mất 5 giây để định hình câu chuyện rồi hắng giọng đi vào lấy nhanh tập hồ sơ của mình rồi nhanh chóng đóng cửa phòng giáo viên lại. Trước khi đi thì Nam lên tiếng nho nhỏ
- Ở phòng giáo viên làm vậy không hay đâu. Hai người nên kiềm chế về phòng mà tiếp tục. Ở đây dễ có người qua lại lắm
Gì chứ Rốt cuộc Nam đang nghĩ 2 người ham muốn tới cái mức phải làm ngay tại phòng giáo viên sao SAI. Sai hết rồi!! Tuấn không có gì với Minh cả …Không gì cả …Có ai nghe Tuấn nói không Chắc không có ai!!
Đứng lên chỉnh lại trang phục của mình. Minh bước nhanh ra ngoài, không khí ở trong phòng này ngày càng trở nên kì cục hơn nhưng anh cũng nhanh chóng quay lại nói với Tuấn:
- Cuối tuần này!! Đừng có trốn!!
Tuấn ngẩn ngơ nhưng rồi lại vò đầu bứt tóc với câu nói của Minh liền 1 mình la toáng lên
- Đồ ch.ết dịch!! Sao cái gì không nhớ đi nhớ cái đó chứ!!?
Minh đi ra ngoài hành lang còn nghe tiếng hét của Tuấn liền huýt sáo đi thong thả ra ngoài cổng trường
- Trong trường có vàng gì hay sao mà anh rú trong đó lâu vậy - Nhi nhíu mày nhìn Minh
- Tại bọn em lâu ra nên anh mới vào tìm chứ bộ …- Minh nhăn nhó chẳng kém gì Nhi
Thấy Minh đang nhờn mình nên cô giơ tay dọa đấm làm minh cười trừ loe lên xe nổ máy nhanh chóng
Quân thấy biểu hiện của Minh rất vui chắc có lẽ kế hoạch diễn ra suôn sẻ. Và 1 tuần cũng trôi qua nhanh chóng …
Cuối tuần khi thấy xe của Minh ở trước kí túc xá thì Tuấn chỉ rú trong phòng không dám ra ngoài. Cứ ngỡ Minh sẽ về do đợi quá lâu ai dè anh ta còn lên cả phòng hiệu trưởng hỏi phòng rồi mượn chìa khóa dự phòng của bác bảo vệ mới ghê chứ
- Tôi hỏi lần cuối …Cậu mở hay tôi mở - Minh đứng trước cửa phòng nãy giờ hơn nửa tiếng mà Tuấn vẫn không chịu mở cửa, cứ im hơi lặng tiếng
"Cạch", "Bịch" - tiếng mở cửa kèm theo lực đẩy mạnh làm cho người chặn cửa té nhào xuống sàn
Tuấn sợ hãi nhìn Minh mắt sáng lóa. Phen này anh tiêu rồi. Minh nhẹ nhàng đóng cửa rồi khóa luôn
- Tôi nghe Nguyên nói hình như tường ở kí túc xá cách âm ….Nên cậu la hét gì tùy ý đi!!
Nói rồi Minh lôi Tuấn về giường, Minh ngồi đó hất mặt nhìn Tuấn
- Cho tôi xem nào!!
Tuấn mặt đỏ lên rồi gào
- Anh biến thái vừa thôi!! Tôi nói giỡn mà
Minh đứng lên tiến gần đến Tuấn
- Bộ cậu nghĩ chuyện gì cũng đùa được hả Tự làm hay tôi làm
Tuấn nhất quyết không chịu, kịch liệt lắc đầu thì Minh điên lên. Anh đã nói đến thế, chỉ cần cậu ngoan ngoãn tháo mỗi cái thắt lưng ra là anh sẽ ngưng lại ngay. Nhưng xem ra rượu mời không uống muốn uống rượu phạt rồi
Minh đẩy Tuấn nằm trên giường. Một tay khống chế 2 tay của Tuấn, tay còn lại thì nhanh chóng tháo luôn cái thắt lưng của Tuấn ra. Tuấn hoảng sợ la hét nhưng vô ích. Tiếp đến là cái khóa quần cũng bị kéo xuống
- Đồ ɖâʍ loạn ….Tôi không phải đồ chơi của anh!! - Tuấn gào lên - Đồ thú tính!!
Minh thả Tuấn ra, chỉnh lại trang phục luôn cho Tuấn, nét mặt Minh thoáng như con người khác. Nhìn qua là 1 con người khá lạnh lùng và đáng sợ, anh áp tai vào điện thoại của mình
- Khách sạn đó phải không Anh tới liền! - Minh nhanh chóng tha cho Tuấn, anh đi nhanh chóng không để lại 1 lời tạm biệt
Tuấn như bị hụt hẫng …Không nhầm thì hình như là giọng nữ trong điện thoại, chắc là bạn gái của Minh. Vậy là Minh có bạn gái rồi …Còn hẹn ở khách sạn nữa chứ! Ông Minh nhìn vậy mà ghê quá, để bạn gái chủ động luôn là hiểu …Nhưng sao Tuấn cảm thấy tim mình bị nhói vậy Cái cảm giác như chưa kịp chạm vào đã bị vụt mất ấy
Kể từ cái hôm đó, Tuấn suy nghĩ thật nhiều về Minh dù cho cậu đã cố gắng không nghĩ đến nữa. Tuấn cũng lên facebook lân la vào trang cá nhân của Minh thì thấy cái cập nhập mới nhất là anh chụp chung với 1 người con gái khá xinh xắn với dòng chữ: "Người tình không bao giờ cưới"
- Xì..Tháng sau chụp ảnh cưới lên không lẽ kêu là người vợ không bao giờ muốn à - Tuấn bĩu môi nhìn tấm ảnh cô gái đó được Minh ôm eo thì trong lòng Tuấn có gì khó chịu lắm
Đang chán lòi người cứ lướt đi lướt lại cái bản mặt của Minh lại càm lòng Tuấn thêm hụt hẫng thì chợt khung trò chuyện của Tuấn hiện lên 1 người..Minh chứ ai vào đây!!
[ Làm gì đấy ]
- Đi mà gặp bạn gái của anh đi!! Nhăn tin với tôi chi vậy - Tuấn giật mình rồi tự nói vào cái điện thoại rồi quăng nó lên giường không thèm trả lời
Tưởng vậy là yên hả, sai lầm rồi. Vừa ném xuống được mấy giây thì tiếng tin nhắn đến kêu loạn cả lên
[Đồ phiền phức!!] - Do cậu đây không chịu được mới nhắn cho mi im thôi..đừng tưởng cậu đây rảnh nhá
[ Chứ không phải thấy anh nhắn tin bất ngờ sau hơn 1 tuần bỏ em nên giận à ] - Minh đoán cái này mà không trúng thì anh không làm người mà làm..con người!!
Tuấn trố mắt nhìn tin nhắn của Minh, giờ xưng anh em luôn à Đúng là kiểu người biết lợi dụng hoàn cảnh mà!! Nhưng sao anh ta biết Tuấn đang giận chứ..À…nhầm, Tuấn đâu có thèm giận người như Minh
Thấy lâu không trả lời nên Minh gọi video luôn. Tuấn đang hoảng không biết nên nghe máy hay không thì tay lỡ quẹt vào nút chấp nhận..Haizz, điện thoại nhạy quá nó vậy!! Cái mặt mẹt của Minh hiện tổ chảng trên màn hình của Tuấn
- Em bị gì vậy Không khỏe à - Minh thấy sắc mặt của Tuấn có vẻ kém đi nên tự nhiên lo
Tuấn chỉ biết liếc qua chỗ khác: "Ừ!! Tôi ốm đấy..Tôi ốm vì cái bản mặt của anh đấy"
- Khinh người vừa vừa thôi! Hỏi thì trả lời đi chứ!! - Minh thấy Tuấn không thèm đếm xỉa đến mình nên vừa nói xong thì tắt máy rồi quăng nó vào 1 xó. Ai chứ anh thấy cái kiểu đó là không thích chút nào
Thấy màn hình tối thui thì Tuấn vội vàng mở lại thì thấy Minh đã out từ lúc nào rồi. "Mình hơi quá thì phải!!", cậu đang rối trí, nếu có nói chuyện thì Minh luôn là người bắt chuyện trước nhưng bây giờ cậu cảm thấy sao sao ý! Thôi, đằng nào cũng là người có lỗi trước nên cậu quyết định ….để tuần sau tính!!
Thoáng cái cũng đến giữa tháng …Quân hí hửng rồi lại nhớ ra cô không muốn tổ chức cho nên anh tự làm cái bánh kem nho nhỏ cho 2 đứa là đủ rồi. Tự nhiên Quân có gọi điện để cho Nhi bất ngờ nho nhỏ nhưng cô không nghe máy
Về phía Nhi thì cô tắt máy không muốn ai làm phiền bây giờ. Nhi đang ở nghĩa địa ngắm nhìn 1 ngôi mộ không có hình ảnh, chỉ ghi vài chữ đủ để biết đó cũng xém nữa là thành viên trong gia đình của Nhi
- Năm nay chị cũng chỉ có cái thân này cho em thôi!! - Nhi tự nhìn ngôi mộ nhỏ đó mà 2 hàng lệ bắt đầu lăn dài trên gò má của cô
Nếu như cái ngày sinh nhật lần thứ 10 của cô không được tổ chức thì gia đình của cô sẽ có thêm 1 cậu em trai. Nhi còn nhớ như in lần đó cô đòi đi ăn ở nhà hàng gần nhà cho bằng được nhưng do bà Widel dự là sắp đến ngày sinh nên không đi. Nhi giận dỗi bỏ lên phòng. Khoảng 7h tối thì bà Widel bắt đầu kêu đau, ông Hùng đang bế bà chuẩn bị đưa đến bệnh viện thì cô từ lầu chạy xuống bất ngờ nên làm ông Hùng lẫn bà Widel bị té
Cố gắng đến bệnh viện nhanh nhất có thể, bà Widel được đưa vào phòng mổ gấp sau cú té vừa nãy. Nhi với Nguyên được bà giúp việc đưa theo sau. Đến nơi thì chỉ chỉ thấy ông Hùng ngồi đó mặt thẫn thờ. Nhi nhìn xung quanh chợt thấy cô y tá đi từ cửa sau phòng mổ, trên tay như bồng cái gì đó. Do tò mò nên Nhi lân la đến và nghe được cô y tá nói chuyện với bác sĩ rằng đứa bé đang ở trên tay cô đã ch.ết trong bụng mẹ do lúc đưa đến bệnh viện đã có vấp té khá mạnh
Nhi lúc đó chỉ thẫn thờ theo. Là tại cô!! Chỉ vì cô lao xuống lầu trong lúc giận dỗi mấy thứ tào lao mà vô tình giết ch.ết 1 sinh linh bé nhỏ chưa kịp mở mắt. Cô tự nhốt mình trong phòng 2 tuần liền khiến ông Hùng với bà Widel phát hoảng cố gắng tìm mọi cách nói rằng lỗi không phải do cô …Đến lúc cô mở cửa phòng đi ra ngoài là lúc khuôn mặt đã bay hết mọi cảm xúc và cái ngày sinh nhật của cô, cô sẽ coi như nó không có nghỉa lí gì hết
Quân đang ở nhà bưng cái bánh kem vừa mới làm xong toan bưng ra ngoài thì chợt có điện thoại tới. Anh hí hửng áp tai vào điện thoại
- Alo..Nguyên hả Gọi tôi có chuyện gì vậy
Quân nghe Nguyên nói gì đó mà rớt luôn cả bánh kem trên tay, hối hả chạy lên lầu thay đồ rồi nhanh chóng đến nơi gọi là bệnh viện ……….