Chương 45
Thời gian trôi nhanh thật. Mới đó đã qua 1 năm và lại thêm 1 đám cưới của Trung và Nam. Mà 2 người này thật chẳng biết làm sao, có cái đám cưới là kỉ niệm đời người mà cứ như trò đùa với 2 người này. Đi chon lễ phục, Trung ừ, Nam cáu. Đi chọn chỗ ăn tiệc, Nam ừ, Trung bực. Đi chọn đồ trang trí lẫn soạn thực đơn, cả 2 cùng ừ, cả 2 cùng tức. Thế là trước khi đám cưới 1 tuần thì cặp đôi này đã cãi nhau mấy chuyện không đâu rồi còn đòi hủy đám cưới Gớm! Cãi cho to vào, mạnh miệng lắm … Đến cách đám cưới 1 ngày thì 2 bên gia đình vờ cạch mặt nhau khiến 2 người xanh mặt mà đi năn nỉ ba mẹ mình. Cuối cùng thì 2 người đã thuộc về nhau Còn Quân vẫn còn 1 năm nữa đợi Nhi. Anh vùi đầu vào công việc, anh cũng đến công ty làm việc như bao người nhưng tuyệt nhiên ở phái nữ anh chỉ tiếp xúc khi rất cần nên mọi người trong công ty đều truyền tai nhau rằng anh không thích con gái!!
- Alo ….- Quân đang phác thảo lại thì chợt có điện thoại từ chị họ của anh - Chị muốn em đón cháu về nàh em ở 2 ngày sao Đồ chuyển qua ba mẹ rồi hả chị-…………-
- Vâng, tí nữa em sẽ đón cháu. Chị cứ đi tận hưởng không gian riêng của 2 vợ chồng đi - Quân cười khúc khích Làm xong việc là 5h mà trường của cháu Quân tan lúc 4h30 nên Quân tranh thủ vừa xong việc là chạy ra đó. Tới trường nhưng không có ai, trường vắng tanh làm Quân hoảng sợ nghĩ là cháu mình bị bắt cóc, liền gọi về nhà thì ra mẹ Quân lo cho cháu nên ra đón rồi Quân tính lên xe rồi đi về nhưng chợt trường có 2 đứa nhóc vác cặp rảo bước ngoài sân trường. Là 1 gái, 1 trai trông có vẻ giống bạn thân. Tự nhiên cô bé đó chẳng hiểu đi sao mà vấp chân té khụy gối xuống sân rồi khóc òa lên mà cậu kia có vẻ lãnh đạm phết Quân thấy vậy liền tối chỗ cô bé đó, thấy quen lắm à nha nhưng anh tạm thời chưa nhớ ra. Dỗ cô bé nín khóc thì Quân quay qua cậu bé kia- Sao cháu không dỗ bạn ấy- Tự khóc tự nín. Cần thì khỏi khóc nén đau cũng được - câu bé trả lời 1 cách lạnh lùng, gần như gọi là thiếu lễ phép- Ai dạy cháu như vậy - Quân mở to mắt nhìn cậu bé- Tự ngẫm … Mà chú là ai Tự nhiên đi vào đây Tính bắt cóc trẻ con sao - cậu bé nhìn Quân với ánh mắt như Quân đã làm gì có lỗi ấy Quân bây giờ máu lên tới não rồi …Anh thề ai làm ba mẹ cậu bé này chắc cũng khỗ tâm lắm khi có 1 thằng con mới mẫu giáo mà ăn nói không kiêng nể ai- Chú đến đón cháu của chú nhưng cháu chú về rồi nên chú mới gặp 2 con. Mà 2 con nhà gần đây nên đi bộ về à. Để chú chở về nhé!! - Quân vẫn cười nhưng chủ yếu nhìn cô bé kiaCô bé ấy khi khóc xong thì mắt thao láo nhìn Quân y chang cậu kia. Cô bé tính nắm lấy tay Quân nhưng bị cậu bé ngăn lại- Anh hai …- Không nghe mẹ dặn sao Cứ đứng ở đây là mẹ tới chứ không được với người lạ. Bộ em muốn bị mổ bụng lấy tim gan phèo phổi lắm sao - cậu bé trừng mắt Cô bé ấy nghe thế liền xanh mặt rụt tay lại rồi núm sau cậu bé. Quân bó tay luôn rồi, anh là người tốt mà sao bị trẻ con tưởng nhầm là người xấu là sao Đã thế nít ranh miêng còn hôi sữa mà đe dọa còn hơn mấy bọn bắt cóc tống tiền, Quân nghe còn rởn da gà chứ đừng nói là cô bé ấy. Mà cũng vì đó mà anh mới biết 2 đứa là anh em với nhau Sợ 2 đứa nhỏ có chuyện gì nên Quân ở lại cùng chúng. Đứa con gái thì chơi hết xích đu đến cầu trượt, còn bắt Quân đẩy cái đu quay. Đứa con trai kia thì lãnh đạm lôi ra từ trong balo nho nhỏ kia là 1 cuốn sách dạng khoa học viễn tưởng ra ngồi đọc, lâu lâu lại liếc ra chỗ em gái mình - Cháu biết đọc không đấy - Quân với cô bé giỡn mệt nên lân la tới gần cậu bé- Không biết đọc thì lôi sách ra để giả danh tri thức sao? - nhìn mặt thằng bé không biểu cảm mà Quân gần như mèo xù lông
Cô bé cũng lôi ra 1 cuốn tạp chí từ trong balo nho nhỏ của mình rồi ngồi đọc. Rốt cuộc là 2 đứa nhóc này biết đọc thật không vậy- Hai đứa mấy tuổi rồi- Bốn ạ!! - cả 2 vẫn dán mắt vào cuốn tạp chí và sách trên tay rồi trả lời Quân Quân không tin mới có 4 tuổi mà biết đọc. Cháu anh hơn 1 tuổi mà còn bặp bẹ được vài chữ trong sách là mất hơn nửa tiếng chứ chẳng đùa. Anh liền lôi điện thoại ra rồi lấy văn bản soạn thảo anh vừa mới chụp lại để về nhà coi lại- Mỗi đứa đọc nửa phần cho chú nghe thử xem ai đọc giỏi hơn nè- Chú tưởng cháu là con nít chắc - cậu bé như không quan tâm chứ cô bé thì mắt sáng rỡ lên
- Ờ…Người lớn sợ thua con nít nên bày đặt không chơi kìa - Quân ra nói khích thì y như rằng cậu bé gấp sách chơi luôn Nghe 2 đứa đcọ xong mà anh mất niềm tin vào thằng cháu anh luôn. Trước giờ thấy nó đọc to, đánh vần từng chữ hết cả tiếng mới được 1 trang gọi là giỏi lắm mà sao 2 đứa này đọc vanh vách như bọn tiểu học. Không lẽ tuổi trẻ tài cao - Chú ấy sao thế anh hai - cô bé Quân thất thần mà lay anh hai mình- Chắc do hồi nhỏ không đọc bằng mình nên sốc đó em - cậu bé cười khích Quân”Thằng quỷ nhỏ!!” - Quân cố gắng để không bóp nát cái điện thoại của mình - Ai dạy các cháu đọc giỏi vậy - Quân nuốt cục tức rồi hỏi chuyện- Mẹ, bác, ông bà!! - cô bé vừa giơ tay ra đếm vừa kể to trông dễ thương cực kì- Thế ba đâu sao không dạy - Quân buột miệng hỏi
Chẳng hiểu sao vừa dứt câu thì 2 anh em nhìn nhau rồi cất sách và vác balo nho nhỏ đó đứng lên rời khỏi chiếc xích đu- Bọn cháu chưa bao giờ thấy mặt ba!! Xin phép cháu về ạ..Mẹ cháu đến rồi - cô bé vừa đứng lên thì mặt buồn xo rồi cúi đầu chào vì đã thấy xe hơi màu đỏ đậu sát cổng- Tạm biệt ông chú bắt cóc không thành!! - cô bé dễ thương bao nhiêu tstrongi cậu bé làm Quân muốn lao đầu vào bao cát bấy nhiêu Cứ ngỡ sẽ gặp được 2 đứa nhóc đó 1 lần nữa nhưng lúc anh cố tình đi đến trường để gặp 2 đứa trẻ đó thì không thấy đâu nữa. Anh thấy 2 đứa bé đó thật gần gũi với anh. Hôm nay cũng vậy, anh đến trường sớm cốt yếu để tìm 2 đứa bé kia nhưng cháu anh đã ra ngoài rồi, học sinh cũng về hết chẳng còn ai nên anh cũng lủi thủi dắt cháu mình đi về - Em thấy chú ấy tốt mà anh!! - cô bé đang núp ở phía cửa lớp vắng lạnh nhìn anh mình- Tốt đâu mà tốt …Lỡ may làm thân với mình rồi bắt mình luôn thì sao Bởi vậy nên anh mới nói là cứ đợi trường ra hết rồi đứng đây chờ chú kia đi thì ra kia chơi - cậu bé lanh lỏi cốc nhẹ đầu em gái mình, thật sự thì cậu đây không cố tình nghĩ xấu đâu nhưng vì lo cho em gái nên lúc nào cũng dọa vậy thôi
Cô em thì nhìn Quân thất thiểu ra về như thế cũng tội nghiệp nhưng suốt ngày bị anh trai mình đầu độc nào là moi tim nào là bán qua nước ngoài nào là nô lệ. Chẳng hiểu tại sao mà trong đầu 1 đứa trẻ 4 tuổi mà lại chứa những thứ ghê rợn đó Qua 1 tuần, cháu anh cũng về nhà nhưng anh cứ lởn vởn quanh trường đó để tìm kiếm 2 đứa trẻ đó. Và điều nực cười là anh cứ đứng đó còn 2 đứa thì cứ trốn ở cửa lớp gần sân trường đợi đến khi Quân về thì mới ló mặt ra ngoài- Mặc kệ anh đấy …Em ra chơi với chú ấy đây!! - cô em do không chịu nghe lời anh nữa chạy ra ngoài khi thất Quân ra về - Chú gì ơi!! Chú gì ơi!! Quân nghe giọng trẻ con thánh thót sau lưng, anh quay lại thì thấy cô bé hôm trước đang lạch bạch chạy theo Quân, dáng người nhỏ nhắn, tướng chạy thì dễ thương vô cùng. Quân ngồi xổm xuống dang 2 tay chờ cô bé chạy đến Đúng là cuộc đời không như là mơ, QUân cứ tưởng cô bé sẽ chạy đến ôm cổ anh nhưng thật sự thì chạy đến nửa quãng thì cô bé vấp chân té đập cả mặt xuống sân trường. Quân thấy vậy liền chạy đến và cả cậu bé đang rú trong lớp cũng chạy ra - Nín đi …chú đi mua kẹo cho nè - Quân dụ ngọt cô bé
- Oa..Oa..Oa…Cill muốn ăn kẹo bạc hà cơ - cô bé vừa khóc vừa nhõng nhẽo- Ừ..Rồi, chú đi mua ngay - Quân chạy qua tạp hóa bên đường mua cho bé thanh kẹo bạc hà Trong lúc đó thì cô bé tên Cill quệt hết nước mắt, đúng là khóc thật đấy nhưng đâu có đau chỉ là nhỏng nhéo xíu thôi. Anh cô đứng kế bên gõ nhẹ vão đầu cô- Cill nhé …Ăn kẹo nhiều không tốt đâu- Kệ em. Em nói rồi, chú ấy là người tốt mà anh không tin. Đồ ngốc tên Zen - cô bé cũng lườm nhẹ anh mình Quân chìa thanh kẹo bạc hà ra cho cô bé, anh cũng tiện hỏi tên- 2 đứa tên gì- Cill Quill với Zen Quill - cô bé bóc kẹo nhanh gọn rồi đưa cho anh mình 1 viên, Quân 1 viên Quân nhíu mày, anh nghe họ của 2 đứa quen quen mà không biết là đã nghe ở đâu. Quân lại tiếp tục hỏi thêm- Tên Việt của 2 đứa là gì- Chưa đặt..Mẹ bảo bọn cháu là ba về thì ba với mẹ sẽ đặt tên Việt cho tụi cháu!! - Cill ngậm kẹo thích thú đung đưa chân rồi cười Quân không nên hỏi nhiều về vấn đề này nữa vì nhìn cậu nhóc kia đã có vẻ khó chịu khi hễ có chuyện gì nhắc tới ông ba chưa bao giờ gặp mặt. Đúng 5h30 thì có chiếc xe màu đỏ đến trường đón 2 đứa về. Người trên xe không bao giờ xuống chỉ ngồi trong xe đợi tụi nhỏ tự động lên xe Gặp 2 đứa cả tháng, anh luôn thắc mắc họ tên của chúng, anh tò mò về người lái xe chở chúng về hằng ngày. Người đó nếu là mẹ của chúng thì phải xuống xe ôm hôn con mình như bao bà mẹ khác chứ, nói gì thì nói nếu quá lạnh nhạt với trẻ con thì chúng dễ mặc cảm và suy nghĩ theo chiều hướng không tốt. Lúc nào cũng vậy cứ chơi với 2 đứa đúng 5h30 thì chiếc xe ấy cũng xuất hiện và đón chúng - Mẹ ơi, hồi mẫu giáo lúc con đi học về thì mẹ có hay ôm con không nhỉ - Quân đang ngồi phác thảo thì lại chống cằm nhìn mẹ mình- Cái thằng này, hồi đó ông là cái đứa vừa bước ra khỏi trường thì nhào tới ôm hôn tôi như bị bỏ rơi cả tháng đấy - mẹ Quân bĩu môi, bà nhớ lắm cái lúc anh lạch bạch chạy đến bên bà rồi cứ nghiện ôm với hôn thôi- Thế nếu 1 bà mẹ chỉ biết đón con mình về mà không bao giờ ra khỏi chiếc xe ô tô để đón con thì sao hả mẹ - Quân lại tiếp tục nghĩ về người ngồi trên xe ấy, vì tấm kính xe màu đen nên Quân không thấy được người đó
- Tùy thôi con à, 1 là người đó không phải mẹ chúng, 2 là người đó không muốn thể hiện tình yêu của mình ra xung quanh mà chỉ giữ tình cảm về nhà thể hiện …Mà sao con hỏi nhiều thế - mẹ Quân trả lời theo cách suy nghĩ của bà rồi lại thắc mắc ngược lại Quân nghe bà hỏi liền im lặng hoàn thành nốt bản phác thảo của mình, nếu thật sự như bà đã nói thì QUân nghiêng về lí do đầu tiên hơn. Nhưng nếu vậy thì không phải mẹ của chúng thật vô tâm khi đến người khác đón con mình sao - A…A.. Chú tới rồi - Cill như mọi hôm vẫn ra xích đu chờ QUân tới chơi với mình còn Zen vẫn ngồi đó không nói gì- Chú có mang kẹo tới nè - QUân chìa ra nguyên 1 bọc kẹo bạc hà mà Cill thích, anh chỉ biết sở thích của cô bé chứ không biết cậu nhóc kia thích gì - Zen, cháu thích kẹo nào để mai chú mua cho Zen vẫn im lặng không nói gì, cậu nhóc có vẻ ít nói nhưng bù vào đó thì cô em tên Cill nói rất nhiều- Chú khỏi lo, anh cháu kẹo nào cũng ăn nhưng chỉ khi nào người quen đưa mới ăn thôi …- Cill vừa nói vừa bóc kẹo nhét vào miêng anh mình - Đó!! Giống vậy đó!!
Trong lúc bé Cill mải chơi thì Quân ngồi cạnh Zen trò chuyện, anh muốn làm thân với cậu bé này- Cháu ghét chú à- Không - Zen trả lời gọn
- Thế sao cháu có vẻ khó chịu khi chú tới chơi với 2 đứa - Quân vẫn lãnh đạm hỏi- Cháu không khó chịu vì điều đó mà cháu khò chịu vì chú thích em gái cháu hơn cháu nhiều …Chú luôn chơi cùng Cill nhưng không bao giờ hỏi cháu có muốn chơi cùng không …- Zen níu chắt cái balo nhỏ đang đặt trên đùi Quân chìa tay cười với Zen- Chú xin lỗi nhưng bây giờ cháu có muốn nhập hội không- Có!! - Zen đơ ra vài giây rồi hớn hở cười