Chương 6: Doraemon

- Doraemon là ai vậy?
- Không phải việc của cậu!


Bốn Mắt ngó vào điện thoại của tôi còn tôi bị giọng của cậu ấy làm cho giật mình nên vô thức nhảy cồ cồ lên rồi ôm điên thoại chạy mất, bỏ lại cậu ấy còn đang không hiểu đầu cua tai nheo gì. Tôi không thể để cậu ấy biết tôi coi cậu ấy là Doraemon của mình được.


Một ngày trước kì thi, khi tôi đang đọc thuộc mấy bài thơ trong sách ngữ văn thì từ trong mũi tôi, máu chảy từng giọt, từng giọt thấm vào trang sách. Lải Nhải thấy tôi chảy máu thì kêu ầm lên. Bốn Mắt liền đẩy đầu tôi ngửa lên rồi lấy tay bịt mũi tôi, kéo đến phòng y tế. Thật ra trong lúc đó tôi cũng sẽ có phản ứng ngửa cổ, bịt mũi. Chỉ là Bốn Mắt quá nhanh đã làm hết tất cả, giống như mẹ tôi vậy. Không, cậu ấy đích thị là Doraemon của tôi.


Ở phòng y tế, tôi được cho uống vitamin, trên mũi còn nhét một cục bông trông như hề. Số là tôi đã chăm chỉ ôn tập đến mức cơ thể không chiu được nữa mà phải biểu tình. Tôi lén nhìn Bốn Mắt đang rửa tay. Lúc cậu ấy bịt mũi cho tôi máu đã dính đầy tay, dính cả vào áo khoác đồng phục. Tôi vì được uống vitamin, chẳng mấy chồc mà cảm thấy tốt hơn. Bốn Mắt cằn nhằn suốt cả đoạn đường chúng tôi về lớp học:


- Chẳng phải đã nhắc cậu học từ lâu rồi sao, giờ lại thành cái bộ dạng này. Hôm nay mà không có mình thì cậu còn thế nào nữa...
Tôi không phản bác cậu ấy, chỉ nói:
- Áo cậu bẩn rồi, để mình mang về giặt.


Bốn Mắt hình như lúc này mới để ý ba giọt máu tròn trịa trên áo của mình, nghe tôi nói vậy thì cởi ra, khoác lên người tôi rồi nói:
- Đương nhiên cậu phải giặt sạch, không những thế còn phải là ủi thơm tho.
Tôi cốc đầu cậu ấy một cái:
- Được voi còn đòi tiên!


available on google playdownload on app store


Khi tôi vừa đến cửa lớp thì Lải Nhải đã xông lên dìu tôi. Tôi phải gạt tay cậu ấy ra nói:
- Mình chỉ bị chảy máu cam thôi, không sao cả, giờ ổn rồi.
Bốn Mắt còn thêm vào:
- Cậu ấy không tàn tật được đâu!


Buổi tối tôi nhận được tin nhắn của Lải Nhải: “Đừng học nữa, mình cũng đi ngủ đây. Học hành cũng phải chú ý đến sức khoẻ“. Tôi gửi lại tin nhắn chúc cậu ấy ngủ ngon rồi đi đánh răng, tôi cũng phải ngủ sớm thôi. Khi tôi quay lại, cầm điện thoại lên thì đã thấy 3 cuộc gọi nhỡ của Bốn Mắt. Tôi ngay lập tức gọi lại cho cậu ấy.


- Tưởng cậu ngủ rồi chứ - Bốn Mắt nói
- Mình cũng định đi ngủ đây. Có việc gì không?
- Ờ... ừm... Chú ý sức khoẻ, mai thi tốt!
Tôi ngây ra mấy giây. Cậu ấy quan tâm đến tôi sao? Tôi nhìn chiếc áo đồng phục được xả thơm tho, là phẳng phiu đang treo trên móc nói:


- Áo của cậu mình giặt rồi, mai mang cho cậu. Mai thi tôt́!
Tôi mang theo tâm trạng được Bốn Mắt quan tâm cả vào trong giấc ngủ. Lần này tôi không mơ, chỉ là trước khi đi ngủ còn mấy lần nhìn lại danh sách cuộc gọi. 3 cuộc gọi nhỡ - Doraemon.






Truyện liên quan