Chương 6: Cháu của ông
-ông chỉ còn đúng một ngày để sống,cháu nói đúng không?-cậu con trai với mái tóc đen huyền hỏi một ông cụ đứng tuổi trước mắt,ông thở dài
-Phải,cháu nói đúng-
-Vậy...còn Tình Nhi?
-Chắc ông sẽ gửi nó vào trại trẻ mồ côi
Ông u buồn nói giọng pha chút nghẹn ngào
-Hay ông để cháu chăm sóc Tình Nhi?-cậu bất ngờ nói
Ông ngước nhìn cậu và ông muốn chắc chắn mình không nghe nhầm....
-Ông cứ để gia đình cháu chăm sóc Tình Nhi?
-Cháu....nói thật?....
-Vâng cháu nói thật
-Thôi như vậy hơi phiền
Ánh mắt cậu lạnh tanh nhìn ông,ánh mắt cậu giờ đây pha một chút cương quyết.Ông nhìn vào ánh mắt của cậu rồi bất giác đồng ý....ông phán ra một câu
-Ngày mai cháu hãy dẫn Tình Nhi đi chơi rồi dắt con bé đi luôn đi,đừng để nó về nhà ông không muốn thấy Tình Nhi đau lòng
-Vâng cháu hiểu rồi
-Ông có một bí mật,giờ thì thành bí mật của ông và cháu.Cháu hãy đợi chừng nào Tình Nhi lớn,đủ hiểu biết rồi kể nó nghe
Cậu khó hiểu nhìn ông
-Thật ra Tình Nhi không phải cháu ruột của ông....-giọng ông nghẹn lại
Cậu tròn mắt nhìn ông
-Là ai đó đã để Tình Nhi trước cổng nhà ông,ông vì không có con cháu nên nhận nuôi Tình Nhi
- Là...thật....?
-Ừm....ngày mai cháu đừng dẫn Tình Nhi về nhà này nữa nhé.Ông tin cháu,chăm sóc Tình Nhi thật tốt nhé
Nói xong,ông chống gậy đi đến giường ngủ của mình đắp chăn rồi đi ngủ,cậu hiểu y cũng ra ngoài.Dù gì chuyện cần nói cũng đã nói xong...
Sáng hôm sau....
Những chú chim hót víu von chào mừng một ngày mới.Trong một căn nhà gổ nho nhỏ,tiếng đồng hồ báo thức vang lên inh ỏi ấy thế mà bé Lâm Ngọc Tình Nhi nhà mình vẫn cuộn tròn trong chăn.Một cậu bé với mái tóc đen huyền khoanh tay trước ngực,ánh mắt lạnh tanh nhìn con mèo lười đang cuộn tròn trên giường kia cậu tỏa ra hàn khí khiến người ta phải khiếp sợ...
-Tình Nhi!nếu em không dậy ngay lập tức tôi sẽ không chơi với em nữa
Uầy.....đang ngủ mà ai làm phiền vậy nhỉ?cái giọng này quen quen!à nhớ rồi là của anh Phong....anh ấy vừa nói gì nhỉ?không chơi với mình nữa à?vạy là mình sẽ lại không có bạn....Nghĩ đến đây bé bật dậy như lò xo nhìn cậu cười xuề xòa.Bé nhanh chóng bay đi làm vscn rồi ra ngoài ăn sáng.Như một thói quen thường ngày,bé đưa mắt tìm ông
-Ông em đâu rồi?
-Ông em đi hái thảo dược rồi
-Ồ...
Cậu nói ông đi hái thảo dược vậy thôi chứ ông đang nằm trong phòng im thin thít nghe giọng đứa cháu nhỏ của mình
Bé sau khi quét sạch bửa sáng thì cùng cậu đến một khu vườn toàn hoa bách hợp.Bé vui mừng chạy quanh cái vườn rộng lớn này.....
Ông bé đang ở nhà dọn dẹp trang phục của bé vào vali rồi đưa cho ông quản gia bên cạnh,ông quản gia cầm lấy cái vali rồi phóng xe đi mất.Ông ngồi trong phòng nhìn ngắm đứa bé tóc vàng trong ảnh mà ông chụp ở Osaka cùng cô bé đó.Ông đưa khăn che miệng ho,ông ho vài tiếng rồi nằm bịch xuống giường....từ từ đi vào giấc ngủ ngàn thu....trên tay ông vẫn cầm ảnh
-"Tình Nhi,tôi không ngờ em lại có quá khứ đau buồn kia"-cậu nghĩ
Cậu và bé vẫn ở khu vườn đó và bé tất nhiên không hề hay biết rằng,người ông mà mình yêu thương nhất đã rời xa mình mãi mãi....
~~~~~~~~~~Kazuko Huyền Cơ~~~~~~~~~~~
Xin lỗi vì giờ em mới đăng truyện ạ vì lý do em đi làm ôsin không công....ahuhuhu....đau lòng quá vì thế nên mong thông cảm,em không thể hoàn thành lời hứa....*cuối đầu*
À em xin chú thích một chút ạ là em sẽ thêm văn hóa Nhật vào truyện được không ạ?Em từng sống ở đó nên muốn thêm một chút vào
Osaka:Là nơi cảnh có cảnh đẹp mê hồn ở Nhật
Giới thiệu
đoán đọc hem😊 cám ơn ạ