Chương 22: Con mả con ma
Cả đám đang đứng trước căn nhà ma....
-Chúng ta....có nên chơi không nhỉ?-Băng Lam lên tiếng hỏi
-Không nên,không nên!-Thiên Nghi xám mặt nhảy lùi về phía sau xua tay phản đối kịch liệt
-Cô sợ chớ gì?-Hàn Tử đưa vẽ mặt khiêu khích bước đến trước mặt Thiên Nghi
-Ai...ai nói tôi sợ chứ?-Thiên Nghi kích động đứng khoanh tay phồng má
-Vậy thì chúng ta cùng vào-Hàn Tử nhướng mi,thản nhiên đi mua vé cho cả bọn mà không thấy Thiên Nghi mặt mày tái mét
-Em sẽ không sao chứ-Tình Nhi quan tâm hỏi
-Chẳng phải em rất sợ ma sao?Sao em gan vậy?-Tử Phong tiếp lời
-Em....em....oa...giờ phải làm sao đây?-Nghi vỡ òa!trời ơi,cái miệng hại cái thân
-Giờ cậu Hàn Tử đi mua vé rồi!tiểu Nghi em sẽ không sao chứ?-Băng Lam đặt hai tay lên hai bờ vai của Thiên Nghi
-Có đấy!em thấy có rất nhiều sao đấy!oa....
-Tôi mua về rồi đây!-Hàn Tử bước đến,một tay cho vào túi quần tay còn lại dơ lên những tấm vé vào nhà ma mà mình mới mua
Thiên Nghi giờ hết đường lui rồi!thôi kệ....thích thì chiều....liều một phen luôn...thà ch.ết vinh hơn ch.ết nhục.Nghĩ vậy,Thiên Nghi hùng hồn giực một tấm vé từ tay Hàn Tử rồi hùng hùng hổ hổ bước vào....
-Sao hôm nay tiểu Nghi dũng cảm quá vậy?-Tình Nhi hỏi nhỏ Băng Lam
-Haizzz...cô Thiên Nghi bị khiêu khích nên lấy cái đó làm động lực ấy mà...-Băng Lam phân tích cho Tình Nhi
-Ồ....-Tình Nhi gật gật cái đầu nhỏ của mình
-Đi thôi-Tử Phong nói rồi cầm tay Tình Nhi kéo vèo,Tình Nhi kéo theo Băng Lam đi luôn
Nhóm người hai nam ba nữ tiến vào bên trong ngôi nhà,thoạt đầu nhìn rất tối nhưng càng đi thì những thứ đáng sợ càng hiện ra nhiều hơn,những ánh đèn chập chờn,ảo ảo đủ màu sắc hiện lên càng làm những hình nhân đó đáng sợ hơn.Thiên Nghi rất sợ,tim đập mạnh...mới nhìn đã thấy nó ghê và đáng sợ rồi!trời ơi cô muốn ra ngoài...Băng Lam thì cứ thản nhiên đi,lâu lâu lại đến rồi chơi đùa...đập đánh mấy hình nhân này,gì chứ chớ cô thích mấy hình nhân dả này ghê luôn..nhìn rất Kawaii(Trời!người ta nhìn là đổ mồ hôi hột còn bà này..)
Tình Nhi cũng có vẽ rất sợ nhưng cô lại được Tử Phong bảo vệ nên trong làng cũng có chút an tâm...Còn thằng nào đó tóc bạc dọa cả lũ vào đây thì hai tay gác sau đầu...đúng là nhàm chán...(Mày nên nhớ!mày là cái đứa lũ cả bọn vào!mày là người chán đầu tiên là sao hả?)
Cửa một xem như đi qua được,bây giờ cả bọn tiếp tục đi cửa hai.Cửa hai này nhìn có vẽ ghê hơn,quan cảnh làm cũng như ở cửa thứ nhất nhưng ở cửa hai thì lại có những con ma bay qua bay lại...tự dưng đang đi thì một con ma bay vào mặt làm Thiên Nghi hú hồn...đôi lúc còn có mấy con ma chui từ dưới đất lên nắm lấy bàn chân cả bọn....Thấy có ai cầm chân mình Băng Lam lập tức đá cho nó một trận,Thiên Nghi khóc thét ôm lấy Hàn Tử làm cậu thoáng giật mình tim đập mạnh...Còn Tình Nhi!tất nhiên cậu Tử Phong luôn bảo vệ cô khi cô cần nhất và làm cho bé mèo này cảm thấy an toàn nhất có thể....Cả nhóm lại tiếp tục đi mà không hề biết phía dưới,những con người dả ma nằm sải lai bất động dưới đất!
Cứ thế mà qua được cửa thứ hai,lần này đến cửa thứ ba...trong cửa này quan cảnh đã thay đổi hoàn toàn,nhìn nó còn ghê hơn hai cửa trước,nào là những con người ch.ết máu me nằm cạnh quan tài,nào là hài cốt,xương trắng nằm từng nơi...những người dả ma trùm áo trắng,tóc xỏa thẳng lượn qua lượn lại mặt mày cũng chỉ là ma.Thiên Nghi giờ đây bất động,khóe mắt tuôn rơi những giọt lệ mà ôm chặc lấy Hàn Tử làm tim cậu cứ đập bang bang khiến cậu rối trí...tự dưng cậu lại thấy xót cho Thiên Nghi....
Tình Nhi cũng vậy...ắc hẳn tới cửa này thì Tình Nhi không muốn đi nữa bởi nó rất đáng sợ mặt dù được cậu trấn an nhưng cô cũng rất sợ....cậu ôm chặc bé mèo này vào lòng...Tình Nhi tìm được chỗ có thể an tâm dựa dẫm liền ở yên trong lòng cậu...Cả nhóm ra hiệu dừng cuộc chơi liền có một con đường có ánh sáng,cả nhóm lập tức liền chạy ra...
-Hộc...tôi không ngờ cô lại sợ đến vậy đấy Thiên Nghi!-Hàn Tử chống hai tay lên chân nhìn Thiên Nghi nói
-Ừm....đáng sợ quá-Mặt Thiên Nghi tái mét,những hình ảnh đáng sợ ban nãy vẫn còn trong đầu Thiên Nghi-Đáng sợ quá
-Này!cô không sao chứ?-Hàn Tử đặt tay lên vai Thiên Nghi quan tâm hỏi!Thiên Nghi khiến cậu khá lo đấy
-Tôi....-Thiên Nghi chưa kịp nói đã ngất lịm đi,Hàn Tử nhanh tay đỡ lấy Thiên Nghi bỏ mặt cả không gian và thời gian
Băng Lam,Tử Phong và Tình Nhi nhìn cả hai người...Tưng...một bóng đèn 100V hiện lên trong đầu Băng Lam
-Nè....hay cậu giúp bọn tôi đưa tiểu Nghi về nhà của anh rồi chăm sóc dùm luôn nhá?
-Vì sao lại là tôi?-Hàn Tử thắc mắt
-Chứ hiện tại đưa Thiên Nghi về cũng rất khó!xe đâu đủ chỗ để cô Nghi có thể nằm một cách thoải mái?-Băng Lam nói
-Nhưng sao lại phải về nhà tôi?
-Bởi vì hiện tại nhà chúng tôi đang dọn dẹp,khoái bụi mà cô Nghi hít phải không tốt-Băng Lam bịa ra lý do vô cùng chính đáng
-Hừm...thôi cũng được!-Hàn Tử đành vậy
Cậu lôi điện thoại ra rồi gọi cho ai đó...5 phút sau,một chiếc xe hơi chạy đến rồi cậu đưa Thiên Nghi về
Còn về phần mấy người phía sau....
Cũng lên xe rồi đi về luôn....
Tình Nhi ở trong xe nhìn ngắm từng cửa hàng đang lướt qua sau ô cửa kính mà cảm thấy buồn ngủ...cũng vì thế mà Tình Nhi cũng dần thiếp đi....cậu ngồi cạnh mỉm cười tay vén những lọn tóc rơi xuống mặt Tình Nhi...Băng Lam ngồi cạnh cậu mỉm cười rồi chợt nói...
-Cậu Phong!ngày mai em xin nghĩ việc ạ!-Băng Lam đột nhiên nói
-Sao?-Cậu đưa mắt qua Lam
-Em đã tìm thấy ba mẹ của mình!em của em đã về chung với ba mẹ của em!Ba mẹ em là chủ của một công ty đứng thứ 5 ở Việt Nam!em cũng khá bất ngờ đấy!
-Lúc chiều em gặp bọn họ phải không
-Dạ!cậu Hàn Tử cũng biết rồi ạ!
-Đó là lý do lúc chiều mặt em u ám?
-Dạ!lúc chiều trên đường đi về cùng cậu Hàn Tử thì bổng dưng hai cô chú đến cạnh em rồi nói em là con gái thất lạt của họ trong lúc đi biển đã lạt mất em!bọn họ nói đã đưa em trai của em đi rồi!giờ chỉ cần đưa em đi là được!Mai em phải sang Nhật vì công việc của ba và mẹ bên đó!-Băng Lam cuối đầu,nghẹn ngào nói
-Đi cẩn thận!
-Vâng!cám ơn cậu
Không gian trong xe trở nên im lặng,bọn họ chuẩn bị phải chia tay một người bạn tốt!
(còn nữa...)
~~~~~~~~~~~~~Kazuko Huyền Cơ~~~~~~~~
Kawaii( かわいい) Dễ thương,đáng yêu
Chap tiếp theo: Phải chia tay Băng Lam...tạm biệt một người bạn!
Cám ơn mọi người❤
Yêu mọi người❤