Chương 30: Trên đảo
Tiết trời tháng ba vô cùng mát mẻ, khắp mặt đất bao phủ một màu xanh non của cỏ cây hoa lá đang tắm mình trong ánh nắng mặt trời ấm áp. Đây chính là thời điểm thích hợp nhất cho những chuyến tham quan dã ngoại thưởng thức cảnh đẹp.
Nhóm bạn của Tiêu Đình quyết định lên kế hoạch dã ngoại.
Địa điểm du lịch chính là hòn đảo Lăng Sương huyền thoại nổi danh
Lý Vỹ vừa đi vừa bình phẩm:
” Đi xa tít mới tới nơi, hoá ra đảo cũng đâu đẹp như lời đồn thổi ” Lý Vỹ luôn quen ăn chơi ở club hay quán rượu, du lịch trên đảo vốn là lần đầu tiên. Ngắm cảnh thiên nhiên ư? Anh không có hứng thú!
Tiêu Đình ở bên cạnh lên tiếng:
” Địa điểm do tôi chọn, cậu có ý kiến? ”
Trịnh Vinh vỗ vai:
” Cậu cũng chưa từng ra đảo chơi. Đây cũng coi như thử một lần, có sao đâu ”
Lý Vỹ quay sang trừng mắt Tiêu Đình:“Tôi tất nhiên có ý kiến. Nghe nói mấy hòn đảo lắm cây cối rậm rạp thế này đầy những con côn trùng rắn rết sinh sống. Các cậu không sợ bị chúng cắn à? ” Lý Vỹ anh sống trên đời tung hoành chẳng sợ gì nhưng chỉ nhìn thấy côn trùng hay bò sát là run rẩy không ngừng.
Cả đám lăn ra cười.
Lệ Phi run bần bật vì cố nén cười:
” Anh yên tâm, cậu mợ biết anh sợ côn trùng nên chuẩn bị băng gạc thuốc hết rồi. Có bị cắn cũng không sao! ”
Nghe vậy, Tiêu Đình nhếch môi:
” Hoá ra là cậu sợ bị chúng cắn. Vậy mà còn quanh co chê bai ”
” Cậu…! ”. Lý Vỹ nghẹn họng nhưng vẫn không chịu thua, cố vớt vát :
” Còn Tuệ Đường? Em chắc cũng sợ mấy loài vật đó lắm, nhỉ ? ” Con gái ai mà không sợ loài vật đó.
” Em không sợ chúng đâu ” Tuệ Đường lúc nhỏ sống ở vùng núi, đã gặp qua không ít côn trùng.
” Cậu hỏi toàn câu vô nghĩa. Mau đi thôi, trời cũng sắp tối ” Tiêu Đình mặc kệ Lý Vỹ, nắm tay Tuệ Đường kéo đi.
Hành trình từ đất liền ra đảo mất hơn sáu tiếng.
” Lều cũng đã dựng xong. Bây giờ tôi với Đình sẽ đi tìm củi. Vỹ, Phi và Đường ở lại chuẩn bị bàn ăn. Ok? ”
” Được ”.
Lần gặp trước Lệ Phi chỉ cùng Tuệ Đường nói vài ba câu. Cô rất muốn biết quá khứ giữa Tiêu Đình và cô gái này.
” Đường, chị nghe nói em sống trong nhà Tiêu Đình từ nhỏ, là thật hả? ”
Tuệ Đường đang định trả lời, Lý Vỹ liền cười ha hả: ” Em không biết đấy thôi. Tên kia giấu người kĩ lắm, mãi mấy năm sau bọn anh mới biết. Tuệ Đường là bảo bối cậu ta nuôi từ bé đấy. ”
Lời vừa dứt, Lệ Phi liền ngạc nhiên:
” Bố mẹ em đều sống ở Anh, tại sao em lại… ”
Tuệ Đường giải thích:
” Em và ba mẹ thất lạc cách đây không lâu mới đoàn tụ. Em được ông bà chủ … à ba mẹ Đình nhận nuôi ”
Lệ Phi nghe vậy cười khổ trong lòng . Thì ra bọn họ lớn lên bên nhau, là thanh mai trúc mã, còn mình hoá ra chỉ là … người đến sau.Ánh mắt cô chợt trở nên ảm đạm,gượng cười:
” Hai người thật hạnh phúc. Ghen tị thật đấy ”
Ở bên này, Lý Vỹ chợt nhíu mày. Ghen tị? Em họ anh trước giờ không bao giờ nói những câu kiểu như vậy. Lệ Phi sinh ra là một tiểu thư đoan trang kiêu ngạo, tại sao cô ấy phải ghen tị chuyện tình cảm với Tuệ Đường.
Anh đang định lên tiếng thì Tiêu Đình và Trịnh Vinh đã quay về với một bó củi to trên tay.
” Sao các cậu về nhanh thế? ” Lý Vỹ kinh ngạc.
” Đây là đảo du lịch không phải đảo hoang cái gì chẳng bán, cậu ngốc quá ” Trịnh Vinh tỏ vẻ coi thường.
Mọi người cùng nhau nhóm củi cắm trại. Đốm lửa cháy bập bùng phát ra những âm thanh tí tách.
Cùng lúc đó …
” Đã xác định được mục tiêu ” Một người đàn ông ngoại quốc mắt xanh lên tiếng.
” Đêm nay con bé sẽ cắm trại ở đây chúng ta sẽ hành động vào lúc chúng ngủ say. Nhớ kĩ, đó là con tin quan trọng đích thân ông chủ chỉ định. Không được gây bất kì thương tích gì, cứ làm theo kế hoạch đã định. Trực thăng của ta nhận được tín hiệu sẽ lập tức tới đón, bay thẳng về Anh ” Một người đàn ông khác nói. Ông ta có đội mũ che khuất nửa khuôn mặt, lộ ra một vết sẹo dữ tợn bên gò má trái.
Bọn họ đều nói chuyện bằng tiếng Anh, từ đằng xa phóng tầm mắt về phía lều trại xa xa.
” Ăn cái này đi ” Một xiên thịt được đến bên môi Tuệ Đường.
Cô nở nụ cười ngọt ngào giơ tay định nhận lấy nhưng Tiêu Đình ngăn cản:
” Không cần cầm, há miệng ra ”
” A … ”
” Ăn từ từ thôi, vừa nướng xong rất nóng”
Tuy lời lẽ rất ngắn gọn giống như bá đạo ra lệnh nhưng lại vô cùng dịu dàng.
Bắt gặp một màn này, Lệ Phi càng trầm mặc. Biểu cảm đó của Tiêu Đình cô chưa từng thấy qua nhưng khi thấy lại không phải dành cho cô.
” Phi, Lệ Phi, này em sao thế ? ”
Nhận ra có người đang gọi mình Lệ Phi quay sang, thấy Trịnh Vinh đang lo lắng nhìn mình.
” Không có gì ” Cô thu hồi tầm mắt từ tốn đáp, giọng điệu rất khách sáo rồi cúi đầu yên lặng ăn.
Trịnh Vinh nghe thấy câu trả lời hờ hững của cô liền trầm mặc.
Kết thúc bữa ăn thì cũng đã muộn, mọi người tắt lửa trại chuẩn bị ngủ. Lệ Phi cùng Tuệ Đường ngủ một lều còn Tiêu Đình, Lý Vỹ,Trịnh Vinh ở lều còn lại.
Do lạ chỗ, trời lại hơi lạnh nên Lệ Phi trở mình liên tục mà không tài nào ngủ được.
Bỗng cô nghe thấy bên ngoài lều vang lên tiếng động lạ. Cùng lúc đó một mùi hương thoang thoảng xộc vào mũi. Cô lập tức nín thở.
Là ai? Đây rốt cuộc là mùi gì? Còn chưa kịp bàng hoàng thì một bóng người đã lướt qua người cô ra đằng sau. Tất cả cả ngắn ngủi trong khoảnh khắc, rất ngắn ….
Lệ Phi quay đầu, chợt kinh hoàng. Tuệ Đường, cô ấy đã biến mất!
Cô đứng dậy ra khỏi lều định chạy vào gọi ba người con trai đang ngủ nhưng chợt dừng bước.
Lệ Phi là một cô gái thông minh và nhạy bén. Cô lập tức nhận ra có gì đó không ổn. Tuệ Đường bị bắt cóc, lại còn trên hòn đảo xa xôi này, chắc chắn có ai đó đã biết về hành trình của năm người bọn họ và lên kế hoạch chuẩn bị. Như vậy nếu mình không mất ngủ thì cũng sẽ trúng thuốc mê, không biết chuyện gì hết.
Trong một giây dừng bước , Lệ Phi đã hy vọng Tuệ Đường biến mất. Vĩnh viễn!
Cô quay trở lại lều, nhắm chặt mắt nhưng vẫn không thể đi vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau…
” Trời sáng rồi hai người còn chưa dậy à? ” Tiếng của Lý Vỹ vọng vào lều.
Nửa tiếng sau, trong lều vẫn không có động tĩnh.
” Cậu thử gọi bọn họ lần nữa xem ” Lý Vỹ quay sang Tiêu Đình nói
” Lệ Phi, Đường Đường mau dậy đi ” Anh hiểu Đường Đường không phải người thích ngủ nướng, cô luôn là người thức dậy rất sớm. Hôm nay sao vậy?
Không biết vì lý do gì mà Tiêu Đình chợt có cảm giác chẳng lành. Anh không nói không rằng bước đến kéo mở khoá lều. Ngay khi nhìn vào bên trong, vẻ bình tĩnh trên khuôn mặt liền biến mất.
Trong lều chỉ có mỗi Lệ Phi đang nằm co một góc, chăn chiếu lộn xộn còn Tuệ Đường thì không thấy đâu.
Anh bước tới lay gọi Lệ Phi:
” Lệ Phi, tỉnh dậy đi. Đường Đường đi đâu rồi? ”
Thực ra từ lúc Lý Vỹ gọi, Chu Lệ Phi cô đã nghe thấy nhưng sợ mọi người nhìn ra sơ hở, cô nằm vờ hôn mê. Nghe thấy giọng nói Tiêu Đình, chất giọng đã hơi khàn đi không che giấu được sự hốt hoảng, không còn trầm ấm như bình thường, cô mở mắt.
Tiêu Đình đã gần như mất kiên nhẫn:
” Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? ”
Lệ Phi day day trán, mơ màng:
” Xảy ra chuyện gì, đầu em đau quá?”
Lý Vỹ chạy đến ngồi xuống bên cạnh Lệ Phi, hỏi:
” Lệ Phi, không thấy Tuệ Đường đâu nữa. Em ở cùng cô ấy mà không biết sao? ”
Lệ Phi thất kinh ” Cái gì?” rồi quay sang chỗ trống bên cạnh.
” Sao có thể, tối qua cô ấy còn nằm ở đây, hay cô ấy ra ngoài? ”
” Bọn anh đã gọi hai người từ nửa tiếng trước nhưng không ai trả lời. Tuệ Đường sẽ không đi lung tung như vậy. ” Trịnh Vinh lên tiếng. Anh đi quanh lều như đang dò xét gì đó.
” Khoan đã… em nói em đang đau đầu? ” Trịnh Vinh đột ngột hỏi
” Nếu là vậy có thể là do thuốc mê, cả Lệ Phi và Tuệ Đường đều trúng thuốc mê! ”
Lời vừa dứt trên khuôn mặt mọi người trở nên phức tạp. Không còn nghi ngờ gì nữa, có người nhắm vào Tuệ Đường.
” Tớ phải đi tìm Đường Đường ” Tiêu Đình đột nhiên lên tiếng, vẻ trầm tĩnh vốn có đã khôi phục.
” Cậu định tìm cô ấy ở đâu? Giờ này bọn chúng đã sớm rời khỏi đảo rồi ”
” Không. Chúng ta về nhà ” Tiêu Đình lạnh lùng nói.