Chương 55: Tiếp diễn sai lầm
ÃÂinh Nhã nắm chặt tay, không cam lòng nhìn hai ngðá»Âi sóng vai nhau á» phÃÂa trðá»Âc, thoáng tức giáºÂn, suy nghé má»Ât chút có khi nào cô ta vàTiêu ÃÂình luôn sá»Âng chung vá»Âi nhau?
Cô bắt ÃÂầu sợ hãi, bá»Âi vì ÃÂá»Âi thủ của cô không há» nhẹ nhàng, trong ÃÂá»Âi có biết bao chuyá»Ân tình gðáng vỡ lại lành, nếu nhð má»Ât ngày nào Tiêu ÃÂình bá» cô ta quay vá» vá»Âi tình nhân cà ©, nhð váºÂy má»Âi ná» lá»±c suá»Ât thá»Âi gian qua của cô ta uá»Âng phàmất.
Thoáng chá»Âc trong ÃÂầu ÃÂinh Nhã bá»Âng nhiên nghé ÃÂến má»Ât ngðá»Âi, ngðá»Âi sẽ giúp cô ta ÃÂðá»Âng chÃÂnh bðá»Âc chân vào Hoạ BÃÂch Hiên, làm rõ nghi vấn trong lòng.
ÃÂinh Nhã biết nái á» chủ yếu của Tiêu ÃÂình làỠbiá»Ât thá»± Hoạ BÃÂch Hiên, cô từng cùng anh ÃÂến biá»Ât thá»± Tiêu gia mấy lần nhðng chða từng ÃÂến chá» á» của anh, mấy lần cô nói gần nói xa tỠý muá»Ân ÃÂến ÃÂá»Âu bá» anh dứt khoát cá»± tuyá»Ât.
Nhðng nếu nhð cô ÃÂi cùng bác gái, bàlàmẹ Tiêu ÃÂình lẽ nào anh cà ©ng không cho bàấy vào?
ÃÂinh Nhã nghé váºÂy, trong lòng dá» chá»Âu hán má»Ât chút nhðng chẳng còn tâm tình ÃÂâu màÃÂi dạo phá» mua sắm, cô ta nói vá»Âi ngðá»Âi bạn ÃÂi cùng trong ngðá»Âi không khoẻ, muá»Ân vá» trðá»Âc, ngðá»Âi bạn kia thấy váºÂy liá»Ân ÃÂða ÃÂinh Nhã vá» nhà.
Tiêu ÃÂình mang Tuá» ÃÂðá»Âng ÃÂi mua sắm tá»Âi gần trða,sau khi mang ÃÂá» ÃÂá» cháºÂt cứng cá»Âp xe vàhàng ghế sau, anh nhìn thá»Âi gian cà ©ng sắp ÃÂến trða liá»Ân lái xe ÃÂến má»Ât nhàhàng gần ÃÂó dùng cám, Tuá» ÃÂðá»Âng trong lúc ngá»Âi ÃÂn cám má»Âi nhá» ra cả sáng nay Tiêu ÃÂình ÃÂá»Âu dành thá»Âi gian ÃÂi mua sắm, váºÂy anh phải nghá» làm rá»Âi, nhắc ÃÂến ÃÂá» Tiêu ÃÂình mua cho cô Tuá» ÃÂðá»Âng chợt nhá» ÃÂến món quàcô chuẩn bá» lần trðá»Âc cho anh.
â Hôm nay anh không phải ÃÂến công ty sao?â
Tiêu ÃÂình nhìn cô má»Ât cái: â Ừ â
Thá»±c ra Tiêu ÃÂình không phải nhân viên màlàông chủ, ÃÂừng nói tuỳ ý nghá»Â, cho dù cả tháng anh không ÃÂi làm cà ©ng không ai dám kiến nghá» gì, huá»Âng chi chá» nghá» má»Ât ngày.
Cô lại há»Âi: â Ngày mai anh có báºÂn viá»Âc gì không?â
Tiêu ÃÂình sững lại vài giây sau ÃÂó thỠá há»Âi:
âCó viá»Âc gì không?â
Tuá» ÃÂðá»Âng nghi hoặc, lẽ nào anh không nhá» mai làngày sinh nháºÂt anh?
Cô ngẫm nghé quyết ÃÂá»Ânh nhắc nhá» anh:
â Anh không nhá» sao, mai làsinh nháºÂt anh ÃÂấy?â
Tiêu ÃÂình tất nhiên không quên nhðng Tuá» ÃÂðá»Âng nhá» sinh nháºÂt của anh khiến anh vui vẻ, ngoài mặt vẫn không có biá»Âu tình gì chá» làÃÂôi mắt hái cong lên:
â Ừ, vẫn nhá» â
Cô còn tðá»Âng anh quên.
Tuá» ÃÂðá»Âng nói: â Em có quàmuá»Ân tặng anh, nhðng hiá»Ân giá» em không mang theo, hay bây giá» em vá» nhà, ngày mai em sẽ mang quàqua, ÃÂðợc không?â
Cô hái ngáºÂp ngừng: â Em không nghé hôm nay ÃÂá»Ât nhiên anh mua nhiá»Âu nhð váºÂy,emâ¦â
Tiêu ÃÂình láºÂp tức hiá»Âu Tuá» ÃÂðá»Âng ÃÂang bÃÂn khoÃÂn gì, anh giá tay gõ nhẹ ÃÂầu cô má»Ât cái:
â Ngày mai tôi không nhìn thấy quàcủa em sẽ tÃÂnh sá» ÃÂấyâ
Anh dừng má»Ât lát lại nói: â Không cần vá» nhà, ngày mai vá» lấy sauâ
Tuá» ÃÂðá»Âng biến mất từ tá»Âi hôm qua, cô sợ mẹ lo lắng không biết mình ÃÂi ÃÂâu:
â Hôm qua em ÃÂi nhð váºÂy, chða thông báo gì cảâ¦â
Tiêu ÃÂình cắt lá»Âi cô: â Không cần lo, tôi gá»Âi ÃÂiá»Ân cho mẹ em rá»Âi, bàấy biết em ÃÂang á» chá» tôiâ
Tuá» ÃÂðá»Âng kinh ngạc, không ngá» Tiêu ÃÂình lại gá»Âi cho mẹ cô.
Tuá» ÃÂðá»Âng hái yên lòng xong lại bứt rứt, cái này không phải nghéa làmẹ cô ÃÂá»Âu hết chuyá»Ân rá»Âi chứ.
Thôi quên ÃÂi, dù sao cái này không quan trá»Âng, quan trá»Âng làsau khi ÃÂi công tác vá» thái ÃÂá» của Tiêu ÃÂình vá»Âi cô bá»Ât lạnh lùng ÃÂi rất nhiá»Âu, ÃÂã dần dần có thá» nói chuyá»Ân bình thðá»Âng nhð trðá»Âc, Tuá» ÃÂðá»Âng cảm nháºÂn ÃÂðợc ÃÂiá»Âu ÃÂấy rõ ràng, ÃÂây làdấu hiá»Âu tá»Ât.
ÃÂợi quan há» bá»Ân há» tá»Ât lên chút nữa, cô sẽ tìm thá»Âi ÃÂiá»Âm thÃÂch hợp nói rõ má»Ât sá» chuyá»Ân vá»Âi Tiêu ÃÂình.
Tình hình nhð hiá»Ân tại luôn làm Tuá» ÃÂðá»Âng vừa mừng vừa lo, cái tÃÂnh khàthất thðá»Âng của Tiêu ÃÂình hình nhð chá» tÃÂng chứ không giảm làm Tuá» ÃÂðá»Âng thá» dài, không biết ÃÂâu, thuáºÂn theo tá»± nhiên váºÂy.
ÃÂn xong Tiêu ÃÂình cà ©ng không vá» nhàngay, ÃÂầu tiên anh gá»Âi cho dì Vân bảo dì chuẩn bá» bữa tá»Âi, rá»Âi gá»Âi cho thð ký kêu anh ta chuyá»Ân vÃÂn kiá»Ân cần kàtên ÃÂến Hoạ BÃÂch Hiên, sao ÃÂó lại kéo Tuá» ÃÂðá»Âng ÃÂi mua ÃÂá» dùng cá nhân, nói làÃÂá» cà © dùng lâu muá»Ân thay má»Âi, Tuá» ÃÂðá»Âng tin tðá»Âng.
Hai ngðá»Âi vào má»Ât cá»Âa hàng bách hoá, cà ©ng khá giá»Âng siêu thá» mini, mua bàn chải khÃÂn mặt vàvài món ÃÂá» lặt vặt.
â Cái này ÃÂðợc không?â Tiêu ÃÂình cầm lên má»Ât loại bàn chải ÃÂða cho Tuá» ÃÂðá»Âng xem.
Tuá» ÃÂðá»Âng nháºÂn lấy, quan sát má»Ât há»Âi, sau ÃÂó kết luáºÂn: â Có vẻ làloại tá»Ât, lấy cái này ÃÂiâ
Tiêu ÃÂình liá»Ân lấy thêm má»Ât cái y há»Ât nhð thế, cho hai bàn chải má»Ât xanh má»Ât há»Âng vào giá» hàng, rá»Âi chuyá»Ân sang gian hàng bán dép ÃÂi trong nhà, dép của Tiêu ÃÂình vẫn còn rất má»Âi vì thế anh cúi mắt chá»Ân má»Ât ÃÂôi size nhá» màu há»Âng cho vào giá»Â.
Tuá» ÃÂðá»Âng thản nhiên nhìn, coi viá»Âc này rất bình thðá»Âng bá»Âi vì cô miá» n dá»Âch rá»Âi, chuyá»Ân nhð thế từ nãy giá» lặp ÃÂi lặp lại không biết bao nhiêu lần, cô há»Âi anh vì sao phải mua, cô ÃÂâu có á» ÃÂó, Tiêu ÃÂình nghe xong sắc mặt trầm xuá»Âng, nói:
â Sau này sẽ dùng thðá»Âng xuyênâ
Sau ÃÂó mặc ká» Tuá» ÃÂðá»Âng, ÃÂi trðá»Âc má»Ât mình chá»Ân ÃÂá» bá» cô lại ÃÂằng sau, Tuá» ÃÂðá»Âng chạy ÃÂến kéo kéo tay, Tiêu ÃÂình cà ©ng phá»Ât lá» giáºÂt tay ra, theo kinh nghiá»Âm cá nhân nhiá»Âu nÃÂm, Tuá» ÃÂðá»Âng liá»Ân biết Tiêu ÃÂình ÃÂang giáºÂn dá»Âi.
Thì ra Tiêu ÃÂình vẫn có má»Ât vài ÃÂặc ÃÂiá»Âm không thay ÃÂá»Âi, vàdụ nhð trðá»Âc ÃÂây thá»Ânh thoảng anh không vừa ý ÃÂiá»Âu gì vá»Âi cô, bèn giáºÂn không thèm nói chuyá»Ân, hại Tuá» ÃÂðá»Âng nghé má»Âi cách nói ngon ngá»Ât má»Âi nguôi ngoai, má»Âi lần thế còn không vui bá»Âi má»Ât câu:
â Lần sau anh sẽ không dá» dàng bá» qua nhð váºÂy ÃÂâu ÃÂấy!â
Nhðng không biết do Tuá» ÃÂðá»Âng có nÃÂng lá»±c hay làTiêu ÃÂình chá» nói vui màlần nào cô cà ©ng dá» dàng làm giảm ÃÂi cán tức giáºÂn của anh.
Tuá» ÃÂðá»Âng không biết hiá»Ân giá» cách làm Tiêu ÃÂình bá»Ât giáºÂn trðá»Âc ÃÂây của cô có còn hữu hiá»Âu hay không, nhðng cô không thông minh gì không lôi cái cách cà © rÃÂch này ra thì biết làm sao?
Cô cá» bðá»Âc tháºÂt nhanh theo ká»Âp bðá»Âc chân Tiêu ÃÂình, thấy anh ÃÂang ÃÂứng trðá»Âc quầy chá»Ân lá»±a khÃÂn mặt, cô cầm lên má»Ât chiếc xem xét vài giây rá»Âi bá» vào giá» ÃÂá» trong tay Tiêu ÃÂình, nói:
â Em lấy màu nàyâ
Tiêu ÃÂình nhìn cô rá»Âi ngay sau ÃÂó quay ÃÂi, không nói gì.
Tuá» ÃÂðá»Âng cà ©ng không buá»Ân, thấy sắp bá» bá» xa lại chạy theo, nói:
â ÃÂợi em vá»Âi, anh ÃÂi cháºÂm má»Ât chútâ
Cứ thế cho ÃÂến lúc ÃÂi thanh toán ÃÂá»Âu làTuá» ÃÂðá»Âng má»Ât mình nói, cứ nhð ÃÂá»Âc thoại, nói nhiá»Âu tháºÂt nhiá»Âu nhðng Tiêu ÃÂình vẫn nhất quyết không chá»Âu nói chuyá»Ân vá»Âi cô.
â Này, anh giáºÂn ÃÂấy à?â Tuá» ÃÂðá»Âng rụt rè duá»Âi tay kéo kéo tay áo Tiêu ÃÂình há»Âi.
ââ¦.â
â Thôi mà, hết giáºÂn ÃÂi mà, ÃÂi ÃÂiâ Thấy viá»Âc kéo tay áo chða ÃÂủ Tuá» ÃÂðá»Âng còn vừa kéo vừa lắc lắc tay Tiêu ÃÂình.
Tiêu ÃÂình nhìn Tuá» ÃÂðá»Âng vẻ mặt vừa lo lắng vừa bất an, ÃÂáng thðáng nÃÂn ná» anh, anh không nỡ tiếp tục làm lá cô, thấp giá»Âng nói: â Ừ â
Câu nói ngắn ngủi không lá»Ân, Tuá» ÃÂðá»Âng không nghe rõ.
Tiêu ÃÂình bất ÃÂắc dé nói lại: â Tôi không giáºÂn â
Lần này Tuá» ÃÂðá»Âng nghe thấy rành mạch, cô cðá»Âi tðái, ÃÂôi mắt sáng nhìn Tiêu ÃÂình vui vẻ ôm cánh tay anh cá» cá»Â, ÃÂem tay anh thành gá»Âi ôm, dá»Âc ÃÂðá»Âng ÃÂi ra chá» ÃÂáºÂu xe cứ ôm khð khð nhð váºÂy.
ÃÂnh mắt Tiêu ÃÂình cong lên, tràn ÃÂầy yêu thðáng nhìn Tuá» ÃÂðá»Âng, bên trong còn có cả bất ÃÂắc dé cùng ảm ÃÂạm.
Tð vá» cảm giác vừa yêu vừa háºÂn làtình cảm phức tạp cỡ nào.
Từng nghé sẽ ÃÂem hết tá»Ân thðáng cô gây ra trả lại cho cô, nhðng á» giây phút ra quyết ÃÂá»Ânh anh lại do dá»± tháºÂt lâu cuá»Âi cùng lại chá»Ân cách mạo hiá»Âm nhất.
Tiếp tục sai lầm!
Sai lầm ngá»Ât ngào nhð váºÂy anh không muá»Ân dứt bá»Â.
Tiêu ÃÂình má» cá»Âa xe kéo Tuá» ÃÂðá»Âng ngá»Âi vào ghế lái phụ sau ÃÂó anh cà ©ng ngá»Âi vào, lái xe vá» nhà.
Vào trong nhà, dì Vân ÃÂang báºÂn rá»Ân trong bếp, thấy Tiêu ÃÂình vá» liá»Ân chạy ra cðá»Âi nói:
â Giám ÃÂá»Âc hôm nay vá» sá»Âm váºÂy?â
Bàngạc nhiên khi thấy trong tay Tiêu ÃÂình xách túi lá»Ân túi nhá» mang vào, nghi ngá» há»Âi:
â Giám ÃÂá»Âc ÃÂi mua sắm?â
â Ừâ
Tuá» ÃÂðá»Âng cà ©ng ÃÂang lấy ÃÂá» từ xe mang vào, dì Vân thấy váºÂy liá»Ân chạy lại cầm bá»Ât túi trong tay cô, nói:
â ÃÂá» dì giúp choâ
â Vângâ
Mang hết ÃÂá» vào nhàxong xuôi, dì Vân ÃÂá»Ât nhiên hô lên:
â Chút nữa thì quên, dì phải ÃÂi mua tðáng món ÃÂn hôm nay cần dùng ÃÂến màdì lại quên mấtâ
BàÃÂang ÃÂá»Ânh ÃÂi thì Tiêu ÃÂình ngÃÂn lại:
â Dì cứ á» lại giúp cô ấy sắp xếp lại ÃÂá»Â, ÃÂá» tôi ÃÂiâ
Dì Vân hái kinh ngạc má»Ât chút, nói:
â ÃÂðợc, váºÂy làm phiá»Ân giám ÃÂá»Âc, cá»Âa hàng ÃÂá»Âi diá»Ân con ÃÂðá»Âng này cách khoảng 500m làÃÂếnâ
Tiêu ÃÂình ÃÂi rá»Âi, Tuá» ÃÂðá»Âng cùng dì Vân vừa chuyá»Ân ÃÂá» vừa trò chuyá»Ân, dì Vân thá»±c sá»± vô cùng thÃÂch Tuá» ÃÂðá»Âng, hai ngðá»Âi nói chuyá»Ân không hết chủ ÃÂá»Â, bànhìn những món ÃÂá» ÃÂắt giá trong những gói giấy hàng hiá»Âu dðá»Âng nhð sáng tá» hết thảy, mua nhiá»Âu ÃÂá» ÃÂáng giá nhð váºÂy chứng tá» cô ấy làngðá»Âi quan trá»Âng, bàgần nhð ÃÂã coi Tuá» ÃÂðá»Âng lànữ chủ nhân tðáng lai của Hoạ BÃÂch Hiên mất rá»Âi.
ÃÂang nói ÃÂến má»Ât ná»Âa, ÃÂá»Ât nhiên hai ngðá»Âi nghe thấy tiếng ÃÂá»Âng á» phÃÂa dðá»Âi.
Dì Vân vàTuá» ÃÂðá»Âng nhìn nhau rá»Âi ÃÂá»Âng loạt ÃÂi xuá»Âng, sau khi nhìn thấy hai ngðá»Âi ÃÂang ÃÂứng á» bên dðá»Âi, cô chợt cứng nhắc hoảng há»Ât nhð làm sai gì.
BàTiêu nhìn thấy dì Vân liá»Ân há»Âi:
â Dì Vân àÃÂình nó chða vá»Ââ¦.?â
Còn chða nói hết câu bàliá»Ân chú ý ÃÂến cô gái ÃÂi ÃÂằng sau dì Vân, bàliếc mắt nhìn sau ÃÂó liá»Ân trừng mắt nhìn, giá ngón tay chá» vào Tuá» ÃÂðá»Âng, run giá»Âng nói:
â Côâ¦cô tại sao lại á» ÃÂây?â Giá»Âng nói của bàTiêu dðá»Âng nhð ÃÂang cá» kìm nén tức giáºÂn, sắc mặt chợt trá» nên nặng ná»Â.
Tuá» ÃÂðá»Âng hái sợ, khẽ gá»Âi: â Bác à, conâ¦.â
Cô hái run rẩy, không cách nào trả lá»Âi vấn ÃÂá» của bàTiêu, nhðng màcô nháºÂn ra bàTiêu ÃÂang cá»±c kỳ không vui.
Cô còn không biết phải làm sao thì nghe má»Ât giá»Âng nữ vang lên:
â Bác gái à, cô ta vì sao lại xuất hiá»Ân trong nhàcủa anh ÃÂình, chẳng lẽ anh ấy á» ÃÂằng sau nuôi nhân tình?â ÃÂinh Nhàthân thiết khoác tay bàTiêu, tủi thân nói còn không quên tặng cho Tuá» ÃÂðá»Âng cái nhìn ác ý.
Hừ cô ÃÂoán không sai quả nhiên Tiêu ÃÂình vàcô ta có quan há»Â.
BàTiêu ÃÂang tức giáºÂn nghe thấy giá»Âng ÃÂiá»Âu tủi thân của ÃÂinh Nhã sắc mặt càng xấu, bàdứt khoát nói:
â Không cần biết nguyên nhân gì cô láºÂp tức rá»Âi khá»Âi ÃÂây cho tôi, từ giá» trá» ÃÂi ÃÂừng ÃÂá» tôi nhìn thấy côâ
Bàquay sang ÃÂinh Nhã an ủi: â Nhã Nhã, ÃÂừng giáºÂn ÃÂợi thằng nhóc kia vá» bác sẽ dạy dá» lại nóâ
BàTiêu ÃÂã sá»Âm muá»Ân Tiêu ÃÂình cùng ÃÂinh Nhã kết hôn, nhðng Tiêu ÃÂình hết lần này tá»Âi lần khác nói chða muá»Ân kết hôn sá»Âm, bàÃÂðáng nhiên biết Tiêu ÃÂình suy nghé ÃÂiá»Âu gì, ÃÂó chá» làcái cá» nhðng hôm nay nhìn thấy Tuá» ÃÂðá»Âng bàvẫn không nén ÃÂðợc giáºÂn dữ, con trai bàmá»Ât mình chá»Âu ÃÂá»±ng ÃÂau lòng tá»Ân thðáng, váºÂy mànó vẫn còn mặt mà ©i gặp lại thằng bé, tiếp tục lừa gạt tình cảm con trai bà.
ChÃÂnh vì cho rằng Tuá» ÃÂðá»Âng có thá» ÃÂem lại hạnh phúc cho Tiêu ÃÂình cho nên sá»± viá»Âc nÃÂm nÃÂm trðá»Âc khiến bàvô cùng thất vá»Âng.
â Cô còn ÃÂứng ÃÂây làm gì, sao còn chða ÃÂi?â Thấy Tuá» ÃÂðá»Âng cứ ÃÂứng ngây ra bàquát.
Dì Vân nãy giá» vẫn á» bên cạnh chứng kiến tất cả, lúc này bàmá»Âi ÃÂứng chắn trðá»Âc mặt Tuá» ÃÂðá»Âng nói: â Phu nhân, bàbình ténh ÃÂã, ÃÂừng ÃÂuá»Âi cô ấy ÃÂi, có chuyá»Ân gì ÃÂợi giám ÃÂá»Âc trá» lạiâ
Dì Vân không nói thì thôi vừa nói ÃÂến bàTiêu liá»Ân trừng dì: â Cả dì nữa, còn nói giúp cô ta, dì mau ÃÂuá»Âi cô ta ÃÂi tháºÂt bá»±c bá»Âiâ
Dì Vân áy náy nhìn Tuá» ÃÂðá»Âng, ÃÂinh Nhã thấy bàTiêu ÃÂá»Âi vá»Âi Tuá» ÃÂðá»Âng tức giáºÂn nhð váºÂy trong lòng cô cá»±c kì hả hê cà ©ng bắt ÃÂầu không kiêng ná» gì tiến lên túm lấy Tuá» ÃÂðá»Âng, ném cho cô má»Ât bạt tai: â Bá»Âpâ
Tuá» ÃÂðá»Âng không há» phòng bá» gì lãnh trá»Ân cú ÃÂánh, dấu bàn tay hiá»Ân rõ trên gò má, sðng ÃÂá»Â, cô không ÃÂá» phòng màtheo cái tát ngã khuỵu xuá»Âng.
BàTiêu vàdì Vân ÃÂá»Âu không thá» ngá» trðá»Âc ÃÂðợc, dì Vân há»Ât hoảng chạy lên ÃÂỡ Tuá» ÃÂðá»Âng, không hài lòng nói: â Cô làai màtá»± ý ÃÂánh ngðá»Âi nhð thế?â
Chá» có bàTiêu thỠá nhìn không lên tiếng chá» trÃÂch hành ÃÂá»Âng của ÃÂinh Nhã,ÃÂá» mặc cô ta ra tay ÃÂánh Tuá» ÃÂðá»Âng.
ÃÂinh Nhã bá» dì Vân nói càng không giữ ÃÂðợc bình ténh, chá» thẳng tay vào Tuá» ÃÂðá»Âng, mắng:
â Má»Ât cái tát ÃÂã làgì, cô ta không biết xấu há» quấn lấy Tiêu ÃÂình, biết rõ tôi làbạn gái anh ấy còn cá» tình quyến rà © anh ấy, chen vào tình cảm của ngðá»Âi khác ngðá»Âi nhð thế chẳng lẽ không ÃÂáng ÃÂánh, cô còn không cút ra khá»Âi ÃÂây ÃÂá» tiá»Ân nhân!â Vừa nói ÃÂinh Nhã vừa nâng giày cao gót ÃÂá ÃÂá vào ngðá»Âi Tuá» ÃÂðá»Âng ÃÂang mất há»Ân ngá»Âi á» trên ÃÂất.
â Cô nói ai làtiá»Ân nhân!â Giá»Âng nói trầm thấp lạnh lẽo vang lên, pha lẫn sắc bén vàtức giáºÂn.
Tiêu ÃÂình vừa mang tðáng vá» ÃÂến nhàthì nghe hai chữ â Tiá»Ân nhânâ thá»Ât ra từ miá»Âng ÃÂinh Nhã,anh nhìn vào phòng khách thì thấy Tuá» ÃÂðá»Âng tóc rá»Âi loạn ngá»Âi trên ná»Ân ÃÂất, mẹ anh á» má»Ât bên còn ÃÂinh Nhã thì vừa giá chân ÃÂá Tuá» ÃÂðá»Âng vừa mắng cô.
Tiêu ÃÂình ném chai tðáng sang má»Ât bên, chạy thẳng vá» phÃÂa Tuá» ÃÂðá»Âng,ÃÂỡ cô dáºÂy, lo lắng há»Âi: â Có ÃÂau không?â
Vừa nâng cằm Tuá» ÃÂðá»Âng lên anh liá»Ân nhìn thấy má trái của cô sðng ÃÂá»Â, hằn cả vết,rõ ràng ÃÂau ÃÂến chảy nðá»Âc mắt màcô vẫn cá» nén nhá»Ân, thá»Ânh thoảng chá» sụt sá»Ât mà ©i.
Tiêu ÃÂình lạnh lùng nhìn ÃÂinh Nhã:
â Cô ÃÂánh cô ấy? Còn nữa ÃÂây lànhàtôi, không có sá»± cho phép của tôi ai cho cô bðá»Âc chân vào ÃÂây còn dám ÃÂánh ngðá»Âi phụ nữ của tôi rá»Âi ÃÂuá»Âi cô ấy ÃÂi?â Anh phẫn ná» gầm lên khiến ngay cả bàTiêu cà ©ng hái run rẩy.
Tiêu ÃÂình nhìn vá» phÃÂa bàTiêu, giá»Âng dá»Âu lại:
â Mẹ, bây giá» không tiá»Ân nói chuyá»Ân, con sẽ nói rõ vá»Âi mẹ sauâ
Anh dùng giá»Âng ÃÂiá»Âu uy hiếp nói vá»Âi ÃÂinh Nhã:
â Còn cô nữa, ná»Âa phút nữa màtôi còn thấy cô ÃÂứng á» chá» này, tôi liá»Ân ném cô ra ngoài! ÃÂừng ÃÂá» tôi phải làm thếâ
Nói xong anh cà ©ng lðá»Âi nhìn sắc mặt bàTiêu, ôm Tuá» ÃÂðá»Âng ÃÂang hoảng há»Ât cá»±c ÃÂá» ÃÂi thẳng lên lầu.