Chương 6: Cậu chủ, không nhận quà của cậu không được à?
Rất nhanh chóng, Diêu Tiền Thụ nghĩ, không khéo nụ hôn đầu của Hắc Thủ Đảng cũng kính dâng cho cậu chủ rồi. Nghĩ như thế, nỗi buồn vì bị ác bá cướp mất nụ hôn đầu cũng đỡ hơn rất nhiều.
Tại sao lại nói vậy à?
Vì hành lý cậu chủ vô cùng bất công mang về hầu hết là quà cho Hắc Thủ Đảng.
Xích chó hàng độc, đĩa đựng đồ ăn cho chó đắt tiền, ngay cả hộp thức ăn cho chó cũng có kí hiệu sức khỏe “Organic” cao cấp.
Đều là người hầu, cô không tin Diêu Tiền Thụ cô trong lòng cậu chủ lại thua cái con chó ngu ngốc đần độn ăn tạp như thế.
Thế nên, cô mặt dày mở miệng.
“Cậu chủ cậu chủ, còn em? Còn em còn em còn em?”.
Cậu chủ vừa tắm xong, đang dùng khăn bông lau mái tóc mềm ướt một cách gợi cảm, “Cô cái gì?”.
“Quà đó! Tổng quản bảo mẫu có một cái đồng hồ quả quýt rồi, nhất định em cũng phải có gì chứ?”.
Cậu cầm lấy điều khiển, nhìn ti vi thản nhiên đáp, “Ừ”.
“Có thật ạ? Cậu chủ! Cậu quả nhiên nhớ tới em! Em tận tụy vì cậu đúng là không uổng công. Là cái gì cái gì thế? Hàng của Anh nhất định là vô cùng cao cấp rồi”.
“Tự mở xem đi”. Cậu thuận tay đẩy ra một cái va ly da, tiếp tục xem ti vi.
“Vâng vâng, em tự mở xem!”.
“Cạch”.
Va ly da mở ra, nước mắt Diêu Tiền Thụ chảy ào ào.
“Cậu… cậu chủ… đây là cái gì thế?”.
“Quà”. Hỏi ngớ ngẩn thế?
“Sao lại là cái này chứ?”. So với quà của Hắc Thủ Đảng thì cái này đã là gì chứ!
“Cô thích nó”.
“Em đâu có thích túi Doraemon chứ!”. Tặng cô thứ đồ người hầu nhất định phải có này khác gì bảo cô làm thêm giờ trá hình chứ? Quá đáng hơn là, cái câu “Phục vụ cậu chủ, sứ mệnh quang vinh mà thần thánh” lại ngay ngắn in trên núi.
Mẹ ơi! Dòng chữ kia còn nạm thủy tinh, cứ lấp lóa nhức cả mắt, trông quê một cục! Cậu chủ, mắt thẩm mỹ của cậu thật là ch.ết người?
“Vì tôi nói cô thích, cho nên cô phải thích”.
“…”.
Cô còn tưởng mình đã được giải phóng khỏi ách áp bức của cái túi to kia rồi, thế này là muốn cô đeo lại sao? Gừ! Còn to hơn cái túi to ngày trước của cô! Ám chỉ gì đây? Cậu chủ còn khó phục vụ hơn ngày trước, lúc phục vụ cần nhiều đồ hơn sao?
“Vui”. Cậu chủ hạ lệnh.
“… Vâng. Em rất vui, cảm ơn quà của cậu chủ”. Kêu người ta làm thêm giờ còn bức người ta thích, hu hu…
“Cười”.
“Không phải em đang cười sao?”.
“Còn khó coi hơn khóc”.
“…”.
Quan hệ của con chó thối kia với cậu chủ nhất định không hề đơn giản! Khéo có khi ngay cả lần đầu tiên cũng dâng cho cậu chủ rồi mới chiếm được sự thiên vị của cậu ấy! Hừ! Đồ Hắc Thủ Đảng xấu xa hạ lưu! Cái đồ đi cửa sau khiến người ta khinh bỉ!
“Đeo túi lên đi”.
“Không đeo được không ạ?”. Đã được giải phóng năm năm rồi, giờ lại phải vào thời kì nô lệ, rất khó để người ta chịu buông tự do nha!
“…”.
“Được rồi”. Lại dùng ánh mắt sắc bén lạnh lùng nhìn cô.
Tâm không cam tình không nguyện, Diêu Tiền Thụ đeo cái túi hàng độc nhà quê to đùng nạm thủy tinh ấy lên lưng.
“Xoay người cho tôi xem”.
“…”. Con vịt xoay xoay.
Một lát sau, cậu chủ cười lạnh, “Hừ, quả nhiên là rất hợp”.
Hợp ở chỗ nào chứ? Phì! Cậu chủ mắt lòi, cô vô cùng muốn đeo ba lô du lịch xông ra ngoài đi bụi luôn cho rồi!
Thế nên, Diêu Tiền Thụ sau năm năm được tự do tự tại, lại phải đeo trên lưng đồ nghề làm việc, lần thứ hai đội cái mũ người hầu vĩnh viễn, trốn sau cái bóng của cậu chủ chuyên chế tà ác trồng nấm vẽ vòng tròn.
“Diêu Giai Thị Tiền Thụ!”.
“Vâng vâng, ông đừng nên to tiếng như thế, tổng quản bảo mẫu”.
“Thái độ làm việc của cô sao đấy hả! Cậu chủ đã tốt nghiệp về nhà rồi, cô phải chuyên tâm phục vụ, không được phép tỏ ra lười nhác! Cậu chủ đưa cho cô quà từ nước Anh rồi chứ gì! Cô có thể phục vụ cậu chủ vừa thân thiện lại hấp dẫn như thế còn bất mãn gì hả?”.
Cô đâu dám bất mãn?
“Tiểu Tiền này, thực ra cậu chủ đối xử tốt với cô đó, cô coi, váy áo hầu nữ mới cũng duyệt cho cô rồi, lại còn mua về cho cô cái túi đáng yêu như thế”.
“…”.
Cô bỏ năm năm tuổi thanh xuân mới xin được bộ đồ hầu nữ mới, rốt cuộc thì ai mới là người khó tính chứ?
“Từ nay trở đi, tiếp tục chăm sóc chu đáo cho cậu chủ nhé!”. Ông dứt lời, còn cố ý khom người lén lút nói thầm bên tai cô, “Cậu chủ hài lòng, ta sẽ lén phát thêm tiền thưởng cho cô”.
“Úi trời, ông thôi đi cho! Năm nào cũng nói như thế, nhưng mười mấy năm qua, có lần nào ông thấy cậu chủ lộ vẻ hài lòng chưa?”.
“A…”.
“Cau mày nheo mắt bĩu môi, lúc nào cũng có vẻ vô cùng bất mãn với xã hội này”. Cứ như ngày nào cũng đau đớn như khi kì kinh nguyệt tới, “Con còn lấy tiền thưởng sao, đừng bị cậu ấy trừ tiền lương cũng cười thầm được rồi!”.
“Hèm hèm hèm! Cậu chủ xuống nhà rồi, mọi người nghiêm, đứng thẳng, mỉm cười, cúi người, chào!”.
“Chúc cậu chủ một ngày tốt lành!!!”.
Toàn thể người làm trong nhà cùng gập người chín mươi độ, nghênh tiếp vị chủ nhân vừa ngáp vừa đi từ trên lầu xuống.
Cậu phất tay, ý bảo bọn họ đi hết đi, ai làm việc nấy. Diêu Tiền Thụ nhân cơ hội này cũng muốn rút đi theo đoàn người.
“Cô đi đâu đấy? Qua đây phục vụ”. Phía sau truyền tới mệnh lệnh lạnh lùng của cậu chủ.
Bĩu môi, đảo mắt, xoay người lại, cô đã đeo lên mặt nụ cười giả lả phát sáng tứ tung, vô cùng xán lạn.
“Vâng! Cậu chủ, xin hỏi đêm qua cậu ngủ có ngon không? Có mơ thấy cái gì đẹp không?”.
“Không ngon”.
“Á… ha ha… ha ha…”. Cô cười gượng hai tiếng, lập tức xoay người tự đánh mình, sao lại không quản lý được cái miệng lúc nào cũng nói lung tung thế chứ, nói chuyện với cậu chủ chính là đẩy bản thân mình đâm đầu vào chỗ ch.ết mà, “Sao, sao lại ngủ không ngon chứ?”.
“Mơ thấy cái cây tiền tài của nhà mình chìa ra ngoài tường, là cô thì cô nghĩ có được không?”. Cậu lạnh nhạt nhướn mày.
Tổng quản bảo mẫu vừa nghe thấy, lập tức nói xen vào, “Ai da! Giấc mơ này đúng là điềm xấu, điềm rủi nha! Tiền sao lại chìa ra ngoài tường cho người khác được lợi chứ?”.
“Không sao”. Cậu chủ khoát tay rộng lượng, “Nó còn dám chìa tiền ra ngoài tường thì lấy rìu ra”.
“Rìu?”. Tổng quản bảo mẫu ngẩn người.
“Chặt nó”. Khiến nó rụng ra một đống tiền, thổ ra một vũng máu trong sân nhà mình.
“…”. Cô hầu run rẩy.
Cậu chủ còn quá đáng, ác độc, bạo lực, lạnh lùng hơn so với năm năm trước! Để giữ vận may của cô lại trong nhà, tự nhiên lại ra quyết định chặt cô đi! Cô đã nói rồi mà, muốn cậu chủ hài lòng thì đó là nhiệm vụ bất khả thi nhất trong lịch sử loài người!
Bữa sáng truyền thống nước Anh được người hầu dọn lên bàn trước mặt cậu chủ.
Café thơm nức khiến người ta tỉnh táo, không dùng thêm sữa đặc cũng không đắng quá…
Bánh mì lúa mạch xốp mềm mới ra lò thơm phưng phức, dùng kèm bơ lạnh và mật ong, có ngọt cũng sẽ không ngọt quá…
Trứng luộc lòng đào, nấm xào bơ, thịt xông khói, bánh khoai rán kĩ, dùng kèm nửa quả cà chua nướng thơm lừng.
“Đây là gì?”. Cậu chủ nhíu mày.
“Bữa sáng của cậu chủ mà. Em với tổng quản bảo mẫu cả đêm lên mạng tìm được đó, bảo là người Anh ai cũng thích ăn như thế, cậu chủ ở Anh nhất định quen ăn như thế rồi, nên chúng em…”.
“Đổi đi”. Cậu hét.
“Hả? Cậu… cậu chủ? Đổi? Bữa sáng của cậu á?”.
“Nấu mì, không cho hành”.
“…”. Nước Anh rốt cuộc là nơi thần bí cỡ nào, có thể nhào nặn vân vê tính tình của cậu chủ méo mó tới cỡ ấy chứ?
“Nhìn cái gì. Đổi!”.
“… Vâng”.
Đúng là cậu chủ vĩ đại vô cùng truyền thống, không quên gốc rễ cội nguồn, quả là khiến người ta phải kính trọng.
Kính trọng thì kính trọng, nhưng cũng không nên vĩ tới mức quá đại như thế chứ? Không dưng lại ác độc ban thêm công việc cho người hầu!
Diêu Tiền Thụ quay mông đi nấu bữa sáng cho con người yêu nước, cậu chủ cầm báo uống café, liếc mắt nhìn quanh, ngắm nghía lại phòng khách cũ của căn biệt thự đã khác xưa, ánh mắt dừng lại trước bức chân dung khổ lớn treo trong phòng.
“Ai biến ảnh chân dung của tôi thành linh đường thế hả”. Hoa này, hương này, lại còn thêm đồ cúng, cái này là cái gì hả?
“Á…”. Tổng quản bảo mẫu lén lút liếc mắt, “Là… Tiểu Tiền đó! Vì con bé… con bé nhớ cậu chủ quá, cho nên… cho nên ngày nào cũng bò tới trước chân dung cậu chủ nhìn cho đỡ nhớ”.
“Cô ta nhớ tôi sao? Hừ”. Khóe miệng nhếch lên một góc mà phải dùng tới kính hiển vi mới có thể nhìn ra.
Vừa nghe thấy giọng điệu của cậu chủ không hề u ám lại có chút hài lòng đắc ý, tổng quản bảo mẫu lập tức tới gần nói thêm, “Tôi cũng rất nhớ cậu chủ mà! Hu hu! Nghĩ tới việc cậu chủ một thân một mình ở nơi xa như thế, lại không có ai chăm sóc cậu, quần áo ai giúp cậu giặt, chăn ai giúp cậu phơi, ăn gì ai giúp cậu làm, quần áo ai giúp cậu mặc, bồn cầu ai giúp cậu cọ! Cái chỗ xa xôi toàn là người tóc vàng đáng sợ bao nhiêu, nhỡ may có người xa lạ tiếp cận cậu thì thế nào? Nhỡ may có kẻ dám tơ tưởng tới sắc đẹp của cậu mà ra tay thì làm sao? Nhỡ may cậu đói bụng rồi nhặt đồ trên đất ăn thì…”.
“… Được rồi!”. Tâm trạng đang tốt lại bị quét sạch banh. Cậu là kẻ tàn tật không thể tự lo cuộc sống hàng ngày, hay là lão già trúng gió liệt não đơ đơ đây?
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sao lần này cậu chủ đột nhiên trở về vậy?”.
“Xem mắt”.
“Cái… cái gì!?”.
“Ông há hốc mồm ra làm gì chứ?”.
“Cậu chủ, cậu nói cậu muốn đi xem xem xem xem xem… xem…”.
“Xem mắt”. Cậu nhắc lại.
“Với ai với ai với ai chứ?”.
“Không biết”.
“Không… không không không không không biết?”.
Cậu quay đầu tiếp tục đọc báo, hừ mũi nói như chuyện chẳng đáng gì, “Xem mắt ai thì là người đó. Tôi chỉ muốn kết hôn sớm một chút”.
“Kết… kết kết kết, còn muốn kết hôn nữa? Cậu chủ đã muốn kết hôn rồi sao?”.
“Vớ vẩn. Không kết hôn, tôi đi xem mắt làm gì?”.
“…”.
Cậu chủ của ông đã muốn làm chuyện ấy rồi, cậu chủ của ông muốn phụ nữ rồi, cậu chủ của ông muốn kết hôn rồi!!! Nhất định là cậu ấy ở nước ngoài xem trộm phim khiêu ɖâʍ không nên xem rồi!