Chương 34
Tại tầng 80 của Đằng Thị
"Cậu nói thử xem " Đằng Hàn Mạc ngồi tựa vào chiếc ghế xoay nhìn qua phía bạn tốt ý nói cậu giải thích rõ ràng hơn
"Có lẽ do phần kí ức kia của Nguyệt Dao Dao quá thương tâm và đau đớn nên não bộ cô ấy bị tác động mạnh sẽ quên đi tạm thời nhưng mỗi lúc gặp một trường hợp bất giác nhớ đến phần kí ức đó thì sẽ bị đau đầu,có thể là sốt cao " Lưu Ngạo Thiên nằm dài trên chiếc ghế sofa không giữ lấy một chút hình tượng đứng đắn vừa nằm vừa giải thích
Dù sao thì anh ta cũng là một bác sĩ giỏi mà.Mỗi tội cứ trốn nhà đi chơi bời làm điều mình thích.Anh ta bảo không muốn làm việc ở trong bệnh viện của nhà dù đó là bệnh viện quốc tế nổi tiếng mà biết bao nhiêu sinh viên nghành y ao ước.Có gì hay ho? Cứ làm việc trong cái không khí ngột ngạt ấy thì ngay cả bác sĩ như anh còn ch.ết vì buồn chán trước bệnh nhân ấy chứ.Cứ đi thong thả.
Lúc còn ở trong nước Lưu Ngạo Thiên khăng khăng như thế nên liền bị lão lưu bắt ép ra nước ngoài thế mà anh ta vẫn gan dạ trốn qua nước này nước khác du lịch.Nói chứ đến Châu Phi,cùng xa du lịch rồi sẵn chữa bệnh cho dân ở đó thì thoải mái hơn chứ sao
Thôi quay lại vấn đề chính nào
" Có phải khi gặp thứ gì quen thuộc thì nó sẽ xảy ra không?" Đằng Hàn Mạc nhớ rõ có lần hắn đưa cho cô một cái vòng tay sợi bạc nhỏ vừa nhìn cầm lên thì cô lại lên cơn đau đầu ghê gớm
Đó là chiếc vòng mà hắn nhặt được lúc mẹ hắn cứu cô đang nằm ngất ở lề đừơng và đưa đến bệnh viện,nó được đặt trong một chiếc túi da nhỏ nhưng sau đó khi Nguyệt Dao Dao tỉnh dậy cô không nhớ gì về chiếc vòng cả
Dao Dao thường nói chiếc vòng ấy rất quen nhưng mỗi lần cô nhìn thấy nó lại có rất nhiều hình ảnh hiện về,nó rất mờ ảo,không rõ lại hay đứt quãng
có một người đàn ông nhưng cô không nhớ rõ mặt xoa đầu cô.... rồi cô nhìn thấy rất nhiều những đứa trẻ...sau đó mọi thứ mọi thứ đều trở nên quay cuồng
" Ừa,nhưng Dao Dao là trường hợp đặc biệt đấy, cứ sau một khoảng thời gian cô ấy sẽ nhớ lại,rất bất thường. Nếu kéo dài tình hình này sẽ rất nguy hiểm sau này ảnh hưởng nhiều tới não bộ " Lưu Ngạo Thiên cắn một miếng táo sau đó ngồi dậy đi lại bàn làm việc của Đằng Hàn Mạc ngồi lên
Đừng lo đối với loại bạn mặt dày và nhây mặt như thế Đằng Hàn Mạc đã quen,không chấp nhất
"Có cách nào không?" Đằng Hàn Mạc bất an nhìn xa ra ngoài.Hắn đang lo lắng cho cô,hắn không muốn mỗi lần nhưng thấy cô lại đau đớn vì nhớ về cái quá khứ đó
Tuy hắn không biết được nhưng chỉ biết sơ sơ.Hắn cho người điều tr.a rất nhiều nhưng chỉ biết được là cô mồ côi mẹ từ nhỏ sống cùng với cha ở một ngôi nhà nhỏ rất xa thành phố,còn lại mọi thông tin về cô đều không có vì vùng ngoại thành cô sống rất rất ít dân rất khó điều tr.a chuyện xảy ra cách đây khoảng 15 năm
Lúc đó mẹ hắn thấy cô nằm bên lề đường ngất xỉu cơ thể đầy bùn đất và máu chỉ còn thoi thóp,bà liền đưa đưa cô đến bệnh viện tình hình lúc đầu vô cùng nguy kịch nhưng cuối cùng cô cũng ổn định
Lúc cô tỉnh dậy thì đã la lối sợ hãi rất nhiều các bác sĩ phải tiêm thuốc an thần cho cô,sau đó cô không nhớ gì cả nên bà Ái Châu mới nhận nuôi cô,năm ấy cô mới 9 tuổi hắn đã 15 tuổi,từ đó hắn luôn tự nhủ phải bảo vệ cô gái này
" Trường hợp như vậy thì không thể phẫu thuật được bởi vì đây còn phụ thuộc vào phần tâm lí nữa,với lại phẫu thuật như vậy sẽ để lại di chứng sau này nhưng cũng không phải là không có cách..." Lưu Ngạo Thiên chập chừng cái kiểu cách nói chuyện không nói hết khiến cho người như Đằng Hàn Mạc nổi nóng vô cùng
"Nói " Hắn gằn giọng đôi mắt thêm phần lo âu
"Thử phương pháp thôi miên đi hay đại loại như giúp cô ấy lấy lại toàn bộ kí ức trước kia thì sau này sẽ không như vậy nữa "Lưu Ngạo Thiên biết bạn tốt của mình nóng lòng nhưng phải bình tĩnh chút chứ.Chỉ tiếc là Ngạo Thiên chẳng biết làm ba cái thuật tâm lí kia đó,anh cũng chẳng quen biết mấy người như vậy,haiz..
Đằng Hàn Mạc nghe xong liền cầm áo vest đứng dậy mặc vào và đi thẳng ra ngoài về nhà,trước khi đi còn không quên nói với Lưu Ngạo Thiên một câu
"Cậu đến đây,nói là bạn của tôi rồi đưa Nhiên Nhu đến đây " hắn đưa cho bạn tốt cái địa chỉ
(Nhiên Nhu là nhân vật xuất hiện ở chap 2 nha,là một nhà thiết kế thời trang)
Lưu Ngạo Thiên nghe xong liền rời đi ngay,anh ta biết đây là chuyện nghiêm túc nhưng thấy không khí có vẻ căng thằng quá nên liền buộc miệng mà nói đùa
"Haiz...Đúng là dại gái mà "
"Cậu nói cái gì? Nghe nói lão Lưu chưa biết cậu về nước thì phải " Đằng Hàn Mạc liếc đôi mắt sang Lưu Ngạo Thiên ý nói rằng:cậu mà lởn vởn không đi thì đừng trách tôi
" Thôi được rồi,đi ngay đây " Lưu Ngạo Thiên bị điểm trúng huyệt chỉ biết đen mặt cười hì hì và đi
Đằng Hàn Mạc cậu hay lắm,lại đem lão Lưu ra dọa tôi.Tôi là chỉ sợ ông ta lại thuê người canh bắt nhốt tôi lấy vợ thôi mà bổn thiếu gia thích cuộc sống tự do lắm,phụ nữ lúc nào có chẳng được,cái lão ấy cứ làm quá.Cậu lại còn dùng lão ấy sai vặt tôi.Tên bá đạo đáng ch.ết,cậu mà không phải bạn tốt của tôi thì tôi đã cho cậu liều thuốc đi về Tây Thiên rồi
Vậy mà sau này nghĩ lại,Lưu Ngạo Thiên lại cười hí hở cảm ơn Đằng Hàn Mạc nhà ta vì nhờ vậy mà sợi dây tình duyên của anh ta mới được nối,còn bắt cóc được bà xã đại nhân xinh đẹp nữa