Chương 7: Nóng mắt quá à!
Cô phóng như điên đến phòng tập gym.
California Fitness And Yoga Central.
Rất to! Đi đi lại lại toàn trai đẹp sáu múi a!
Nóng máu quá à! Hầu cậu chủ thiệt là tốt, ngày nào cũng được đi ngắm trai. Lalala...
Hạ Ninh Mộc Du cảm thấy rất yêu đời a... cho đến khi thấy bộ mặt sầm sì của ai đó...
- Hây cậu chủ!- Cô làm động tác nghiêm chào, tay chân run bắn. Cậu nghiến răng:
- Có ai nói cô cầm tinh con rùa chưa hả? Ta thực sự không hiểu tại sao cô được chọn nữa.
- Tại vì em siêu a!
- Siêu con khỉ mốc! - Cậu tức tối hừ mũi, đưa tay lên sờ vào chiếc khuyên nhỏ - Cô lại đi ngắm trai đúng không!?
- Ơ sao cậu biết ạ! Á à cậu theo dõi em nhá! Thảo nào chị nhân viên phục vụ em thấy cao to y hệt đàn ông...
- Lộ rồi nhé! - Cậu cười khẩy. Cô hơi run một chút, giọng cậu khá là đáng sợ, nhưng xong lấy lại bình tĩnh, cô vênh cái mặt lên:
- Không bánh bèo là được rồi a, cậu làm gì kinh vậy, cậu ga tô với em vì không được công khai ngắm trai à?
Cậu nghiến răng, bóp mũi cô:
- Cho ch.ết luôn đi!
A a đau quá! Nhưng cô là ai cơ, là một con gái cố chấp vô cùng. Cho nên mặc dù chảy hết nước mắt, cô vẫn cố gắng xì, a ta xì a, xì xì xì...
Cậu chủ, chẳng hiểu sao bỗng dưng có một linh cảm không lành.
Trả lời cho câu hỏi đang chạy trong não, một mùi thối xộc đến, và cậu thấy bàn tay đang dính một chất gì đó, nhơm nhớp.
What the hell? Nước mũi!!!
Vội bỏ tay khỏi cái mũi ướt kia, cậu hốt hoảng, tay quơ quơ lau vào áo cô. Nhưng cô cũng chẳng quan tâm nữa, thở hồng hộc như người ch.ết đi sống lại, mặt tái nhợt, đồng thời ôm bụng, vừa xì mũi vừa rặn rắm khó lắm đấy chứ đùa à?
- Cô bẩn thế hả Hạ Ninh Mộc Du?
Cậu gắt lên, khuôn mặt trầm tĩnh nhăn lại. Giọng vô cùng bực bội, nhất thời cao lên một tông.
- Ai mới là người bẩn ở đây? Sao lại bôi nước mũi vào người em? Thế mà cứ tưởng hoàng tử họ Minh nổi tiếng hào hoa thế nào...
Môi cô trề ra, làm ra vẻ vô cùng thất vọng.
Minh Thiệu Vũ bực tức vô cùng, tay nắm chặt, gân xanh nổi lên.
Từ bé đến giờ, cậu muốn đấm ai thì đấm, không hề kiêng nể dù là phụ nữ hay đàn ông. Huống chi cô là người hầu của cậu, trên tai gắn chiếc khuyên y hệt cậu, bất cứ cái gì của cô chẳng là của cậu, điều đó khỏi bàn cãi.
Cho nên, ngay cả sau này cô lấy ai làm chồng, cũng một tay cậu quyết định. Người hầu mà, vị trí của cậu chủ tại lễ đường có khi còn cao hơn phụ mẫu.
Nhưng mà nhìn cô như vậy, cậu chẳng có hứng, cô là con gái, con gái liễu yếu đào tơ, tuy lắm mồm nhưng cũng sẽ lăn ra sùi bọt sau một đấm của cậu, mà vì nữa, cậu không muốn ngồi tù.
Suy nghĩ phức tạp vô cùng, song để hả cơn giận, vị nam tử dùng đôi tay mình cuốn một vòng tóc cô gái. Cô hét lên vì đau, tóc rối như tơ vò, cái đầu cô trông y cây nấm, xoắn xoắn vào tay cậu rất khó chịu. Cô cố giằng đầu mình ra, cậu hả hê cười khì, mĩ nam hết tức giận, người hầu láo toét, nhận lương chỉ để phục vụ cậu mà còn dám mạnh miệng. Nhưng thôi ta là đại nhân, ta không thèm chấp ngươi, trán cậu giãn ra, tay từ từ tháo tháo khỏi lọn tóc dài.
Trên tay cậu hiện lên rõ mồn một, những nốt nhỏ li ti màu trắng. Nhưng mà không bực, cậu vò vò đầu cô gái nhỏ:
- Gội đầu đi nhé!
Cùng lúc huấn luyện viên đi đến, cậu cầm chai nước nhỏ rồi phắn luôn, để lại Mộc Du bực tức đang bốc hỏa.
Cô muốn nghỉ việc, cô muốn nghỉ việc a!!!
Nhưng mà không được a, từ lúc hầu hạ cậu cô được gặp bao nhiêu trai đẹp, có khi sau này sẽ yêu được tấm chồng tốt, cũng là nhờ công việc này.
Thôi, cố lên ta ơi.
Nhưng mà sao buồn quá!
...
Cậu chủ vừa thay xong quần áo tập, ra ngoài thấy ngay một con bé đang say sưa ngắm anh chàng áo cam ngầu vãi đạn.
Có chút buồn cười, cậu đi ra trêu chọc:
- Gội đầu chưa?
Cô nàng đang say mê, bay bổng giữa chín tầng mây thì bỗng bị một giọng nói kéo tụt váy xuống. Cô quay sang phồng má:
- Cậu hâm!
- Chửi ai hâm?
- A... em hâm!
- Không chỉ hâm mà còn xấu xấu bẩn bẩn, chắc chắn ế!
Nghe cậu trù ẻo, Mộc Du bực tức quay đi, thà đi ngắm trai đẹp sướng hơn a!
Nhưng một lúc sau, đi loanh quanh cả khu tập rộng lớn mà chẳng thấy ai đẹp bằng cậu chủ nhà mình.
Thôi thì ế, nhưng cô vẫn muốn ngắm.
Quay lại, mặt núp sau cây cột trụ to uỳnh, mắt cô len lén nhìn. Cậu nằm ngửa, gập người lên xuống, cơ bụng rất săn chắc a, chẳng được ngắm nhưng chắc chắn thế, biết là cậu tập thể hình nhưng không bị cao to đen hôi, đúng là vẻ đẹp hiếm có.
Ngắm lâu thật lâu, ai dè cậu phát hiện ra, ngồi dậy lau mồ hôi rồi lôi cô một mạch đến cái máy tập.
- Chạy mười lăm phút cho tôi, ngắm ngắm cái gì?
Uỳnh! Từng tiếng nói nhẹ nhàng của cậu như sét nổ ngang tai.
Cô đứng lên máy, chân run run nhìn cậu đẩy công tắc.
Đau khổ quá đi!
Mồ hôi cay xè mắt.
Nhưng mà a, buồn, kệ đi, bên cạnh cô là cậu đẹp trai, làn da đọng mồ hôi, chạy thục mạng bên cạnh.
Sướng vãi hàng, ngắm công khai như vậy, còn gì sướng hơn?