Chương 22: Trùng hợp, trùng hợp, lại trùng hợp!
Cô nghỉ việc là vì sao?
Là vì tự ái. Bình thường á, người hầu mà đi xa cậu chủ là phải gầy gò xanh xao vì thiếu sự chăm sóc, đằng này căng tràn sức sống...
Chẳng khác gì nói cô ngu dốt không chăm sóc tốt.
Ờ, còn vì một lí do nữa...
Là vì cô thương cậu... thương cậu gặp một hầu nữ như cô sẽ ốm yếu mệt mỏi mà sinh bệnh...
Hôm ấy xách va li ra khỏi nhà, ai nấy đều không nói gì cả.
Là ai cũng không cần cô sao?
Nhưng cô đâu biết, có những tình cảm người ta không thể nói ra mà phải chôn chặt trong tim.
Cô đâu biết hôm ấy có một người bỏ cơm, cả ngày nhìn ra cửa sổ ngóng một ai đó...
Cô đâu biết, khi buồn khi giận người ta ăn rất nhiều, có đến chín mươi phần trăm người sau khi thất tình béo lên.
Người kia cũng thế, người ta cũng là con người mà, biết giận dỗi hờn ghen mà...
Cô đâu biết cô thì mong người ta béo tốt khỏe mạnh, còn người ta chỉ mong mình ốm vặt suốt ngày để được cô chăm sóc an ủi...
Là người ta thương cô, cũng như cái cách cô thương người ta vậy, không muốn cô ra đi.
Nhưng, cô đâu có biết?
...
- Đồ đạc xong rồi đấy!
- Cảm ơn anh.
- Ừ, thì thời gian này cứ ở đây đã, xong để xem khi nào có chỗ ở...
- Thôi... cảm ơn anh, thực sự chịu ơn anh nhiều quá!
- Ừ... Ơn huệ gì, bạn bè mà!
- Để em lấy cho anh cốc cà phê nhé?
Tay đặt cái ly nghi ngút khói lên bàn, cô nhẹ nhàng bóp vai cho anh, hôm nay chuyển thẳng đồ đến công ty giúp cô, thực sự quá vất vả rồi!
- Cảm ơn em...
Hạo Thiên nhắm hờ mắt... Cô nghỉ rồi ư? Cũng tốt.
Nhưng anh không muốn lúc nào cô cũng buồn bã như vậy đâu!
...
Từ hôm ấy cô ở lại luôn công ty, một phần lo công việc, vả lại cũng chẳng còn chỗ mà đi. Bố mẹ giờ sống nhàn nhã bằng tiền tiết kiệm, đi nước ngoài liên miên, căn nhà ngày xưa cho thuê mất còn bé Lan cũng đang ở kí túc xá.
Nhiều khi ngủ ở trên sofa, mọi người đi về hết rồi, lạnh lẽo cô đơn đến cùng cực, cô thực muốn về nhà.
Ngẫm nghĩ lại cũng thấy mình vô lí vô cùng.
Cô đi biền biệt như vậy, một bữa ăn cũng không lo, thế mà cậu không trách mắng thì thôi, cô lại còn móc mỉa như thế, quả thật hỗn láo với bề trên!
Nhưng... ơ, ai là người sắp xếp cho cô phục vụ Trần tổng? Bảo cô solo với một chàng còn được, chứ hai anh quyền chức ngời ngời như thế thì bố ai mà theo?
Nghĩ mãi nghĩ mãi, quyết rồi! Không về!
Cô thức chong chong, lòng ôm một nỗi nhớ không giấu kín, nỗi nhớ không thể khỏa lấp. Cho đến sáng hôm sau, Trần tổng bước vào phòng, con bé mắt thâm sì xấu xí, miệng ngoác rộng, tóc xù như tổ quạ. Anh nhìn mà xót, nghe tiếng con bé uể oải chào mà nao hết cả lòng.
- Là vì tên đó sao?
- Dạ?
- Nói anh nghe, tại sao nghỉ việc?
Ngồi nghe sự tình một hồi, hóa ra cũng là vì anh, giao quá nhiều việc cho con bé... khiến con bé tức cậu chủ mà sinh bồng bột không suy nghĩ. Anh ngồi một hồi, chán nản rồi cuối cùng miễn cưỡng nói ra:
- Em nên về đi, hắn đã nghĩ mình vô dụng thì càng phải chứng tỏ bản thân có ích.
- Cảm ơn anh khuyên bảo, nhưng mà... Em không muốn về, cậu giao cho em công việc này rất bận rộn, tự cậu khiến em không có một chút thời gian nào, lại còn bắt em chăm sóc cậu, thực sự rất quá đáng, thái độ lồi lõm như vậy, em không chịu nổi.
- Em có thấy bản thân vô lý không?
- Không.
- Thế thì không được buồn nữa nghe chưa trợ lý?
Tay anh áp nhẹ hai bên má cô, khuôn mặt gần sát, những ngón tay cọ cọ da cô làm Du thấy nhột vô cùng.
- Dạ!
Bỗng chốc cô cảm động, hai bên má hây hây đỏ.
Vui lòng Thiên, cố gắng gạt tư tưởng cậu chủ is the best ra khỏi đầu được một vài hôm, nhưng đến tháng sau, cô lập tức không chịu nổi. Ngày nào cũng thế, ngày nào cũng thế, khó chịu đến bực bội.
Cầm tập tài liệu theo sau Thiên, thể nào cũng gặp cái mặt cậu, cái bộ mặt đáng ghét, nhìn cô cười đểu.
Xuống căn tin ăn trưa, thể nào chỉ sau ba giây đếm, cô cũng thấy cậu ngồi đối diện, làu ba làu bàu về thịt cá canh tôm, liếc cô ánh mắt đểu ứ tả nổi.
Giờ tan sở, cô xuống garage lấy tài liệu ở xe Trần tổng, thể nào cũng bắt gặp cậu, hai tay vắt trên vô lăng, khuôn mặt thái độ lồi lõm đang khởi động xe, cho cô ngửi khói.
Cô từng nghe một bậc tiền nhân nói, nếu có quá nhiều sự ngẫu nhiên hợp lại, đương nhiên sẽ thành... tất nhiên!
Vậy thì thế quái nào? Thế quái nào mà lại có quá nhiều sự tất nhiên như vậy?