Chương 20: Có người nói phúc hắc trung khuyển công ngốc

Lại một buổi chiều tĩnh lặng, phúc hắc trung khuyển công ôm laptop ngồi trên salon lên mạng, còn ngạo kiều nữ vương thụ dựa vào anh, xem TV.
Bỗng nhiên, lông mày phúc hắc trung khuyển công nhăn lại, nhìn chằm chằm màn hình, di chuột xuống dưới liên tục, mặt càng lúc càng nhăn, trong mắt còn lấp lóe tia lửa giận.


“Phắc!” Phúc hắc trung khuyển công giận tới cực điểm, nhịn không được văng ra một câu chửi bậy.


Ngạo kiều nữ vương nghe thấy tiếng chửi, quay đầu lại nhìn phúc hắc trung khuyển công, thấy anh vẫn đang nhìn chằm chằm màn hình, bộ dáng như muốn ăn thịt người, bèn lấy khửu tay chọc chọc anh: “Sao vậy? Nhìn anh như sắp ăn thịt con người ta ấy.”


Phúc hắc trung khuyển thấy ngạo kiều nữ vương thụ hỏi mình, lập tức quăng laptop sang một bên, tội tội nghiệp nghiệp chui vào lòng ngạo kiều nữ vương thụ: “Em yêu, có người dám nói anh ngốc! Anh ưu tú thế này mà lại bị người ta nói là ngốc! Nghĩ coi, anh ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái, thanh niên tuấn kiệt thế này mà bị người ta nói là ngốc!” Anh vừa ăn đậu hủ ngạo kiều nữ vương thụ, vừa căm phẫn nói.


Ngạo kiều nữ vương thụ nghe vậy liền xoa xoa thái dương mình, tính kéo phúc hắc trung khuyển công ra khỏi người mình, thế nhưng phúc hắc trung khuyển công ôm rất chặt, cậu không sao kéo ra được, đành phải mặc kệ cho anh ôm, cậu nhìn phúc hắc trung khuyển công giống y một đứa con nít mãi không chịu lớn làm nũng với mình, bỗng nhiên thấy buồn cười, vì thế thản nhiên nói: “Anh vốn ngốc mà.”


Phúc hắc trung khuyển công thấy ngạo kiều nữ vương thụ chẳng những không giúp mình mà còn học theo mấy người kia nói mình ngốc, vậy là anh nhìn ngạo kiều nữ vương thụ đầy ai oán.
Ngạo kiều nữ vương thụ bị ánh mắt của anh nhìn đến run rẩy cả người, thế là nhắm tịt mắt lại.


available on google playdownload on app store


Lúc này lại nghe thấy phúc hắc trung khuyển công đột nhiên nói: “A! Anh biết rồi, nhất định là do những người đang yêu, chỉ số thông minh sẽ hạ xuống 0.”


Ngạo kiều nữ vương thụ lườm anh một cái, “Người đang yêu cái gì, chúng ta đã là vợ…” Ngạo kiều nữ thụ nói tới đây đột nhiên dừng lại, mặt đỏ lên. Cậu liếc nhìn sang phúc hắc trung khuyển công, đã thấy phúc hắc trung khuyển công nhìn cậu, đôi mắt cong cong, đúng kiểu đang cố nhịn cười.


“Vừa nãy em định nói cái gì?” Phúc hắc trung khuyển công đặt ngạo kiều nữ vương thụ xuống dưới, kề người xuống càng lúc càng gần, khẽ thì thầm bên tai ngạo kiều nữ vương thụ.
“Cút!” Ngạo kiều nữ vương thụ tức giận thúc một cái vào bụng phúc hắc trung khuyển công.


“Phụt!” Phúc hắc trung khuyển công cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà cười thành tiếng.
“Không được cười!” Ngạo kiều nữ vương thụ càng thêm tức.
“Tuân mệnh.” Phúc hắc trung khuyển công tuy nói vậy, nhưng vẫn không nhịn được mỉm cười, hôn lên môi ngạo kiều nữ vương thụ.


Có lẽ chính là vì được ở bên em.
Những khi bên em, mới có thể hoàn toàn thả lỏng bản thân, không cần một lớp ngụy trang như khi đứng trước những người khác.
Chỉ toàn tâm toàn ý làm những việc có thể khiến em vui, trong suy nghĩ lúc nào cũng chỉ có em.


Chính là bởi vì như thế, trân trọng em như đang trân trọng bảo bối quý giá nhất, vậy nên mới thành ra hơi ngốc.
Là vậy đó, những dịu dàng, những vui vẻ, bi thương, rồi những khi buông thả, những khi làm nũng em, trêu chọc em, chỉ thuộc về một mình em, là anh tự nguyện.






Truyện liên quan