Chương 6
"Cho nên cậu bị lão Tam Hạ gia đùa giỡn?" Mặc dù Tiêu Tiêu hỏi rất bình tĩnh, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn vì hưng phấn mà đỏ lên, hai mắt sáng lên nhìn Ôn Vãn, "Anh ta nói chờ cậu dạy dỗ, cậu chuẩn bị cho anh ta một bài học như thế nào? Hả?"
Gần như ngay lập tức, trong đầu Tiêu Tiêu liền có một cuộn phim H, dáng vẻ yêu nghiệt của Hạ Trầm, rất có tinh thần tưởng tượng.
Nụ cười mập mờ khiến Ôn Vãn thấy rất kỳ cục, không nhịn được nhíu mày một cái, dùng từ hết sức xem thường đối với cô: "Đó là trêu cợt, chưa từng thấy qua người đàn ông nào hẹp hòi như vậy."
Nhớ tới ngày hôm qua, bộ dáng tiểu nhân đắc chí của Hạ Trầm làm cô vẫn tức giận như cũ, lúc ấy đã xác định người đàn ông kia là trêu đùa cô, trong lòng Ôn Vãn buồn bực, nhưng trên mặt vẫn không biến sắc, lúc lướt qua anh còn hung hăng đụng vào vai anh ta một cái.
Mặc dù có chút kích động, nhưng hả giận.
Không ngờ tới chính là, anh ta thật sự cũng biến thái, cô đã bước ra cửa phòng bệnh rồi, cònchợt nghe thấy tiếng cười trầm thấp, vui vẻ, giống như sung sướng cực kỳ của anh ta.
d.d.l.q.d
Đây không phải biến thái thì là cái gì? Quả thực là chứng thích bị ngược đãi.
Trong lòng Ôn Vãn châm chọc, không nhịn được thầm thở ra: " Bây giờ, Hạ Đình Diễn là bệnh nhân của tớ, mặc kệ Hạ gia xảy ra chuyện gì, ít nhất ở trong phạm vi chức trách của tớ, phải bảo vệ cậu bé chu toàn. Tớ không thể nhìn bệnh nhân của tớ ——"
Ôn Vãn nói đến đây dừng một chút, nhẹ nhàng than thở, "Tớ nhìn cậu bé còn nhỏ, không cha không mẹ, đều sẽ nghĩ đến bản thân mình."
Tiêu Tiêu ngồi xếp bằng ở trên ghế sofa, thấy cảm xúc của cô xuống thấp, không nhịn được nghiêng người sang ôm ôm bả vai cô: " Thời điểm cậu đến Cố gia cũng chỉ 16 tuổi, khó trách đối với cậu bé cảm động lây."
Ôn Vãn trầm mặc, quá khứ là điều cô không muốn nhắc đến trong nhiều năm qua, gần đây nhìn thấy đứa bé đó, bất chợt chuyện cũ lại trở nên cực kỳ rõ ràng.
. . . . . .
Thật ra, vận số của Ôn Vãn không tốt lắm, năm ấy sáu tuổi, đột nhiên ba bị bỏ tù, tội danh là: giết người.
Lúc ấy cô còn nhỏ,không hiểu giết người đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, chỉ nhớ rõ đêm đó là đêm giao thừa rất náo nhiệt, ngoài cửa sổ tuyết bay như lông ngỗng, nhưng ba lại cố ý muốn lái xe ra ngoài.
Ông là tài xế taxi, vẫn rất trung thực, đêm giao thừa cũng muốn thừa dịp ngày cuối cùng kiếm một chút tiền. Ôn Vãn nhớ trước khi đi ba dùng bàn tay thô ráp tỉ mỉ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cười ha hả nói với cô: "Tiểu Vãn ngoan, ở nhà với mẹ gói kỹ sủi cảo, ba sẽ trở lại rất nhanh cùng ăn với con."
Nhưng Ôn Vãn không thể chờ ba trở về, người ba trung hậu thuần lương trong ký ức kia, ở đêm giao thừa bị nghi ngờ mang tội danh giết người, bị mang vào trại tạm giam.
d.d.l.q.d
Ôn Vãn nghe nói người ch.ết là chú Trần, người thay ca cùng ba, nhưng bình thường quan hệ của họ tốt như vậy, làm sao ba có thể giết ch.ết chú ấy?
Chuyện còn chưa có kết luận rõ ràng, rất nhanh, trong trại giam truyền đến tin ba tự sát.
Tất cả đều quá mức trùng hợp, đến tột cùng là ba ch.ết thế nào ai cũng không thể cho ra ý kiến, cảnh sát vội vã kết thúc vụ án, gửi thi thể ba trở lại.
Đêm đó, Ôn Vãn ôm đầu gối ngồi cách ba xa xa, mặt mày ba tái nhợt có chút xa lạ, cô không thể tin được đó là ba của mình. Ngồi một hồi lâu, cô mới lặng lẽ di chuyển, ngón tay cẩn thận từng li từng tí chạm vào ngón tay út của ba, nơi đó không còn nhiệt độ cô quen thuộc, màlạnh lẽo, lạnh thấu xương.
Mẹ khóc đến suýt nữa té xỉu, bà đưa tay kéo Ôn Vãn ôm vào trong ngực, dùng sức giống như muốn bóp vỡ cô: "Tiểu Vãn, về sau. . . . . . Hai chúng ta làm như thế nào?"
Làm thế nào? Tiểu Ôn Vãn mới sáu tuổi làm sao biết được, cô nhìn khuôn mặt dịu dàng ướt nhẹp nước mắt của mẹ, khờ dại nói: "Tiểu vãn sẽ luôn luôn ở cùng với mẹ."
Ôn Vãn làm sao biết, cô nguyện ý ở cùng với mẹ, nhưng không có nghĩa là mẹ cũng sẽ nghĩ như vậy.
Ba mới hạ táng nửa tháng, người thân nhất làmẹ cũng từ bỏ cô.
-
Hàng xóm đều nói mẹ bỏ đi cùng người đàn ông khác, nhưng Ôn Vãn không tin. Ngày ngày, cô ngồi một mình chờ mẹ trước cửa bậc thang. Nhưng từng ngày trôi qua, người phụ nữ dịu dàng mỉm cười nhìn cô như trước kia vẫn không xuất hiện.
Ôn Vãn được bà nội mang về ở nông thôn, bà nội là một người già tính tình cổ quái, sống một mình, trầm mặc, hơn nữa rất hung dữ.
Tất cả tiền nhà gửi ngân hàng đều bị mẹ mang đi, bà nội dựa vào tiền làm công việc lặt vặt cho người ta cho cô đi học, đứa bé sáu tuổi mặc rất đơn giản mỏng manh, ăn cơm cũng là đói một bữa no một bữa.
Bà nội tính khí nóng nảy, thường thường sẽ không giải thích mà đánh chửi cô, có lúc còn có thể dùng từ rất khó nghe nhục mạ cô, rủa mẹ cô, rủa cô là quỷ đòi nợ, thậm chí còn hoài nghi cô không phải là con của ba.
Từ từ, Ôn Vãn nghe hiểu những thứ bẩn thỉu trong lời nói của bà nội, cô càng trở nên trầm mặc, thật ra căn bản không có người nói chuyện với cô, thậm chí Tùng Tùng đều vô cùng ghét cô.
Tùng Tùng là con chó bà nội nuôi, bà nội rất tốt đối với nó. Có lúc, Ôn Vãn ngồi ở ngưỡng cửa nhìn bà nội cho Tùng Tùng ăn, nghe bà nói chuyện, len lén hâm mộ trong lòng.
Cô cũng cần tình yêu, cần có người có thể trò chuyện với cô, cho dù cười một cái với cô cũng tốt.
Trong trường học, những đứa bé đó cũng không thích cô, cô là con gái của tội phạm giết người, mọi người sợ cô, nhưng luôn trêu cợt cô. Cô không có bạn, luôn luôn một mình, ngay cả giáo viên cũng không nói chuyện với cô, chưa từng đặt câu hỏi cho cô trong giờ học.
Cứ như vậy sống bốn năm, thời điểm mười tuổi, bà nội qua đời.
Ngày bà nội đi, Ôn Vãn đeo bọc sách từ trường học trở về, xa xa thấy cửa nhà vây quanh không ít người, xuyên thấu qua đám người cô thấy bà nội nằm ở giữa sân, yên tĩnh, sắc mặt tái nhợt dọa người, giống với ba đêm đó. . . . . .
Ôn Vãn khóc, trong lòng rất sợ hãi, cô không biết tiếp theo mình nên làm gì, nhìn sân đầy người, cô không quen biết dù chỉ một người.
Sau khi bà nội qua đời nửa tháng, Ôn Vãn được nhà cậu nhận nuôi, đây là người thân duy nhất còn sót lại của cô. Nhưng điều kiện nhà cậu cũng không được tốt, mợ đối với cô rất cay nghiệt, thường kêu cô làm việc.
Ôn Vãn càng thêm không thích nói chuyện, cuộc sống ăn nhờ ở đậu làm cho cô thiếu hụt nghiêm trọng cảm giác an toàn và ấm áp, cô trở thành một người quái dị dị và lạnh lùng. Nhưng nội tâm dù lạnh như thế nào, chưa bao giờ cô tỏ rõ không vâng lời bất kì ai, cô sợ hãi bị vứt lại và ghét bỏ, theo bản năng nghĩ nên làm thế nào lấy lòng mọi người.
Người ở bên ngoài xem ra, cô là người vô cùng hiểu chuyện và khéo léo. Nghe lời cậu mợ, chưa bao giờ gây chuyện, dù ở bên ngoài bị thua thiệt và bắt nạt, cô cũng cắn răng trở lại không nói nhiều một câu....d.d.l.q.d...
Bởi vì sẽ không có ai quan tâm cô bị bắt nạt, người có thể ra mặt giúp cô, đều không còn.
Năm mười sáu tuổi, số mạng Ôn Vãn xảy ra bước ngoặt, bởi vì người Cố Gia đến.
Cố Vân Sơn tự mình tới đón cô. Thời điểm ấy, Ôn Vãn gặp không ít người có tiền giống như Cố Vân Sơn trong thành phố. Bọn họ mặc âu phục rất đẹp, tóc chải bóng loáng, giày da sáng bong, sạch sẽ.
Ôn Vãn đứng ở sau lưng cậu, len lén nhìn ông, người đàn ông ôn hòa từ từ đi tới, đưa bàn tay lớn vuốt ve đỉnh đầu cô: "Tiểu Vãn, chú là chú Cố, còn nhớ chú không?"
Đó là người bạn tốt nhất của ba, dĩ nhiên Ôn Vãn nhớ, nhưng rất nhiều năm không gặp, ngay từ lúc ba gặp chuyện không may, cả nhà bọn họ đều đến tỉnh thành. Nghe nói ông ấy làm buôn bán lớn, kiếm không ít tiền, oh, đúng, một phần tiền vốn làm ăn là mượn ba.
Cố Vân Sơn cho nhà cậu một khoản tiền, ông mang Ôn Vãn rời đi, ngồi vào trong xe mới lặng lẽ nháy mắt với cô: "Tương lai tiểu Vãn sẽ rất tốt, chú sẽ thay ba cháu chăm sóc thật tốt cháu."
Cố Vân Sơn còn cho Ôn Vãn một khoản tiền riêng, đương nhiên là so với tiền ba cho mượn lúc trước còn nhiều hơn, chỉ là Ôn Vãn còn nhỏ, tiền kia vẫn do Cố Gia bảo quản.
Ôn Vãn nhớ tới cuộc sống ở Cố gia, một cách tự nhiên lại nghĩ đến Cố Minh Sâm, trong nháy mắt trí nhớ sẽ dừng lại, vô luận thế nào cũng không nhớ nổi nữa.
Cố Minh Sâm cũng là một khúc mắc trong lòng cô. ...d.d.l.q.d.
-
Tiêu Tiêu nhìn sắc mặt cô không được tốt, đau lòng chạm vào bàn tay cô, phát hiện lạnh lẽo liền dùng sức nắm bàn tay cô: "Đừng suy nghĩ nhiều, đều là chuyện quá khứ. Người phải nhìn về phía trước, bây giờ cậu không phải rất tốt sao? Hơn nữa sẽ càng ngày càng tốt, cách xa Cố Minh Sâm nhất định sẽ hạnh phúc hơn."
Ôn Vãn điều chỉnh cảm xúc tốt mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tiêu Tiêu, nở nụ cười xuất phát từ nội tâm: "Tớ hiểu. Hiện tại, tớ nghĩ, ít nhất phải làm cho Hạ Đình Diễn có cuộc sống tốt, một đứa bé phải cẩn thận từng li từng tí, quá nghiệp chướng rồi."
Tiêu Tiêu nặng nề gật đầu một cái, nhưng vẫn không yên lòng: "Nhưng Hạ Trầm ——"
Cô muốn nói lại thôi, cuối cùng nghiêm túc chỉnh đầu Ôn Vãn, gằn từng chữ một: "Cậu nhớ, Hạ gia ai cũng không chọc nổi, nhất là Hạ Trầm. Ly hôn với Cố Minh Sâm xong, tớ không hy vọng cậu ra khỏi ổ sói lại vào hang cọp. Chuyện của Hạ Đình Diễn, có thể giúp được thì giúp, không giúp được thì thôi."
Có một số việc cô không nói ra miệng, tin tưởng Ôn Vãn đều hiểu, Hạ gia nước sâu, không phải người ngoài như Ôn Vãn có thể trôi được.
Người bạn khắp nơi vì mình suy nghĩ này làm cho đáy lòng Ôn Vãn tràn đầy sự ấm áp, cười khẽ, dựa trong ngực cô (Tiêu Tiêu): "Làm thế nào bây giờ? Nếu tớ rời khỏi đây. Tớ khẳng định sẽ không bao giờ tìm được ngươi yêu tớ hơn cậu."
Cô thực sự cảm ơn trời cao đối với cô không tệ, ít nhất còn ban cho cô một người chị em tốt như vậy.
Tiêu Tiêu phì cười ra tiếng, nhếch đuôi lông mày, tự hào nói: "Tất nhiên, quả thật tớ đối với cậu rất để tâm đấy."
Nói xong, cô chợt có chút do dự, cúi đầu chần chờ nhìn vào mắt Ôn Vãn, thấy khóe miệng cô (Ôn Vãn) vẫn tươi cười, nhỏ giọng hỏi: "Cậu và Cố Minh Sâm kết hôn, thật là vì. . . .. Cậu thật một chút cũng không thương anh ta?"
Mặt Ôn Vãn cứng đờ, cô không trả lời ngay, chậm rãi ngồi dậy, qua một hồi lâu, cô mới lộ ra một nụ cười bi thương với Tiêu Tiêu: "Tớ nói tớ không biết, cậu tin không?"
Tiêu Tiêu nhìn cô khó hiểu....d.d.l.q.d.
Nơi cổ họng Ôn Vãn dâng tràn một nỗi cay đắng, cô thật sự không biết. Những năm này, cô chỉ nghĩ sống thật tốt. Cuộc sống đầu đường xó chợ làm cho cô lúc nào cũng phải đề phòng cẩn thận, khắp nơi tràn đầy cảm giác khủng hoảng và bất an. Có thể sống và ăn no mặc ấm đối với cô đã làniềm hạnh phúc lớn nhất. Tình yêu? Điều này thật sự xa lạ và quá xa xỉ với cô.
"Có lẽ, thật sự là không thương thôi." Ôn Vãn vừa dứt lời, cửa phòng khách đã bị mở ra, Cố Minh Sâm mặc áo gió màu đen đứng ở ngưỡng cửa, trong tay còn cầm một túi giấy màu nâu. Chỉ là giờ phút này, sắc mặt anh thật sự khó coi, âm tình đáy mắt nồng đậm, như một cơn bão sắp sửa ập tới.